Lãng Đãng Giang Hồ Chi Dược Sư (Triệu Tiểu Xuân Lịch Hiểm Ký)

Chương 3:




Tiểu Xuân chui vào trong hẻm tối, chạy trốn vòng vo bảy tám hang cùng ngõ hẻm.
Bát mỳ ban nãy hiện đang lồng lên điên cuồng trong bụng, mùi chua bốc lên nồng nặc đầy họng, hắn chịu không nổi dừng lại nôn mửa ở một góc nọ.
Quay lại tập trung nghe ngóng, phía sau vẫn còn có người đang đuổi theo, đành phải nghiến răng cố gắng chạy tiếp, đã biết chẳng may mà bị bắt thì thiệt đúng thúi hẻo.
Thừa lúc hắn mất trí nhớ, đâu ra một đám từng người từng người xông ra nhận họ, Tiểu Xuân nhổ một tiếng [Con bà nó, ta chỉ mất ký ức, chứ có mất não đâu! Tùy tiện biên này biên nọ đòi ta tin, hừ, đi mà lừa con nít!]
Lầu bầu xong, lại bắt đầu lo lắng đến mỹ nhân đang ở nhà.
[Đã nói không đi kiếm chuyện, lần này về đến chắc chắn bị chửi cho thúi đầu, cú này đổi tên Triệu Tiểu Trư thật quá!]
Để ngăn chặn truy binh, Tiểu Xuân dọc đường vừa chạy vừa nôn, tay cũng không quên vung vẩy mê dược ‘Say sưa mộng đẹp’ mới làm. Thứ này chỉ cần dính vào một chút thôi toàn thân sẽ mềm ra, mơ mơ hồ hồ giống như đang nằm mộng mất mấy canh giờ, không những quay tròn tại chỗ, tỉnh lại ký ức cũng không còn, càng không nhớ nổi trước đó bản thân đang định làm gì.
Thứ tốt đương nhiên là phải cho cao thủ dùng, hồi hôm nay mấy tên trong vương phủ bị dính đòn đầu tiên, cũng chính là thứ này.
Tiểu Xuân lại nôn thêm mấy lần, rốt cuộc chả còn gì trong bụng, lăn thẳng ra đất nôn khan.
Vùng vẫy một hồi cố gắng bò dậy, mấy luồng chân khí trong cơ thể lại bắt đầu tương tác nhau. Lần này hàn khí áp đảo, lạnh đến mức hắn cảm giác như bị rơi vào phong tuyết rét đậm, toàn thân lẩy bẩy hai hàm lập cập.
Thuốc mà hắn ăn vào từ sớm đang phát huy tác dụng, hàn khí thoát ra, liền bị dược lực đánh tan. Dược này của hắn cũng đâu phải điều chế qua loa, chân khí từ con trùng thối đó có lợi hại đến đâu, hắn cũng có bản lĩnh áp chế.
Có điều muốn phát huy dược hiệu, phải hạ mạnh tay, mà hạ mạnh tay, thân thể lại có chút không chịu được. Cho nên Tiểu Xuân lảo đảo đứng dậy, lại vô lực trở về với đất mẹ, theo đó cơ thể co giật, run rẩy không ngừng được.
Hắn giãy giụa trên mặt đất, nghe thấy phía sau vang lên tiếng động. Người tới ôm lấy thắt lưng hắn, dùng tư thế ôm ngang bế hắn lên.
Tiểu Xuân trong lòng giật thót, làm thế nào người này đến gần như vậy, bản thân hắn lại không phát giác.
Hắn ra sức dùng quyền cước vặn vẹo chân tay, nắm tay nhỏ bé liên tiếp chào hỏi về phía mặt tiền của đối phương. Chỉ sợ lại gặp dân chuyên, biết hắn là dược nhân, đem hắn về cắt khúc, ném vào chung dược nấu lên ăn.
[Tiểu Xuân!] Đối phương dùng một tay bắt lấy hai tay Tiểu Xuân, ấn hắn vào lồng ngực ép dừng động tác phản kháng đang tiến hành không thầm lặng, thấp giọng gầm lên [Yên nào, truy binh phía sau sắp đuổi đến nơi.]
[Ngươi ai hả, gọi đến thân thiết như vậy, ai biết ngươi có cùng phe với bọn nó hay không. Tên nào tên nấy muốn nấu muốn chém còn muốn giết, ta thật số hưởng đi, toàn gặp mấy tên như vậy.] Bị ép quá sức chặt, Tiểu Xuân lại càng muốn giãy ra, toàn thân muốn bốc hết cả khí lên, thế nhưng hai tay hai chân lại vẫn còn bị chế trụ không cách nào sử dụng, rốt cuộc quyết tâm làm vố nhe nanh lộ xỉ, cắn phập một phát vào lồng ngực rắn chắc của đối phương.
Đối phương đau đớn kêu một tiếng, thấp giọng chửi [Xú tiểu tử!]
Người này vội vàng túm cằm Tiểu Xuân dùng sức lôi hắn rời miệng khỏi ngực mình.
Cuối cùng chẳng thèm ôm nữa, mà giống như xách cổ gà lôi cổ tiểu kê… không, Tiểu Xuân lên giữa không trung, mặc kệ hắn giương nanh múa vuốt đấm đá loạn cả lên vào không khí, không thèm cho thằng nhóc này tới gần da thịt mình ăn vụng nữa.
Nghe tiếng bước chân phía sau càng lúc càng nhiều, theo đó càng lúc càng ít âm thanh ngã xuống đất, người này liền nói [Mấy cái thuốc thất loạn bát tao của ngươi người ta dính vào là biết học khôn, che miệng che mũi, ngậm thêm tỵ độc đan, có thêm nữa người ta cũng không sợ!]
Dưới ánh trăng, con ngươi Tiểu Xuân sáng lên, cảm giác người này thực quen thuộc.
