Láng Giềng

Chương 22: Gặp gỡ tại lò rồng




Triệu Đề cử là Đề cử trà muối, đến xứ Mân đã lâu, đã đến thăm thị bạc ty (quan phụ trách mậu dịch bên hải thương), cũng đến thăm tào ty, ba người này nằm trong cơ cấu thu thuế cho triều đình, các quan lại qua lại với nhau nhiều lần.
Một ngày kia, Triệu Đề cử mang theo Triệu Khải Mô đến gặp Đề cử thị bạc Dương đại nhân, vừa uống trà vừa tán gẫu chuyện hải mậu, hay những câu chuyện lý thú ở hải ngoại đông phiên, một loạt chủ đề, cuối cùng cũng nói đến đồ sứ bản địa.
“Ở đây sản xuất nhiều bình có quai, hộp phấn, có rất nhiều lò rồng, gần nhất là lò rồng bên sườn núi, xuân, thu lại nung một lò, một lò có thể nung được hơn vạn món, ngày xuất lò khá là hoành tráng.”
Dương Đề cử là người Mân, lại thêm đảm nhiệm chức vụ Đề cử thị bạc, đối với mậu dịch đồ sứ ở nơi này rõ như lòng bàn tay.
“Một lò có thể nung hơn vạn món, vậy phải là lò thế nào đây?”
Triệu Đề cử nghe mà sững sờ, hắn kiến thức rộng rãi, biết có loại lò dài như rồng, gọi là lò rồng, song cũng chưa từng biết đến lò rồng lớn như vậy.
“Đi đến là biết được thôi, mùng tám này mở một lò, cũng là hai ngày sau.”
Dương Đề cử nhìn về phía Triệu Khải Mô nghe chăm chú đến mức mắt không chớp một lần, vừa cười nói: “Tiểu công tử cũng cùng đi đi, ngày đó thương nhân vô số, đội ngũ vận chuyển đồ sứ trước không thấy đầu, sau không thấy đuôi, là cảnh mà ngay cả ở kinh thành cũng không thấy được đâu.”
Triệu Khải Mô vui mừng, nhưng ở trước mặt trưởng bối không dám thất lễ, chỉ kính cẩn gật đầu.
Dương Đề cử trạch nằm ở thành đông.
Triệu Khải Mô rất thích theo lão Triệu đi bái phỏng vị Dương Đề cử này. Trong nhà Dương Đề cử có rất nhiều đồ hiếm thấy, có cái vỏ rùa biển lớn đến cỡ làm được cả phòng ở, nhỏ thì có viên trân châu cỡ quả trứng, thật kỳ lạ; đó là vải chịu lửa đấy, cả xương tổ mẫu này, không phải nơi nào cũng có, đây cũng là bảo bối hiếm thấy.
Nếu như Quả Tặc Nhi nhìn thấy hẳn sẽ cao hứng biết bao, từ trước đến giờ cậu đều thích những thứ lấp lánh hiếm lạ.
Đến xứ Mân hơn một năm, Triệu Khải Mô không thể nói là yêu thích nơi này, mà ở đây có rất nhiều thứ mới lạ thú vị, ngay cả những câu chuyện từ bên hải thương mà giảng giải ra lại càng ly kỳ khúc chiết, mai sau trở lại kinh thành, những thứ này đều là đề tài câu chuyện.
Mà không nghi ngờ chút nào, ở trước mắt đám hoàn khố ở kinh thành, Triệu Khải Mô sẽ không kể đến tình hữu nghị giữa hắn và một người láng giềng nghèo khó.
Mùng tám, ngồi lên thuyền quan, đi đến lò rồng bên sườn núi, xung quanh đầy những gò đấp thất, thôn xóm thì tứ tán, cho là không hề có gì đặc biệt. Càng đi vào bên trong lại càng cảm thấy không đúng, không phải sơn đạo rộng thênh thang, mà tụ tập rất nhiều nông dân buôn bán quả sơn trà.
“Sơn trà ở đây làm mứt sơn trà rất ngon, cực kỳ ngọt.”
Dương Đề cử từ trong sọt của nông dân chọn ra rất nhiều quả, tùy tùng dùng rổ ra đựng, ngay cả rổ cũng tự chuẩn bị sẵn, có thể thấy được Dương Đề cử có thói quen hay ăn. Lấy quả sơn trà đi, phía sau có tùy tùng giao tiền cho nông dân.
Đi đến chân núi, có mấy hán tử khiêng kiệu trúc đi tới, nhận ra được Dương Đề cử dẫn đầu, Dương Đề cử đối xử với người khác thân thiết, cười nói: “Đi gọi đội kiệu trúc đến, chúng ta có bốn người thế này chắc không ngồi được đâu.”
Ngoài Dương Đề cử, còn có Triệu Đề cử, Triệu Khải Mô cùng với một vị hậu sinh trẻ tuổi, là bằng hữu của Dương Đề cử.
“Không cần, ta và Khải Mô đi bộ là được rồi.”
Lão Triệu xưa nay luôn cảm thấy chỉ có nữ nhân yếu đuối mới cần ngồi kiệu, huống hồ dùng sức người thay gia súc, chung quy không thích hợp.
“Tuy nói không nhọc sức dân, có thể lão Triệu ngươi cũng cổ hủ, nhưng bọn họ dựa vào nghề này mà sống, chúng ta dựa vào cái này để được thuận tiện, sao lại không làm.”
Dương Đề cử lẫm liệt ngồi lên, ở trên kiệu đề nghị “Đi thử một chút đi.”
Lão Triệu lên kiệu, sắc mặt nhìn khá kinh hoảng, cũng không biết là do sợ cao hay sợ nguy hiểm. Triệu Khải Mô ngồi lên cảm thấy mới lạ, hiếu kỳ nhìn xung quanh.
Một đám người chậm rãi leo lên sườn núi, trong tiếng hót của loài chim trả, bất giác tận hưởng niềm vui như đang du xuân.
Theo sơn đạo đi xuống dưới ngắm nhìn, sơn đạo gồ ghề, khúc khuỷu. Triệu Khải Mô nhìn thấy bốn năm người, những người này đều là tráng niên, trong đó hài tử đang chừng lớn, chính là Quả Tặc Nhi.
Đêm đó nói không đến thì không đến, ai thèm chứ. Từ đó Quả Tặc Nhi quả nhiên liền không tới nữa.
Ban đầu Triệu Khải Mô mừng rỡ yên lòng, mà dưới sự yên lòng lại có chút thất vọng mất mác.
Có lúc đứng ở cửa sổ, nhìn nóc nhà Lý gia mà ngẩn người, dáng vẻ hai người nói chuyện dường như còn ở trước mắt.
Còn một năm rưỡi, nhiệm kỳ của Triệu cha sẽ kết thúc, như mọi khi, Triệu cha sẽ được điều trở lại kinh thành. Triệu Khải Mô rất rõ ràng, xứ Mân chỉ là tạm trú, kỳ hạn ba năm.
Việc này không giống như rời khỏi kinh thành, hắn cùng các bằng hữu ở kinh thành còn có thể gặp nhau. Nếu như Lý Quả là người đọc sách, có lẽ mai sau bọn họ còn có thể ở kinh thành tương phùng. Đáng tiếc Lý Quả không phải, không thể đi tới con đường làm quan.
Cái cha gọi là vân nê thù đồ, lại chân thực quá mức.
Miễn cho đến lúc đó lại thương tâm, mỗi người mỗi nẻo cũng tốt.
Lúc này chỉ là hiếu kỳ, tại sao Lý Quả lại ở đây. Nhìn những tráng niên cậu đi cùng, đều mang trang phục phu khuân vác, chỉ có một vị mặc trường bào, tựa hồ hơi có lai lịch.
Lý Quả làm công cho tửu quán Lưu gia tại Trường Nghi nhai một thời gian tương đối dài, đầu xuân Triệu Khải Mô còn gặp qua cậu ở thành đông.
Không biết cậu theo ai tới lò rồng bên sườn núi này.
Lò rồng bên sườn núi, như tên nằm ở trên sườn núi.
Bốn người xuống kiệu trúc, Dương Đề cử ở phía trước, bằng hữu của hắn, Lưu Thông phán ở phía sau. Lưu Thông phán đang đi cùng phụ tử Triệu thị, giảng giải lò rồng là vật sở hữu của ai, xây từ khi nào. Lưu Thông phán ước chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu, tuổi trẻ tài cao, dáng người thẳng như thân trúc, bộ dạng tuấn nhã. Lưu Thông phán là người Cát Châu, nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn, điểm này hơn xa vị Dương Đề cử nói tiếng phổ thông quá tệ mà bị đá ra khỏi kinh thành, phái đến phía nam làm quan.
“Lò rồng đều là căn cứ theo sườn núi mà xây lên, lợi dụng địa hình đất đai nằm nghiêng của sườn núi, nhìn từ xa trông như con rồng đang nằm.”
Triệu Khải Mô nhìn theo hướng Lưu Thông phán chỉ, nhìn lại, quả nhiên thấy một “Cự Long” kéo dài trên sườn núi, thần long thấy đầu mà không thấy đuôi.
Mọi người leo lên thạch đạo, tiến lên phía trước, đi đến trước lò rồng, chỉ thấy xung quanh trống trải, đã sớm tụ tập mấy trăm người, tiếng người huyên náo.
Trong mấy trăm người này, có quan lại, có thương nhân, có tôi tớ, còn có thật nhiều thôn dân.
Triệu Khải Mô theo Lưu Thông phán, nghe Lưu Thông phán giảng giải lò rồng được chia ra đầu lò, giường lò đến đuôi lò.
“Lúc đốt lò, thảy củi vào trong lò, đó cũng là cửa lò.”
Lưu Thông phán chỉ vào cửa hai bên lò rồng, lúc này đã xuất lò, thế nhưng thân lò còn khói nóng thoát ra ngoài.
“Chúng ta nhìn thấy là đầu lò, đuôi lò có thể ở tút ở trong sâu không biết chừng.”
Lưu Thông phán ngước nhìn thân lò kéo dài tận trên cao, dừng lại ở đây, tựa hồ không có ý định đi lên tiếp.
Triệu Khải Mô hết sức tò mò, một mình đi bộ lên tiếp, thấy phía trước đông đảo thợ lò đang bận bịu, thỉnh thoảng nhấc ra mấy món đồ sứ đã nung xong.
Thợ lò toàn thân đen kịt, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt, hàm răng còn có có thể phân biệt. Bọn họ dùng dụng cụ vận chuyển, từ trong hầm lò nóng nực lôi ra đồ sứ đã nung xong, dùng cả tay chân leo lên cái lò đang đốt lửa, vừa mệt lại bẩn, nhưng không ngừng lại. Nhìn thấy vậy Triệu Khải Mô vô cùng ngạc nhiên, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, nào biết nhân thế còn có chuyện gian khổ như vậy.
“Vị tiểu công tử đại trạch kia, đừng tới nơi này, ở đây rất bẩn.”
Một nô bộc mặc trang phục nam tử, mời Triệu Khải Mô rời đi, sợ bộ đồ xa hoa của Triệu Khải Mô dính phải tro than.
“Những người này, đều là thôn dân nơi đây?”
Triệu Khải Mô dùng thổ ngữ hỏi, thổ ngữ của hắn không chuẩn, bất quá thấy vị thiếu gia quan gia sẽ nói thổ ngữ, nô bộc kia tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
“Tiểu công tử ơi, đều là dân ở đây, đời đời kiếp kiếp leo lò nung, cha không leo nổi thì nhi tử tiếp tục, phải kiếm sống chứ.”
