Nhưng Diệp Bạch Phi lại càng thê thảm hơn. Trường kiếm trong tay hóa thành những mảng sắt vụn rơi khắp nơi trên mặt đất. Thân thể rơi trên mặt đất rồi xoay tròn lăn ra ngoài như một quả bóng da, máu tươi từ trong miệng phun ra liên tục.
Thân thể Diệp Bạch Phi lăn ra ngoài hơn bảy tám trượng, sau khi đụng vào tường rồi mới dừng lại. Bất quá Diệp Bạch Phi không hổ danh là kim bài sát thủ. Bị thương nặng như vậy mà lại có thể chống đỡ một hơi tàn! Một tay giữ ngực, một tay tựa vào vách tường chậm rãi đứng lên.
"Lão đại!" Sáu người còn lại hét một tiếng kinh hãi vội vàng chạy qua đứng quanh hắn.
Máu tươi từ trong miệng của Diệp Bạch Phi chảy ra không ngừng, vẻ mặt xám như đất, hiển nhiên bị nội thương không nhẹ. Chuyện đầu tiên khi đứng lên là nhìn về phía đối thủ của mình. Ở trong lòng hắn một chiêu nhân kiếm hợp nhất cuối cùng của mình tuy không thể làm bị thương nặng đối phương nhưng cũng làm cho hắn bị thương nhẹ mới đúng.
Giương mắt nhìn lên thì thấy Lăng Thiên đang đứng tại chổ bình yên vô sự, trên người không dính một hạt bụi nào đang dùng một ánh mắt mỉm cười nhìn Diệp Bạch Phi. Âm thanh lịch sự to rõ nhưng lại ẩn chứa ý tứ chế giễu nồng đậm: "Quả nhiên Diệp huynh không hổ là Kim Diệp Bạch Phi. Ha ha. Quả nhiên là bay rất tốt."
"Ngươi..." Diệp Bạch Phi vừa xấu hổ vừa thất vọng. Hắn vốn bị nội thương rất nặng nhưng trong lòng có một ý nghĩ chiến thắng mãnh liệt mới có thể chống đỡ thân thể đứng lên nhìn tình huống của đối thủ. Trong lòng tràn đầy hi vọng nhìn đối phương chật vật như mình nhưng nào biết được ngay cả một cọng tóc của đối phương cũng không hề rối loạn. Không khỏi thất vọng trong lòng, đúng lúc này lại nghe được một câu châm chọc của Lăng Thiên nên một tia chân khí vất vả lắm mới hội tụ được liền tán đi khắp nơi, khí huyết dũng động, nhịn không được phải phun ra một ngụm máu tươi, thân thể ngã về phía sau.
"Lão đại!" Mấy sát thủ áo đen kia thấy vậy lền vội vàng chạy qua đỡ hắn, cảm thấy hô hấp yếu ớt đã hôn mê bất tỉnh rồi. Một người trong đó bi phẫn quay đầu: "Các hạ. Giết người không giết kẻ không có lực phản kháng. Vừa rồi ngươi đã thủ thắng rồi thì muốn giết muốn làm gì thì làm chứ cần gì sỉ nhục đại ca của ta"
Lăng Thiên cười một tiếng lạnh lùng: "Đó là bởi vì hắn có tư cách để cho ta vũ nhục. Các ngươi phải cảm thấy vinh hạnh thay cho hắn mới phải!"
"Ngươi..." Vừa nghe Lăng Thiên trả lời như vậy lập tức khiến sáu người kia trợn tròn mắt, xoát xoát vài tiếng rút trường kiếm ra chỉ vào Lăng Thiên như muốn xông lên liều mạng.
"Các ngươi nếu muốn cho lão đại các ngươi còn sống thì sẽ không nên giương kiếm chỉ vào ta như vậy. Ta rất chán ghét! Các ngươi muốn bức ta giết tất cả sao!" Lăng Thiên đối với địch ý của sáu người bọn họ như không nhìn thấy, hai tay đặt sau lưng ung dung đi hai bước nói thật thản nhiên.
"Ngươi... Các hạ đồng ý thả bọn ta ra sao?" Một người bận đồ đen không nhịn được cất tiếng hỏi. Trên thực tế những lời này đều là câu hỏi mấy tên còn lại muốn biết. Đối phương đã chiếm thượng phong tuyệt đối, thế trận liên thủ của bảy người đã bị phá, cao thủ cực mạnh là Diệp bạch phi cũng bị thương nặng. Mà một nam một nữ này có thực lực so với sáu người mình mạnh mẽ hơn rất nhiều. Vì sao lại tốt bụng thả bọn họ ra chứ: "Các ngươi là sát thủ. Chúng ta không phải vậy. Ha ha. Các ngươi không đi? Tốt!" Lăng Thiên gật gật đầu: "Vậy chúng ta đi!"
