Lãng Đãng Giang Hồ Chi Dược Sư (Triệu Tiểu Xuân Lịch Hiểm Ký)

Chương 9:




[Giang hồ giang hồ lãng đãng hành, hồi thủ nhất địa nê nính nính;
Thiểu niên tiêu sái mãn thành vũ, ân oán phân nhiễu bất khứ kí.
Anh hùng anh hùng khí kiền vân, ngạo cốt hào tình thiên bỉ cao;
Ngưỡng thiên đắc ý đại thanh tiếu, ái hận ẩm quá tựu vong liễu.
Thiên thương thương a thủy thao thao, ngã chích ái khán mĩ nhân tiếu;
Xuân phong xuy lai tà dương chiếu, ngã chích kí đắc nhĩ đích hảo.]
Tiểu Xuân đầu đội nón rộng vành, miệng ngậm cọng cỏ. Hắn vừa ngêu ngao hát tiểu khúc linh tinh, nằm ngửa trên lưng lừa vắt vẻo, mặc cho lão lừa già ung dung cất bước lắc qua lắc lại, đưa hắn đến kinh thành.
[Đoan vương phủ ở chỗ nào đây ta?] Tiểu Xuân trở mình từ trên lưng lừa ngồi dậy, trên đường lớn người qua người lại, hếch mặt ngó nghiêng.
[A, từ chỗ này rẽ qua này!] Vỗ vỗ vào cái đầu vô dụng của mình, sau khi nhớ lại đường đi Tiểu Xuân kéo cổ lừa quẹo trái, lại tiếp tục đủng đỉnh.
Ngủ tới hai năm rưỡi a, hai năm rưỡi có lẽ là khoảng thời gian rất dài đi, mà đối với hắn, bất quá chỉ như chuyện hôm qua mà thôi. Ngắm nhìn kinh thành vẫn như xưa phồn hoa, Tiểu Xuân hiếu kỳ kéo kéo lừa nhìn đông ngó tây, chỗ nào cũng háo hức.
Tuyết trắng bay bay, trời có chút lạnh. Tiểu Xuân trên suốt đường đi, cũng đã mua một đống tào lao.
Trong vòng hai năm rưỡi ngủ vùi cũng đã cao thêm không ít, nhưng bởi vì thân thể quá kém, dù dài ra cũng không đầy đặn thêm chút nào. Quần ngắn mất một đọan, còn thắt lưng lại rộng ra một đoạn, quần áo mang theo từ Thần tiên cốc đã không thể mặc lại, cho nên hắn cái gì cũng mua, áo trong khố trong áo ngắn áo dài đều thay tuốt luốt, lại thêm một đôi ủng mới hiện không dùng để đi, chuyện đi đã có lừa.
Ngang qua tiệm ngọc, Tiểu Xuân kéo lừa dừng lại, chọn lấy một vòng ngọc trắng phau phau rồi mới đi tiếp.
Hắn nghĩ, xa nhau đã lâu như vậy, bây giờ gặp lại cũng nên tặng Vân Khuynh thứ gì đó chuộc lỗi mới đúng, mà Vân Khuynh hình như rất có hảo cảm với bạch ngọc, Tiểu Xuân ngắm nghía chiếc vòng bạch ngọc dương chi mới mua, thầm nghĩ không biết Vân Khuynh có thích thứ này hay không. (*)
(*) Dương chi bạch ngọc: chỉ loại nhuyễn ngọc thượng phẩm, cực kỳ quý giá, trắng như dương chi/ mỡ dê, miêu tả là ‘trắng sạch không tỳ vết’, nếu như có lẫn màu khác, khẳng định không phải dương chi ngọc.
Chẩu a chẩu, lắc a lắc, tới khi bức tường của Đoan vương phủ hiện ra trong tầm mắt, Tiểu Xuân không ngăn được từ nội tâm dấy lên một trận phập phồng thấp thỏm.
Sắp thấy được rồi, sắp thấy Vân Khuynh rồi. Xa nhau lâu như vậy, không biết Vân Khuynh giờ ra sao…
Trong khi Tiểu Xuân đang chìm vào suy tư, đột nhiên cảm thấy ngứa mũi, hắn cúi đầu hắt xì một cái [Ha chiu…]
Lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai bóng người.
Trước đại môn của Đoan vương phủ cách đó không xa, một mỹ nhân thân mặc bạch y, dung nhan thanh lệ nhưng nôn nóng từ trong bước ra, chính là Vân Khuynh, là Vân Khuynh mà hắn thương thương nhớ nhớ bao lâu; mà đại mỹ nhân từ trong cỗ kiệu bước ra, lãnh diễm ung dung, là Lan Khánh, đại sư huynh nhà hắn.
Tiểu Xuân kinh ngạc, nếu là trước đây làm sao có khả năng được mục kích hai người này đứng chung một chỗ a!
Càng kinh ngạc hơn là Vân Khuynh cùng Lan Khánh sau khi trao nhau ánh mắt cũng không hề có biểu hiện muốn tay bo.
Vân Khuynh xoay người vào phủ trước, sau đó Lan Khánh cũng theo hắn bước vào Đoan vương phủ, tình hình vô cùng nghiêm trọng – hai người vô cùng hòa hợp, không có bất cứ dấu hiệu cháy nổ nào.
