"Tỷ tỷ. Cô nương trong nhà tỷ gọi là Huyên Huyên phải không? Chà, thật sự là cô nương tốt mà. Hai ngày trước đã đến tìm Thiên nhi nhà ta. Hi hi. Lúc ấy muội cảm giác được trong kinh thành này ngoại trừ tỷ tỷ ra thì không một ai có thể sinh được một cô nương xinh như vậy. Muội không cần hỏi cũng biết được đó là nữ nhi của tỷ mà." Một lúc lâu sau, Sở Đình Nhi thấy hào khí nhiệt liệt rồi đột nhiên chuyển đề tài, tán dương nữ nhi của đối phương.
"Ha ha. Nha đầu đó hả. Huyên... Ách, không có gì, rất xấu, không tốt chút nào, lại còn rất nghịch ngợm, đau đầu lắm." Vệ phu nhân đang muốn nói ra điều gì thì bỗng nhiên hiểu được thâm ý trong lời nói của Sở Đình Nhi nhất thời có chút há mồn cứng lưỡi. Trong lòng tức giận vô cùng: Nha đầu chết tiệc kia lại đi tìm tên đệ nhất hoàn khố vang danh kia làm cái gì? Thật là gan lớn mà. Nếu như truyền ra ngoài thì sau này sao có thể lấy được phu quân chứ hả? Ai dám đi đắc tội đệ nhất gia tộc của Thừa Thiên tiếp nhận nữ nhi của mình chứ? Sắc mặt thoạt nhìn có chút khó coi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Sở Đình Nhi có thể được Lăng lão phu nhân tán thành thì sao có thể là người ngu ngốc được. Nàng cảm giác được đối phương đã không còn muốn nói chuyện nữa, thậm chí còn có tâm tình chán ghét nữa. Nhưng lại ngại hoàng quyền nên không thể phát tác được. Nàng đành phải dày mặt tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Muội nói tỷ tỷ này, Vệ Huyên Huyên nhà tỷ muội càng xem càng thích. Nhìn dáng vẻ, khuôn mặt của nha đầu kia thật sự là không chỗ nào không đẹp cả. Nghe nói tỷ còn chưa định hôn sự phải không? Muội thấy Huyên Huyên đối với tiểu tử nhà muội cũng có vài phần..."
"Ách. Điều này... Hi hi, muội muội à. Hôm nay chúng ta không nói chuyện này nha. Hi hi, hơn nữa tỷ tỷ cũng không phải là người quyết định được. Vệ lão gia nhà ta chúng ta là một đại nam nhân. Mọi việc trong nhà đều do hắn quyết định..." Vệ phu nhân không còn cách nào hơn là đành chuyển củ khoai nóng này cho Vệ lão gia. "Đúng vậy đúng vậy. Lão Vệ nhà tỷ chính là người cương trực cả Thừa Thiên Thành ai cũng đều biết. Vệ thượng thưquan thanh liêm được dân yêu quý, nhà nhà mến. Đại sự vậy đương nhiên là do Vệ thượng thư quyết định rồi. Việc nhỏ đều do tỷ tỷ quyết định, trong nhà quanh năm suốt tháng cũng không có đại sự gì đáng để làm phiền Vệ đại nhân. Bọn tỷ muội hâm mộ tỷ tỷ quá đi thôi!" Sở Đình Nhi hăng hái bừng bừng khiến cho Vệ phu nhân không biết phải nói gì.
"Ôi... Hi hi... Muội muội này, Huyên Huyên còn quá nhỏ tuổi đi. Tỷ tỷ thật sự không muốn trói buộc nàng quá sớm. Tiểu tử nhà muội thật sự rất xuất chúng..." Vệ phu nhân khổ không nói nổi.
"Đúng vậy đúng vậy. Đáng thương tâm tư cha mẹ mà. Chúng ta đều giống nhau cả thôi." Sở Đình Nhi nói không ngừng: "Hỗn tiểu tử nhà muội khiến cho tiểu muội sầu muốn chết đây. Thật là... từ nhỏ đến lớn hắn chỉ có nói chuyện với Huyên Huyên nhà tỷ mấy câu thôi, các cô nương khác nói chuyện với hắn thì hắn đỏ mặt lập tức..."
"Khụ khụ..." Sở Đình Nhi còn chưa nói xong thì Vệ phu nhân đang uống trà liền ho kịch liệt. Nước chảy xuống, mặt đỏ bừng.
"A? Tỷ tỷ làm sao vậy? Uống nước sao không cẩn thận?" Sở Đình Nhi vỗ nhẹ lưng của Vệ phu nhân ôn nhu nói.
Vệ phu nhân trở mặt lại, khinh thường: "Con ngươi thành thật? Nói chuyện với các cô nương khác thì mặt liền đỏ? Quỷ cũng không tin được á! Không biết gặp bao nhiêu cô nương khác làm cho bọn họ tức giận bốc lửa rồi."
"Trời đất chứng giám! Ta thật sự khi nói chuyện với các cô nương khác mặt liền đỏ mà. Ta vẫn là xử nam đó." Diễn viên Lăng Thiên ở trong đình viện khàn giọng giải thích.
"Tỷ tỷ người xem đi. Hai hài tử này thật sự là môn đăng hộ đối mà. Dù sao bọn cũng cũng còn nhỏ. Chúng ta có thể sắp xếp cho chúng..." Sở Đình Nhi còn chưa nói xong thì Vệ phu nhân đang ho kịch liệt ở phía trước đột nhiên mất đi bóng dáng như đã thi triển tuyệt đỉnh khinh công...
Nhìn lại liền thấy Vệ phu nhân đang cáo từ với Lăng Nhiên quý phi. Không lâu sau đã khôi phục bình tĩnh đi đến trước mặt Sở Đình Nhi nói: "Muội muội. Tỷ tỷ đột nhiên nghĩ đến việc trong gia đình còn có chút cần phải giải quyết. Sẽ không thể bồi tiếp muội được nữa. Mong muội thứ lỗi cho. Tỷ muội chúng ta còn nhiều thời gian mà. Sau này nhất định sẽ nói chuyện với muội nhiều hơn. Lần thịnh hội sang năm gặp lại nha. không đợi Sở Đình Nhi trả lời liền vội vã chạy đi. Xem bộ dáng sốt ruột của nàng như nhà đang cháy. Còn rất nhiều thời gian sao? Thoáng cái liền hẹn sang năm. Bộ dáng như chạy giặc của Vệ phu nhân hôm nay thì qua năm còn gặp lại sao?
Sở Đình Nhi oán hận vô cùng. Trong bụng không biết mắng Lăng Thiên bao nhiêu lần nữa. Nhưng liền kiềm chế xuống. Vệ phu nhân đã đi rồi, nơi này còn có bao nhiêu phu nhân có nữ nhi trong nhà...
Trên mặt Sở Đình Nhi lộ ra nụ cười ôn nhu, hướng phu nhân của Trầm đại tướng quân đi dến... Buổi tiệc này vốn kéo dài rất lâu nhưng vì có Lăng phu nhân nên nó kết thúc rất nhanh...
Ngay lúc Sở Đình Nhi đang vắt óc suy nghĩ vì con mình mà đi lừa gạt một người vợ thì quý tử Lăng Thiên con nàng cũng đang dẫn theo hai MiMi - Lăng Thần, Ngọc Băng Nhan và mấy hộ vệ đang đi dạo trên đường.
Lăng Thiên hoàn khố vang danh khắp thiên hạ nhưng trong mắt Ngọc đại tiểu thư thì Lăng đại công tử ngọc thụ lâm phong, tao nhã lịch sự, tài hoa tuyệt thế. Rất tuấn tú nhưng tại sao lại mang danh đệ nhất hoàn khố chứ?
Nhất là sáng nay Ngọc Băng Nhan luyện Huyền Nữ Tố Tâm Thần Công thì có phát hiện ngoài ý muốn rằng mình có thể tu luyện nội lực,và cũng thành công vận hành trong cơ thể vài chu thiên liền hưng phấn vô cùng, thiếu chút nữa cả hơi thở cũng rối loạn luôn.
Nàng muốn điều chỉnh tâm tình và cũng muốn nhìn mặt hoàn khố của Lăng Thiên liền kéo hắn ra ngoài. Mà Lăng Thiên cũng muốn đi xem một chút Dương Gia đang vô công tìm kiếm hung thủ, thu thập một chút thông tin liền mang theo hai nàng đi ra khỏi phủ.
Vừa đi ra khỏi phủ Ngọc Băng Nhan liền bị tạo hình của Lăng Thiên dọa cho hoảng sợ. Vị đại công tử này vừa ra ngoài thì khóe miệng lộ ra nụ cười tà quái. Đôi tặc nhãn không ngừng dò xét trên người bọn thiếu nữ, trong miệng đôi khi còn cười tà hai tiếng, có lúc còn cười phá lên khiến cho các đại cô nương trên đường bị dọa như thấy quỷ.