Nắm bàn tay Lăng Thần, hai người hiên ngang rời đi trước mặt sáu tên kia. Từ từ đi xa đến lúc không còn bóng dáng nữa sáu tên sát thủ kia mới có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết. Tuyệt đối không dám nghĩ tối nay còn có thể giữ được mạng sống dưới hai tuyệt đỉnh cao thủ như vậy. Nhớ đến khí phách cuồng mãnh như nuốt trọn núi sông khiến cho bọn họ đổ mồ hôi lạnh, trong lòng sợ hãi vô cùng.
Lăng Thiên quả thật không có tâm tư nhổ cỏ tận gốc. Trước giờ không có bây giờ. Thử đọc tru𝓎ệ𝙣 khô𝙣g quả𝙣g cáo tại -- T r U m T r u 𝓎 e 𝙣.𝓥𝙣 --
Đều là vì khi ở trong hoàng cung giúp cô cô trị độc xong thì tình trạng cơ thể gần như đã đạt đến mức vườn không nhà trống. Trải qua nửa ngày điều tức cũng chỉ mới khôi phục được bảy thành mà thôi. Mặc dù vừa rồi phá giải thế liên thủ của bảy tên sát thủ kia nhưng một kích cuối cùng của Diệp Bạch Phi đã vượt ra ngoài sự dự đoán khiến cho nội lực không còn lại chút gì.
Diệp Bạch Phi đột nhiên thi triển ra võ học cao thâm là nhân kiếm hợp nhất khiến cho Lăng Thiên cảm thấy bất ngờ. Một chiêu ngạnh kháng mặc dù khiến cho Diệp Bạch Phi bị thương nặng nhưng Lăng Thiên cũng không thoải mái như biểu hiện bên ngoài như vậy. Nội lực trên người gần như ở mức đèn dầu sắp cạn. Nếu Lăng Thiên không hao phí chút nội lực nào trước khi giao đấu thì hắn tự tin có thể đánh chết Diệp Bạch Phi nhưng bây giờ chỉ có thể đánh bị thương nặng mà thôi. Hơn nữa nội phủ của mình bị chấn động không nhỏ chút nào.
Bây giờ Lăng Thần sau khi trải qua trận kịch chiến với Diệp Bạch Phi thì nội lực tiêu hao rất nhiều. Nếu mạnh mẽ ra lệnh cho Lăng Thần giết chết sáu người kia thì với võ công của Lăng Thần đương nhiên không có chút vấn đề gì. Nhưng nếu sáu người phản kích lại thì Lăng Thần phải xuất toàn lực. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến độc tố của Lăng Nhiên đang áp chế trong cơ thể. Như vậy sẽ 'khéo quá hóa vụng'.
Cho nên, kết quả cuối cùng của trận chiến này thì sáu người này không thể giết ngay được, cũng không có khả năng giết chết.
Lăng Thần nắm bàn tay Lăng Thiên liền cảm giác được sự suy yếu của Lăng Thiên liền kinh sợ vô cùng. Bổng nhiên trong lòng cảm giác rung động, đau lòng suýt nữa rơi nước mắt. Dù chưa rơi xuống như cũng tạo thành một quầng nước bao phủ đôi mắt rồi.
Lăng Thiên nắm chặt tay của nàng hơn mới khiến cho sự bối rối trong lòng Lăng Thần bình tĩnh lại. Yên lặng vận chuyển nội lực truyền thông qua bàn tay truyền qua lại, sử dụng tất cả khả năng giúp đỡ lẫn nhau hồi phục.
Tiếng trống canh đã gõ sang canh ba, Lăng Thiên khoanh chân ngồi lên giường. Cả người toát ra một làn sương mù trắng mờ ảo dần dần thu vào trong cơ thể. Chậm rãi mở mắt ra, tinh quang từ trong đôi mắt bắn khắp bốn phía. Xem ra nội lực đã khôi phục hoàn toàn.
Đây là cảnh giới tiên thiên của Kinh Long Thần Công 'tuần hoàn không ngừng, sinh sôi không thôi'.
Đột nhiên Lăng Thiên đứng lên, hắn cảm thấy thân thể thoải mái vô cùng.
Mỗi một lần nội lực tiêu hao không còn chút gì thì sau khi khôi phục hoàn toàn đều có một sự tăng trưởng kì diệu. Điều này Lăng Thiên đã biết từ kiếp trước, lúc này cũng không hề ngoại lệ. Nếu như không phải khi tiêu hao hết nội lực sẽ có một chút tác dụng phụ đi kèm theo thì hắn không ngại tiêu hao thêm vài lần.
Vì vận chuyển nội lực chữa nội thương phải tốn không ít thời gian nên khi về đến phủ lúc xế chiều mà giờ đã là canh bốn rồi.
Lăng Thần đang ngồi xếp bằng trong một góc phòng, gương mặt trắng đẹp như ngọc đang toát ra một làn sương trắng lạnh như băng. Cả người như được tạo ra từ một khối hàn ngọc. Mặt dất xung quanh nơi nàng ngồi đều bị ngưng kết thành một lớp băng mỏng ở trên.
