Lãng Đãng Giang Hồ Chi Dược Sư (Triệu Tiểu Xuân Lịch Hiểm Ký)

Chương 3:




Tìm được một sơn động vắng vẻ để ẩn náu, Tiểu Xuân đặt tiểu cô nương vì mất máu quá nhiều mà hôn mê xuống đống cỏ khô đã trải cỏ mềm mại.
Thương thể của tiểu cô nương tuy là nghiêm trọng, thế nhưng có thần y ngay cạnh lúc này, tự nhiên cũng có được cái phúc phần chưa tận số.
Tiểu Xuân lấy trong người ra một đống dược bình đủ màu, vừa lải nhải tiểu khúc vừa hòa dược, cuối cùng thêm vào một vị ‘Thiên thượng địa hạ có một không hai, kiến huyết phong huyết kiến ứ hóa ứ, hành tẩu giang hồ không thể không đem, liệu thương thánh dược huyết kiến sầu’, tiếp đó kiên nhẫn chờ tiểu cô nương tỉnh lại, giao cho nàng đồng thời dặn dò một nửa dùng thoa ngoài, một nửa uống xuống, sau liền bỏ ra ngoài.
Hắn tính thời gian vừa khớp lúc trở lại, hắc y tiểu cô nương đã bôi thuốc xong ngồi bên cạnh đống lửa vừa châm, xem ra đã không còn gì đáng ngại.
[Ngươi vì sao cứu ta?] Tiểu cô nương khơi lửa, lúc nói chuyện còn nghiêng đầu cố làm ra vẻ ngây ngô khờ dại, bộ dạng vô tội đáng thương.
Cũng chính là bộ dạng như vậy, khiến cho Tiểu Xuân cảm thấy nàng thật kỳ quái.
Tiểu Xuân đến ngồi xuống bên cạnh, nhún vai nói [Cô bảo ta cứu cô, chẳng lẽ ta không cứu?]
[Ngươi có thể bỏ mặc không cứu, cũng không ai bảo ngươi nhất định phải cứu.] Nàng lại giống như muốn vòng vo qua lại với Tiểu Xuân, nói rồi nói, miệng cũng dẩu lên.
Tiểu Xuân cười nói [Không cứu cũng có chút khó xử. Ta là đại phu, thiên tính của y giả sửa không được, nhìn thấy người bị thương bị bênh bị ngất hay cả chết, chỉ cần thân thể còn ấm chưa tắt thở, không đem chữa đến nhảy nhót loi choi, tuyệt đối không ngừng tay.]
[Chết cũng có thể cứu sống?] Tiểu cô nương không tin, một đôi mắt linh hoạt tròn vo trừng thật lớn [Ta nghe nói trên đời này chỉ có ba người có bản lĩnh đó, một kẻ trốn không thoát sinh tử luân hồi đã đi gặp Diêm La vương, một người là Bách Lý Huyền Hồ lánh đời bất xuất, một người xưng là diệu thủ hồi xuân ra tay cứu sống người Triệu Tiểu Xuân, ngươi là người nào?]
[Không dám không dám, tại hạ bất tài, là kẻ tên Triệu Tiểu Xuân đó.] Tiểu Xuân chắp tay đắc ý cười nói [Không phải người đã chết kia, cũng phải người đã ẩn cư kia.] Kỳ thật người ẩn cư cũng không phải ai xa lạ, người đó cùng hắn đều từ Thần tiên cốc, là sư phụ già.
Tiểu cô nương đột nhiên âm thầm nhìn hắn hồi lâu, giống như đang suy nghĩ, lúc thì nghiêng đầu, lúc lại lắc đầu, cuối cùng bày ra một nụ cười chói lóa vô hại.
[Thì ra ngươi là Triệu Tiểu Xuân, không nghĩ đến ta lại gặp gỡ ngươi, lại còn để cho ngươi cứu.] Lời nói có chút buồn bã thất vọng, bất quá một chút tâm tình vô ý để lộ ra này chỉ trong chốc lát đã bị lấp mất.
[Ngươi biết ta?] Tiểu Xuân nhìn tiểu cô nương kia mấy cái.
Tiểu cô nương gật đầu.
Tiểu Xuân cảm thấy hiếu kỳ, bèn hỏi [Coi như nể mặt ta đã cứu ngươi, có thể hay không trả lời ta mấy câu hỏi?]
Tiếp đó không đợi tiểu cô nương mở miệng, Tiểu Xuân đã bắn một tràng [Ngươi năm nay mấy tuổi, là nam hay là nữ? Thế nào lúc ta xem mạch cho ngươi lại kỳ quái như vậy, rõ ràng là…]
Tiểu Xuân nhìn lồng ngực cô nương kia một cái, ánh mắt không có ý gì là khinh bạc, chỉ đơn thuần là nghi hoặc [Thế nhưng mạch tượng lại là không phải…]
Tiểu cô nương trừng mắt nhìn hắn, vội vàng lấy tay che ngực, rõ ràng là tư thái của nữ nhân [Ngươi còn lo lắng ta năm nay bao tuổi, là nam là nữ, cái tên nhà ngươi mới là kỳ quái. Tại sao không hỏi ta vì sao bị Ô y giáo truy sát, chỉ nghĩ đến mấy vấn đề vô lễ kia?]
[Đối ta mà nói bị Ô y giáo truy sát thì có cái gì đáng quan tâm, Lan đại giáo chủ nhìn không vừa mắt là giết, nhìn vừa mắt cũng giết, thời tiết tốt thấy người là giết, thời tiết không tốt tâm tình không thoải mái cũng giết, ta đối với chuyện đó không có hứng thú.] Tiểu Xuân lè nhè lải nhải nói, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chăm chăm vào tiểu cô nương, rất hăng hái mà hỏi [Nói đi, cái súc cốt công gì gì đó, dịch dung thuật, ngươi có phải hay không đang dùng? Ta từng thấy hắn dùng qua, thật sự là cực kỳ xuất thần nhập hóa. Rõ ràng là một đại nam nhân, cư nhiên co co co, co lại thành thân hình cô nương, sau đó đi đường còn uốn éo lắc mông đong đưa qua lại, ngay cả gương mặt cũng có thể duy diệu duy tiếu không khác gì một cô nương, ngươi có phải cùng học một loại công phu như hắn, công phu này là từ ai mà học? Nếu như ta cũng muốn học, vậy phải tới đâu bái sư mới được? Học cái này có khổ cực hay không, ta xem nếu là muốn rút gân rút cốt, người bình thường khẳng định chịu không được đúng không?]
Tiểu cô nương bị bài luận bừng bừng khí thế của Tiểu Xuân dọa cho trợn mắt há mồm.
[Ngươi mấy tuổi rồi?] Tiểu Xuân lại nói [Theo như mạch của ngươi, ta xem ngươi đại khái cũng hai bảy hai tám tuồi rồi chứ!]
Tiểu cô nương bĩu môi, bộ dạng vô cùng đanh đá, nói [Phải, ta hai bảy, đại ca ngươi vừa lòng rồi chứ?]
[Hai mươi bảy rồi còn không biết thẹn gọi ta là tiểu ca ca!] Tiểu Xuân gào lên.
Tiểu cô nương hừ một tiếng, đầy bất mãn [Ta cảnh cáo ngươi đừng tưởng rằng cứu ta, thì có thể được voi đòi tiên, ngươi biết ta là ai? Ta là một trong bát đại tiên trưởng của Ô y giáo, cổ tiên Ốc Linh Tiên, muốn đắc tội ta, ta cho ngươi ăn không hết phải gói mang đi (*).]
(*) cật bất hoàn đâu trứ tẩu: nói chung câu này cũng phổ biến và trở thành lời đe dọa rồi.
[Ò!] Tiểu Xuân học theo bộ điệu của Ốc Linh Tiên, cũng dùng mũi hừ thành tiếng [Ngươi xem ta có giống như đang sợ ngươi không?]
Linh Tiên trừng mắt với hắn.
Tiểu Xuân tiếp đó âm trầm nói [Ngươi là nam nhân đúng không?]
Linh Tiên cũng âm trầm nói [Không tới phiên ngươi quản!] (Tuy chị thân là nam nhưng tâm hồn chị là nữ:”>)
Tiểu Xuân cười to [Ta chỉ nghĩ một tiểu cô nương mười mấy tuổi làm sao có được thân thủ thế này, hơn nữa ngươi gọi ta mấy tiếng tiểu ca ca, lúc nào cũng khiến ta nổi da gà.]
Linh Tiên bị Tiểu Xuân chọc giận không nhẹ, hai mắt trợn gần trắng đến nơi, Tiểu Xuân cảm thấy tiếp tục nữa thì cũng quá tay, cho nên thu hồi tiếu ý phóng đãng vừa rồi, dời tầm chú ý về lại ngọn lửa, ngồi gảy củi.
[Kỳ thực ta cảm thấy tức.] Qua một hồi lâu giữa hai người không có lấy một câu, Tiểu Xuân mới phá vỡ sự im lặng mà lên tiếng [Ta đáp ứng người ta không đi nhiều chuyện, phải ở trong khách điếm chờ hắn quay lại rồi cùng nhau về nhà. Thế mà có mấy tiếng tiểu ca ca lại bị ngươi lừa mất, bây giờ người kia trở về không thấy ta, không biết sẽ giận thế nào?]
Linh Tiên im lặng, rồi chậm rãi nói [Ngươi thật hạnh phúc, có người để chờ, cũng có người chờ ngươi.]
[Ừ.] Tiểu Xuân trả lời đơn giản, cũng không nói nhiều.