Mà khi cẩn thận nhìn kỹ gương mặt đối phương, rốt cuộc lại mờ mịt……
Quả thực là quen biết…… thế nhưng sao lại là hắn……
[Phì…] đối phương xùy cười, nhìn ra nghi hoặc trong mắt Tiểu Xuân, lập tức vạch ra một nửa phần nhân bì diện cụ trên mặt, sau lại nhanh chóng dán trở lại, nói [Ta là thất sư huynh, nhớ ra chưa hả?]
Gương mặt trên diện cụ, Tiểu Xuân đích là quen biết. Chính là gương mặt của ‘Lâm Ương’, cùng hắn đại chiến trên Thiên phong thạch ở Hàn sơn phái, mà bị hắn đánh cho thảm bại.
Gương mặt dưới diện cụ, vừa xa lạ vừa quen thuộc. Nét mặt anh tư, khí thế hiên ngang lại tiêu sái bất kham. Rõ ràng là một gương mặt vô cùng thuận mắt, lại xuất hiện những vết chém dày đặc chằng chịt đan xen vào nhau lớn lớn nhỏ nhỏ, sâu đến tận xương, khiến Tiểu Xuân hít sâu một tiếng.
Hắn chắc chắn đã từng thấy ở đâu đó!
Kết quả thở quá mạnh, cho nên bị sặc nước bọt, Tiểu Xuân ho khù khụ không ngừng, đỏ bừng cả mặt.
Cuối cùng nhịn không được, chân khí đang nén xuống đột nhiên ộc lên, hắn nôn một tiếng.
Thế nhưng vừa rồi mới nôn suốt một hồi, cái gì cũng không còn, lần này nôn còn muốn nôn, mà ‘ọc’ một tiếng, lại cho ra một ngụm máu đen ngòm.
Đối phương cũng hít một hơi, sắc mặt tái nhợt đi, nói [Sư huynh ta tự biết gương mặt mình đáng sợ, thế nhưng cũng đừng đến mức vừa thấy đã nôn a…]
Cái giọng này, cực kỳ tủi thân tủi thân vô bờ.
Tiểu Xuân xua xua tay, không còn hơi mà nói.
Sau khi xác định người này đúng là có quen biết, thần kinh đang căng của hắn mới lỏng xuống, tấm màn đen che trời lập đất ào tới, hắn xỉu nghẹo cả cổ.
Mê mê tỉnh tỉnh ý thức mông lung, chuyện xưa như mộng từng mảng từng mảng quay về trong não, người và vật từng quên đi cũng từ từ nhớ lại lần nữa.
Năm đó vừa bước chân khỏi rừng rú, cứu được một mỹ nhân, ngờ đâu mỹ nhân lại mang thù một mất một còn với đại sư huynh, ân oán dây dưa giữa ba người lôi kéo không biết bao nhiêu nạn nhân khác.
Từ giang hồ náo đến triều đình, hoàng đế chết đi lại quay trở lại giang hồ, đại sư huynh tẩu hỏa nhập ma biến thành kẻ ngốc, hắn vì cứu Vân Khuynh mà lấy máu từ tim mình, rơi xuống vực sâu vạn trượng. Bất quá còn may là chưa chết.
Sau đó, mỹ nhân cùng đại sư huynh đều cho rằng hắn hồn quy cực lạc, không những từ bỏ ân oán trước kia, còn yên ổn cùng nhau suốt hơn hai năm rưỡi.
Cho đến khi hắn một lần nữa thò mặt về……
Không nghĩ đến sự xuất hiện của mình, toàn vẹn tình yêu của một người, mà phá nát mỹ mộng của một người khác.
Thì ra, kính hoa thủy nguyệt vẫn là hư không……
Tiểu Xuân mở bừng mắt, bật mình ngồi dậy trên giường, người ngồi bên cạnh đang nhàn nhã uống trà không lường trước động tác đột ngột của hắn, tay run lên, cả chén lẫn nắp đập nhau lách cách, khiến Tiểu Xuân tỉnh hồn lại.
[A, thất sư huynh!] Chớp chớp mắt vô tội.
[Suýt nữa bị ngươi dọa cho mất mật, xác chết sống dậy hả mài!] Tiểu Thất vuốt vuốt ngực, uống trà định kinh.
Tiểu Xuân nhìn tấm nhân bì diện cụ trên mặt sư huynh, là ‘Lâm Ương’.
Lại nhớ tới Lâm Ương là phó cung chủ Phù hoa cung, nghĩ nghĩ, nghi hoặc không thôi, bèn hỏi [Sư huynh mấy năm nay không về Thần tiên cốc, công việc bận rộn sao?]
[Ừ, cũng được, ta vẫn thường gửi thư về, mấy chuyện đang làm đều viết rất rõ ràng.] Tiểu Thất kể, lại sâu xa nói [Không giống ai kia vừa bước ra khỏi là mút chỉ, khó khăn lắm mới có chút tin tức, thì hắn đã biến thành ma giáo giáo chủ người nào người nấy táng đảm hồn kinh. Nếu không phải sau đó lén chạy đi coi thử, còn không dám tin Lan Khánh là đại sư huynh Thạch Đầu yêu quý nhà này.]
[Sư huynh chạy tới ma giáo nhìn trộm? Không bị bắt sao?] Tiểu Xuân háo hức cực kỳ.
Ma giáo hắn cũng từng chui ra chui vào, bảo vệ cũng nghiêm ngặt, nếu không phải có chút dược trong tay, thì ba cái công phu mèo quào nội công còn có ba phần kia chắc chắn từ sớm đã bị xách cổ.
[Thuật dịch dung của sư huynh ngươi thiên hạ vô song, làm sao mà bị bắt. Ta chính là quang minh chính đại đi vào, lại quang minh chính đại đi ra ấy chứ.] Tiểu Thất hất tmi nhìn tiểu sư đệ, lại nói [Còn chưa nói đến ngươi, làm cái quái gì hồi ở Tả ý sơn trang chạy đến trước mặt ta đánh đấm, nhị sư huynh mà biết, ta bị vặt lông là cái chắc!]
Tiểu Xuân mở miệng định nói mấy lời, Tiểu Thất đã sa vào tự biên tự diễn [Cũng đúng, không nhớ là ngươi mất ký ức! Dù sao bữa đó ta cũng cho ngươi đánh đến thổ huyết, không soi mói chuyện ngươi quên thất sư huynh, coi như huề!]
[Sau đệ cũng thổ huyết, coi như huề coi như huề.] Tiểu Xuân cười lớn, nói [Về phần ký ức bị mất, ngủ một giấc rồi dậy, tự mình chữa cho mình, những chuyện đã quên rồi thì giờ nhớ lại, tự nhiên nhớ luôn cả sư huynh.]
[Tiểu tử ngươi lợi hại, mất ký ức còn có thể khiến mình nhớ lại.] Tiểu Xuân rất kinh ngạc.
[Sư đệ ta là thần y mà.] Tiểu Xuân tự tung tự hứng, không chút e lệ.
Tiểu Thất hừ hừ mấy tiếng, hai người nhìn nhau lại cười.
[Đúng rồi sư huynh, ngươi bữa đó đánh nhau ngưng thủy thành châm là làm sao vậy, chỉ ta coi được không?] Tiểu Xuân chớp mắt lấy được, bộ dạng vô cùng hiếu kỳ.
[Được rồi được rồi, đừng chớp nữa, mắt rút gân bây giờ!] Tiểu Thất nói xong, ngón tay chấm vào chén trà còn đang bốc khói, kéo ra một dòng nước, sau đó trở tay cắt đứt dòng nước, lúc phát ra nước đã thành băng, thẳng tắp bắn vào giữa trụ giường, lại tan mất.
Thấy tiểu sư đệ nhà hắn con mắt trợn to thật to, mặt tươi hơn hớn nhìn bang tăn, Tiểu Thất lại hừ hai tiếng [Có người lúc sư phụ chỉ dạy thì chui trong bếp thuốc, có cái chiêu bảy người đều biết chỉ một người không biết.]
[Còn thuật dịch dung này?] Tiểu Xuân quay đầu sang, lại hỏi.
Tiểu Thất nghĩ nghĩ [Nhị sư huynh học kỳ môn thuật số, đại sư huynh sử độc, ngươi chuyên tâm y thuật, ta được sư phụ truyền cho thuật dịch dung. Bất quá đại sư huynh cũng có học sơ sơ qua dịch dung, hắn chính là không thích mặt của mình, sư phụ lay chuyển không được nên mới dạy.]
Tiểu Thất xoa xoa cái đầu nhỏ nhỏ của Tiểu Xuân, thấy bộ dạng của hắn, cười nói [Sư huynh biết ngươi muốn hỏi gì, tán công khẩu quyết của Hồi xuân công ta sẽ viết ra cho ngươi. Ngươi hiện tại gân mạch thương tổn, lúc này không tán công được, nếu không một khi tán đi, gân mạch bung ra, ta chỉ có nước cõng ngươi về Thần tiên cốc cho ngũ sư huynh lục sư huynh dùng tiên pháp quất cho ngươi sống lại.]
Tiểu Xuân cười khan hai tiếng [Người hiểu ta là thất sư huynh.]
[Thất sư huynh tuy không biết gì, chỉ biết tiểu tử thối nhà ngươi trời sinh ưa gây chuyện.] Tiểu Thất nhổ một tiếng.
Sư huynh sư đệ mấy năm không thấy, tíu tít thâu đêm đến khi trời hửng sáng mới thôi.
Tiểu Xuân hôn mê một ngày lại lăn lộn một ngày, qua hết hai ngày đằng đẵng, còn không mau trở về đảm bảo Vân Khuynh lại lật tung cái kinh thành lên tìm trẻ lạc, cho nên từ biệt Tiểu Thất, nói cần phải trở về.
Tiểu Thất đưa Tiểu Xuân ra đến tận cửa, trước khi lên đường còn dừng một chút, nghĩ nghĩ rồi nói [Thuộc hạ của ta thám thính được tin đại sư huynh bị Đoan vương bắt, giam giữ trong hoàng cung. Đại sư huynh không thích nơi đó, ngươi ở gần Đoan vương, nghĩ được nhiều cách, thì tìm cái cách nào giúp đại sư huynh ra ngoài đi.]
[Ừ, biết rồi.] Tiểu Xuân gật đầu.
[Ta sẽ đưa địa đồ cho ngươi sau.] Tiểu Thất chắp tay sau lưng, rũ mắt nói [Tự mình cẩn thận một chút, làm không được cũng đừng cương, ta sẽ nghĩ cách giúp cho.]
[Vậy…] Tiểu Xuân còn định hỏi thêm Tiểu Thất liệu có định cùng hắn đi cứu người không, nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra.
Năm xưa sư phụ hành tẩu bên ngoài, nhặt về mấy sư huynh đệ bọn họ, có nhà có họ như đại sư huynh, tất nhiên không đổi tên đổi họ, bị vứt bỏ không cha không mẹ như tam sư huynh ngũ sư huynh lục sư huynh, thì được lấy họ Bách Lý của sư phụ, tên thì lấy thứ bậc trong sư môn. Trong đó cũng có ngoại lệ, như nhị sư huynh và thất sư huynh thì là từ bỏ tên cũ của mình, theo họ sư phụ, để sư phụ đặt tên một lần nữa.
Thất sư huynh vốn không tên Tiểu Thất, có cha có mẹ, đương nhiên cũng có tên cha mẹ đặt cho. Hắn, là cùng với đại sư huynh năm đó một trước một sau được sư phụ cứu ra từ trong cung, trên mặt chằng chịt thương tích sâu đến tận xương, cũng là bị từ trong cung.
Bị thương đến như vậy, dung mạo hoàn toàn bị hủy, gần như đui mù, đã chịu qua loại đối đãi lăng nhục như thế nào, có lẽ không cần phải nói ra. Nơi đó, nếu có thể, tuyệt đối không muốn quay lại lần thứ hai. Tiểu Xuân minh bạch.
Thất sư huynh nói đại sư huynh không thích nơi ấy, hơn phân nửa cũng là nghĩ giống hắn, đều muốn nói đến chuyện đó.
Thăm lại chốn xưa, chuyện cũ rành rành.
Chẳng thể quay đầu.
Dùng khinh công chạy đi mấy bước, băng lên nóc nhà nhảy mấy cú, lại nhìn về, thất sư huynh vẫn đang đứng tiễn tại cửa gỗ nho nhỏ.
Thấy Tiểu Xuân liên tiếp quay lại, Tiểu Thất nhoẻn cười, vẫy vẫy tay, muốn hắn mau mau trở lại.
Dưới ánh mặt trời, Bách Lý Thất hiện tại tiếu dung lấp lánh, một đôi răng nanh trắng phau loang loáng. Những chuyện đã qua từng luẩn quẩn trong lòng hắn, tuy là không cách nào qua rồi thì quên luôn tiêu tan như mây khói, nhưng cũng đã có thể dần dần loại bỏ, từng chút một phai nhạt.
Tiểu Xuân nhìn thanh niên có tiếu dung ôn hòa đang đứng đó, đột nhiên rất muốn để Lan Khánh gặp mặt y lúc này.
Hắn thật sự hy vọng nụ cười vân đạm phong khinh của thất sư huynh, cũng có thể mang lên gương mặt đại sư huynh.
Hoàng đế đáng phải thiên đao vạn quả nay cũng đã chết, ân oán bao nhiêu năm sớm đã qua đi. Đại sư huynh nhà hắn nên phải từ bỏ dĩ vãng mà tìm lại nhân sinh của chính mình, chứ không phải ôm mãi vết thương trong tâm, nặng mãi mối hận quá khứ, cả đời này đắm chìm trong giang hồ tinh phong huyết vũ, đến chết không thôi.
[Đi thôi!] Tiểu Xuân hét lớn, không quay lại nữa, mà chạy nhanh về Đoan vương phủ.
Bước vào phủ nghênh ngang khệnh khạng, không ai dám cản hắn. Tiểu Xuân tay trái dính kẹo tay phải ôm bánh bao, tung tăng tung tăng nhảy qua bậc cửa, đi vào trong,, miệng còn lầm bầm [Hôm nay trời xanh gió mát a, dắt tay nhau cùng đi đạp thanh a, nàng khen thanh sơn xanh tươi a, ta xem nàng còn đẹp hơn thanh sơn a…]
Tiểu Xuân tâm tình khoái trá bước vào tẩm cung, đang định mở miệng hỏi người đâu, ai ngờ mới đẩy cửa, chợt nghe âm thanh xé gió, ba cây mai hoa châm lao ngay trước mặt, kình lực lăng lệ vạn phần, khiến hắn giật mình kinh hãi sống lưng phát lạnh.
Thế nhưng sau đó người trong phòng lại liên tiếp phóng tới sáu cây nữa, đuổi theo ba cây vừa rồi, đánh chúng chếch khỏi Tiểu Xuân cắm vào ván cửa.
Tiểu Xuân nuốt nước bọt, chầm chậm bước vào, trong lòng tính toán tình thế hiện giờ.
Vân Khuynh xuất thủ ác như vậy, chắc hẳn là đang nổi cơn tam bành! Bất quá ra tay xong có lẽ còn biết hối hận, cho nên mới phóng thêm sáu cây nữa, cứu vớt cái mũi tuấn tú vừa cao vừa thẳng của hắn khỏi vận mệnh bi thảm biến thành bao cắm châm.
Nghĩ đến bản thân lại chọc mỹ nhân nổi giận, Tiểu Xuân cảm thấy ngực có hơi nhói chút xíu, đau đau.
[Vân Khuynh…] Tiểu Xuân ấp úng.
Thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt đen không thể nào đen hơn được nữa kia của Vân Khuynh, Tiểu Xuân mới bắt đầu đau càng thêm đau.
Cái tên thiên sát hắn rốt cuộc là làm cái gì, vừa rồi rời khỏi chỗ thất sư huynh còn không nhanh trở về, lại chạy loăng quăng ngoài phố mua bánh đến chán chê!
[Vân Khuynh......] Tiểu Xuân gọi tên mỹ nhân ngọt như đường, thân thể theo bản năng rụt cổ rúc đầu. Vân Khuynh lúc này một câu cũng không hé, chỉ e là đã rơi vào trạng thái nộ khí xung thiên.
Vân Khuynh không đáp, chỉ lẳng lặng ngồi bên mép giường, mặt ngoảnh đi không thèm nhìn Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân chậm rãi lên giường, vừa kê mông lên ngồi còn sợ kẹo đường dính vào làm bẩn đến Vân Khuynh, cho nên cố sức tọng bằng hết. Thế nhưng quả mận ngâm đường đỏ thì không thể nuốt quá nhanh, nếu diễn ra theo chiều hướng ‘có thể’ thì cổ họng sẽ bị nghẹn, cho nên hắn nghẹt thở, ra sức tác dụng lực tay vào ngực một hồi, mới phùng mang trợn mắt nuốt được xuống.
Vân Khuynh lúc bấy giờ liệc trộm sang một cái, trong mắt lóe lên một tia lo âu.
Gia hỏa Triệu Tiểu Xuân này mỗi lần ăn gì cũng là không cẩn thận như vậy, cứ thích ăn quá nhanh, thấy chưa, đã bảo là sẽ nghẹn mà.
Ngón tay hơi động, vốn định giúp hắn vuốt lưng cho xuôi xuống, lại nghĩ đến bản thân phải tìm hắn hết hai ngày, bây giờ vẫn còn đang giận, hừ một tiếng, lại bất động.
Vân Khuynh chỉ cần lông mi vừa động con mắt vừa liếc, Tiểu Xuân đã biết ngay đang muốn làm gì, kể cả vẻ mặt lo lắng vừa rồi đương nhiên cũng không lọt khỏi tầm quan sát.
Nghĩ đến hắn Triệu Tiểu Xuân không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ tiểu mỹ nhân không để ý tới hắn mà thôi, mỹ nhân hiện nay nếu còn lo lắng, vậy mọi chuyện tất nhiên là không thành vấn đề, coi như đã giải quyết được một nửa.
[Vân Khuynh này......] Tiểu Xuân cười khan nói.
Vân Khuynh hừ lạnh một tiếng, quay đầu không nhìn hắn.
[Mỹ nhân a......] Tiểu Xuân lại cười.
Vân Khuynh vẫn hừ lạnh.
[Ai, ta biết là ta sai, không nên hạ dược thị vệ của ngươi, không nên chuồn êm ra bên ngoài, không nên đi Yên Ba lâu ăn mì, lại càng không nên gặp hỗn tiểu tử Đông Phương Tiểu Tứ ở đó. Ngàn không nên vạn không nên nhất chính là cứ như vậy mất tăm mất tích, làm ngươi tìm không thấy.] Tiểu Xuân nghiêng đầu, liều mạng chìa mặt ra gần sát với Vân Khuynh. Nếu nói trên mặt hắn hiện giờ có biểu tình thế nào, thì chính là vô, cùng, thành, khẩn!
Tiểu Xuân phô ra toàn bộ thành ý đồng thời nhìn chăm chăm Vân Khuynh, nhẹ giọng nói ra toàn lời hay ý đẹp. Chỉ có điều Vân Khuynh không muốn nghe thêm mấy lời thừa thãi kia, cho nên cũng không ngừng né tránh.
Tiểu Xuân dí theo hắn, Vân Khuynh ngoảnh mặt hướng đông hắn cũng theo hướng đông, Vân Khuynh ngoảnh đi hướng tây hắn cũng theo ra hướng tây.
Rốt cuộc Vân Khuynh bực mình trừng mắt, mai hoa châm lần thứ hai sắp sửa khai hỏa, Tiểu Xuân thấy thế vội vàng ném bánh bao, cầm lấy tay Vân Khuynh đặt lên ngực mình, tiện tay ném đám châm kia đi, không cho Vân Khuynh xài hàng nóng.
[Tâm can ơi à……] Tiểu Xuân tình cảm thắm thiết gọi vợ.
[Gọi tâm can cũng vô ích! Ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào!] Vân Khuynh oán hận nói [Hết lần này đến lần khác, lần nào cũng vậy, vừa mới không ai nhìn đến, là đi đến mút chỉ. Ta tìm ngươi suốt, còn làm loạn cả bên Kính vương, lật tung cả kinh thành, cũng không thấy cái mặt ngươi. Ta…… Ta……]
Vân Khuynh thật không biết phải làm thế nào nói ra cảm giác khiến hắn không thở nổi trong lòng, trừng mắt lại trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt. Nếu không phải tay hắn đang bị giữ chặt không buông, khả năng rất lớn hắn sẽ không kiềm chế được ngắt đầu con lợn này.
[Ai!] Tiểu Xuân đột nhiên bật cười.
Vân Khuynh xịt khói, dùng hết sức bình sinh giật tay ra, dùng hết sức bình sinh nắm mặt đối phương, dùng hết sức bình sinh bóp mạnh [Cười, ta cho ngươi cười!]
[Ai dou!] Tiểu Xuân kêu thảm, cố tình ai oán xoa xoa hai má, thảm thiết nói [Ngươi sao lại xuống tay nặng như vậy! Trước khi muốn bóp, nên hỏi ta vì sao lại cười, vì sao lông nhông bên ngoài lâu như vậy mới đúng! Ta tự nhiên có lý do, trước khi ngươi phát giận, phải nghe lý do!]
[Lý do gì?] Vân Khuynh hỏi.
[Để ta nói!] Tiểu Xuân đột nhiên cười toe, vẻ mặt tràn trề ý xuân nói [Ta ngày hôm đó uống thuốc xong bước ra ngoài, kết quả gặp hỗn trướng Tiểu tứ tử. Sau lại đánh với hắn một trận, tuy rằng ta thắng, bất quá hắn dám chơi trò lấy thịt đè người. Sau lại bị dược hiệu phát tác váng đầu nôn mửa, may mắn được thất sư huynh nhặt về.]
Tiểu Xuân nói đến thất sư huynh đã lâu không gặp của hắn, cả người cao hứng phấn chân, Vân Khuynh nhìn thấy vừa chướng vừa ghen, cau mày định vươn tay bóp mặt Tiểu Xuân lần nữa, Tiểu Xuân lúc này mới vội vàng quay lại chủ đề chính.
[Gây tả tích độc, làm ta lần này vừa tháo vừa nôn, dày vò hồi lâu, rốt cuộc thanh trừ được cổ độc trong người. Độc không có, đầu cũng thanh tỉnh, trí nhớ bị áp chế hiện giờ quay về toàn bộ. Ta sau khi hôn mê tỉnh lại còn không dám trì hoãn, tạ ơn thất sư huynh xong liền lập tức trở về.] Tiểu Xuân cười nói [Ngươi a, không thèm hỏi rõ ràng đã nổi giận. Ta vất vả như vậy là vì ai, vừa tháo vừa nôn lại bị người nào đó ghét bỏ, bất tỉnh bên ngoài còn bị người nào đó nói cố ý đi gây chuyện mất tích.]
Tiểu Xuân một phen nói nói, Vân Khuynh chỉ ngây ra nhìn hắn, không biết nên phản ứng thế nào. Tiểu Xuân tự độc thoại vừa cao hứng vừa phấn khích kể những chuyện gặp phải trong hai ngày này, nói đến đoạn khôi phục ký ức, Vân Khuynh rốt cuộc nhịn không được, đột nhiên ôm chặt lấy Tiểu Xuân, xiết đến mức bị ôm cũng phát đau.
Tiểu Xuân bật cười, nhẹ giọng nói [Được rồi, ta nhớ ra ngươi, hiện nay có phải nên vui vẻ hay không? Cười một cái cho gia xem nào!]
Vân Khuynh không nói lời nào, Tiểu Xuân nói xong hai câu, cũng im lặng.
Hắn cảm nhận được Vân Khuynh đang khẽ run lên, kích động khó thể nói nên lời, khiến Vân Khuynh mặc dù há miệng, cũng không biết làm sao lên tiếng.
Tiểu Xuân là hiểu biết người này, cho đến nay đều hiểu được.
Thời gian hắn mất ký ức mặc dù Vân Khuynh không nói, không có nghĩa là Tiểu Xuân không hiểu được. Người này vẫn luôn sợ bị hắn bỏ lại, bị hắn quên đi, sợ hãi trong lòng người này cho tới bây giờ vẫn là cao như núi, sâu như biển.
Thi thoảng ban đêm tỉnh lại, Tiểu Xuân có thể thấy Vân Khuynh mở to mắt không ngủ, lẳng lặng nhìn hắn.
Hỏi Vân Khuynh làm sao vậy, người này luôn ngẩn ngơ nói, sợ hãi có người biến mất, cho nên không ngủ được, thức để nhìn xem.
Tình cảnh như vậy hết lần này lần khác tiếp diễn, cuối cùng Tiểu Xuân dứt khoát chui vào lòng Vân Khuynh, để cho Vân Khuynh sờ thấy, chạm vào, ôm chặt, xác định người là thật sự đang ở trong vòng tay, Vân Khuynh mới từ từ ngủ được.
Nhớ hay không nhớ, đối Tiểu Xuân mà nói không có bao nhiêu quan trọng, đối Vân Khuynh mà nói lại là xa nhau thật nhiều.
Vân Khuynh cảm thấy hắn không nhớ được, thì chỉ còn một nửa là Triệu Tiểu Xuân. Quên hết toàn bộ quá trình quen nhau hiểu nhau cho đến yêu thương lẫn nhau, chỉ có một nửa Triệu Tiểu Xuân sẽ vì mấy câu nói của người khác, một chút chia rẽ, sẽ nghi ngờ thực tâm của hắn; chỉ có một nửa Triệu Tiểu Xuân sẽ đối hắn bán tín bán nghi, thậm chí nếu trông chừng không chắc, sẽ dứt áo mà đi.
Triệu Tiểu Xuân nhớ được toàn bộ những gì từng trải qua, mới là Triệu Tiểu Xuân hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Triệu Tiểu Xuân trọn vẹn sẽ hiểu hắn thương hắn, luyến tiếc hắn, cho dù người trong thiên hạ cùng hắn đối đầu, Triệu Tiểu Xuân cũng sẽ đứng về phe hắn, không rời không bỏ, vĩnh viễn vĩnh viễn, cũng không rời khỏi hắn.
Tiểu Xuân hiểu được suy nghĩ đó, tự nhiên cũng hiểu được nỗi kích động của Vân Khuynh, hai tay mặc dù không thể ôm hết được Vân Khuynh, cũng vẫn cố gắng ôm chặt người này, nhẹ giọng nói [Thực xin lỗi, Vân Khuynh, thực xin lỗi, hại ngươi cô đơn một mình lâu như vậy.]
Vân Khuynh nghẹn ngào cổ họng, cố gắng hồi lâu rốt cuộc vẫn không tìm lại được khả năng nói chuyện. Hắn muốn đáp lại Tiểu Xuân, dùng sức thử vài lần, mới khó khăn mà run rẩy được mấy câu [Đừng...... Đừng rời khỏi ta nữa......] Hốc mắt, đau xót thật là khó chịu.
[Ừ...... Sẽ không......] Tiểu Xuân vùi cả người vào trong lòng Vân Khuynh, để mặc hắn ôm.
Vân Khuynh nhắm mắt lại, lẳng lặng ôm Tiểu Xuân.
Bị chật vật mấy ngày nay Tiểu Xuân thật sự không thoải mái, vặn vẹo, Vân Khuynh liền ôm hắn ngồi lên đùi, để Tiểu Xuân dựa vào người thoải mái hơn một chút.
Sa vào cảm giác an toàn này, Vân Khuynh lại không nỡ mở mắt ra.
Qua một hồi, Tiểu Xuân nhớ ra có chuyện thú vị, xùy cười một tiếng.
[Sao vậy?] Vân Khuynh hỏi.
[Không, chỉ là nghĩ đến lúc bị quên không nhớ được chút gì, cư nhiên liên tiếp lòi ra hai người nói ta bị lừa gạt dắt đi, lại nói ta với bọn họ mới là một đôi, chết sống không cho ta đi, muốn ta theo bọn họ về.] Tiểu Xuân nói.
[Ngươi vốn chính là của ta, đừng tin bọn hắn!] Vân Khuynh cả người cứng đờ, hai tay lại càng thêm lực, ôm thật chặt người trong lòng. [Ngươi chỉ có thể ở bên cạnh ta, không được đi theo bọn họ!]
[Yên tâm yên tâm, ta không phải vẫn đang ở bên cạnh ngươi đây sao?] Tiểu Xuân giống như trấn an vỗ vỗ Vân Khuynh.
[Hai tên hỗn trướng nào?] Vân Khuynh hỏi.
[Còn ai vào đây, không phải gã đại sư huynh chỉ e thiên hạ không loạn kia của ta, với cả Tiểu tứ tử ở trên triều đình phiên vân phúc vũ cùng ngươi.] Tiểu Xuân nói.
Vân Khuynh nheo mắt, chậm rãi mở miệng phun ra hai chữ [Hỗn trướng ——]
Tiểu Xuân cười tít mắt, nói [Ta chỉ có mất ký ức, cũng không phải biến thành đứa ngốc. Đại sư huynh nói dối liên thiên liên thiên cả mớ, vẻ mặt cũng là chân thành nhất đẳng, có điều ta trước kia toàn bị hắn giỡn mặt, bây giờ chỉ cần nhìn thấy cả người đã rét run, tóc gáy dựng đứng, ngay cả không còn ký ức cũng không thay đổi, thấy hắn thì cứ như chuột thấy mèo, một lòng chỉ muốn chạy mất dép. Thất hồn cổ thả lên người ta với hắn, quả thực phí của trời, chả có tý tác dụng nào. Về phần tiểu Tứ tử lại càng không cần phải nói, muốn biến ta thành đồ ngốc mà đùa giỡn, vừa vặn ta tâm tình tốt, liền giỡn mặt hắn trở lại. Hắn hiện nay chỉ sợ còn đang kiếm khắp cả thành, tìm đệ đệ bảo bối Triệu Tiểu Trư của Triệu Tiểu Xuân ấy!]
Tiểu Xuân là vừa nói vừa cười, mà Vân Khuynh nghe được thì lại nắm chặt tay, đốt tay vang lên răng rắc răng rắc, vọng vào tai thật sự dọa người.
[Hỗn trướng ——] Vân Khuynh vẫn là khẩu khí này.
Tiểu Xuân vội vàng vuốt vuốt ngực Vân Khuynh, chỉ sợ Vân Khuynh nhà hắn tức nghẹn [Đúng đúng đúng, đều là hỗn trướng.]
Vân Khuynh cúi đầu, nắm hàm dưới Tiểu Xuân nâng mặt hắn lên nhìn thẳng vào mình.
[Hở?] Tiểu Xuân nhìn lại Vân Khuynh, đôi mắt hoa đào chớp chớp, ngân quang lưu chuyển trong mắt động lòng người, mang theo ý cười, tràn ngập ôn nhu sủng nịch.
[Cho ngươi hai lựa chọn, ] Vân Khuynh chậm rãi bình tĩnh trở lại, giọng điệu cũng không còn phập phồng lên xuống, [Một là từ nay về sau không mang theo cận vệ ra ngoài sẽ không được phép ra ngoài; hai là chỉ cần ngươi ra ngoài phải để ta đi cùng. Nếu không cho dù chỉ là ra đầu phố mua thông đường, cũng không cho ngươi đi!]
Hắn rốt cuộc chịu không nổi người này vừa ra khỏi tầm mắt hắn, thì không phải mất tích cũng là gặp rắc rối, nếu có một sợi hàn thiết liên ô kim ngàn năm, hắn tuyệt đối sẽ xích chân người này lại, để cho hắn đi đến đâu cũng phải dẫn cả mình đi, vĩnh viễn cũng không thể rời ra.
(*) hàng hiếm nóng không có hình minh họa: cứ cho nó là một – sợi – xích.
[Ai, ngươi vẫn là không thể yên tâm ta.] Tiểu Xuân cười thở dài, nói [Kỳ thật ta không thích có người lè kè, giống như ngươi không thích bị người khác gọi mỹ nhân mỹ nhân vậy, đều là có nguyên nhân cả, cũng không phải cố ý làm trái ý ngươi.]
[Nguyên nhân gì?] Vân Khuynh hỏi.
Tiểu Xuân nói [Năm xưa mẹ ta là danh kỹ Yên Ba lâu, mỗi ngày khách nhân ùn ùn không hết, hơn nữa bộ dạng ta lại mắt ngọc mày ngài hoạt bát đáng yêu, cha thấy cha thương, má thấy má yêu, quy công ở đó thấy ta đều chảy nước miếng mắt đăm đăm không rời.] Hắn vừa nói vừa hoa tay múa chân, phát huy triệt để sở trường văng miểng.
Vân Khuynh sờ sờ mặt Tiểu Xuân, nắn nắn tay nhỏ của Tiểu Xuân, nếu là bản thân hắn, đích xác cũng thích bộ dáng này của Tiểu Xuân. Thế nhưng nhìn chăm chú hồi lầu mới phát hiện tên kia đang ra sức hấp háy mắt, mới hiểu được hắn chính là đang mê sảng, cho nên dùng sức bóp vào mặt, khiến một miếng trên mặt kia đỏ ửng lên.
[Nói đứng đắn đi!] Vân Khuynh tức giận nói.
[Ai ai ai, nói giỡn chút thôi mà!] Tiểu Xuân nói.
[Ngươi biết rõ ta còn đang nghe nghiêm túc.] Vân Khuynh đáp.
Tiểu Xuân cười cười, đương nhiên rất hưởng thụ lời nói này của Vân Khuynh, trong lòng ngọt ngào, thu hồi vẻ trêu cợt, lại nói tiếp [Mẹ ta lúc đó một là mang ta theo không tiện, hai lại không muốn người khác thấy ta, hơn nữa lúc đó còn có một tên vương gia, cũng là lão cha hoàng đế hiện giờ quấy rầy, cho nên từ nhỏ đến lớn ta toàn bị một đám nha hoàn trông coi, nhốt trong Xuân Thủy các. Cho dù thỉnh thoảng cũng có thể ra ngoài, nhưng mà nhìn chung thập diện mai phục, chính giữa hàng rào còn thêm một tú bà làm vú em trông như trông trứng.]
Tiểu Xuân bày ra bộ mặt khổ sở nói [Sau lại gặp sư phụ, bị đem vào Thần tiên cốc, mấy năm này tự do tự tại quen thân, lại không muốn trở lại những ngày bị trói buộc trước kia. Cả ngày bị người theo kè kè, đi đâu cũng bị nhìn chăm chăm, thật y chang ngồi tù, thoải mái không nổi, ta thật sự không thích. Nói nữa, vẫn là một câu kia, nếu gặp kẻ nào đó đến ta cũng dánh không lại, mấy cận vệ của ngươi đi theo không phải cứ thế chết oan. Dù sao vô luận như thế nào, biết đi ra ngoài thì biết quay trở về, tuyệt đối không loanh quanh dọa ngươi. Đừng lo lắng cho ta, cho dù không phải vì ta, vì ngươi, ta cũng sẽ tự lo cho mình thật tốt.]
Vân Khuynh đột nhiên lại cứng đờ, Tiểu Xuân lập tức thôi kể lể, hỏi [Sao vậy?]
[Ngươi......] Vân Khuynh chậm rãi thở dài một hơi, trầm giọng nói [Từ nay, không được động chân khí, võ công kia của ngươi cũng không được sử dụng.]
[Vì sao?] Tiểu Xuân nghi hoặc.
[Đêm đó hỗn trướng kia từng cảnh cáo ngươi không được tiếp tục động võ, ngươi còn không nhớ vào trong đầu!?] Vân Khuynh thấy hắn còn hồn nhiên gà vịt đến nước này, ngữ khí cũng phát nóng lên.
[Ai biết được có phải trong đầu hắn lại giở cái gì biến thái không.] Tiểu Xuân nói [Ngươi từng bảo những thứ do hắn nói vốn không thể tin, giờ lại thế nào, ngươi muốn tin lời hắn?]
[Dù sao ngươi cũng không được phép động võ. Không được dùng kiếm, không được vận khí, khinh công cũng không được.] Vân Khuynh nhìn chăm chăm vào hai mắt Tiểu Xuân, vô cùng lo lắng.
[Cái này không được cái kia không được, ta như vậy so với phế nhân có gì hơn?] Tiểu Xuân nghiêng đầu, ra vẻ không cho là đúng.
[Có ta ở đây, ngươi sẽ không trở thành phế nhân!] Vân Khuynh ép chặt Tiểu Xuân vào trong lòng, buồn bực nói [Nửa tháng, không, mười ngày thôi, cho ta mười ngày, ta sẽ tìm ra biện pháp, đến lúc đó ngươi muốn động thế nào thì cứ việc động thế ấy, còn trong mười ngày này ngươi phải nghe ta, đừng động chân khí trong cơ thể. Đó chính là uống rượu độc giải khát, sẽ chỉ làm ngươi càng lún càng sâu.]
[...... Ân......] Tiểu Xuân đáp lời, dừng một chút, lại ngẩng nói [Vân Khuynh, kỳ thực ngươi biết Lan Khánh ở đâu đúng không?]
Vân Khuynh cứng đờ, hai tay càng thêm xiết chặt. Tiểu Xuân bị ôm đến mức gần như không thở được, nhưng từ phản ứng của Vân Khuynh có thể hiểu, người này đích xác biết được nơi chốn hiện giờ của Lan Khánh.
Đừng động chân khí, Lan Khánh cũng từng nói qua lời này, bất quá lúc ấy tử cổ trong cơ thể bị mẫu cổ của Lan Khánh mê hoặc thất vựng bát tố, bản thân còn lờ mờ, làm sao nghe lọt vào tai.
Vân Khuynh dặn dò như vậy, khả năng rất lớn là Lan Khánh chính miệng nói ra, hoặc là Vân Khuynh hỏi được từ trong miệng Lan Khánh. Mà vô luận là nguyên nhân nào, đều nói lên Lan Khánh đang bị bắt giữ.
Tiểu Xuân thấy nghẹn ở họng, ngẫm nghĩ muốn mở miệng, lại không biết phải hỏi cái gì.
Hỏi Vân Khuynh vì sao phải nhốt Lan Khánh? Hay là hỏi Vân Khuynh vì sao không nói cho hắn, Lan Khánh bị giữ ngay trong tay?
Vô luận Lan Khánh hay là Vân Khuynh, hai người ở trong lòng hắn, phân lượng tuyệt đối đều là nặng đến phi thường.
Đại sư huynh của hắn......
Năm đó nếu không có đại sư huynh dẫn đường, chỉ cho sư phụ đến pháp trường cứu hắn, hắn hiện giờ đã không thể ở trong này, chứ đừng nói đến gặp Vân Khuynh, để cho Vân Khuynh yêu thương.
Không có đại sư huynh, liền không có hắn.
Mạng của hắn là từ đại sư huynh giao cho.
Cho nên đại sư huynh của hắn, tuyệt đối không thể có việc.
Tiểu Xuân khẽ buông tiếng thở dài, có một số việc làm là vẫn phải làm. Vân Khuynh lại giống như hiểu được quyết định của hắn vậy, ôm hắn càng chặt hơn. Giống như muốn ấn hắn tiến vào trong thân thể vậy, không chừa lại một chút khe hở.
[Vân Khuynh...... Đau......] Tiểu Xuân lẩm bẩm nói, nhớ tới hôm nay hắn còn chưa uống thuốc.
Sẽ đau...... Sẽ đau...... Chính mình đau...... Vân Khuynh lại làm sao không đau......
Triệu Tiểu Xuân hỗn trướng nhà ngươi tốt nhất mau mau nghĩ ra cách giải đồng mệnh cổ, nếu không còn làm cho mỹ nhân thương tâm, ta nhất quyết không tha ngươi!
Tiểu Xuân cúi đầu ghi nhớ, âm thanh nhỏ đến mức bản thân hắn cũng muốn nghe không thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.