Lăng Thiên cười một tiếng hài lòng. Trong khoảng thời gian này Lăng Thần tiến bộ nhanh cực kỳ. Nhất là sau khi có quan hệ vợ chồng với Lăng Thiên thì tâm kết của thiếu nữ mở rộng ra, không còn suy tính thiệt hơn như trước kia nữa mà trở thành người gặp việc vui tình thần sảng khoái. Chướng ngại vô hình trong tâm linh đã bị tiêu trừ đi, chướng ngại trong công pháp cũng có dấu hiệu muốn đột phá.
Tiếng gió vang vọng trên đỉnh phòng, khóe miệng của Lăng Thiên khẽ nhếch ra. Không cần đoán cũng biết được người đến là Lăng Kiếm. Có thể đi đến phòng mình mà không chút trở ngại nào thì ngoại trừ hắn cũng không hề có người nào khác.
Bất quá lần này Lăng Kiếm có vẻ rất quân tử, đi đến trước cửa phòng ngõ cửa nhẹ nhàng. Chỉ vì lần trước hắn tự nhiên mở cửa tiến vào liền nhìn thấy Lăng Thiên và Lăng Thần đang âu yếm nhau nên cảm thấy có chút xấu hổ cho cả ba. Sự tùy tiện ngày xưa đã thay bằng sự ước thúc cho chính bản thân mình. Điều này không chỉ là vì kính trọng Lăng Thiên mà là sự quan tâm của Lăng Kiếm đối với Lăng Thần như một tiểu muội.
Đôi mắt phượng của Lăng Thần vừa mở ra, nàng vừa thu công lại thì không khí băng giá trong phòng tan rã như tuyết. Không còn một điểm dấu vết nào cả.
Lăng Thiên ho nhẹ một tiếng ý bảo Lăng Kiếm đi vào trong. Không ngoài sự suy đoán của Lăng Thiên, thằng nhãi Lăng Kiếm này có vẻ mặt khá khinh bỉ, trên đó còn ẩn chứa một chút hèn mọn. Hiển nhiên đối với việc Diệp Bạch Phi lâm trận bỏ chạy cảm thấy bất mãn cực kỳ.
Nên biết người trong võ lâm rất xem trọng mặt mũi. Có một câu 'Một lời đã nói tứ mã nan truy'. Càng huống chi Lăng Kiếm, Diệp Bạch Phi đều là những cao thủ có thân phận lớn cơ chứ? Nuốt lời bỏ trốn, ham sống sợ chết! Lăng Kiếm sớm đã đưa tên có danh hào sát thủ 'Kim Diệp Bạch Phi" mắng chửi hơn ngàn lần.
"Tối nay không thể đánh một trận cho đã hứng dường như khiến cho ngươi không hài lòng phải không?" Lăng Thiên còn chưa mở miệng thì Lăng Thần đã lên tiếng làm khó dễ. Chuyện hôm nay cũng là vì tiểu tử này không cẩn thận với gây ra. Nếu như Lăng Thần bị thương thì nàng không để ý gì nhưng hôm nay người bị thương là công tử.
Lăng Thần sớm đã có chủ ý khi nhìn thấy Lăng Kiếm phải dạy dỗ hắn một lần cho nhớ đời. Không nghĩ rằng nửa đêm canh ba mà hắn đã mò đến cửa rồi. Nhớ đến lần trước hắn phá vỡ chuyện tốt của mình nên Lăng Thần càng tức giận hơn. Thù mới hận cũ mà, đến đúng lúc lắm. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://trumtruyen.vn
"Ừm!" Lăng Kiếm ừa một tiếng: "Tức chết ta. Tức chết ta..." Lăng Kiếm đi đến khu rừng ước hẹn đợi Diệp Bạch Phi thật lâu mà không hề thấy thân ảnh của hắn đâu, trong lòng buồn bực vô cùng.
Hơn nữa, xế chiều hôm nay hắn đến tiểu viện của Lăng Thiên năm sáu lần mà không thấy Lăng Thiên đâu. Trong lòng đang buồn bực nên muốn lợi dụng Diệp Bạch Phi để giải tỏa nhưng nào biết Diệp Bạch Phi không có đến.
"Ngươi mới chọc ta tức chết nè!" Lăng Thần hét lớn một tiếng khiến cho Lăng Kiếm hoảng sợ hơn. Trừng lớn đôi mắt nhìn bộ dáng thư uy của Lăng Thần nên càng khó hiểu. Không nhịn được gãi gãi đầu, ta làm gì sai sao? Nghĩ trái nghĩ phải một trận vẫn không thể nào biết được mình làm sai chỗ nào? Mà sao lại chọc phải bà cô này chứ? Nghĩ lại một lần nữa liền tự cho là mình thông minh cười khan vài tiếng: "Ách. Ta thật sự là có chuyện quan trọng cần gặp công tử báo cáo. Từ chiều đã đến nhiều lần mà không có ở đây. Ha ha, ta nói xong liền đi... Sẽ không ngăn cản chuyện tốt của Thần nha đầu ngươi và công tử đâu. Ha ha..." Vừa nói vừa lộ ra một nụ cười mập mờ chớp chớp mắt nhìn Lăng Thần. Hắn cảm giác nụ cười của mình tràn đầy thâm ý.
Quyển 3