Lãng Đãng Giang Hồ Chi Ám Tương Tư

Chương 6.2:




Hàn Hàn đã xuống núi, rời khỏi tầm mắt của hắn. Hiện tại cũng không kỳ vọng y hiểu được nỗi khổ tâm của hắn, chỉ mong người nọ có thể an tĩnh đợi hắn ở Hàn Sơn, đợi hắn xử lý xong hết thảy mọi chuyện này sẽ đi tìm y.
“Tiểu Hàn...” Hắn khẽ gọi tên người kia, trong đầu thầm nghĩ, người nọ đã đã đi đến đâu rồi, có hay không... vẫn sinh khí...
Hàn Hàn nhảy vào sương phòng của các sư đệ, quát: ” Dọn đồ đi, chúng ta quay về Hàn Sơn phái.”
Các sư đệ đang chuẩn bị đi ngủ bị hù một trận, hoảng sợ hỏi: “Sư huynh, xảy ra chuyện gì?”
“Bảo các ngươi dọn đồ, hỏi lung tung làm gì!” Hàn Hàn nộ khí cực đại, giơ tay đập bàn, kết quả đem một góc bàn gỗ đập vỡ tung.
Một đệ tử Hàn Sơn vội vàng nháy mắt với những người khác, cái gì cũng không nên hỏi, nhất nhất cứ nghe theo lời Hàn Hàn nói nhanh chóng thu dọn hành trang theo y rời đi mới là thượng sách.
“Ta chờ các ngươi ở bên ngoài, động tác nhanh lên!” Hàn Hàn nói xong liền chạy đi.
Bạch Linh vội vàng túm lấy tên đệ tử kia nhỏ giọng hỏi: “Ngươi nói sư huynh đây rốt cuộc là làm sao vậy?”
Đệ tử kia xoa xoa cằm, nghiêm túc nói: “Nhất định là phu thê ẩu đả!”
“Phu thê ẩu đả?” Tiếng Bạch Linh cao lên. “Mục thiếu gia rõ ràng hôm qua vẫn hảo hảo, như thế nào lại cãi nhau?”
“Hư, ngươi nhỏ giọng chút!” Bên cạnh lập tức có người che miệng Bạch Linh lại. “Tai sư huynh bây giờ tinh lắm, ngươi muốn hại chết mọi người sao? Tình nhân vốn dĩ sẽ có chuyện như vậy, tiểu sảo di tình, đại sảo trợ hưng (bà con nhà mềnh gọi là yêu nhau lắm cắn nhau đau ế:”>), dù sao chỉ cần biết là cảm tình của sư huynh và Mục thiếu gia càng ầm ĩ càng tốt, chúng ta cũng đừng quan tâm quá.”
Sau khi bàn bạc, hành trang cũng thu dọn xong, quyết định trước tiên cùng sư huynh “về nhà mẹ”, dù sao cái tính dở chứng của sư huynh cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, chờ thêm mấy ngày nữa bản thân hết giận, sẽ cùng Mục thiếu gia hòa hảo.
Lúc này mấy đệ tử ra khỏi Tả Ý sơn trang vẫn chưa bị ngăn lại, Hàn Hàn bước bộ rất nhanh, hơn nữa mấy sư đệ cũng không phải nhân vật tầm thường, không đến nửa canh giờ đã đi tới sườn núi.
Chính là cực kì tức giận rời đi, từ cổ họng lại vọt lên một cỗ tinh điềm, Hàn Hàn quay sang bên cạnh phi một tiếng, phun ra một ngụm máu đen.
Các sư đệ nhìn thấy việc này giật nảy mình, Hàn Hàn cũng ngẩn người, ở Tả Ý sơn trang được chiếu cố hảo hảo tĩnh dưỡng, nếu không phun ra ngụm máu này, Hàn Hàn thực sự cũng quên mất trên người mình còn có dư độc.
Bạch Linh cẩn thận lên tiếng: “Sư huynh, ngươi đừng sinh khí, Triệu thần y nói tâm trạng ngươi nếu quá hỗn loạn, độc kia rất khó để áp trụ.”
Hàn Hàn khụ một tiếng phun ra chút huyết mạt, lấy tay áo lau đi, hừ một tiếng nói: “Ai sinh khí!”
“Sư huynh ngươi không phải đang giận Mục...” Bạch Linh mới mở miệng, bên cạnh lập tức có người đem hắn kéo sang một bên.
Đến nỗi thổ huyết, kiểu này nhất định tức giận không nhẹ. Giờ phút quan trọng này ngàn vạn lần đừng nhắc đến tên Mục Tương, bằng không Hàn Hàn sẽ lại phát hỏa!
Các sư đệ một bên xấu hổ cười cười hai tiếng, Hàn Hàn lại hừ một tiếng, vung tay lên, các sư đệ liền theo sau y gấp rút lên đường, đem Tả Ý sơn trang bỏ xa đằng sau.
Chính là càng chạy càng xa, Hàn Hàn cũng dần dần cảm thấy như vậy có điểm không đúng.
Sau khi y uống vò rượu kia liền thần trí bất thanh, xem Ôn Ngọc như Mục Tương mà gọi, dựa vào cơ trí của Mục Tương không có khả năng không phát hiện trong đó có điểm không ổn. Huống chi Mục Tương vừa tiến vào thiên thính liền dùng nội lực bức tàn rượu trong cơ thể y ra, rõ ràng là biết rượu này có vấn đề.
Còn nữa Mục Tương thế nhưng cho tới bây giờ chưa bao giờ đối xử với y trước mặt người khác như vậy, dựa theo tính cách của Mục Tương sao có thể một bên vừa hết lòng bợ đỡ Ôn gia lão gia tử, một bên lại ở trước mặt Ôn lão gia tử hạ thấp y.
Hàn Hàn cảm thấy không đúng lắm, những hành động này của Mục Tương giống như muốn chọc giận y, tìm những điểm mà y không thể chịu được mà chọc vào.
Dần dần, cước bộ của Hàn Hàn chậm lại, khi y nghĩ thông suốt hết thảy mọi chuyện, bất ngờ quay đầu lại nhìn về phía xa đã không còn nhìn thấy Tả Ý sơn trang nữa, hai mắt giống như bắn lửa, hung hăng trừng lớn.
Tên kia thực sự là cố ý chọc giận y!
Mục Tương hiểu rất rõ y, biết mọi suy nghĩ của y, bởi vì nhận ra nguy hiểm, không muốn y lần thứ hai gặp nguy, vì thế tương kế tựu kế buộc y rời khỏi Tả Ý sơn trang.
Hiểu được hết thảy những điều này, Hàn Hàn chỉ tay về phía sơn trang, quát: “Được lắm, tên tử đầu gỗ, ta thực sự bị chọc giận!”
Y không phải tên ngốc, cũng không muốn bị người khác xem mình là kẻ ngốc.
Mục Tương biết rõ hắc thủ đằng sau là ai cũng không chịu nói, bỏ qua cho rằng đó là việc nhà đóng cửa lại tự xử lý.
Nếu người ta đã cho rằng y không đủ năng lực cũng không đủ tư cách để tham dự, vậy y tội gì phải đem cái mặt nóng của mình đi dính chặt vào cái mông lạnh ngắt của kẻ khác, sỉ nhục chính mình.
Sau khi nghĩ thông suốt, Hàn Hàn tăng nhanh cước bộ, điều khiển khinh công một mạch chạy xuống núi. Các sư đệ theo sau y không dám nhiều lời, chỉ có thể gắt gao theo sát Hàn Hàn, theo y ly khai Lạm Thương sơn.
Mấy ngày sau trở lại Hàn Sơn phái, đoàn người của Hàn Hàn mệt mỏi phong trần, sau khi tới gặp đại chưởng môn sư thúc báo bình an, từng người liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Hôm sau Hàn Hàn mở mắt ra, liền phát hiện hai mắt lại mờ đi mấy phần, hôm qua còn có thể nhìn thấy hình dáng của cái giường, hình dáng tấm màn che, hiện giờ chỉ có thể mơ hồ quang ảnh mà thôi.
Nằm trên giường một hồi lâu không muốn đứng dậy, Hàn Hàn lẳng lặng ngẫm nghĩ mọi sự việc. Mục Tương rất biết chiếu cố người, mà y cũng quá lún sâu vào sự chiếu cố ôn nhu như vậy, cũng khiến y quên mất nam nhi có chí khí, trên vai y còn phải gánh vác rất nhiều chuyện, phải xử lý từng việc một.
Không phải nói rằng để người khác chiếu cố là không tốt, mà là sợ hãi bản thân quá ỷ lại; cũng không phải nói Mục Tương không tốt, mà là chính mình quá mức yếu đuối, một khi lâm vào, liền đem hết thảy mọi chuyện vứt sang một bên quên sạch.
Tiếng đập cửa vang lên, Hàn Hàn liền nằm ngửa trên giường chân bắt chéo, nói lớn: “Tiến vào.”
Hơi thở ôn hòa của người vừa tới khiến Hàn Hàn biết đây là ai, y lập tức ngồi dậy, cung kính nói: “Sư thúc.”
Sư thúc cầm đến một hộp gỗ dài, cười nói: “Ngươi hôm qua mới vừa trở về, kiếm này hôm nay liền được đưa tới.”
“Kiếm?” Hàn Hàn nghi hoặc tiếp nhận hộp gỗ từ tay sư thúc, phát hiện đúng là thanh vô danh kiếm lần đó khi mình giao thủ với Kim Hoa bị gãy vụn.
Vô danh kiếm được chế từ tinh cương (thép tinh chất), vô cùng sắc bén, bằng không lúc ấy chính mình toàn lực giao tranh, nhất định sẽ không tổn hại đến thanh bảo kiếm này.
Lấy kiếm từ trong hộp ra, nhẹ nhàng rút ra khỏi vỏ, chỉ thấy hàn quang chợt lóe rực rỡ vô cùng, mũi kiếm sắc bén, hoàn toàn nhìn không ra đã từng bị hủy đến biến dạng.
Lại chạm vào hộp gỗ, cảm giác bên trên có khắc ấn ký của Xích Tiêu phường, Hàn Hàn biết ngay Mục Tương nhất định là đưa bội kiếm của y đến Xích Tiêu phường, giao cho Duyên Lăng Nhất Kiếm khai lô trọng chú (mở lò đúc lại). Trong thiên hạ cũng chỉ có Duyên Lăng Nhất Kiếm mới có được công phu này, đoạn kiếm trọng sinh, hoàn toàn giống với trước khi bị hủy, cảm giác không có một chút bất đồng.
Chính là người này không cần... đối với y tốt như vậy...
Sư thúc lại lấy ra hai dược bình, dược bình kia Hàn Hàn nhận ra, là bình tử Triệu Tiểu Xuân quen dùng.
Sư thúc nói: “Đối phương nói hai bình đều là thuốc giải độc, một lọ là giải dược của cửu tiêu ngũ linh tán, một lọ là giải dược của tâm nhi phanh phanh nhất trực khiêu.”
Lúc sư thúc đọc tên hai bình dược, nhịn không được khóe miệng nhếch lên. “Thứ tâm nhi phanh phanh nhất trực khiêu là cái gì? Tên thưc thú vị.”
Hàn Hàn lấy một viên dược hoàn bỏ vào miệng nuốt, lẩm bẩm nói: “Ngươi nếu từng trúng độc của Triệu Tiểu Xuân, chắc chắn sẽ không thể thấy dược danh của hắn thú vị đâu!”
Lại nói cuối cùng Triệu tiểu tử này cũng có lương tâm, đùa giỡn y gần nửa năm, rốt cuộc cũng nghĩ đến đưa giải dược của xuân dược cho y.
Đáng thương y lại cùng Mục Tương quấn lấy nhau một trận, cơ hồ hàng đêm xuân tiêu kéo mãi không ngừng, tâm ý liên thông, nhưng bị gây sức ép cũng không nhẹ. Món nợ này, cũng không biết nên đòi ai...
Sư thúc hiển nhiên không hiểu được hàm ý của Hàn Hàn, cười cười, lại nói: “Thư của Phù Hoa cung hôm trước đưa đến, Yến cung chủ đã sai người đến thu hồi bích ly châu, tiếp theo phải an bài như thế nào, ngươi đã trở lại, sư thúc liền giao cho ngươi tùy ý xử lý.”
“Sư thúc?” Hàn Hàn nghiêng đầu nhìn hắn.