Lại nhìn lại hình tượng của hắn: Kim quan đội trên đầu lệch qua một bên, vài sợi tóc dài rũ xuống càng tăng thêm vài phần tà dị, nút áo trước ngực được tháo ra gần một nửa, lộ ra áo lót màu trắng bên trong. Dưới chân thì đi hình chữ bát (八) dường như trên người không có chút thịt nào mà chỉ là một thế tổ hoàn khố kiêu ngạo cực điểm. Làm gì còn bộ dáng ngọc thụ lâm phong, tao nhã lịch sự, tài hoa tuyệt thế thường ngày trước kia. (Ghi chú đặc biệt: Ngày thường ở đây chính là thời gian ở chung với Ngọc đại tiểu thư)
Nếu Ngọc Băng Nhan không phải sớm đã biết bộ dáng này là do Lăng Thiên giả vờ thì sợ rằng khi lần đầu gặp mặt đã phun một ngụm nước bọt rồi quay đầu đi. Ở cùng một chỗ với người như vậy thật quá dọa người mà. Cho dù sớm đã biết nhưng trong lòng Ngọc Băng Nhan vẫn có chút cảm giác như ăn con ruồi vào bụng. Cơ hồ có chút hoài nghi vị công tử có bộ dáng hoàn khố này và công tử ngọc thụ lâm phong khi trước là một người sao?
Đúng lúc này thì Lăng Thiên đột nhiên kéo một tên hán tử trung niên, tên này là hộ vệ của Dương Gia, khi bị Lăng Thiên nhận ra đang kịch liệt tránh né hắn. Đúng là tên hộ vệ bị hắn đánh vài lần rồi: "Hung thủ giết Nam Cung Nhạc đã tìm ra chưa?"
Tên hộ vệ kia bỗng nhiên bị Lăng Thiên kéo lại càng hoảng sợ. Nhưng hắn không dám giãy dụa, vẻ mặt đau khổ nói: "Hồi bẩm Lăng công tử. Còn chưa tìm ra."
"Mấy vạn người các ngươi mà tìm không được một hung thủ sao? Ta khinh! Lão tiểu tử Dương Không Quần cho các ngươi ăn cơm trắng hả? Một đám phế vật vô cùng. Ta cảm thấy mất thể diện thay cho lão Dương Không Quần. Nếu bổn công tử là Dương Không Quần có mấy thủ hạ ăn cơm trắng mà vẫn vô dụng như các ngươi ta sớm tìm một sợi dây thắt cổ rồi. Đáng buồn thật. Dương Không Quần a! Ngươi nên quên đi là vừa!" Âm thanh của Lăng Thiên không hề nhỏ, ngữ điệu trách cứ khiến cho mọi người đều chú ý đến hắn.
Đám hộ vệ Dương Phủ xấu hổ cúi đầu, trong lòng thầm mắng to: Chúng ta bắt không được hung thủ thì liên quan gì đến Lăng Gia các ngươi? Ngươi dựa vào cái gì hỏi ta? Chỉ giỏi xen vào việc của người khác."
Lăng Thiên mắng to cho đã rồi mới buông hắn ra. Tiếp tục đi trên đường như không có việc gì. Bộ dáng hắn đi ngang như cua, chiếm gần một nửa đường.
Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan đi theo sau hắn xa xa, đôi mắt hết nhìn đông rồi lại nhìn tây nhưng không nhìn Lăng Thiên. Bộ dáng 'ta không nhận ra hắn', 'ta thật sự không biết hắn'. Cử động này không chút nào mới mẻ cả. Tiểu nha đầu Lăng Thần mỗi lần đi ra ngoài đều dùng thái độ này sớm đã rèn luyện thành thục rồi. Nhưng hôm nay nhiều hơn một Ngọc đại tiểu thư. Ngọc đại tiểu thư nhìn quanh, trong lòng âm thầm khấn đừng gặp người quen nha. Nếu gặp ta phải giải thích như thế nào đây? ói không nhận ra hắn thì người ta tin sao?
Phía trước đột nhiên xuất hiện một cây gậy trúc, trên đó có tấm vải viết bốn chữ to: Thiết Khẩu Trực Đoạn! Ngay khi Lăng Thiên muốn đi qua bên cạnh hắn thì đột nhiên cảm giác được bả vai mình bị tên tướng số này đụng nhẹ một cái.
Lăng Thiên lập tức ngừng lại, trong lòng cười lạnh một tiếng. Cho ngươi giả bộ! Ngươi không chạm vào ta thì ta xem như không quen nhưng ngươi đụng vào rồi thì...
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử