Lãng Đãng Giang Hồ Chi Ám Tương Tư

Chương 3.2:




Vừa bước vào nhà ăn, Hàn Hàn cảm thấy vô cùng sửng sốt.
Ngồi tại chủ vị Mục Tương cử chỉ tao nhã dùng bữa, mà vị trí Ôn Ngọc mới ngồi hôm qua, hôm nay lại đổi thành một tiểu oa nhi bạch ngọc điêu trác, tay cầm bát cháo vừa thổi vừa húp.
Đứa bé kia vừa nghe được tiếng bước chân của Hàn Hàn lập tức quay đầu lại, nhìn thấy y, cặp mắt to tròn linh động thông minh nheo lại mỉm cười, nụ cười khiến cả sống lưng Hàn Hàn lạnh toát.
“Tiểu Hàn Nhi ngươi khả thức dậy thực sớm, như thế nào, có ngủ được không?” Tiểu Xuân hỏi.
“Đã nói bao nhiêu lần đừng gọi ta là Tiểu Hàn Nhi!” Chỉ cần nghe ngữ khí kia, Hàn Hàn liền nhận ra đối phương là ai.
Y bước lên phía trước hai bước, vốn là muốn bắt đầu hỏi tội, nhưng khi thấy thần sắc trên mặt đối phương không được tự nhiên cùng thân hình nhỏ bé kì lạ, ngữ khí lại trở nên mềm nhũn: “Ngươi đây là...... Làm sao vậy?”
Tiểu Xuân ăn hết hai muỗng cháo, liếc mắt nhìn Mục Tương. “Ta đã nói với Mục Tương.”
Mục Tương buông chiếc đũa: “Triệu huynh đệ trên người có thương tích, sư môn hắn có một môn công phu có thể giúp thương thế của hắn khỏi hẳn, nhưng sau khi tu tập môn công phu kia, liền biến thành bộ dạng như thế.”
Tiểu Xuân nghe vậy gật gật đầu, dường như cũng rất không thích thân hình ngẳn ngủn của bản thân bây giờ.
Mục Tương mở miệng nói chuyện khiến Hàn Hàn thiếu chút nữa mắc nghẹn, y khó có thể khống chế chính mình không nghĩ tới tình cảnh mới vừa rồi hai người vẫn còn nằm cùng một chỗ, mà vừa nghĩ tới, hai má cũng hồng lên vài phần.
Hàn Hàn ho khan vài tiếng, lườm Tiểu Xuân như người vô công rồi nghề: “Ngươi, ngươi......”
Vốn muốn hỏi sự tình tối hôm qua, khả trước mắt lúc này đây là một hài tử nhất đinh điểm đại, đôi mắt đào hoa long lanh khờ dại nhìn y, cuối cùng nắm tay đang siết chặt của y đành từ từ thả lỏng.
Tiểu Xuân khóe miệng khẽ nhếch lên: “Ta cùng Vân Khuynh nhà ta xuất môn bàn sự, mấy ngày trước tới Thiết Kiếm môn thăm sanh cữu (cháu trai), tiếp theo liền tới thăm các ngươi. Hôm qua Mục Tương khả có việc gấp, nên mới quên nói với ngươi chúng ta tới rồi.”
Mục Tương có chút sửng sốt, cười nói: “Là ta sơ suất.”
“Bất quá tối hôm qua thật đúng là dọa tiểu gia ta nhảy dựng, ” Tiểu Xuân cũng theo Mục Tương nở nụ  cười, “Các ngươi nửa đêm chơi trò gì a, một người thì nhảy tường chạy đến bìa rừng, một người lại ăn mặc sơ sài đuổi theo sau, hại ta còn tưởng rằng chính mình bát tự thái khinh trông thấy thứ gì không sạch.”
Mục Tương có chút xấu hổ. “Đêm qua ta hình như uống hơi nhiều, chỉ nhớ sau khi phát hiện Tiểu Hàn rời đi liền vội đuổi theo muốn đem hắn quay về. Thật không có ý dọa Triệu huynh đệ!”
“Úc, ” Tiểu Xuân thanh âm cao hơn một chút, “Ngươi việc gì phải đuổi theo Tiểu Hàn nhà ta? Hắn muốn rời đi thì cứ để hắn rời đi a!”