Sư thúc từ trong lòng lấy ra lệnh bài chưởng môn của Hàn Sơn phái, đặt vào tay Hàn Hàn. “Lúc trước sư phụ sở dĩ ra lệnh cho ngươi tạm thời thay mặt làm Hàn Sơn chưởng môn, một là vì cho rằng ngươi tâm tư chưa vững, hai là do ngươi tuổi còn nhỏ không thể phục chúng (khiến mọi người quy phục). Ngươi lúc trước nói phải ly khai đi tìm sư phụ, sư thúc cũng có chút hoảng sợ, nhưng thấy võ công của ngươi đích thực vẫn chưa thông suốt, lo lắng cho sau này mới tiếp nhận lệnh bài chưởng môn.
Ngươi xuất môn gặp nạn, may mắn cát nhân thiên tướng gặp dữ hóa lành, sư thúc hôm qua thấy ngươi, phát hiện ngươi lúc này trở về, khí tức du trường, làm việc cũng thận trọng hơn. Trải qua sinh tử, chắc chắn những điều không nghĩ ra đều cũng đã thông, sư thúc thấy ngươi như vậy, cũng yên tâm.”
Hàn Hàn ngẩn người, nói: “Có sao?” Y hôm qua không phải thở hồng hộc trở lại, trên mặt diện vô biểu tình? Chẳng lẽ sư thúc đem những thứ này nhìn thành biểu hiện của chững chạc?
Sư thúc xoa xoa tóc Hàn Hàn, cười nói: “Có!”
Hàn Hàn nghĩ một chút, liền tiếp nhận lệnh bài chưởng môn Hàn Sơn phái.
Sau đó nghe sư thúc nói: “Kể từ hôm nay, ngươi chính thức tiếp nhận Hàn Sơn phái, trở thành tân nhiệm chưởng môn Hàn Sơn phái.”
Hàn Hàn vừa ngẩng đầu, chỉ thấy sư thúc lớn hơn y rất nhiều tuổi này nhấc vạt áo quỳ một gối xuống, cao giọng nói: “Hàn sơn đệ tử Duẫn Ngọa Khê tham kiến chưởng môn!”
Cách một cánh cửa, thanh âm của sư thúc rơi xuống, ngoài cửa theo đó cũng vang lên giọng nói hùng hậu của chúng đệ tử: “Đệ tử Hàn Sơn phái tham kiến chưởng môn, chúng đệ tử thề sống chết nguyện trung thành với chưởng môn, trung thành với Hàn Sơn phái. Nguyện chưởng môn dẫn dắt Hàn Sơn phái lệ tinh đồ cường. Vạn thế thiên thu.”
Hàn Hàn mở cửa, bên ngoài cửa phòng đông nghẹt người, toàn bộ Hàn Sơn đệ tử đều quỳ trước phòng y, lời thề từng đợt nối tiếp nhau, từng tiếng từng tiếng, vang khắp sơn lâm, thật lâu vẫn không tiêu tan.
Giữa trưa, Bạch Linh bưng một mâm bánh bao ăn một mạch trên đường đi tìm chưởng môn sư huynh nhà hắn.
Sau khi sư huynh tiếp nhận chức chưởng môn liền mấy ngày không chịu nghỉ ngơi, khó lắm buổi chiều mới không có việc gì, sư thúc muốn hắn nói sư huynh trở về phòng nghỉ ngơi một chút, nhưng đi tới đi lui cũng không tìm thấy sư huynh, không biết sư huynh chạy đi nơi nào.
Bạch Linh bước qua mấy tiểu viên tử, chạy như con thoi trong đình viện rắc rối phức tạp của Hàn Sơn phái.
Hàn Sơn phái xây dựng theo kiến trúc Giang Nam tiểu trúc, đình viên rất nhiều, các dị kỳ thú, đi vào từ nơi này, đường ra lại ở nơi khác, người mới đến rất dễ bị lạc, võ lâm đại hội những năm trước đây luôn có chuyện đệ tử phái này buổi tối thức dậy đi nhà xí, kết quả sáng sớm hôm sau lại phát hiện bản thân đang ngủ trên giường đệ tử phái khác.
Rời khỏi Giang Nam tiểu viên, đi vào một đình viên lớn với những tảng đá kì quái dựng thành kỳ phong dị thạch bàn cư.
Viên tử này xây dựng theo lục thủy, nhìn ra xa sơn loan thanh thúy, ngẩng đầu vân yên mịt mù, bên bờ thương thụ thành ấm, đình các lâu tạ hai ba cái, phong cảnh xa xưa, khiến người thoải mái.
Bên trong có một toà giả sơn đứng sững giữa hồ, bên trên măng đá  lớn ở sơn đỉnh có một mạt thân ảnh lam nhạt đang múa kiếm, bảo kiếm trong tay người nọ kiếm quang diệu nhãn, xuất kiếm lúc nhanh lúc chậm đều ngưng kết uy lực, kiếm thức thu phóng thích hợp, tùy tâm sở dục kiếm chỉ tứ phương, nhất chiêu nhất thức, không chút dấu vết tạo hình, nguyên vẹn vốn có.
Hai tiểu bạch điệp đậu xuống trên vai Bạch Linh, điệp nhi vỗ cánh hai cái, sau đó nghỉ ngơi trên vai hắn.
Hắn tán thưởng nhìn sư huynh mình, sư huynh thời gian này giống như thoáng cái thông suốt đầu óc, cảnh giới trước kia cho dù có cường luyện cũng vô pháp đạt tới, lại chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi liền có thể vượt qua.
Sự tiến triển thần tốc này mặc dù khiến người khác ước ao, nhưng Bạch Linh lại càng thêm tự hào.
Chưởng môn Hàn Sơn phái nhà hắn tuổi còn trẻ đã bước đến hàng cao thủ, không chỉ có võ công cao cường, người lại lớn lên tuấn mỹ. Sư thúc nói ngày hôm trước sư huynh mới xuống núi xử lý vài việc, đám mai mối ngày hôm sau xông tới như nấm mọc sau mưa, cơ hồ muốn giẫm nát đại môn Hàn Sơn phái, mỗi người đều mặt mày hớn hở nói: “Hàn chưởng môn đã trở lại a, có thời gian ngắm qua đan thanh (bức họa) của các cô nương không?”
Hơn nữa sau khi sư huynh lên làm chưởng môn quả nhiên cũng không giống với trước, trước kia không nói hai lời lập tức đuổi người, hiện giờ cho người tiếp đón đám bà mối, đan thanh xem từng bức một, nhìn xong còn gọi đệ tử đưa bà mối xuống núi, khiến những bà mối kia cảm động đến rơi nước mắt, nói thẳng: “Bây giờ chọn không vừa ý không sao, lần tới sẽ mang thêm nhiều các cô nương thân gia tốt, người lại thiện lương tới cho Hàn chưởng môn chọn!”
Hàn Hàn đứng trên giả sơn có lẽ đã luyện mệt, thu chiêu thức mũi chân đạp xuống đất, liền dễ dàng nhảy lên mấy trượng, đáp xuống một chiếc thuyền hoa trên hồ, tùy ý nằm trên boong thuyền nghỉ ngơi.
Bạch Linh cách hồ nước xanh trong như gương hướng Hàn Hàn hô: “Sư huynh, sư thúc nói buổi chiều không có việc gì, muốn ngươi hảo hảo nghỉ ngơi. Ngươi có ăn bánh bao không a? Ta ném mấy cái cho ngươi.”
Hàn Hàn ngồi dậy, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Bạch Linh. Cho dù cách xa hồ nước, ánh mắt của Hàn Hàn vẫn sáng rực như sao, trong suốt như gương, khiến Bạch Linh nhìn trong lòng đập loạn.
“Bạch Linh.” Hàn Hàn nói.
“Có!” Hắn khẩn trương đáp.
“Ngươi có phát hiện mặt mình càng ngày càng tròn không?” Hàn Hàn nói: “Còn ăn cái gì bánh bao nữa, cái khay bánh bao kia toàn bộ ném qua cho ta, ngươi đến trù phòng ăn cải trắng đi! Cứ để ngươi ăn như vậy, cái mặt sẽ biến thành bánh bao, sang năm làm sao cưới vợ?” Ngay cả mấy bà mối lúc trước tới cũng nói, nếu khuôn mặt tròn quay của đại hiệp Bạch Linh Hàn Sơn phái có thể nhỏ đi phân nửa, sớm sẽ có một đống cô nương ái mộ, sinh ra một rổ búp bê a!”
“Sư huynh ngươi chửi khéo ta mập!” Bạch Linh dứt lời thở phì phì đem một khay mười lăm cái bánh bao lớn từng cái từng cái ném vào người Hàn Hàn, khiến Hàn Hàn ai u ai u kêu vài tiếng, cười lớn trên boong thuyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.