Lãng Đãng Giang Hồ Chi Ám Tương Tư

Chương 4.2:




Hàn Hàn quen thuộc từ chiếc tủ nhỏ trong phòng Mục Tương lấy ra đả dược tửu, y đem bình mở ra sau đó nói: “Mau cởi quần áo, ta thay ngươi thôi dược tửu.”
“Di?”
“Di cái gì mà di, cởi nhanh lên!” Hàn Hàn nhớ đến vết thương trên người Mục Tương bị chính mình gây nên, ngữ khí tự nhiên không được tốt lắm.
“Nhưng mà......” Mục Tương thanh âm có chút mất tự nhiên.
“Nhưng mà cái gì, A Tương ngươi như thế nào lại giống bà mụ như vậy? Bất quá chỉ là đem vạt áo cởi bỏ, quần, khố khố khố khố......” Đầu lưỡi thắt lại.
Nguyên lai Hàn Hàn nói cũng chưa nói xong, Mục Tương liền cúi đầu nói thành tiếng: “Hảo!” Rồi sau đó cái người đang ngồi tại mép giường, ngày thường nhất ti bất cẩu (cẩn thận tỉ mỉ) này liền đứng lên, buông đai lưng, cởi xuống ngoại bào cùng trung y màu xanh nhạt, tự động tự giác nằm úp sấp trên giường.
Hàn Hàn này đầu còn đang khố khố khố lại khố không ngừng, Mục Tương trên người đã chỉ còn lại tiểu y.
Hàn Hàn nuốt nước miếng, đúng vậy, y như thế nào không nghĩ tới vết thương của Mục Tương chính là ở thắt lưng đồn cái chỗ mịt mờ khiến người ta vô hạn mơ màng kia, khả y cũng chưa kịp nhận ra Mục Tương đã liền thoát nhanh như vậy, như vậy tự nhiên...... Này, này này này rốt cuộc là như thế nào a!
Y cho chính mình một cái tát, cố gắng ép chính mình đừng đi lung tung nữa.
Mục Tương nghe thấy thannh âm quay đầu, nghi hoặc nhìn y. Y thì sau khi nhìn thấy vẻ mặt Mục Tương kia giống như vô tội lại như đang buồn bực, cả người tâm viên ý mã nổi lên.
Triệu Tiểu Xuân nói, chỉ cần có tình, sau khi ăn vào ngân dược cái gì phanh phanh khiêu kia, một khi dẫn động sẽ vô pháp tử kỷ. Y càng nghĩ liền càng là tâm dương khó nhịn, như vậy một khối thịt lớn loại thượng đẳng đặt trước mặt mình (-__-), không tới thử một chút cắn một chút, như thế nào lại phụ lòng ngân dược Triệu Tiểu Xuân thiên tân vạn khổ, ngàn dặm xa xôi đưa tới tay y.
Hàn Hàn không thể khống chế mà nghĩ lung tung, mấy năm nay áp chế ý niệm không muốn đối phương biết được lại tại thời khắc này khinh nhi dịch cử (dễ dàng) hoàn toàn bị đánh đổ.
Y đồng thủ đồng cước đi tới bên giường Mục Tương ngồi xuống, một tay đem áo lót vén cao, tiết khố lạp hạ, một tay đem rượu thuốc đổ lên da thịt quang hoạt khẩn trí của Mục Tương, chậm rãi vì hắn xoa bóp.
Mục Tương đau đớn hít sâu một hơi, thanh âm đánh vỡ tất cả xa tư của Hàn Hàn, y ngẩn ra, lập tức phóng khinh lực đạo. Nhưng lúc nhìn thấy dược tửu thiển nâu chậm rãi đem này từng mảng da thịt tế trí ngay cả ánh mặt trời cũng chưa từng chiếu qua của Mục Tương nhuộm thành màu mật ong nhàn nhạt, tâm y mãnh liệt đập loạn, hai má lập tức như thiêu nóng.
Mục Tương da thịt trên lưng có từng mảng từng mảng hồng tích do suất thương, này nhan sắc truật mục kinh tâm mang theo một loại hấp dẫn đến kỳ lạ, chậm rãi kéo dài xuống, trải qua phần eo thu long đắc hảo, sau đó đột nhiên tiến lến kia cánh mông vũ biện hồn viên kết thực. (ý nói cái mông anh Tương vừa tròn vừa chắc á >/////<)
Hàn Hàn một bên xoa một bên sờ soạng, theo vòng eo Mục Tương nhìn như tinh tế lại phi thường mềm dẻo một đường đi đến phía trên kiều đồn của hắn, sau đó tình nan tự kỷ mà dùng sức xoa nắn.
Này bộ vị là chỗ bị thương sâu nhất, màu đỏ thẩm cũng biến hoá kỳ lạ đến mê người. Mục Tương nhịn không được kêu rên thành tiếng, hắn nằm úp đầu giường xác thực tín nhiệm Hàn Hàn, mặc cho Hàn Hàn xoa nắn đau như vậy cũng không mở miệng ngăn lại.
“Ứ huyết phải tán ra mới được, ngươi cố chịu một chút!” Hàn Hàn lo sợ nói.
“Ân.” Mục Tương rầu rĩ đáp ứng.
Hàn Hàn thấy vậy hung hăng phỉ nhổ chính mình một tiếng, ở trong lòng hô: Hàn Hàn ta khinh bỉ ngươi, ngươi này đồ tiểu nhân thừa dịp A Tương bị thương ăn bậy đậu hủ của người ta!
Y nghiêm khắc khiển trách chính mình, bất quá thủ hạ chính là động tác vẫn không dừng.
Dược tửu lâu năm dược tính không nhẹ, mới một lát Mục Tương liền cảm thấy được chỗ vết thương đau nhức đến bỏng rát, song những nơi bôi qua rượu thuốc lại không chỉ thấy đau đớn, theo mười ngón tay của Hàn Hàn linh hoạt vuốt ve, đau đớn nóng rực cùng thanh lương thư hoãn luân phiên xuất hiện, vì thế sau khi đau nhức qua đi liền có chút thoải mái.
Theo tay Hàn Hàn xoa a xoa, nơi cái mông bị thương nặng nhất cũng không giống mới vừa rồi như vậy khó mà chịu đựng.
Chính là...... Dược tửu kia lúc nóng lúc lạnh, khi Hàn Hàn đổi bên cẩn thận xoa bóp, tự nhiên khó tránh khỏi dính vào nơi người ta khó có thể mở miệng kia.
Hơn nữa...... Mục Tương cảm thấy được chính mình tựa hồ có chút không thích hợp, rõ ràng Hàn Hàn như vậy chuyên tâm thay hắn xoa bóp, nhưng những nơi bị đôi bàn tay Hàn Hàn đụng chạm đến lại không hiểu thế nào mà run lên, mà run rẩy này còn thẳng tắp đánh vào lòng hắn, khiến cho ngực hắn như bị Hàn Hàn vung tay đánh, hơi thở dồn dập lên.
“Tiểu Hàn, có thể!” Mục Tương cảm giác trong thân thể tựa hồ có cái gì đang ngo ngoe úc động, mùi dược tửu nồng đậm khắp phòng làm thần trí hắn hôn mê. Hắn nặng nề thở dốc, cảnh vật trước mắt có chút mông lung, cảm giác không ổn hạ thân truyền đến khiến hắn thoáng chốc vùng vẫy.
Bàn tay Hàn Hàn đang dùng lực trên đồn biện của Mục Tương (hắc, mông cánh hoa:”>) bóp a bóp, Mục Tương đột nhiên vừa động, Hàn Hàn lực đạo không khống chế tốt liền trượt xuống, ngón trỏ nhờ dược tửu trơn bóng liền như vậy “Phốc ” một tiếng, sáp nhập vào nơi bí sở giữa hai cánh hoa của Mục Tương.
『 a a a a a –』 Hàn Hàn nội tâm điên cuồng gào thét.
Mục Tương bị kinh hách đột như kỳ lai (xảy ra bất ngờ) cả người giật nảy, Hàn Hàn sợ hãi bối rối vội vàng áp chế hắn, kết quả liền bởi vậy một hướng, đầu ngón tay kia lại cắm càng sâu, toàn bộ triệt để đi vào.
Mục Tương thở gấp nói. “Tiểu, Tiểu Hàn.” Thanh âm run rẩy.
“Ta, ta lập tức rút ra, ngươi đừng động!” Hàn Hàn kinh thanh thét chói tai.
Hàn Hàn không có trì hoãn, lập tức theo lời rút ngón tay mình ra. Mục Tương vội vàng kéo tiết khố muốn xoay người ngồi dậy, mà lúc này vừa lật người liền đè lên tay Hàn Hàn, Hàn Hàn cả người bất ổn, vô pháp khống chế lại vung tay đánh vào sau gáy Mục Tương.
Bên tai hết thảy thanh âm cơ hồ tĩnh lại, bốn mắt tương giao, kia tình ý tràn đầy trong mắt rốt cuộc không thể che dấu, đôi môi Hàn Hàn chạm vào môi Mục Tương, có chút ngây ngẩn, có chút không biết làm sao.
Nhật quang ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, những hạt bụi nhỏ vụn phảng phất trong bầu không khí ám muội giữa bọn họ lúc này, uyển chuyển lưu động.
Tình cảm lâu như vậy một lần lại một lần cố gắp áp chế tại lúc này đây, cuối cùng cũng vô pháp ẩn dấu. Hàn Hàn khẽ run lên, tựa hồ ngân dược mê người kia cho y lá gan, hay là ông trời đã định khiến cho hết thảy chuyện này phát sinh, y nghĩ thầm cơ hội như vậy sẽ không có lại lần thứ hai, không thành công cũng thành nhân đi! (hắc, bạn Hàn cứ như chiến sĩ trước khi ra trận ấy =)))
Vì thế y chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mở ra đôi môi, y muốn dùng tất cả dũng khí hôn người này, cho hắn biết này hơn mười năm qua, y là dùng loại tâm tình gì, đứng bên cạnh hắn, cùng hắn tịnh kiên sấm đãng. (kề vai lang bạt)
Đột nhiên, một đôi tay bình ổn mà hữu lực đặt lên vai y, đưa y chậm rãi đẩy ra.
Đôi môi cánh hoa của Hàn Hàn tách ra không kịp khép lại, y nhợt nhạt thở hổn hển một hơi, theo hành động của Mục Tương, trên mặt chậm rãi lộ ra vẻ thương hoàng vô thố. (hoảng hốt không biết làm sao)
Mục Tương mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn. “Ta không sao, còn lại có thể tự mình làm. Ngươi......”
Bừng tỉnh đại mộng, Hàn Hàn bối rối đứng dậy xuống giường.
Y như con thỏ nhỏ bị chấn kinh, đại não trái phải đều đòi bãi công, hai mắt vô thần khó khăn lắm mới thấy được bội kiếm của mình, cố gắng với tay lấy, nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi phòng Mục Tương.
“......”
Trong phòng, Mục Tương vốn vẫn duy trì thần sắc điềm tĩnh, khả sau khi Hàn Hàn rời đi, ánh mắt cứng ngắc trong nháy mắt dao động, lộ ra khuôn mặt đỏ ửng lên nóng ran, giống như cái mông bên dưới bị Hàn Hàn xoa bóp đến nóng lên.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra......” Mục Tương che miệng thấp giọng nói.
Hắn...... Không rõ......
Hàn Hàn sắc mặt trắng bệch, ngồi im trước bàn không nhúc nhích.
Từ ngày hôm ấy phát sinh chuyện ngoài ý muốn, y liền nhốt chính mình trong phòng, hệt như tử tù sau khi bị tuyên án, chờ đến ngày đem ra hành hình.
Nhưng mà đợi suốt hai ngày, Mục Tương vẫn không có xuất hiện.
Triệu Tiểu Xuân nói, dược kia sẽ làm người trong lòng hữu tình động tình, cho nên y ngày ấy một khi tới gần Mục Tương liền cả người tâm thần dao động, vô pháp khắc chế tình cảm trào dâng trong lòng.
Bởi lý trí đã mất hết, y đã quên chính mình mấy năm kiên trì áp chế là vì cái gì, lại muốn phóng thủ tương bác (buông xuôi tất cả). Y càng khờ dại cho rằng chỉ cần nhượng đối phương biết tâm ý, liền có thể được đáp lại.
Nhưng hóa ra, không yêu chính là không yêu, Mục Tương ngày ấy kiên định đẩy y ra, ánh mắt thanh minh không có một tia mê hoặc khiến Hàn Hàn bừng tỉnh. Trong lòng Mục Tương chỉ có thê tử tương lai của mình, đối với y cho tới bây giờ chỉ là huynh đệ chi nghĩa, bằng hữu chi nghị, vốn là y vẫn si tâm vọng tưởng.
Nhịn không được đưa hai tay che mặt, Hàn Hàn một mình một người ngồi trong sương phòng tối đen, làm bạn với y chỉ có ánh trăng thanh lãnh dừng bên cửa sổ chiếu vào phòng, cùng tiếng côn trùng kêu vang ngoài kia.
Sự thật luôn khiến người ta khó xử, xé bỏ lớp chỉ này, Hàn Hàn không biết sau này nên lấy vẻ mặt gì đối diện với Mục Tương.
Y buồn bực cùng bất an.
Hàn Hàn cũng muốn rời đi, nhưng Mục Tương lại tăng thêm nhân thủ trong sơn trang khiến y không thể dễ dàng rời đi.
Y đoán còn hơn tư tình nhi nữ vi bất túc đạo này, Mục Tương càng để ý đến an nguy của y.
Nhưng cũng chính bởi tâm tư cho tới nay hoàn toàn vì y suy nghĩ này, khiến y chìm đắm tại đây trong ôn nhu khiến người ta hỗn loạn, rời không được, trốn cũng không xong.
Hàn Hàn còn nhớ rõ năm đó Ma giáo nguy hại võ lâm, bát đại phái liên thủ diệt trừ mối hiểm họa này, Triệu Tiểu Xuân do là đồng môn của Lan Khánh nên chịu liên lụy bị rơi xuống sông, Lan Khánh nghĩ đến sư đệ chết thảm, giận dữ hạ lệnh huyết tẩy bát đại phái. Cha mẹ y cũng vì trận chiến này mà thân vong, chỉ còn y cùng một vài đệ tử Hàn Sơn phái sống sót.
Tả Ý sơn trang cũng chịu thương vong nặng nề, nhưng Mục Tương sau khi xử lý xong sự tình liền đi thẳng đến Hàn Sơn phái, chăm sóc y vừa mất đi song thân suốt ba tháng. Bồi y uống rượu, bồi y luyện kiếm, cái gì cũng không nói, chính là lẳng lặng ở bên cạnh y.
Còn có một năm trên núi Yến Đãng, y vì cứu người bị hỏa thiêu hai tay đều bị thương, thương thế nghiêm trọng, nhục tiêu kiến cốt, lúc ấy người duy nhất có khả năng cứu y Triệu Tiểu Xuân lại vì người yêu mệnh tại đán tịch, tâm tư âu sầu mấy lần tẩu hỏa nhập ma. Mục Tương vì thay y xin dược chịu cho kẻ điên Triệu Tiểu Xuân đánh mấy lần, cuối cùng đợi đối phương thanh tỉnh, đem từ tay tiểu phong tử kia liệu thương thánh dược tốt nhất trở về.
Nỗi đau tang phụ tang mẫu của y, là cùng hắn vượt qua; hai tay y nguyên bản đem phế, cũng là nhờ hắn mới cứu lại được.
Mục Tương người kia trừ bỏ tình cảm có chút trì độn, người hắn thích không phải y ra, con người từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài không có chỗ nào không khiến y thật sâu yêu thương, thật sâu mê muội.
Lại phiền lại buồn, Hàn Hàn cuối cùng đi tới trù phòng lấy ít thủy tửu, y uống mấy ngụm lại lắc lắc thân bình nghĩ, nếu say đến chết, có thể hay không sẽ dễ chịu hơn một chút.
Rõ ràng y ngày thường không phải một kẻ bi xuân thương thu như vậy, tại sao khi dính vào chuyện tình cảm, liền trốn không thoát, trở thành một tên đại ngốc.
Hàn Hàn rũ đầu vừa uống rượu vừa nhìn ra hoa viên ngoài hành lang, trong lòng rối loạn. Lúc rẽ ngang qua trường lang không chú ý liền đâm phải một người khác, thủy tửu hắt hết lên người mình cùng đối phương.
Hàn Hàn lùi một bước, lời xin lỗi trong miệng không kịp nói ra, liền ngửi thấy trên người người kia có một mùi hương hòa trộn giữa tửu hương và thủy đàn hương đầy hoặc nhân.
Hàn Hàn chỉ cảm thấy bản thân vô cùng căng thẳng, cả mặt nóng ran, một cảm giác kì lạ mơ màng đột nhiên trỗi dậy.
Mục Tương đỡ lấy Hàn Hàn. “Ngươi uống rượu?” Hắn hỏi. Trong lời nói nghe không rõ là mất hứng hay lo lắng.
“Không liên quan tới ngươi!” Hàn Hàn bực bội gạt tay Mục Tương đang đặt trên vai y.
Mục Tương sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Hàn Hàn lại đối hắn như vậy.
Hàn Hàn dịch người tránh Mục Tương, vội vã hướng tiểu viện của mình mà đi. Y vốn đã phiền chết đi lại thình lình gặp phải Mục Tương, đầu lúc này càng trở nên hỗn loạn.
Hương khí nhàn nhạt trên người Mục Tương truyền tới như muốn mê hoặc y, còn có kia tảng âm trầm ấm so với ngày thường còn thấp hơn vài phần vang lên bên tai y, quỷ tha ma bắt nhất chính là hắn còn không biết chết sống mà đem tay đặt trên người y.
Từng chút từng chút run rẩy theo bốn phương tám hướng đổ ập đến, Hàn Hàn rùng mình, sau đó đau khổ phát hiện ra rằng giữa lúc hai người như vậy, cái kia tiểu huynh đệ giữa hai chân mình lại không chịu thua kém mà hừng hực phản ứng.
Vội vàng đẩy Mục Tương ra, dù thế nào cũng không thể để đối phương phát hiện thứ dưới hạ thân mình đang đầy khí thế mà ngẩng cao đầu.
Sau khi quay về tiểu viện, đóng cửa phòng nhảy lên giường, Hàn Hàn vớ lấy cái chăn bông đắp lên, uất ức bắt đầu giả bộ ngủ.
Không lâu sau trong tiểu viện vang lên tiếng bước chân, thanh âm kia ở ngoài cửa chần chừ một hồi, kèm theo một tiếng thở dài, cuối cùng rời đi
Hàn Hàn trợn mắt nhìn cánh cửa được chính mình đóng kín một hồi lâu, bất chợt cảm thấy sống mũi có chút chua xót.
“Ngươi đến tột cùng là muốn như thế nào? Dứt khoát một chút đuổi ta đi không phải sẽ xong sao?!”
Cũng không  nợ ta cái gì, ta lại đối với ngươi như vậy, ngươi sao phải khổ tâm một lòng suy nghĩ vì ta?
Hàn Hàn nhắm mắt lại, tựa hồ không chỉ mũi, ngay cả ánh mắt cũng có chút xót xa.
Ban đêm, Hàn Hàn lăn qua lăn lại ngủ không được, trên người giống như bốc cháy, khiến y mơ mơ màng màng.
“Thật khát......” Y lăn người ngồi dậy lấy nước, lại phát hiện trong ấm trà trống không, mà trong chiếc bình mình mới đem về kia cũng chỉ còn ít rượu.
Uống hết rượu dư vẫn thấy khát đến khó hiểu, Hàn Hàn khó chịu đẩy cửa ra, tìm tới nơi nào có nước.
Tiểu viện nơi y ở được bày bố theo Giang Nam đình viện, bên trong đình viện có đào một trì đường (hồ nước), nước trong hồ trong như gương, phản chiếu ngân nguyệt trên bầu trời, cả tòa trì tử như lấp lánh ánh sáng.
Ngày hè gió lạnh mang đến hơi nước, dụ dỗ Hàn Hàn bước tới đường trì. Hàn Hàn ánh mắt rời rạc, bản năng tìm kiếm nguồn nước có thể giải trừ thống khổ như bị hỏa thiêu trên người, ngay khi y chỉ còn ba bước nữa sẽ nhập trì đường, lúc bước càng lúc càng sâu, đột nhiên có người từ sau đầu ôm chặt lấy y, mang y đến bên hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.