Linh Tiên liếc mắt nhìn Tiểu Xuân mấy lần, trên mặt có chút ganh ghét hiện lên, nhưng lập tức bị chính mình nỗ lực che giấu, giấu đến không còn tung tích.
Triệu Tiểu Xuân, thân thể dược nhân, bách độc bất xâm, dung nhan bất lão, giáo chủ Ô y giáo đối với hắn cũng mấy phần kính trọng, Đoan vương Đông Phương Vân Khuynh đối với hắn yêu thương không hết, con riêng chưa xưng danh của đương kim hoàng đế, thiên chi kiêu tử một thân cẩm y vinh hoa phú quý.
(*) thiên chi kiêu tử: đại khái là sung shướng, đại khái là may mắn trời ban, đại khái là God’s child…
Người này vì sao lại có được tất cả những thứ mà mình không có, Linh Tiên cảm thấy rất không công bằng.
[Triệu Tiểu Xuân…] Linh Tiên ngập ngừng, sau đó cười nhẹ [Ngươi muốn hay không học súc cốt công?]
Tiểu Xuân vừa nghe vậy, ánh mắt đã tỏa sáng. Quả thực có thể so sánh với sao sớm trên trời, hào quang từ trong đó bắn ra bốn phía long lanh lóa mắt.
[Ngươi chịu dạy ta?] Tiểu Xuân dè dặt hỏi lại.
[Ngươi cứu ta một mạng, mà ta bây giờ trên người không có gì quý báu có thể hồi báo, dạy ngươi súc cốt công cũng không mất gì, huống chi cái này cũng không khó học.] Linh Tiên cười, cười đến thật thà thành khẩn không khác gì cô nương mười bốn mười lăm tuổi.
[Ta học.] Tiểu Xuân xiết chặt tay, từ lâu lắm đã tò mò môn công phu súc cốt công này rốt cuộc ra làm sao. Gặp sư huynh dùng qua mấy lần, cảm thấy vô cùng hứng thú, nói thế nào cũng muốn học.
Linh Tiên đưa tay vạch nhân bì diện cụ trên mặt, nói một câu [Nhìn cho kỹ đi, từ khi ta công thành tới nay, diện mạo này còn chưa từng lộ ra trước mặt người ngoài.]
Thân hình của Linh Tiên bạo trướng trước con mắt chăm chú của Tiểu Xuân, Tiểu Xuân nghe thấy âm thanh xương cốt kéo dãn răng rắc, âm thanh y phục rách ra, tiếp đó tận mắt chứng kiến cảnh tượng khủng bố của một mần non nảy nở thành một cây đại thụ chọc trời.
Sau khi tán công (ngược với súc công:”D), Linh Tiên lau mồ hôi ngẩng đầu lên, là một nam tử diện mạo thanh dật tuấn nhã, mắt như sao xa, thân hình thanh mảnh. Tiểu Xuân còn tưởng đây là một kẻ bộ dạng kỳ quái, không nghĩ đến ngược lại rất cool.
[Làm sao? Rất kỳ quái?] Linh Tiên sờ lên mặt.
[Không, suy nghĩ có chút loạn, so với bộ dạng lúc trước hợp không nổi.] Tiểu Xuân choáng mất tiêu.
Linh Tiên lườm hắn một cái, lấy cành cây đem cái nhân bì diện cụ chọc vào lửa, sau vứt vào lòng Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân vội vã tiếp lấy, lửa sấy khá lâu, diện cụ có chút nóng.
[Cái này cho ngươi.] Linh Tiên nói [Bây giờ ta dạy ngươi khẩu quyết, chỉ dạy một lần, nhớ hay không đều nhờ ở cơ duyên của ngươi.]
Tiểu Xuân gật đầu tới tấp.
"Thiên sinh vạn vật, tuần tự tiệm tiến, nghịch thiên hồi xuân, công hành bách hối, chuyển chí dũng tuyền, ngũ tâm hướng thiên…."
Trời sinh vạn vật, tuần tự phát triển, nghịch thiên hồi xuân, công hành trăm mối, hội tụ dũng tuyền, ngũ tâm hướng thiên… (ngũ tâm là cách gọi chỉ tâm tư, là thành tâm tín tâm nhiệt tâm dụng tâm chuyên tâm… có nhiều quan điểm khác nhau ^^)
Theo chuyển động môi của Linh Tiên, Tiểu Xuân toàn tâm toàn ý đem từng lời từng chữ ghi nhớ thật sâu.
Hắn một khi gặp được thứ mà mình ham thích, bản thân liền nhập tâm chăm chú rất nhanh, ngay cả hậu quả cũng không thèm hỏi biết.
Linh Tiên vừa dạy Tiểu Xuân phương pháp hành công, vẻ mặt cũng biến hóa thất thường, nếu là bình thường Tiểu Xuân nhất định sẽ chú ý, đáng tiếc hắn lúc này tâm tư đã dồn hết cả vào súc cốt công, hồn cũng bay tới xa xăm nơi nào đó, đương nhiên không có khả năng phát hiện thần sắc quỷ dị của Linh Tiên là đang có chủ ý thế nào.
Đêm dài đằng đẵng, trong sơn động lửa cháy ấm áp, vang lên âm thanh niệm đọc của Tiểu Xuân lẫn tiếng lẩm nhẩm của Linh Tiên, trong rừng thi thoảng còn có tiếng sói tru hay côn trùng kêu, đêm khuya thế này, yên ắng quá mức đến nỗi làm người sợ hãi.
Quá nửa đêm, Tiểu Xuân đã thuộc lòng tâm pháp khẩu quyết, cực kỳ hào hứng thi triển súc cốt công.
Dùng tâm pháp khẩu quyết phối hợp vận hành nội lực tác dụng vào, tức thì, Tiểu Xuân chỉ cảm thấy một trận trời long đất lở, thân thể từng trận từng trận đau đớn truyền tới, chấn đến mức hắn chịu không nổi nghiến răng rên hừ một tiếng.
Ngay sau đó lục phủ ngũ tạng bắt đầu bị một cảm giác áp bách kỳ quái bao phủ, từ quanh thân lan tới tứ chi tới tận cùng mũi chân ngọn tóc, mà sau đó cảm giác quỷ dị kia giống như bị những bức tường vô hình trước sau tả hữu chèn ép từ ngoài vào trong, đến mức nhịn không nổi nữa, Tiểu Xuân rên rỉ từ từ khom lưng xuống, cơn đau buốt cường liệt từ gân cốt tựa như cắt thịt lóc xương, khó thể chịu được.
Nửa canh giờ trôi qua, Tiểu Xuân mở mắt thở hổn hển, đập vào trong mắt là gương mặt nam tử trưởng thành của Linh Tiên, lại cố tình ra vẻ yêu kiều như nữ tử. Thứ kích động này khiển Tiểu Xuân giật nảy mình, toàn thân ớn lạnh.
[Ngươi làm sao không… không nói là đau đến vậy?] Tiểu Xuân cau mày nén giận nói, hơi thở có chút bất ổn.
[Không phải đi, có chút đau vậy cũng không chịu được.] Linh Tiên bỡn cợt nói.
[Ta đời này không sợ gì cả, chỉ sợ đau mà thôi. Ngươi mà nói sớm ta còn lâu mới luyện!] Tiểu Xuân gào lên, đối với chuyện bản thân đường đường là nam tử lại nói ra mấy lời như vậy, cũng không hề cảm thấy thẹn thùng. Dù sao hắn cũng là nói thật.
[Một chút đau này cũng không chịu được?] Linh Tiên thấy buồn cười, liền che miệng cười không ngớt, lại quên mất bản thân đã tán công, còn làm bộ nhu mì khiến người ta nhìn thấy quái gở vô cùng.
Tiểu Xuân lại run lên, người này đúng là kỳ quái.
Đau đớn đã qua, Tiểu Xuân đứng dậy, nhìn thấy bàn tay nho nhỏ của mình lộ ra từ trong ống tay áo, lại thêm ống quần vừa to vừa dài đã chạm đất, cắn răng hỏi [Giống như đã co lại một chút, thay đổi nhiều không?]
Tiểu Xuân thuận tay sờ sờ mặt, phát hiện súc cốt công của Linh Tiên vừa thi triển lên, thì cả dung mạo lẫn giọng nói cũng lui trở lại.
Hắn kinh ngạc nhận ra bộ công phu này thay vì nói là súc cốt công, không bằng nói là trú nhan thuật còn thích hợp hơn nhiều. Cải lão hoàn đồng, tái hiện phong hoa.
(*) trú nhan: giữ gìn nhan sắc.
Nghĩ đến đây, Tiểu Xuân lại xuất thần. Thứ này không hiểu có thể vận dụng vào y lý hay không, nếu có thể dùng mấy thanh châm mấy đơn thuốc, khiến lão niên phản hồi thành tráng niên, tráng niên phản hồi thanh niên, thanh niên lại phản thành ấu niên…
Con bà nó, này là thiên đại thành tựu tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, kinh thiên địa khấp quỷ thần, ngay cả gia gia của gia gia của gia gia hắn cũng phải nhảy từ trong mộ ra a!
Tiểu Xuân lại sờ mó khắp người, ừm, đại khái ngoại trừ não đại không có khả năng phản hồi trở lại, chứ những cái khác thì đều biến nhỏ.
Ây, cả cái dưới khố cũng y chang – nhỏ lại rồi.
Không cam lòng, lại sờ sờ.
Không – 
Nhỏ thật kìa – 
Anh rất khổ sở.
Linh Tiên chán ghét nhìn động tác Tiểu Xuân, nói [Bộ dạng ngươi bây giờ ước chừng mười bốn tuổi, tối đa cũng không quá mười lăm. So với ta vừa rồi cũng sai biệt là bao.]
[Không biết nếu cứ tiếp tục luyện nữa, có thể hay không lùi về lúc trong bụng mẹ được.] Tiểu Xuân tới lui xem xét tay chân mình, vừa nói giỡn.
Linh Tiên mở miệng, mới định nói chuyện gì, đột nhiên Tiểu Xuân xoay đầu, lắng tai nghe ngóng động tĩnh trong rừng.
[Người đến không ít.] Tiểu Xuân cau mày [Ta không dự định sẽ cùng người ta đối đầu, chuẩn bị cũng không đầy đủ, vừa rồi đối đầu với mấy cao thủ kia đều đã đem dùng hết, tới giờ thì phiền!]
Linh Tiên theo đó cũng cầm lên phối kiếm, dập tắt lửa, sắc mặt tái nhợt [Ta không thể bị bọn họ bắt về, ngươi phải cứu ta.]
Tiểu Xuân nhìn Linh Tiên một cái, liền nói [Yên tâm, cứu người cứu tới chót.]
Hắn sau suy nghĩ bèn lấy nhân bì diện cụ mà Linh Tiên đưa cho dán lên mặt, lại mặc lên váy áo nữ tử Linh Tiên vứt xuống đất, sau buông tóc, cảm thấy đã có bảy tám phần tương tự bộ dạng của Linh Tiên lúc giả nữ, mới cười nói [Ta đi trước dẫn bọn họ rời xa, cái này cho ngươi.]
Hắn tiếp đó ném cho Linh Tiên một bình thuốc [Đây là vạn linh đan, chuyên giải bách độc, tự mình xem phân lượng mà dùng, đi cẩn thận một chút.]
Tiểu Xuân vừa nói xong, liền nhảy khỏi cửa động, tuy đã xõa tóc lại giả dạng làm nữ tử, thế nhưng phong thái tiêu sái bất kham đã phiêu nhiên hiển hiện trong lúc giơ tay nhấc chân, Linh Tiên nhìn thấy còn có chút thất thần.
Lúc này hắn nghe Linh Tiên gọi một tiếng [Triệu Tiểu Xuân!]
[Sao?] Tiểu Xuân cho rằng còn có chuyện, liền quay đầu lại. Nào ngờ ngay lúc đó cảm giác một trậm bỏng rát đốt cháy vai trái,có thứ gì đó từ y phục bên ngoài chui vào trong da thịt, đau đến nảy người.
Hắn nghi hoặc vẹo vai sờ sờ lưng, tưởng là tro tàn của ngọn lửa vừa rồi dập chưa tắt bắn vào vai, mà trên quần áo còn bị cháy mất một mảng. Có điều ngẩng đầu lên lại nhìn thấy bên trong sơn động, Linh Tiên nở ra một nụ cười tràn ngập tà khí đáng ngờ, khóe môi ngếch lên, nhìn thẳng hắn.
Linh Tiên xa xăm nói [Hữu duyên tái kiến.]
Tiểu Xuân gật đầu, cau mày bước đi mang theo nghi hoặc. Nhưng là vừa đi vừa cảm thấy có gì đó không ổn, lại không thể nói rõ không ổn chỗ nào.
Ốc Linh Tiên này tuy có chút cổ quái, nhưng xem ra cũng không phải người xấu. Tiểu Xuân thầm nghĩ người này nhiếu lắm cũng chỉ là thích giả làm cô nương, không biết đã đắc tội Lan Khánh chỗ nào mới bị truy sát.
Vân Khuynh nhà hắn trước đây cũng bị sư huynh bức đến đường cùng, may mắn gặp được hắn, mới giúp Vân Khuynh giải độc.
Hôm nay gặp Linh Tiên, Tiểu Xuân càng cảm thấy thân tình, hơn nữa Linh Tiên còn không nói nhiều đã dạy hắn súc cốt công, Tiểu Xuân chỉ cảm thấy người này đối với hắn cũng không tệ.
Tương phùng tóm lại là có duyên, giúp được người ta bao nhiêu thì giúp, Ốc Linh Tiên có thoát nổi sinh tử không, còn xem ở tạo hóa của chính hắn.
Trăng tối gió lộng sương hư ảo, chính là tốt nhất để giết người.
Tiểu Xuân tận tâm phóng đại động tác trong rừng, vừa đạp gãy cành cây vừa đá đất đá gạch, quả nhiên phía sau đã bắt đầu vang lên âm thanh sột xoạt.
Đối đầu Ô y giáo mấy lần, nói thế nào cũng là quen đường cũ, cố ý loanh quanh mấy vòng trong rừng cây tối đen như mực, ước chừng Linh Tiên cũng chạy xa, một hơi trong lồng ngực lúc này mới chậm rãi thở ra.
Hung phủ chấn động, không phải quá khéo. Xem ra, miễn cưỡng học súc cốt công cũng là gượng ép, nhưng mà người ta đã muốn dạy, Tiểu Xuân càng không muốn bỏ lỡ.
[Thân thể này thật không chịu nổi dày vò.] Tiểu Xuân lảm nhảm một câu.
Lúc quay về phải đến kho của thái y viện kiếm chút linh chi trăm năm, nhân sâm nghìn năm gì gì đó tẩm bổ mới được.
Cứ bước vào giang hồ là thổ huyết điên cuồng, không phải thương chỗ này đứt chỗ kia, thì là vừa ngất vừa chết. Không chăm sóc thân thể kỹ lưỡng chút, tới tuổi như sư phụ, khẳng định cả ngày bẹp dí trên giường, ngủ còn nhiều hơn sư phụ.
Than thở một hồi, nhịp chân của hắn dần dần chậm lại, nhưng nhìn phía sau truy binh đã muốn đuổi giết tới nơi, hắn bây giờ thật không nắm chắc có bao nhiêu phần thắng.
Vân Khuynh ước chừng cũng về đến khách điếm rồi, nhìn thấy một bãi bầy hầy, chắc chắn sẽ bỏ ra tìm hắn.
Thầm nghĩ không biết bản thân có thể nào chống cự đến khi Vân Khuynh tìm đến hay không? Lần trước chui đầu vào Kính vướng phủ tới lúc sắp bị mần thịt, chính là Vân Khuynh dẫn binh đến lôi hắn về.
Nhưng đâu phải lúc nào cũng may mắn được vậy? Hắn bật cười một tiếng.
Mưa phùn lả tả, mà mưa gió còn có dấu hiệu ngày càng nặng.
Dính nước mưa, vết nóng rực kỳ dị ở vai trái lại lần nữa phát tác đau đớn dữ dội, Tiểu Xuân đau đến mức lảo đảo, ngã lăn ra đất.
Nóng bỏng như thể muốn đem hắn thiêu thành tro, từ hõm vai chầm chậm khuếch tán cho đến khi bao phủ toàn thân, hắn gần như vô pháp nhúch nhích, trong tai kêu ong ong, trước mắt mờ sáng, cả người run rẩy mãnh liệt.
[Má ơi… sao lại như vậy…] Tiểu Xuân nghiến răng.
Đột nhiên nhớ tới ánh mắt tà ác của Linh Tiên lúc rời đi, trong lòng kinh hãi, lẽ nào lúc đó không phải là bị tàn lửa cháy bắn vào vai, mà là có thứ gì đó khác dính vào người?
[Con bà nó, chẵng lẽ lại dính vào cái thứ vô tâm vô phế…]
Lại nghĩ, Linh Tiên tốt bụng dạy hắn súc cốt công, có lẽ chỉ là trả ơn cứu mạng cho hắn, nhưng sau đó ân oán sòng phẳng, tiếp đó còn thêm cái gì, thì có lẽ không dính tới giang hồ đạo nghĩa nữa rồi.
Chỉ là Tiểu Xuân không hiểu nổi, Linh Tiên tính toán với hắn chuyện gì?
Hắn mặc y phục của Linh Tiên lại mang nhân bì diện cụ, dịch dung rời đi, vốn là để cứu Linh Tiên. Linh Tiên hà tất phải thả đá xuống giếng?
Chẳng lẽ nói truyền súc cốt công là không cam nguyện, cho nên lén lút hạ độc thủ, muốn cho thứ công phu này tuy đã truyền, nhưng chính mình sẽ không có cơ hội thi triển?
[Con bà nó!] Tiểu Xuân nghiến răng nhổ một ngụm.
Hắn hít một hơi, nhanh chóng lấy ra mấy viên vạn linh đan nuốt xuống, vội vã vận công đẩy nhanh dược tính. Tuy là không biết đối phương đã hạ cái gì, nhưng vạn linh đan là trăm lợi vô hại, nói không chừng sẽ giải được.
Sau vài trận dây dưa, hắc y nhân rốt cuộc đã đuổi kịp, Tiểu Xuân bám lấy thân cây cố gắng chạy tiếp, đầu choáng mắt hoa, cuối cùng nhận ra tự mình đã đến bên vách núi…
[Làm sao lại là vách núi nữa? Không phải phũ phàng vậy chứ? Không chừa cho ta một con đường sống, lão thiên gia a, ngài có thù với ta hả?] Tiểu Xuân run lên, nói cũng cao giọng.
Hắn trừng to mắt, chưa chịu tuyệt vọng cúi đầu xuống nhìn. Tức thì chỉ thấy trời đen đen, mưa rơi rơi, dưới vực tối đen sâu không lường được.
Cuồng phong thổi tới táp vào mặt, mang theo cả nước mưa lạnh lẽo, khiến Tiểu Xuân phát run lên.
Nhìn ra sau lưng, một hắc y nhân đứng cách đó vài bước, con mắt đen nhánh đang nhìn hắn chăm chăm.
Ngay cả khoảng khắc để thở dốc cũng không có, âm thanh ám khí phá không truyền tới, Tiểu Xuân vội vàng lùi ra sau mấy bước, đạp phải mép vực cả người đong đưa lảo đảo.
Đối phương hiển nhiên không phải người dễ mềm lòng nương tay, liên tiếp mấy nhát đao bổ tới trước mặt hắn, căn bản không có ý định chừa đường sống.
[Chậm đã, ngươi giết ta làm gì?] Tiểu Xuân cuống quýt hỏi.
Hắc y nhân cười, trầm giọng nói [Ốc Linh Tiên, ngươi ăn cắp đồng mệnh cổ của giáo chủ tự tiện rời đi, giáo chủ đại nộ, ngươi còn dám hỏi.]
Trong lúc lời qua tiếng lại có hơi buông lỏng, mấy chiêu tấn công kình lực lăng lệ, lá quét bốn phía, nếu dính vào liền bị vạch một lỗ. Tiểu Xuân rút ra nhuyễn đao ở thắt lưng truyền chân khí vào cắn răng chống đỡ, cũng không tránh được liên tiếp rơi vào bại thế.
Hắn bản thân trọng thương, nội lực còn lại không có bao nhiêu, trước đây đối phó với loại người này vốn chẳng cần cố sức, mà hiện tại cằn răng dùng toàn lực ứng phó, cũng đánh không lại đối phương.
Hơn nữa Tiểu Xuân càng cảm thấy chuyện này khó hiểu kỳ lạ, theo lý là người này tìm hắn, hắn lại dịch dung thành Linh Tiên, hiện tại chuyện nên làm nhất không phải bắt giữ hắn sao?
Ít nhất đại sư huynh là hạ bách lý tầm hương mà không phải những loại kỳ độc kiến huyết phong hầu lên thân thể Linh Tiên, nghĩa là Linh Tiên đối với đại sư huynh mà nói vẫn còn có chỗ dùng.
Mà người này vừa thấy hắn giả dạng thành Linh Tiên lại mạnh tay hạ sát, căn bản hoàn toàn bất hợp lý.
[Ngươi sao lại giết ta? Cùng lắm ta giao ra đồng mệnh cổ là được!] Tiểu Xuân làm như vô cùng khẩn trương, thử thăm dò phản ứng của đối phương một chút.
Quả không ngoài dự đoán, một phiến đao mỏng đột nhiên nhắm vào lồng ngực bổ tới, Tiểu Xuân cấp tốc xoay người tránh, lúc đáp xuống lại giẫm phải bùn nhão, đối phương không hề lơ là thuận thế lao đến, mấy chiêu ứng đối chưởng phong lăng lệ, Tiểu Xuân né qua một cái đứng không vững liền trượt ra sau, cả người tức thời rơi ra ngoài mép vực, nhẳm thẳng xuống dưới.
[Má ơi!] Tiểu Xuân gào lên.
Té núi, thế nào lại là té núi! Tuyệt đối không thể cứ như vậy chết đi! Bằng không thật sự quá oan uổng, đây là chuyện nội bộ giáo phái của sư huynh, hắn chỉ vô ý dính vào, nào ngờ lại gặp phải thứ tội đồ phản giáo!
Huống chi, Vân Khuynh còn đang chờ hắn a!
Long ngâm kiếm xoay chuyển cuốn lấy cổ tay hắc y nhân đang bận cười nham hiểm.
Người đó không ngờ hắn vẫn còn dư lực để phản công, trong lúc bất cẩn bị lôi theo xuống.
Tiểu Xuân mượn lực sử lực, đạp liền mấy nhát vào vách đá định thừa dịp nhảy lên, thế nhưng bùn đất ngày mưa ẩm ướt, lại thêm khí lực yếu ớt, trong chớp mắt đã mất đà lao, cùng với hắc y nhân kia thi nhau rơi xuống vực.
[Ốc Linh Tiên!] Hắc y nhân điên cuồng hét lên.
[Ta không phải Ốc Linh Tiên, gia gia ngươi tên là Triệu Tiểu Xuân!] Đang trong cơn nguy cấp, con người ta mất đi cả lý trí, Tiểu Xuân cũng gào lên đáp trả.
[Ngươi dám lừa ta!] Rõ ràng đã vào thời điểm sống chết, sau một khắc đã có thể thấy Diêm vương, hai người này lại bắt đầu ẩu đả ngay giữa không trung.
[Là tự ngươi không chịu xác định rõ ràng!] Kiếm qua kiếm lại, ám khí văng tứ tung, Tiểu Xuân cùng lúc vừa cố nắm dây leo mọc trên vách núi cản thế rơi, vừa phải né tránh công kích của hắc y nhân.
Gió vù vù thổi qua tai, nước mưa dội vào thân thể lạnh buốt, Tiểu Xuân đột nhiên nhớ đến Vân Khuynh, nhớ đến lời hứa hẹn của chính mình, nhớ đến năm đó xảy ra chuyện khiến cho Vân Khuynh ngây ngây ngẩn ngẩn, suýt chút nữa rút kiếm tự vẫn xuống âm tào địa phủ cùng hắn đoàn tụ.
Vừa nhớ đến gương mặt như băng tuyết, nhớ đền tiếu dung lâu lắm mới nở nụ cười cực kỳ xinh đẹp kia, trong lòng trăm nghìn suy nghĩ vọt qua, đều là luyến tiếc, đều xóa không nhòa, không thể lại bỏ Vân Khuynh một mình ở lại lần nữa.
Vị trí nóng rực phi thường phía sau lưng lại lần nữa phát nhiệt đau đớn dữ dội, cứ như có ngọn lửa từ chỗ đó phun ra, men theo kỳ cân bát mạch đốt cháy lục phủ ngũ tạng. Như thể bị tầng tầng liệt hỏa bao vây, ngay lúc này bốn luồng chân khí kỳ dị vô danh đột nhiên không biết từ đâu sinh ra, trút vào chính giữa khí hải trống không của hắn, chấn động kịch liệt tràn tới nội phủ.
Tiểu Xuân trước nay chưa từng cảm nhận được luồng nội lực cường liệt như vậy chấn động vào nội phủ, giống như bị một tuyệt thế cao thủ phát hết nội lực đánh cho một chưởng, sức mạnh xuyên thấu toàn thân.
Tiểu Xuân mất đi khống chế vô pháp tự chủ, hắn chịu không được ngửa đầu điên cuồng hét lớn, muốn phát tiết ra nội lực quỷ dị bên trong cơ thể đang cuồn cuộn không dứt.
Hai thanh lợi khí thần binh long ngâm phượng lệ trong tay tiếp nhận nội lực tinh túy của chủ nhân, tiếp đó phát ra âm thanh lệ hống chấn động sơn lâm.
Hắc y nhân bị nội lực cực đại đột ngột của Tiểu Xuân chấn đến mức phun máu tại chỗ, gân mạch đứt đoạn, hai mắt nổ tung mà chết.
Tiểu Xuân ra sức dùng song kiếm cắm vào vách núi trơn tuột, rống lên nắm chặt chuôi kiếm, dùng hết toàn lực ngăn chặn bản thân tiêp tục rơi xuống.
Thế nhưng ý thức trong thời khắc kịch liệt chấn động này lại muốn trái ý hắn, chậm rãi bỏ đi.
Chỉ thấy vách núi dựng đứng trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, sau đó còn lại một vòng sáng trắng từ từ che lấp hai mắt, chân khí nội phủ tụ xong liền tán, đánh vào tứ phía kỳ kinh bát mạch.
Cuối cùng “Binh” một tiếng rơi xuống đất, tiếng nổ ầm ầm vang lên. Cơn choáng váng mãnh liệt cùng với cảm giác buồn nôn lẫn vào âm thanh xướng cốt gãy vụn rơi vào trong tai hắn.
Mà hắn, cũng đã đến được cực hạn, vô pháp chịu đựng toàn bộ, ý thức buông lỏng não đại trống không, trở nên hôn mê.
Mưa, tí tách tí tách không ngừng rơi xuống.
Có hơi lạnh.
Tiểu Xuân trong mơ màng nhớ lại bên ngoài thần tiên cốc có một khối bia đá, bên trên viết bốn chữ ‘Vượt qua là chết’.
Bia đá quay ra hay là quay vào, hắn nhớ không được nữa rồi.
Nhập cốc là chết hay xuất cốc là chết, hắn cũng nghĩ không ra nữa.
Hắn bây giờ là vì cái gì, mà lại ở đây?
Trong đầu hiện lên một bóng người mờ ảo mặc y phục gấm trắng, gương mặt xuất trần tựa hồ không hiểu đang cười chuyện gì, nhìn hắn, hai mắt lãnh đạm như bóng trăng chăm chăm vào hắn. Xem ra, là như vậy lãnh đạm, lại tịch mịch vô biên.
Nhớ đến đôi tay ấy, khi hắn phát lạnh, luôn luôn vươn ra ôm lấy, thay hắn sưởi ấm…
Tiểu Xuân lầm bầm gọi trong miệng [Phải quay về mới được…]
Có một người… đang chờ hắn…
Phải quay về mới được…

(*) Cổ tiên: cổ là con sâu độc, cổ sư cổ tiên cổ vương bla bla bla….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.