Bộ dạng người nô bộc này, bất quá khoảng chừng ba mươi tuổi, nói chuyện lại như người già.
Triệu Khải Mô nghe xong cảm thấy mất đi hứng thú, nghĩ ngôn từ người này có bao nhiêu bất kính, hắn là con cháu quý gia, nhưng hắn cũng hiểu được nhân thế khó khăn mà. Không muốn đi lên nữa, Triệu Khải Mô quay lại, ở lưng chừng dốc, hắn và Lý Quả chạm mặt.
Triệu Khải Mô dừng lại, Lý Quả cũng dừng lại, người thiếu niên đen gầy bên cạnh Lý Quả hỏi Lý Quả làm sao vậy, Lý Quả nói: “Thất ca, không có chuyện gì.”
Lý Quả cùng thiếu niên đen gầy kia rời đi, hai người vừa nói vừa cười, thoải mái thích ý, nhìn dáng vẻ giống như nam tử này mang Lý Quả sang đây xem lò rồng xuất lò.
Thất ca? Người kia chính là A Thất ở Hợp Kiều?
Triệu Khải Mô không nghĩ nhiều, trở lại khu đất trống ở đầu lò, thấy phụ thân và Dương Đề cử ngồi trong một cái lán trúc uống trà.
“Tiểu công tử, đã về rồi, Trí Ký mới vừa đi tìm ngươi. Xem ra, hắn lại bị mất tích.”
Dương Đề cử thản nhiên uống trà, nói cười. Trí Ký, chính là Lưu Thông phán.
Triệu Khải Mô tạ lỗi, vào chỗ, một chén trà đưa tới trước mặt hắn.
Không hổ là Đề cử thị bạc, còn mang cả chén trà là chén thỏ hào (兔毫盏)tới đây.
Hai tay nâng lên chén trà, thổi bọt trà, Triệu Khải Mô chậm rãi uống.
“Tiểu công tử thực sự là long chương phượng tư (phong thái xuất chúng), càng nhìn càng yêu thích. Đáng tiếc ta không có nữ nhi, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.”
Dương Đề cử xưa nay luôn giao thiệp với hải thương, lây dính rất nhiều tục khí, vô lại, cũng là ăn nói linh tinh, đây rõ ràng là nói đùa. Hắn là hậu đại của nông gia, mới làm quan một đời, làm sao trèo cao nổi hoàng tụ như Triệu gia chứ.
Hại lão Triệu suýt chút nữa phun cả trà ra, song lại bị sặc nước, ho khan khù khụ.
Lúc này, Lưu Thông phán trở lại, trên ống tay áo đều bụi than đen, rõ ràng vừa chui vào lò.
Mọi người thấy hắn, ra sức trêu một phen, Lưu Thông phán cũng không ngại, tự mình nói: “Ta thấy hiếu kỳ cấu tạo bên trong của nó.”
Triệu Khải Mô uống xong chén trà thứ hai, tâm tư bay xa.
Nhóm nô bộc dọc theo “thân rồng” đi về, vất vả ôm đồ sứ, một đội rồi một đội, bước về chân núi đá. Ở giữa vô số tôi tớ đứng đó, chen lẫn mấy người đi riêng, Lý Quả ở trong đó, thiếu niên gọi A Thất cũng có mặt.
“Thất ca, gánh nào là của huynh?”
“Thất ca, vậy chúng ta lên thuyền trở về sao?”
“Thất ca…”
Lý Quả cùng vị thiếu niên kia, từ từ ở trước mắt đi xa.
Lý Quả đã từng luôn theo sau Triệu Khải Mô gọi: Khải Mô, Khải Mô.
Đó là ở cảng biển, ngoài nha môn, Triệu Khải Mô sẽ luôn làm bộ không quen biết cậu, cùng lắm quay đầu lại gật đầu một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.