[Đây… đây là quá quỷ dị rồi…] Tiểu Xuân đần mặt nhìn, cho đến khi hai người kia biến mất, hắn mới từ trong hoang mang định thần lại.
Còn chưa đến ba năm, sư huynh cùng Vân Khuynh quan hệ của hai người này đã trở nên tốt đẹp như vậy? (**)
(**) *khục* ba năm, là thời gian vợ để tang chồng *cười tủm tỉm*
Tiểu Xuân ôm đầu, bụng đầy nghi hoặc mà không dám tin là thực.
Nếu là Vân Khuynh mà hắn quen biết trước đây, sư huynh còn chưa đến gần được một trượng, hắn đã rút kiếm ra chém trước, sao có thể cho phép sư huynh ghé sát đến mức này, nét thản nhiên trên gương mặt còn phảng phất sự đồng tình, cho phép sư huynh tiếp cận.
Thời gian hắn không có mặt tình hình đã tiến triển đến mức hắn không lường trước nổi chăng?
Lời nói của nhị sư huynh trước đó đột nhiên vang ầm ầm trong tai bạn chồng đáng thương [Đoan vương hiện nay rất tốt, đại sư huynh cũng rất tốt, hai người họ không biết chuyện ngươi vẫn còn tại thế, ngươi tự nhiên cũng không cần thiết quay về tìm bọn họ.]
Nhị sư huynh nói thế có ý gì? Tiểu Xuân nghĩ đến, đột nhiên nổi da gà.
Không thể chần chờ, Tiểu Xuân lập tức leo tường đột nhập vào trong phủ, trốn khỏi đám binh lính bạch y, lén lút thập thò từ phía xa so với vị trí Lan Khánh đang cùng Vân Khuynh, vểnh tai lên nghe ngóng.
[Lâu như vậy không gặp nhau… ngươi… vẫn cứ lãnh đạm…] cự ly đúng là quá xa, Tiểu Xuân chỉ nghe loáng thoáng được một chút.
[Bớt nói thừa đi… không phải nói… thứ đồ đó đâu…] Tiểu Xuân nhìn chăm chú gương mặt ở cách xa đến mức có chút mờ nhạt của Vân Khuynh, cảm thấy người này giống như đã đẹp hơn hẳn, thật tình muốn đến gần ngắm cho kỹ a!
[Thật tình gấp… đối với ta như vậy… thật thương tâm…]
Thương tâm? Sư huynh ngươi thương cái gì tâm? Tiểu Xuân nghe thấy mà bốc hỏa bừng bừng, đó là lão bà của sư đệ ngươi… không, là người của sư đệ ngươi a, cái kiểu ngang nhiên chọc ghẹo này còn ra thể thống gì?
Tiểu Xuân thấy Lan Khánh từ trong tay áo lấy ra một cành đào hoa nở xán lạn dày đặc, trao vào tay Vân Khuynh.
[Mắt mị nhân…] Lan Khánh nói [Giống chứ…]
[Giống…] Vân Khuynh cúi đầu nhìn cành hoa kia, ánh mắt chăm chú, sau đó nhàn nhạt lộ ra một nụ cười [Thật giống… ánh mắt…]
Vân Khuynh như vậy cúi đầu cười mỉm, sau lại ngẩng đầu lên như hưởng ứng hành động của Lan Khánh, khiến Tiểu Xuân thành giống như một khúc gỗ ngày hạn bị sét đánh trúng, cháy đen sì, cứng đờ, còn bốc khói mù mịt…
Nếu không phải đã cho phép, Vân Khuynh là không có khả năng mặc kệ người kia đến bên mình quá gần như vậy, càng không nói đến chuyện ở trước mặt hắn cười. Nhớ đến hắn trước đây bám Vân Khuynh như keo bẫy chuột không biết bao lâu, Vân Khuynh mới chịu lộ ra một chút chút tươi cười, thế thì tiếu dung đưa tình ẩn ý ngày hôm nay của Vân Khuynh là thế nào đây? Hơn nữa đối tượng còn là người mà Vân Khuynh trước đây còn hận không thể lột da lóc xương như Lan Khánh?
Trừ phi… trừ phi hai người họ thật sự xem như hắn đã chết…
Trừ phi… trừ phi hai người họ sau khi hắn chết thật sự đã hòa hảo với nhau…
Trừ phi… trừ phi hai người họ sau một hồi sớm chiều bên nhau đã nảy sinh tình ý, sau đó giống như hắn trước khi chết đã từng hy vọng, đại sư huynh đối Vân Khuynh bày tỏ, mà Vân Khuynh cũng tiếp nhận đại sư huynh?
Nghĩ đến đây, lại nhìn Vân Khuynh tay cầm cành đào bước vào tẩm cung, còn Lan Khánh cũng nối đuôi bước theo sau, Tiểu Xuân suýt nữa gào lên thành tiếng.
Con bà nó! Thật sự đã đến cảnh giới ‘phu xướng phụ tùy’, ‘lấy gà theo gà’ mất rồi? Vân Khuynh đi đến đâu, Lan Khánh đi theo đến đó?
Mà vừa nghĩ qua, Tiểu Xuân lại cảm thấy đau nhói.
Đúng thôi, trong suy nghĩ của bọn họ, hắn cũng đã thành người đã khuất, sao có thể hy vọng Vân Khuynh vì hắn mà lưu tâm, mà ngóng chờ hắn quay về?
Lại nói năm đó trong đại lao của Tả ý sơn trang, là hắn đem Vân Khuynh giao thác cho đại sư huynh, muốn sư huynh từ nay về sau thay hắn tận tình chăm sóc Vân Khuynh a! Tới hôm nay hai người này đã thành như vậy, còn không phải thuận theo nguyện vọng của hắn sao?
Sư huynh được thỏa mãn sở nguyện có được mỹ nhân, Vân Khuynh cũng có được người yêu thương chiếu cố, chẳng phải chính là kết cục tốt đẹp nhất rồi?
Đáng ghét… Tiểu Xuân khịt mũi, ai oán cúi đầu, lấy chân đạp đạp lên cát.
Làm sao lại không nghĩ đến lần này quay về, trong lòng Vân Khuynh đã không còn vị trí của hắn nữa…
~~
Bên trong tẩm cung, Vân Khuynh đem cành đào cắm vào trong chiếc bình bạch ngọc đầy nước, nhẹ nhàng vuốt ve loài hoa bị gọi là ‘mắt mị nhân’, hai mắt thiết tha ngắm nhìn, nửa khắc cũng không rời.
[Rất giống, thật sư rất giống…] hoa đào này nở rộ đến xán lạn, hệt như gương mặt tươi cười trong lòng hắn chưa từng quên lãng, một đôi mắt như xuân thủy đầy thâm tình, lay động tình cảm của hắn, khiến hắn vô pháp đem đem tầm mắt dời đi.
Trong khóe mắt liếc thấy một thân hắc y còn đứng bên cạnh, giọng nói của Vân Khuynh thình lình băng giá [Ngươi sao còn chưa đi?]
Lan Khánh cười nói [Đông Phương, đây là đạo đãi khách của ngươi? Tốt xấu gì ta cũng mang lễ vật đến, không mời ta ngồi xuống uống chén trà?]
[Nếu không phải hoa ngươi mang đến thật giống Tiểu Xuân, cả đại môn của Đoan vương phủ ngươi cũng đừng hòng bước vào!] Vân Khuynh lạnh lùng nói.
[Bách ưu giải vừa mới hết mà thôi, tính tình của ngươi lập tức tệ hại như trước!] Ánh mắt Lan Khánh chợt long lanh, ngón trỏ nhè nhẹ đón lấy hàm dưới của Vân Khuynh, kéo ánh mắt của hắn ra khỏi cành đào, quay lại nhìn mình [Bất quá cũng không quan trọng, tuy là so với Bách ưu giải thì không bằng, nhưng ta ở đây còn thứ dược khiến ngươi tiêu hồn thực cốt trong lòng nở hoa, đảm bảo ngươi thử qua rồi bất cứ cái gì phiền não cũng mất hết!] (chả hiểu anh một với cậu tám ai nham nhở hơn ai, mà chả biết nàng còn chê anh chỗ nào =))
Ngân sương kiếm từ khoảng giữa hai người chém xuống, thiếu chút cắt đứt tay Lan Khánh.
Lan Khánh cười to hai tiếng, cũng không dừng lại, mà xoay người bước ra khỏi tẩm cung.
Lan Khánh càng lúc càng xa, tiếng nói xa xăm truyền đến [Ngươi nghìn vạn phải nhớ kỹ không được chết, cho dù ngươi chết, ta nhất định cũng đem người từ trong mộ đào lên, lột sạch y phục treo ngươi lên cổng thành xích thân lõa thể cho người người nhìn ngó. Mệnh của ngươi là của Tiểu Xuân, Tiểu Xuân không cho ngươi chết, ngươi không được phép chết…]
[Tiểu Xuân…] Vân Khuynh vuốt ve thân đào, không thèm quan tâm tên điên kia muốn nói gì thì nói, hắn trước nay cũng chưa từng để tâm đến Lan Khánh, người mà hắn nhớ nhung cho tới nay, vẫn chỉ có một mình Tiểu Xuân mà thôi.
Bách ưu giải năm đó lấy về từ Thần tiên cốc cũng đã dùng hết sạch, suy nghĩ vốn đang không đãng đãng nhẹ phiêu phiêu rốt cuốc trở nên càng nặng nề.
Nhớ nhung trong lòng hắn chưa từng vì dược vật mà đoạn tuyệt, chỉ là chôn sâu dưới đáy lòng, miễn cưỡng đè nén mà thôi.
Tưởng niệm, tưởng niệm đôi mắt hoa đào hàm tiếu của người đó, muốn thấy, muốn thấy tiếu dung rạng rỡ của người đó.
Ô mộc bài, vòng noãn ngọc, trống bỏi, trúc quyển quyển, đồ đạc của Tiểu Xuân đều còn đây, mỗi lần nhớ đến Tiểu Xuân, lại lấy ra ngắm đi ngắm lại. Thế nhưng chúng cùng với chính mình đều như nhau, vĩnh viễn không thể chờ Tiểu Xuân quay về.
Nhớ đến cái kẻ tính tình ngỗ ngược mà thiên sinh ôn nhu kia, Vân Khuynh rốt cuộc vẫn không thể khống chế chính mình rơi vào hồi ức khi xưa.
Nếu như ngày ấy không gặp hắn thì tốt rồi…
Nếu như hai người không từng kề vai sát cánh, tới hôm nay có lẽ đã không cách nhau hai vùng sống chết tối tăm, sẽ không thống khổ đến thế này. Nếu như chưa từng quen nhau, tới nay Tiểu Xuân có lẽ, còn đang ở nơi nào đó mà hắn không biết tới, mặc sức cười vang, nghênh ngang ca hát.
Vân Khuynh lặng lẽ nhìn cành đào, nhớ về gương mặt Tiểu Xuân mỗi lần tươi cười trong quá khứ. Hắn không hề nhận ra trời mỗi lúc một tối, cũng không nhận ra trong phòng xuất hiện thêm tiếng thở của một người, cho tới khi một mùi hương vô cùng quen thuộc thoảng bay vào trong khoang mũi, hắn mới giật mình ngẩng đầu, thế nhưng lại choáng váng vô lực ngã người xuống.
[Nghĩ đến ai a… xuất thần như vậy?] Thanh âm mờ mịt tựa hư vô, như xa như gần vọng lại bên tai.
Tẩm cung tăm tối còn chưa kịp thắp đèn, Vân Khuynh mơ mơ hồ hồ chỉ có thể nhìn thấy một bóng người, mà là một bóng người quen thuộc đến mức khiến hắn cả người run rẩy.
[Tiểu… Xuân…] Vân Khuynh muốn nhấc tay lên chạm vào gương mặt Tiểu Xuân, lại phát hiện mình một chút khí lực cũng không còn, hai tay chỉ có thể vô lực buông xuống. Hắn đang nằm mơ sao, hắn mơ thấy Tiểu Xuân kia…
[Kỳ thật, thấy ngươi cùng sư huynh như vậy, ta vốn không nên xuất hiện.] Tiểu Xuân thì thầm. Hắn mang Vân Khuynh đặt trở lại giường, ánh mắt mang nét cười nhìn Vân Khuynh, đưa tay nắm lấy sợi tóc đen nhánh của Vân Khuynh.
Tiểu Xuân… ta muốn chạm vào ngươi… tâm tư của Vân Khuynh không hề đặt tại lời nói của Tiểu Xuân, chỉ một mực suy nghĩ làm thế nào có thể nhúc nhích được cánh tay đáng chết này, chạm vào người mà hắn đã không còn có thể gặp lại.
[Mặc dù không biết ngươi có còn hay không bận tâm về ta, ta vẫn là muốn quay về cùng ngươi nói chuyện một chút. Nhưng muốn cùng ngươi nói chuyện, lại không biết phải đối diện ngươi thế nào, ta định hạ dược, nhưng ngươi đã dùng dược nhân huyết bách độc bất xâm, mê dược cũng vô dụng, cho nên chỉ có thể dùng chút xuân dược mê hoặc thần trí khiến người hoảng hốt thất thần lên người ngươi. Bất quá ngươi không cần lo lắng, thứ mê dược này rất ôn hòa, sẽ không thương tổn ngươi.] Tiểu Xuân cũng không ngờ đến sau khi tỉnh lại quá nhàn rỗi đã chế ra thuốc mới, rốt cuộc nhanh như vậy dùng lên người Vân Khuynh.
Như thế nào toàn thân thượng hạ đều không thể cử động? Vân Khuynh hoảng hốt, lông mày nhíu lại.
[Vân Khuynh, ngươi đừng gấp, nghe ta nói đã.] Tiểu Xuân đưa tay lên vuốt vuốt, làm hai đầu lông mày Vân Khuynh giãn ra, ghé vào bên tai Vân Khuynh dùng âm thanh dịu dàng nói [Ta vẫn chưa chết, quay về để thăm ngươi. Triệu Tiểu Xuân chưa chết, thủ ước quay về đây.]
Vân Khuynh chấn động, lời nói của Tiểu Xuân nhẹ nhàng lọt vào tai, xuyên thẳng vào trong tâm, gây nên một trận sóng lớn dậy trời.
Không chết, Tiểu Xuân không chết, hắn không phải đang nằm mơ, Tiểu Xuân lúc này đây thật sự đang sống sờ sờ ngay bên cạnh hắn, còn dùng tay vỗ về hắn!
Tiểu Xuân cao hơn rồi, thế nhưng lại gầy đi, mà còn gầy đi rất nhiều.
Hai gò má của hắn cũng không đầy đặn như trước, chiếc cằm tròn trịa cũng thành nhọn hoắt. Mà cả gương mặt kia cho dù đã qua hai năm rưỡi cũng không hề thay đổi, chỉ có cảm giác càng thêm trưởng thành, bỏ đi vẻ nhắng nhít, bộ dạng ngỗ ngược ngạo mạn thì còn y nguyên, mà khi nhìn Vân Khuynh, từ trong đáy mắt hiện lên nhu tình mênh mang càng làm cho ánh mắt kia thêm sâu sắc, càng khiến người si mê.
Vân Khuynh nhìn hắn, nghĩ đến y phục của người này kể cả bên dưới có hay không vẫn như lúc trước, hay lại càng thêm gầy gò? Thế nhưng cũng chỉ nghĩ được như vậy, thứ mê dược này đúng là khiến người ta càng lúc càng khó chịu.
Vân Khuynh chỉ cảm thấy bên dưới một ngọn lửa dần dần dấy lên, hắn muốn chạm vào Tiểu Xuân, muốn ôm lấy Tiểu Xuân, muốn hôn lên đôi môi đỏ hồng chỉ cách đó mấy thước, thế nhưng chỉ một khoảng cách ngắn ngủi này lại cách xa bằng thiên nhai, khiến hắn muốn chạm cách nào cũng không chạm vào được, tiêu loạn tình mê.
Vân Khuynh xiết chặt tay thành nắm đấm, móng tay cắm vào da thịt, cố công cố sức giãy giụa vô ích. Lại càng không hiểu Tiểu Xuân vì cái gì lại muốn hạ dược với hắn, hắn bị Tiểu Xuân làm cho hồ đồ mất rồi.
[Ai… ta hôm nay đã thấy ngươi cười rồi, ngươi cuối cùng cũng đã yêu mến đại sư huynh rồi a!] Tiểu Xuân có chút khổ sở, nhưng vẫn cố làm ra vẻ thản nhiên.
Sắc mặt Vân Khuynh đột ngột chuyển sang tái mét, nắm tay càng chặt hơn. Người này rốt cuộc là đang nói cái gì?
[Sư huynh khổ luyến bao năm nay cũng có kết quả, ta là sư đệ cũng nên vui vẻ mới đúng. Hôm nay ta đến cũng chỉ muốn thấy ngươi thôi… vốn tưởng rằng… vốn tưởng rằng…] Tiểu Xuân nghẹn lời, lại thấy sắc mặt Vân Khuynh chỉ trong chốc lát thay đổi, liền đem tâm tư trong những ngày qua nuốt lại vào trong bụng, hít một hơi thật sâu [Bỏ đi, không nói nữa. Ta thành tâm chúc phúc cho hai người bạch đầu đáo lão vĩnh kết đồng tâm. Ta chỉ muốn nhìn thấy ngươi mà thôi, nếu như ngươi thấy không vui, vậy cứ xem như ta đã chết thật là được, quên ta đi!]
Tiểu Xuân lấy từ trong ngực ra một chiếc vòng ngọc gói trong khăn trắng, lại nói [Cái này là mua cho ngươi, ngươi giữ lấy đi! Ta chờ sư huynh đi rồi mới vào đây gặp ngươi, tránh cho hắn gặp phải ta, ta bây giờ sẽ đi ngay. Ngươi cố gắng bảo trọng!]
Tiểu Xuân đem vòng ngọc nhét vào trong ngực Vân Khuynh, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán Vân Khuynh [Ngươi yên tâm, quân tử thì phải giúp người thành toàn hảo sự, bất kể ngươi yêu mến ai, ta cũng không ngăn cản!]
Sắc mặt Vân Khuynh hóa thàng trắng bệch, hắn xiết tay đến mức máu cũng chảy ra, nhưng Tiểu Xuân lại không nhìn thấy. Hắn liều mạng muốn mấp máy môi muốn nói Tiểu Xuân đừng đi, lại phát hiện ngay cả sức lực để mở miệng cũng không có.
Tiểu Xuân, Tiểu Xuân! Vân Khuynh cuống cuồng hoảng hốt gào lên trong lòng: đừng đi, ta không cho ngươi đi!
Hương khí bao trùm trong phòng càng dày đặc, Vân Khuynh thấy Tiểu Xuân dùng tay che mắt hắn, lấy đi toàn bộ ánh sáng trước mắt của hắn, sau đó huyệt vị trên người tê dại.
Giọng nói của Tiểu Xuân nghe xa xăm loáng thoáng [Tái kiến…]
Vân Khuynh mất đi ý thức, rơi vào hôn mê.
Đêm tối, cuồng phong thổi cánh cửa đập vào nhau cạch cạch, vân khuynh từ trong giấc mộng thâm trầm tĩnh lặng mà giật mình tỉnh lại, hoa tuyết từ ngoài cửa sổ bay vào, bay lướt qua gương mặt Vân Khuynh, hắn toàn thân ướt đẫm mồ hôi, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Hắn mới rồi dường như đã mơ thấy Tiểu Xuân…
Người đó cao, gầy, chỉ là nụ cười vẫn như trước kia, mà mở miệng ra là một đống thất bát loạn ngữ…
Vân Khuynh xốc chăn bước xuống giường, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Tuyết rơi dày đặc trên đất, thời tiết kinh thành vẫn như vậy, ngày đông tuyết rơi dày, trùm lên tứ xứ thành một mảng trắng mênh mông.
Tiểu Xuân năm đó ở nơi này cũng trong mùa đông, đã nói qua hắn không thích trời lạnh, cũng không thích tuyết, tuyết rơi xuống, hắn liền nhớ đến cái năm hắn cùng mẫu thân bị đưa lên pháp trường.
Tuyết trong mắt Tiểu Xuân không phải màu trắng, mà là màu đỏ, là máu, sắc máu đỏ thẫm rơi vào mắt.
Vân Khuynh tuy hiểu được, nhưng vẫn miễn cưỡng ép Tiểu Xuân lưu lại, chỉ vì hắn ở nơi nào, Tiểu Xuân nhất định cũng phải ở nơi đó! Hắn cho rằng chuyện vốn là tất nhiên, hai người không thể chia lìa, cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày hai người ở hai nơi sinh tử, cách biệt đến mức có vươn tay cách nào, cũng không thể chạm đến người kia.
Nằm mơ rồi, kỳ thực hắn vẫn luôn nằm mơ. Hắn mơ thấy Tiểu Xuân, mơ thấy toàn bộ chuyện xưa tái hiện. Cho dù là lúc tỉnh lại không thấy người kia khiến hắn vô cùng thất vọng, thế nhưng có mơ thấy còn tốt hơn là không có, nếu không có, Tiểu Xuân chính là như vậy chân chân chính chính biến mất khỏi cõi đời này, không bao giờ có thể thấy lại nữa.
Bình ngọc trống không bên bệ cửa khiến hắn có cảm giác hơi kỳ quái, Vân Khuynh nhìn kỹ lại mới phát hiện, thì ra cành đào bên trong không biết từ lúc nào đã không cánh mà bay.
Những cánh hoa hồng nhạt rải trên mặt đất còn lưu lại vết chân của tên cướp hoa, hắn ngây ngẩn nhìn những vết tích hiển nhiên không phải của mình, không khỏi hồi tưởng lại giấc mông kỳ lạ mà quá mức rõ rệt vừa rồi.
Vân Khuynh nhịn không được lật bàn tay lên xem, nhìn thấy trên vết thương vẫn còn vệt máu loang lổ, vết thương là thật, máu vẫn còn đọng lại bên trên. Cánh tay run lên, cẩn thận dè dặt luồn vào trong ngực, vậy mà lại lấy ra dược chiếc vòng ngọc dương chi giống hệt như đã thấy trong mộng.
Sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, kinh ngạc không thôi.
Như vậy mộng cảnh kia bị hắn cho là ảo tưởng rốt cuộc là thật chứ không phải giả, Tiểu Xuân đã quay trở về, hắn thật sự đã quay trở về. Hắn tặng chiếc vòng ngọc này, nhưng lại lấy đi cành hoa.
Thế nhưng nhìn vòng ngọc này, lại nhớ đến người kia hạ dược khiến hắn hôn mê, lại còn chúc phúc cho hắn cùng Lan Khánh bạch đầu đáo lão vĩnh kết đồng tâm, vận khuynh nổi cơn lôi đình sắc mặt từ trắng chuyển sang sầm sì, từ sầm sì chuyển thành xanh biếc, toàn thân run bần bật.
Rốt cuộc là vì cái gì? Cho rằng hắn đã chết, thế ra hắn lại còn sống đến khoái hoạt! Mà rõ ràng là đã quay về, rồi thì lại rời đi? Thấy mặt nhau xong không thèm phân bua, cò đem hắn vứt cho tên hỗn trướng?
Hắn thế nhưng còn to gan mức này, dám dối với mình như vậy!
[Triệu Tiểu Xuân ngươi là cái thứ hỗn trướng ___]
Oán khí trong hơn hai năm trời tích tụ phút chốc bùng nổ, Vân Khuynh đùng đùng nổi giận một chưởng đánh vào cái tủ bên cửa sổ, nộ khí bắn tứ tung, ngay cả đồ đạc trong tủ cũng không thoát TT__TT, mà song cửa cùng với chiếc bình bạch ngọc cũng chung số phận. Một trận nổ đùng đùng, mặt tường cũng đồng thời lõm vào một mảng, nứt ra đẹp hơn mạng nhện.
Hắn vì thằng kia tim gan vỡ nát lệ lòng tê tái không thể là chính mình, vì thằng kia mà thất hồn lạc phách trở thành cái xác biết đi, hóa ra thằng kia lừa hắn!
Không chết, không chết, mà đằng đẵng hai năm rưỡi không ló mặt ra lấy một lần!
Bây giờ thò mặt ra rồi, cái mồm còn nói bậy!
[Hỗn trướng…] Vân Khuynh gào thét, hai mắt đỏ rực nghiến răng nghiến lợi [Ngươi đi, ngươi còn to gan dám đi! Đông Phương Vân Khuynh ta thề, cho dù ngươi có đi đến chân trời góc biển, ta cũng lôi đầu ngươi ra!]
*khặc khặc khặc*
Tiểu Xuân nói mấy lời kia với Vân Khuynh còn-tự-cho-mình-là-tiêu-sái, chờ Vân Khuynh ngủ, sau đó phiêu phiêu bay qua tường cao của Đoan vương phủ, nghiêng nghiêng ngả ngả đâm đầu chạy đi.
Hắn lang thang hết mấy vòng trong kinh thành, đờ đờ đẫn đẫn mà đi, cành đào trong tay dập te tua vào mấy bức tường góc phố, cánh hoa hồng nhạt lả tả rơi trên đất, cuối cùng chỉ còn lại một cành cây khô.
Trời càng lúc càng tối, mà tuyết trắng khiến lòng người buồn bực cũng rơi càng lúc càng nặng, cho tới khi định thần trở lại, nhận ra lừa già bên dưới đã không cánh mà bay, đường lớn gió tuyết thấu xương không có lấy nửa người, chỉ có gió lạnh thồi viu viu bầu bạn với trẻ lạc ngoài đường cơ nhỡ.
[Ai… kết cục vẫn là còn lại một mình a…] ngẩng mặt lên trời thở dài một tiếng, ném cái cành khô đi, Tiểu Xuân cào cào mái đầu tổ quạ, vuốt phẳng y phục đã bắt đầu nhàu nhĩ.
Tiểu Xuân ngẩng đầu, phát hiện ra dựng sừng sững trước mặt mình, là tòa kiến trúc nguy nga tráng lệ nhất trong kinh thành, là cung điện cư trú của chân long thiên tử.
Người cha mà hắn mới nhìn nhận không được mấy ngày, người cha vô duyên vô phận của hắn đang sống trong này đây a, lão hoàng đế chết rồi, đổi lại cha hắn thành ra lại ngồi trên long kỷ, cảm giác thật quái gở.
Chuyện của Vân Khuynh, bản thân cũng nên rộng rãi đi! Nếu như Vân Khuynh giờ đây cũng đã yên bề cùng sư huynh, vậy hắn lý ra phải thành toàn cho bọn họ, để cho bọn họ bình bình ổn ổn vui vui vẻ vẻ sống cùng nhau đi.
Hắn… nên chúc phúc cho hai người họ mới đúng a! Hai người kia có thể yêu mến nhau, cũng không còn giành qua đấu lại, giết đi chém tới, không phải đã rất tốt hay sao?
Quên đi, quên đi, làm người thì phải có khí phách một chút, Tiểu Xuân không ngừng tự nhủ [Không thể bụng dạ hẹp hòi, chấp nê tiểu tiết như vậy, sẽ không gặp được người tốt khác đâu!]
Dù sao cũng đã xuất cốc một chuyến, cũng đã gặp Vân Khuynh, nhìn thấy Vân Khuynh bình an vô sự. Hắn đã đáp ứng sư phụ sư huynh sẽ sớm trở về, thì thôi về đi cũng được.
Chỉ là, liếc thấy cung điện hùng vĩ trước mắt tường đỏ ngói vàng, trong lòng có chút hưng phấn không thôi.
Cũng phải thăm cha mình một chút đi! Khó khăn lắm mới ra ngoài được, còn phải đánh qua ba cửa ải mà! Nói gì cũng nên qua thăm cha, điểm mặt mấy tên bằng hữu, để bọn họ biết được mình còn sống tốt mới được a!
Chỉ nghĩ vậy, không còn vấn vương những suy nghĩ về Vân Khuynh, mới cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút, không còn nhói như mới nãy!
Tiểu Xuân phi người qua tường của hoàng cung, sử dụng tuyệt đỉnh khinh công lai vô ảnh khứ vô tung, rón rén chân tay len lén nhảy vào trong hoàng cung đại viện.
Lần này xuất cốc trên người cũng không mang theo nhiều thuốc men gì lắm, nhưng mấy loại thường dùng vẫn đầy đủ. Nhờ có ‘chân tâm thoại tiểu dược hoàn’ sức mạnh vô song không gì cản nổi, khiến người biết thì không thể không nói, nói thì không thể chần chờ (tri vô bất ngôn ngôn vô sở tẫn), từ trong miện thái giám hỏi ra cha hắn đang ngủ chỗ nào, thập phần thuận lợi tiến vào tẩm cung của hoàng đế.
Dùng phấn gây mê vung vẩy tứ phía, thị vệ cung nữ đều mơ màng gà gật. Tiểu Xuân nhón tay nhón chân bò lên long sàng, nhìn thấy bộ dạng lão cha nằm ngủ nghiến răng lại còn chảy nước miệng, nhịn không được bật cười phát một cái vào mặt.
[Cha, cha a! Tỉnh tỉnh, Tiểu Xuân tới thăm người đây!] Tiểu Xuân dùng tay nhéo nhéo cơ mặt lão cha tuổi cũng có số thế mà vẫn da nhẵn thịt trơn này, nhẹ giọng gọi dậy.
La Khỉ mơ mở hồ hồ mở mắt ra, chớp chớp, chưa kịp nhận ra mình đang nhìn thấy cái gì.
[Cha a, ta về đây rồi!] Tiểu Xuân nằm ngang xuống bên chiếc gối kim ngọc, dùng tay chống đầu, cả người đặt trên giường nệm, cười duyên với La Khỉ.
[Tiểu Xuân…] La Khỉ còn trong cơn mơ ngủ, cũng dùng tay véo véo mặt Tiểu Xuân. Hai cha con hai cái tay cứ thế kẻ qua người lại, nhất thời cũng không ai mở miệng nói chuyện.
Qua một hồi lâu La Khỉ mới nói [Cha chung quy cũng mộng thấy ngươi rồi… con trai ngoan của cha…] đã từng kinh qua bao năm sinh tử chia cách, mà hồn phách cũng chưa từng mơ được vậy, mong chờ bấy lâu, cho tới hôm nay cũng đã mơ được thấy gương mặt của hài nhi rồi.
[Tiểu Xuân ne – ] La Khỉ đỏ hai mắt, nước mắt cứ thế mà rơi xuống gối.
[Không phải mộng.] Tiểu Xuân khẽ cười, tăng mạnh lực đạo trong tay, nhéo đến mức La Khỉ [Ai cha] kêu lên thành tiếng, bật người dựng dậy từ trên long sàng.
[Ngươi làm gì nhéo cha như vậy a, đau chết!] Ta khỉ hét lên, tiếp đó đứng thẳng trên giường, từ trên nhìn xuống cái người còn đang cố tình cười thản nhiên, trong lòng cả kinh, chân nhũn ra, pu tung khụy xuống giường trở lại.
[Tiểu Xuân… Tiểu Xuân… thật sự là ngươi sao?] La Khỉ lần nữa vương tay sờ gương mặt nhi tử, nhận thấy da thịt thật sự là ấm nóng, lại sờ lên lồng ngực nhi tử, kinh ngạc cảm thấy tim còn đang đập [Sao có thể… bọn họ ai cũng nói ngươi chết rồi… mấy trăm con mắt nhìn thấy ngươi từ trên vách đá rơi xuống ngã vào lòng sông… tất cả đều nói ngươi chết rồi… ngay cả Đoan vương cũng nói vậy…]
[Nhi tử của cha là dược nhân kia mà, tâm mạch có chân khí bảo hộ. Huống hồ năm đó bị người ta chém thành hai nửa còn chưa chết, lần này bất quá chỉ rơi xuống vào lòng sông thôi, một chút chuyện nhỏ.] Tiểu Xuân vốn chỉ muốn nói ra thản nhiên, lại thấy cha hắn nét mặt buồn vui lẫn lộn lệ chảy đầm đìa, nhịn không được quầng mắt lại đỏ lên.
Tiểu Xuân sau mấy tiếng nghẹn ngào, cũng bắt đầu khóc lên [Kỳ thật sư phụ nói ta tính khí quá quật cường, ghìm chặt một hơi quyết không buông lỏng, đầu trâu mặt ngựa lôi đi không được, đành phải thả ta về dương gian. Cha a, ta thật sự thiếu chút nữa thật sự không gặp lại người!]
Tiểu Xuân vừa rơi lệ, La Khỉ khóc ra lại càng lớn tiếng hơn [Nhi tử a, ngươi về là tốt rồi. Tâm can nhi của cha a, chịu khổ nhiều như vậy, cha thật là không nỡ…]
[Cha a – ]
[Con a – ]
Hai cha con sau sinh ly tử biệt một lần nữa trùng phùng, nước mắt, tựa như nước sông cuồn cuộn tràn lên thành nạn, một lúc không thể thu hồi, thêm nữa Tiểu Xuân lại nhớ tới mỹ nhân bây giờ đã ngả vào lòng ngực đại sư huynh, chính mình trở về quá trễ chỉ ôm vào tay được một một cái hư không, thê thảm tuyệt luân như thế, hắn nghĩ tới thì nước mắt đã ròng ròng. (dô diên, khóc vì bị vợ bỏ =__=)
Cho nên hai người này cứ thế mà ôm nhau khóc rống, khóc mà đứt hơi kiệt sức, thanh âm khàn đặc, hết hơi hết sức, suýt nữa ngất quách cho nhẹ, chỉ biết ra sức phát tiết ai thống bi thương và tư niệm trong lòng.
La Khỉ lên cơn thở không ra hơi, ôm ngực nức nở kêu lên [Ô… tim của ta… tim của ta…]
[Cha a!] Tiểu Xuân khẩn trương vung tay ấn vào lưng La Khỉ tống vào một chút chân khí, hắn quên mất La Khỉ có bệnh tim, một phen kích động, lại khiến La Khỉ tái phát trở lại.
Tiểu Xuân cấp tốc thò tay vào ngực lấy thuốc, vạn linh đan có đổ hết ra cũng chỉ có sáu viên mà thôi, trước cứ nhét hai viên vào miệng cha, giữ lại bốn viên, để đến mai làm thêm chút thuốc nữa mới xong.
Vạn linh đan kia vừa dùng lập tức có công hiệu, La Khỉ thở dài một hơi, hai mắt sưng hồng ôm lấy đứa con trai khó khăn lắm mới thấy mặt này, hai người nằm trên giường đêm ấm áp bên khụt khịt nước mũi bên kể lể những chuyện xảy ra mấy ngày qua.
Cho tới khi gần kề tới giờ tảo triều, La Khỉ cho lui thái giám bên ngoài viện cớ bị bệnh không dậy.
Cái gì tảo triều, cái gì hoàng đế, cái gì thiên hạ, đối với đôi phụ tử tình thâm cách trở, khó thể sum họp này, chỉ có thể bị vứt qua một bên chờ tới dịp khác.

[Giang hồ giang hồ đi lang thang, quay đầu một mảng bùn lầy lội;
Thiếu niên tiêu sái như mưa tràn, ân oán dây dưa không nhớ hết;
Anh hùng anh hùng khí tan mây, ngạo cốt hào tình cao ngất ngưởng;
Ngẩng mặt lên trời cười đắc ý, ái hận say xong tất sẽ quên;
Trời xanh xanh a nước mênh mông, ta chỉ cần thấy mỹ nhân cười;
Gió xuân thổi tới ánh tà dương, chỉ cần nhớ rõ ngươi rất đẹp.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.