“Cái gì Tiểu Hàn nhà ngươi!” Hàn Hàn nhịn không được kích động, hai mắt trợn tròn.
Mục Tương thoáng cười khổ. “Tiểu Hàn gặp chút phiền toái, tốt nhất nên lưu lại Tả Ý sơn trang, nếu không thực cần thiết, ta không hy vọng hắn mạo hiểm rời khỏi nơi này.”
Tiểu Xuân gật gật đầu, nhìn về phía Hàn Hàn, miệng mấp máy, không tiếng động nói: 『 Ngươi coi, hắn xem ngươi như bảo bối a. 』
Hàn Hàn trán như nổi gân xanh, đưa tay xoa nhẹ. “Triệu Tiểu Xuân, đừng cố ý đem sự tình xé to ra. Ta còn chưa hỏi ngươi đến tột cùng dùng mê dược đem chúng ta mê đảo làm cái gì?!” Hơn nữa, còn đem bọn họ đặt nằm cùng một giường, có biết hay không hội lỡ xảy ra chuyện gì không may a, xú tiểu tử!
Tiểu Xuân trừng mắt nhìn. “Ta nói rồi, ta tưởng là gặp ma a, cho nên mới ném mê dược lung tung!”
“Ném mê dược để đuổi ma sao? Lời ngươi nói có quỷ mới tin!” Hàn Hàn rống lên.
Tiểu Xuân cười khanh khách: “Ta ăn no rồi, hai vị cứ từ từ mà dùng.” Nói xong liền lấy một chiếc bánh bao còn nóng nhảy khỏi ghế, ngâm nga một tiểu khúc, nhún nhảy rời khỏi phòng ăn.
Bộ dạng của Triệu Tiểu Xuân khiến Mục Tương cũng phải bật cười, hắn hướng Hàn Hàn vẫy tay. “Triệu Tiểu Xuân từ trước đến nay đều bộ dáng này, đừng tìm hắn so đo, lại đây ăn sáng đi!”
Hàn Hàn tức giận đến độ thất khiếu sinh yên còn đâu tâm tình dùng bữa, liền lắc lắc đầu, hỏi: “Ngọc Nhi đâu?”
“Ta sai người đưa nàng về Tương Môn.” Mục Tương trả lời.
“Nhanh như vậy!?” Hàn Hàn kinh ngạc.
“Việc này càng nhanh càng tốt, đám sát thủ kia hành tung bí ẩn lai lịch cũng không rõ, đến nay vẫn chưa tra ra mục tiêu của bọn chúng là ngươi hay Ngọc Nhi. Ta chỉ sợ nếu còn nán lại không phân, ở cùng một nơi khó có thể an toàn, nên sai Triệu Tề đệ tử của Ân tổng quản hộ tống nàng quay về Tương Môn.” Đôi mắt ôn hòa của Mục Tương dừng ở Hàn Hàn, trong đó lại hiện lên ý vị nói không nên lời.
Hàn Hàn bị nhìn chăm chú vội cúi đầu, sau đó chợt nghe thấy tiềng Mục Tương hỏi: “Ngươi hy vọng nàng lưu lại đây sao?”
“A?” Hàn Hàn đang cúi đầu ngắm giày của mình chậm chậm nâng đầu liếc mắt nhìn Mục Tương, sau đó lại lập tức thùy hạ đôi mắt, thanh âm nói ra như hàm tại trong miệng, hoàn toàn chỉ có chính mình nghe được. “Cũng không phải......”
Cũng không phải thực hy vọng Ôn Ngọc lưu lại, mới vừa rồi chính là thuận miệng hỏi một câu thôi.
Nhưng giọng điệu này của A Tương sao lại kỳ quái như vậy, sẽ không phải vẫn còn cho rằng y thích vị hôn thê của hắn chứ!
Hàn Hàn lầu bầu vài câu, không dám lớn tiếng nói ra.
Vết thương trên ngực vốn còn thẫm máu đột nhiên kết vảy, Hàn Hàn thầm nghĩ đến tám chín phần là nhờ “Triệu thần y” kia thuận tay giúp y. Tuy rằng luôn bị đối phương trêu cợt, nhưng y cũng không phải loại người không phân biệt được đúng sai.
Luyện kiếm một hồi, chỗ vết thương cũng không còn thấy đau, Hàn Hàn rời khỏi viện tử, hướng viện lạc chỗ Tiểu Xuân đi tới.
Đi qua củng môn, thấy trong Giang Nam tiểu viện treo hai bàn đu dây, ngồi trên đó là hai thân ảnh nho nhỏ màu trắng.
Hai hài đồng ước chừng cũng chỉ năm tuổi, ngươi một miếng ta một miếng mà cắn bánh bao, một người vẻ mặt tiếu ý cười toe toét, một người khuôn mặt tinh trí cau lại đang nén chịu đựng nhìn miếng bánh bao đầy thủy khẩu (nước bọt) đối phương đưa qua.
Hàn Hàn trên mặt thoáng giật giật, tiểu nãi oa phấn điêu ngọc trác, khuôn mặt thanh lãnh kia không phải người Tiểu Xuân thường gọi là tiểu mỹ nhân Vân Khuynh sao?! Chính là hai cái đều trở nên nhỏ như vậy, chẳng lẽ trên người đều có thương tích?
Tiểu Xuân thấy Hàn Hàn tới, ban đầu có chút kinh ngạc, sau đó đem miếng bánh bao còn lại nhét vào trong miệng, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Khuynh một cái, rồi nhảy xuống bàn đu dây đi tới trước mặt Hàn Hàn hỏi:
“Sao? Tới tìm ta có chuyện gì?”
Hàn Hàn liếc nhìn hắn cùng Vân Khuynh một cái, trong mắt đầy vẻ lo lắng.
Tiểu Xuân còn không hiểu cái người ngang ngạnh nhưng hay mềm lòng này sao? Liền vỗ vỗ Hàn Hàn, nói:
“Không việc gì, không việc gì, bất quá là bệnh cũ do năm đó cùng bát đại phái tấn công Ô y giáo vẫn còn chưa khỏi, nói chung tái tĩnh dưỡng mấy tháng sẽ khỏe, không cần lo lắng.”
Tiểu Xuân trước kia chiều cao so với Hàn Hàn không sai biệt lắm, tùy tay vỗ nếu không phải vào vai thì cũng vào đầu người kia, hiện giờ cao nhất cũng chỉ chạm tới ngực Hàn Hàn, thân hình chênh lệch như vậy không khỏi khiến hắn buồn bực. Dù sao cũng đã là một nam nhân, ai lại muốn làm một nãi oa nhi a!
“Ai......” Hàn Hàn nghẹn họng.”Lo lắng cho các ngươi......”
Tiểu Xuân vừa nghe thấy liền bật cười. “Không phải là ngươi sao?”
Hàn Hàn xoay người đã muốn đi, không ngờ lúc này bị Tiểu Xuân gọi lại: “Chậm một chút!”
Y quay đầu lại đang định hỏi người này muốn làm cái gì, nhưng Tiểu Xuân lại vui vẻ chạy tới bên Vân Khuynh nói gì đó, hôn thêm hai cái, Vân Khuynh gật đầu, đôi mắt lạnh như băng hướng nhìn y, sau đó Tiểu Xuân quay lại, cầm lấy tay y đi vào trong phòng.
“Triệu Tiểu Xuân?” Hàn Hàn nhíu mày.
Bị đẩy mạnh, Hàn Hàn ngã xuống ghế. Chỉ thấy Tiểu Xuân thành thạo lấy từ trong túi ra hai bình nhỏ, sau đó đoản thủ đoản cước cố gắng ngồi lên chiếc ghế bên cạnh y.
Hai chiếc bình xanh thẫm cùng trạm lam (xanh da trời) đặt trên chiếc bàn nhỏ giữa bọn họ, Tiểu Xuân trên mặt cười gian, dùng một kiểu ngữ điệu tự cho là hảo tâm nói: “Họ Triệu ta nợ của ngươi. Lúc trước tại Biên Bức khách điếm kia gặp phải Biên Bức đã làm trở ngại hảo sự của ngươi cùng Mục Tương, lúc này sẽ đền bù lại cho ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.