"Ha ha ha... đại ca huynh không biết đó thôi, lão tam ta..." Ngọc Mãn Thiên vừa bật cười hai tiếng thì nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Mãn Lâu chiếu vào mình. Không khỏi nghẹn lời, ngượng ngập không nói gì nữa, sợ hãi co rút cái đầu đang dương dương tự đắc ngẩng lên cao của mình, trực tiếp nuốt lời đang muốn nói trở lại.
Ngọc Mãn Lâu hừ một tiếng, ánh mắt uy nghiêm: "Lão tam, ta nói lại với ngươi một lần nữa, võ công cao thâm có thể giải quyết rất nhiều chuyện, nhưng không phải tất cả mọi chuyện đều có thể dùng võ công để giải quyết. Vô Thượng Thiên sỡ dĩ thế mạnh như vậy, có thể vượt qua tất cả, chính là bởi vì hắn không ham tranh giành. Điểm này không phải thế lực nào cũng có thể làm được. Ngọc gia chúng ta sở dĩ không bằng Vô Thượng Thiên, chính là bởi vì chúng ta thủy chung luôn muốn tranh giành. Ta không hi vọng được nghe những lời nói khinh thường, chửi bới Vô Thượng Thiên của ngươi nữa. Hơn nữa, chuyện của Lăng Thiên cũng vậy. Ngươi có thể không thèm để ý đến Lăng Thiên, nhưng tuyệt đối không thể xem thường kẻ này. Ngươi biết thực lực chân chính của hắn không? Đối với thế lực lạ lẫm tuyệt đối không thể có bất kỳ sự khinh thường nào! Hiểu chưa?"
Ngọc Mãn Thiên hồ đồ gật đầu. Trên mặt tuy vẫn còn có vẻ không phục, nhưng không dám nói ra.
Ngọc Mãn Lâu lại nhìn Ngọc Mãn Đường, nói: "Nhị đệ, ngươi biết Lăng Thiên, chẳng lẽ thực sự cho rằng chuyện này đơn giản như vậy sao?"
Ngọc Mãn Đường trù trừ một hồi, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Đại ca, đệ rất lo lắng cho Băng Nhan, nó... dẫu sao Ngụy Thừa Bình cũng đã phái người đến Thừa Thiên, mục đích chủ yếu rất có thể chính là Băng Nhan. Bất kể tình thế ở Thừa Thiên có như thế nào, đệ cũng muốn đến đó một lần." Nói xong giương mắt lên, nhìn thẳng vào Ngọc Mãn Lâu. Trong hai con mắt vẻ kiên quyết! "Băng Nhan là cốt nhục duy nhất của ta và đệ muội của huynh, từ nhỏ đã mắc bệnh không thể trị, ngày tháng của nó đã không còn nhiều nữa rồi. Ta không muốn để nữ nhi của ta phải chịu bất kỳ sự đau khổ nào nữa, cũng muốn dùng hết khả năng để thỏa mãn tất cả tâm nguyện của nó!"
Ngọc Mãn Lâu cuối cùng cũng im lặng, thở dài một hơi, nói: "Đã như vậy, ta sẽ viết cho Lăng Thiên một bức thư, để nhị trưởng lão tự mình mang đến. Chỉ cần Ngọc gia ta không rơi vào loạn cục này, chắc Lăng Thiên vẫn sẽ nể mặt ta vài phần. Hắn là một người thông minh, Ngọc gia không phải là người mà hắn hiện tại có thể đắc tội."
Ngọc Mãn Đường lộ vẻ mừng rỡ, cuối cùng cũng yên tâm, nói: "Đa tạ đại ca!"
Ngọc Mãn Lâu nhíu mày: "Chuyện này, tất nhiên là do tên Lăng Thiên đó một tay an bài, không còn nghi ngờ gì nữa! Tuy không biết mục đích chân chính của hắn là gì, nhưng, tất nhiên có dụng ý của bản thân hắn trong đó! Hắn đã táo bạo đụng chạm đến Băng Nhan, chắc là có mưu đồ dùng Băng Nhan làm mồi nhử, khiến cho Ngọc gia ta vì quan tâm nên đâm loạn, chui đầu vào trong đó."
Nói tới đây, lông mày Ngọc Mãn Lâu dần dãn ra: "Hiện tại Ngọc gia ta còn chưa tham dự vào, cho nên bất kể hắn có hậu chiêu gì, đều vô dụng với chúng ta. Do đó, hắn không thể không nể mặt ta! Nhưng nếu Ngọc gia ta tham dự vào, e rằng, cho dù cả Ngọc Mãn Lâu ta, hắn cũng không nhất định sẽ để trong mắt!"
Nói thì như vậy, nhưng khóe miệng Ngọc Mãn Lâu vẫn lộ ra một nụ cười thần bí và tự đắc: "Tiểu tử, ngươi vẫn còn đang thăm dò phải không? Lão phu giờ nói với người rằng, ta kỳ thật sớm đã phát thiện ra sự tồn tại của ngươi rồi, nhãn lực của lão phu tuyệt đối tốt hơn đại đa số người. Lần này, chính là cảnh cáo đối với ngươi! Ngươi muốn xem xem thực lực của Ngọc gia ta thế nào ư? Hắc hắc, xin lỗi, lần này không chỉ không để cho ngươi nhìn thấy, ngược lại, ta muốn đứng ngoài quan sát thật lực chân chính của ngươi, ít nhất là một bộ phận của thực lực chân chính.
Tối hôm đó, một bóng người mang bức thư do Ngọc Mãn Lâu tự tay viết, vô thanh vô tức rời khỏi Ngọc gia đại viện! Sau thời gian vài chén trà, lại có một bóng người khác rời khỏi Ngọc gia đại viện với tốc độ cực nhanh, loáng một cái đã không thấy đâu.
"Ngươi nói cái gì?" Sáng sớm, Ngọc Mãn Lâu đang ở trong phòng. Ngọc Mãn Lâu mặt đầy vẻ tức giận, nhìn nh trưởng lão đang ở trước mặt. Bộ râu ba chòm không gió mà tự nhiên động, "Tam đệ lấy đi thư tín từ trong tay ngươi? Một mình đi tới Thừa Thiên?"
Nhị trưởng lão râu tóc hoa râm giật nảy mình: "Đúng vậy, tam gia nói đây là chủ ý của gia chủ. Lần này tới Thừa Thiên, cần phải có một người chủ trì đủ phân lượng thì mới được! Và nghiêm lệnh cho lão phu không được đi theo. Lão phu vô pháp khả thi, chỉ đành quay về bẩm báo lại với gia chủ. Thứ hai là..."
Lão đầu nói tới đây, nhịn không được mà tức giận đến nỗi bộ râu quai nón cũng vểnh lên, câu nói đó cũng chính là nói lão phu không đủ phân lương! Lão phu có điểm nào là không đủ phân lượng chứ? Chẳng lẽ trong mắt gia chủ, lão phu không có phân lượng bằng một tên võ si cả ngày chỉ biết luyện công tập võ sao? Tuy nhiên...
Lần này quay về bẩm báo, một nửa nguyên nhân tất nhiên là vì cảm thấy khả nghi, một nửa nguyên nhân còn lại chính là trong lòng lão đầu không phục, không hẳn là không có ý hưng sư vấn tội. Lão phu nói thế nào cũng là một trưởng lão của Ngọc gia! Luận về võ công cũng là bạch ngọc trung phẩm, tâm kế tự thấy cũng không thua kém gì người khác, làm sao một tên võ si như Ngọc Mãn Thiên có thể sánh bằng? Cho dù ngài thiên vị thân đệ đệ của ngài, nhưng cũng đừng nói quá khó nghe như vậy chứ! Hơn nữa, từ góc độ công việc của gia tộc, có thế nào cũng không nên phái một tên mãng phu không có chút tâm kế như vậy đi làm việc!
"Cái đồ hỗn trướng này! Thành sự không đủ, bại sự có thừa!" Ngọc Mãn Lâu cơ hồ như tức đến ngất đi! Mình phái nhị trưởng lão đi trước, vốn là sau khi đưa thư đi thì lập tức quay về! Quyết không tham dự vào việc "bát phương phong vũ hội Thừa Thiên" lần này, vả lại chính là để thị uy với Lăng Thiên, cảnh cáo một phen, cũng chính là đạt được mục đích rung cây dọa khỉ của mình.
Ngoài ra, vô luận sau này chuyện của thành Thừa Thiên phát triển như thế nào, chỉ cần Ngọc gia của mình thủy chung không xuất hiện, Lăng Thiên hành sự cho dù trắng trợn như thế nào, tất nhiên cũng sẽ phải có vài phần cố kỵ mình! Vô hình trung cũng đạt được mục đích kiềm chế hắn! Cho dù cuối cùng Lăng Thiên có thể được lợi, cũng vị tất có thể đạt được toàn thắng. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Nhưng nếu là Ngọc Mãn Thiên đi, tính chất và tình thế lập tức sẽ có biến hóa cực lớn! Ngọc Mãn Lâu tuy không phải là quản sự trong gia tộc, nhưng cũng là một trong những nhân vật trọng yếu của Ngọc gia! Bất kể hắn có dẫn người theo hay không, nhưng chỉ cần hắn xuất hiện ở Thừa Thiên là đã đại biểu chuyện lần này Ngọc gia cũng chen một chân vào! Vạn nhất Lăng Thiên hoặc người khác lợi dụng tính cách lỗ mãng của Ngọc Mãn Thiên để gây ra chuyện gì, đến lúc đó Ngọc gia không dấn thân vào cũng là chuyện không thể!
Nhưng với trí tuệ cao tuyệt của Lăng Thiên, sao có thể bỏ qua miếng bánh đột nhiên từ trên trời rơi xuống này chứ? Dù rằng võ công của lão tam quả thật bất phàm, nhưng thủy chung vẫn chưa đạt tới cảnh giới tuyệt đỉnh, nếu có người có dùng hữu tâm toán vô tâm thì làm thế nào để tránh khỏi? Ngọc lão tam, ngươi ngươi ngươi.. ngươi làm ta tức chết rồi!" Ngọc Mãn Lâu tức sùi bọt mép, giận dữ hét lớn! Tiếp nhận vị trí Ngọc gia gia chủ hai mươi năm nay, Ngọc Mãn Lâu lần đầu tiên tức giận như vậy, lão thở hổn hển, vô cùng đau lòng vì tam đệ của mình.
Người trong Ngọc gia có quan niệm gia tộc rất mạnh, tình huynh đệ thủ túc rất tốt, về điều này những thế gia khác không thể sánh bằng, cái này gọi là quan tâm tất loạn, dẫn tới...
Nhị trưởng lão co đầu lại, cúi đầu không nói gì, trong lòng không ngờ lại có vài phần buông lỏng: Thì ra quả nhiên là tên gia hỏa lỗ mãng đó tự mình chủ trương! Có điều với võ công của tên mãng phu đó tựa hồ như cũng sẽ không có vấn đề gì...
"Ầm!" một tiếng, một cái bàn bằng gỗ tử đàn ở trước mặt Ngọc Mãn Lâu hóa thành bụi phấn dưới một chưởng của lão! Ngọc Mãn Lâu vươn mình đứng dậy, chầm chậm đi loanh quanh trong phòng, nhíu chặt mày.
Nhị trưởng lão nhíu mắt: Gia chủ luôn luôn không để lộ thực lực, không ngờ tu vi nội lực đã đạt tới mức này! Nhìn thế này, e rằng đã có thực lực kim ngọc trung phẩm rồi! Thì ra không chỉ Ngọc lão tam... cả gia chủ cũng đã đạt tới cảnh giới cao thâm như vậy! Lão phu bớt lo nghĩ đi, làm tốt chuyện của mình là được rồi!
"Kỳ thật gia chủ cũng không cần phải lo lắng như vậy, võ công của tam gia đã có đột phá, lão phu không thể sánh bằng. Nếu gia chủ thật sự không yên tâm, không bằng để lão phu lập tức triệu tập mấy hảo thủ, ngay đêm đi tới Thừa Thiên, tiếp tứng tam gia trở về?" Biết rằng triệt tiêu nhiệm vụ của mình không phải là chủ ý của gia chủ, nhị trưởng lão lửa giận tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, sớm đã bình tĩnh trở lại, ngược lại còn bắt đầu lo lắng cho Ngọc Mãn Thiên! Đây là Ngọc gia, đổi lại là thế gia khác thì chắc chắn không có tấm lòng rộng rãi như vậy.
Ngọc Mãn Lâu mặt trầm như nước, không nói câu gì chỉ đi đi lại lạiphòng, từ trong kẽ răng rít ra hai chữ: "Bỏ đi! Chỉ một mình hắn, cho dù có chuyện, chúng ta sau khi sự việc xảy ra có thể bổ cứu, chắc rằng vẫn có thể ứng phó được. Nếu thật sự ồ ạt kéo tới, chỉ sợ sẽ trực tiếp ầm ĩ tới mức không thể thu thập! Mà để cho lão tam chịu chút đau khổ cũng tốt! Cho dù không cứu được, có thế lực của Ngọc gia chúng ta làm hậu thuẫn, bất cứ ai cũng không tùy tiện dám nói rằng muốn lấy cái mạng của tam đệ. Huống chi trên người hắn có một phong thư, chỉ cần đưa được đến tay Lăng Thiên thì đó chính là một tấm bùa hộ thân hữu hiệu nhất."
Trong lòng Ngọc Mãn Lâu, Thừa Thiên lúc này chính là một mảng hỗn loạn, bát phương phong vũ ùn ùn tụ hội, tuyệt đối không phải là trùng hợp! Mà người này, chỉ có thể là hắn, cho nên Ngọc Mãn Lâu căn bản không hoài nghi người khác!
Trừ tên tiểu gia hỏa Lăng Thiên mà mình luôn nhìn không thấu đó ra, đổi lại là bất kỳ ai, đều không nhất định có thể bày ra bố cục này! Tuy Ngọc Mãn Lâu lúc này cũng nhìn không ra mục đích của Lăng Thiên là gì, nhưng trong lòng lão lại sớm đã xác định! Và chính vì nhìn không thấu, cho nên Ngọc Mãn Lâu cũng chỉ có thể cẩn thận đứng ngoài, tuyệt không lỗ mãng tiến vào trong cái bẫy của tên tiểu gia hỏa đó! Nhưng lần này lão tam đi, lại chẳng khác nào đại biểu cho Ngọc gia dẫm chân vào! Điều này khiến cho Ngọc Mãn Lâu cảm thấy mình giống như đã thua một trận, tuy không phải là sai lầm của mình nhưng trong lòng vẫn cực kỳ buồn phiền.
Nhưng Ngọc Mãn Lâu không chút quan tâm tới sự an toàn của Mãn Thiên. Chỉ cần là Lăng Thiên ở trong bóng tối bố trí vận tác, đoán rằng hắn trước mắt bất kể là như thế nào cũng sẽ không mạo hiểm giết Ngọc Mãn Thiên để rồi đắc tội với cả Ngọc gia! Cho dù thế lực khác muốn làm vậy, Lăng Thiên cũng sẽ ngăn cản! Cho nên, không cần phải lo lắng về phương diện an toàn cho Ngọc Mãn Thiên.
Nghĩ thông tất cả những cái này, Ngọc Mãn Lâu thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên, thở dài một hơi, nhìn về phía mây trắng trên trời: "Tam đệ ơi! Ngươi bao giờ mới có thế khiến ta yên lòng đây? Ngươi đã yêu thích võ công, nghiên cứu võ công của ngươi nhiều hơn một chút không phải là rất tốt sao?"
Nhị trưởng lão cúi người đứng ở bên cạnh, nghe thấy câu độc thoại này của gia chủ, đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Gia chủ, vừa rồi lão phu nhất thời sơ suất, còn có một chuyện quan trọng chưa bẩm báo với gia chủ. Võ công của tam gia đã tiến vào cấp tiên thiên kim ngọc của bản gia, tiến cảnh rất nhanh, ha ha..."
"Hả?" Ngọc Mãn Lâu vẻ mặt thả lỏng, nhăm mày trầm tư một hồi. "Đã như vậy thì... ha ha, e rằng lão tam đi lần này còn là một chiêu diệu kỳ!" Ngọc Mãn Lâu không biết đang nghĩ gì, đột nhiên giống như buông bỏ được toàn bộ tâm sự, khóe miệng lộ ra một nụ cười thần bí.
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử