Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 331: Đàm thoả điều kiện




Lăng Kiếm nghẹn cười nên vẻ mặt cũng đỏ bừng, con ngươi trợn trừng quát: "Biến đi!" Lăng Trì như được đại xá, vù một cái liền lủi mất, bên ngoài lập tức vang lên một trận cười kịch liệt.
Lăng Thiên tức giận trừng mắt nhìn Lăng Kiếm một cái sau đó quay ánh mắt về nhìn người vẫn dùng áo choàng lớn che mặt mỉm cười nói: "Không biết vị này là ai?"
Ánh mắt lợi hại của Lăng Thiên đã sớm nhìn ra, Hàn Thiết Hiên mặc dù đã đến nhưng Hàn Thiết Hiên lại rõ ràng không phải là người chủ sự đàm phán. Từ một điểm này, từ ánh mắt của Hàn Thiết Hiên khi nhìn sang người này hơi có chút sợ hãi thì có thể thấy được. Chẳng lẽ Tây Hàn lại không do Đại tướng quân Hàn Thiết Hiên cầm đầu?
Người này là ai!
Người này trong mắt Lăng Thiên mới là nhân vật cần đề phòng!
Người này cười ha ha bỏ áo choàng ra, giọng nói rõ ràng " Lăng công tử quả nhiên bất phàm, bất quá tại hạ vô danh tiểu tốt, sao có thể được Lăng công tử kim khẩu tương vấn."
Áo choàng hạ xuống, Lăng Thiên nhìn thấy trước mắt là một trung niên văn sĩ cẩm y hoa phục, nhãn tình hòa thông như lộ rõ cái tâm thông thấu, chính mình xác thực là chưa gặp qua người này nhưng trong tâm lại không cầm được dâng lên một luồng cảm giác vi diệu giống như đã từng quen biết. Thấy hắn hai mắt nhu hòa nhìn chính mình, ngoài vẻ có chút dò xét nhưng lại có một luồng ý yêu mến! Mặc dù vậy do trong lòng không rõ cho nên ngữ khí Lăng Thiên cũng hòa hoãn "Tiên sinh, xin mời ngồi, Hàn tướng quân mời ngồi. Người đâu, dâng trà."
Trà mới vừa đưa đến, Hàn Thiết Hiên đã đưa bàn tay to như cái quạt ra muốn đem một lần đổ vào trong miệng, xem ra có vẻ khát nước thì đột nhiên nghe được từ hậu đường truyền đến một âm thanh có vẻ trung khí bất túc nhưng lại giống như là tiếng phá la "Oa ha ha, nhi tử của ta lại muốn đến đầu hàng sao? Chậc chậc. Quả là hiếu thuận, lão tử dù sao chưa chết... Ừm, các ngươi thực sự không lừa gạt ta sao?" Thanh âm sau khi đến lại tỏ vẻ hồ nghi.
Khuôn mặt đen sì của Hàn Thiết Hiên bỗng nhiên biến thành xanh lè, nước trà vừa mới vừa bưng đến miệng lại buông ra hai tay chống nạnh, khí dũng như núi: " Lý Hướng Đông, con lợn này. Hàn Lão Tử đến đây, ngươi là con rùa rút đầu rút cổ sao?"
Phía sau có thanh âm à một tiếng tựa hồ có chút kinh dị, tiếp theo có tiếng bước chân xoát xoát nổi lên. hai gã vốn là thân binh của thủ lĩnh Yến quận cẩn thận nâng một cái cáng đi vào. Lý Hướng Đông toàn thân cuốn băng như xác ướp, còn nửa cái mạng đang nằm ở trên, hai mắt nhắm nghiền nhưng trong miệng lại lẩm bẩm nói: "Hảo, hình như lão tử mới vừa rồi nghe thấy con lão tử vấn an, chẳng thằng con ngỗ nghịch bất hiếu của mình thực sự đến ư? Sao hắn lại có gan lớn đến vậy. Không biết nó dựa vào cái gì?"
Hàn Thiết Hiên đằng đằng đằng bước lên trước ba bước, đứng trước cái cáng, miệng nhổ nước miếng nói " Lý Hướng Đông, ngươi mở cái mắt chó của ngươi mà xem. Hàn lão tử đang đứng trước mặt ngươi này! Sao hả? Nhìn ngươi cả người quấn đầy băng như sắp chết, đâu còn một điểm khí thế? Ta khinh!" Lý Hướng Đông chậm rãi mở mắt "Hả. Nguyên lai thực sự là tiểu tử ngươi. Con trai ta, lần trước ngươi đáp ứng quà diện kiến gì cho lão nhân gia đâu rồi?"
Hàn Thiết Hiên nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ thì không kiềm chế được nổi trận lôi đình, trừng hai mắt một quyền đánh tới. Một quyền này nếu như thực sự chạm tới người Lý Hướng Đông thì nửa cái mạng còn lại của lão chắc chắn là xong rồi!
"Hàn tướng quân bớt giận, thành ý của tướng quân Lăng Thiên đã thấy rồi. Giờ chúng ta nên bàn đến chánh sự đi thôi!" Lăng Thiên ha ha cười nắm lấy tay hắn, xoay người nhìn hai gã thân binh trừng mắt, giả vờ giận dữ nói: "Các ngươi sao lại hồ đồ, Lý tướng quân thân thể mệt mỏi tại sao đem Lý đem quân đến chỗ này? Không thấy chỗ này có khách nhân trọng yếu sao. Còn không mau đưa Lý tướng quân quay về hậu đường cẩn thận điều dưỡng, còn đứng đó làm gì? Muốn bản công tử dùng quân pháp xử trí sao?"
Hai gã thân binh như đi trong sương mù, trong lòng thầm nghĩ không phải chính ngài ra lệnh cho chúng khiêng vào sao mà lúc này lại đem chúng ta ra quát mắng, cái này chẳng phải là đùa giỡn chúng ta sao? Nhưng trước mặt Lăng Thiên lại không có dũng khí dám nói nửa câu.
Lăng Nhị Thập tạm thời đảm nhiệm vai trò đội trưởng thân binh trong miệng vâng vâng thưa dạ phất tay, hai gã thân binh Hướng Đông lên tiến vào trong. Lý Hướng Đông vừa nằm vừa lớn tiếng nói: "Nhị Thập hả, đại ca ngươi chính là Thiết Hiên a, sao lại không đánh tiếng chào hỏi vậy. Hôm nay ba chúng ta là người một nhà, để hôm nào rảnh rỗi lão tử dẫn ngươi vào phủ đại ca ngươi, bảo tiểu thái đại ca ngươi hảo hảo làm vài món ăn, cùng con ta uống vài chung…" Thanh âm dần dần đi xa nhưng Hàn Thiết Hiên vẫn tức giận mặt nổi gân xanh." Ha ha, thành ý của Hàn tướng quân Lăng Thiên đã thấy rồi nhưng còn chưa biết rõ chân ý của Hàn tướng quân, xin mời Hàn tướng quân nói tỉ mỉ lại một lần nữa. Như thế nào?" Sau khi đã xác định thân phận của Hàn Thiết Hiên, Lăng Thiên liền đem nói đề tài nói vòng vo quay về đồng thời đem Hàn Thiết Hiên trấn an ngồi lên trên ghế. Lăng Thiên mặc dù không rõ tại sao Hàn Thiết Hiên lại ngoài dự đoán của mọi người đưa ra đề nghị hợp tác như thế nhưng lúc này lại tin tưởng năm thành. Hơn nữa mới vừa rồi Lý Hướng Đông nói hắn mấy câu cái gì gan to mật lớn. Lúc này là lúc nào càng nhắc nhở Lăng Thiên chẳng lẽ sự tình này là do sau lưng có người khác sai sử.
Nghĩ đến chỗ này thì không do dự hướng sang trung niên nhân đang ngồi như núi bên cạnh rồi mới đột nhiên phát hiện, người này trong mắt tựa hồ có vài phần hình dáng giống Ngọc Băng Nhan, mà khuôn mặt lại có chút khốc tiếu như Ngọc Mãn Thiên, bất quá so với Ngọc Mãn Thiên thì văn nhã hơn rất nhiều. Lăng Thiên trong tâm chợt động, chẳng lẽ lại là hắn? Trên mặt mặc dù bất động thanh sắc nhưng khóe miệng lại khẽ vểnh lên lộ ra một tia tiếu dung.
Nếu như thực sự là hắn đã đến, như vậy chuyện Hàn Thiết Hiên muốn kết minh có thể nói là thiên chân vạn xác!
Nguyên nhân chính là vì mưu sĩ trong quân Bắc Ngụy chính là người của Thiên Phong chi thủy, người của Thủy gia!
Trung niên văn sĩ nọ vốn vẫn chăm chú nhìn Lăng Thiên, lúc này thấy ánh mắt Lăng Thiên tỏ ra vẻ tỉnh ngộ thì khẽ cười. Ánh mắt hai người tại khoảng không đối chọi nhau một chốc rồi đều tự dời đi nhưng trong lòng lại đều ngầm hiểu.
Lăng Thiên vốn ngay lúc này trong lòng vẫn cảm thấy kỳ quái, Thiên Phong chi Thủy tại Thiên Tinh đại lục làm ra động tĩnh lớn như vậy, vì sao thân là địa đầu xà, Ngọc Gia lại vẫn không có nửa điểm phản ứng? Tới lúc này mới bừng tỉnh, nguyên lai Ngọc Gia sớm đã ra tay! Mà xuất chiêu đầu tiên không ngờ lại là Đại tướng Hàn Thiết Hiên cầm quân Tây Hàn! Thực sự không biết Ngọc Gia làm như thế nào mà cài cắm được!
Hàn Thiết Hiên nhìn trung niên nhân nọ một cái, thấy hắn mỉm cười không nói gì thì mới chuyển hướng sang Lăng Thiên nói: "Trận chiến hôm trước, Hàn mỗ thật là bội phục Lăng Gia tử đệ thiết huyết hào tình. So sánh mà nói thì đám rác rưởi Bắc Ngụy kia thật sự không đáng nhắc tới. Ý tứ của Hàn mỗ là chúng ta bỏ qua hiềm khích trước đây mà mạnh mẽ kết minh cùng công kích đám cẩu tặc Bắc Ngụy nọ. Sau khi xong xuôi thì phân chia chiến quả công bằng, không biết Lăng công tử lúc này có tin tưởng vào thành ý của Hàn mỗ không. Có đồng chấp nhận không?"
Lăng Thiên khẽ cười: "Vị tiên sinh bên người Hàn tướng quân sau giờ ngọ mới tới à?!"
Trung niên văn sĩ văn nhã cũng mỉm cười nói "Không sai, ta sau giờ ngọ mới đến!"
Câu hỏi này của Lăng Thiên rất khó hiểu, ngoại trừ trung niên văn sĩ ra thì mọi người ở đây, kể cả Hàn Thiết Hiên cũng không biết câu hỏi này có dụng ý gì!
Lăng Thiên đã biết người này là ai nên muốn hỏi liệu người này có tham dự vào ba phương Bắc Ngụy Tây Hàn Thừa Thiên tính kế với Lăng quân không. Cũng biết lấy thân phận người này quyết không vì việc này mà nói dối, mà nguyên nhân vì hắn thật sự không cần nói dối, nói dối cũng không được việc gì! Nhưng Lăng Thiên cuối cùng vẫn muốn hỏi chỉ vì Lăng Thiên hắn là kẻ kiêu ngạo! Đợi sau khi được lời hồi đáp khẳng định thì sắc mặt Lăng Thiên cảm thấy thanh sảng!
Trung niên văn sĩ nọ trên mặt lãnh đạm mỉm cười nhưng trong lòng lại lạnh lẽo. Lăng Thiên này giống như bình thản hỏi một câu nhưng phía sau lại ẩn tàng ngạo cốt cũng như cho thấy Lăng Thiên đối với Ngọc Gia có sự kiêng kỵ cùng hoài nghi!
Lăng Thiên mỉm cười nói: " Hàn tướng quân có thể cùng vị tiên sinh này tự thân đến thăm. Lăng Thiên sao lại dám không tin tưởng. Chỉ là đang muốn hướng Hàn tướng quân cùng vị tiên sinh này hảo hảo lãnh giáo một phen. Xin mời nhị vị không hiềm thì chỉ điểm cho" Hắn mặc dù nói là " nhị vị " nhưng ánh mắt lại nhìn vào trung niên văn sĩ văn nhã nọ. Hai người này mặc dù không nói ra nhưng đều có chút cười nhẹ.
Sau đó hai bên đều nói đến chuyện phân phối chiến quả nhưng lại nổi lên tranh chấp. Lăng Thiên há mồm sư tử muốn lấy đi sáu thành tất cả chiến lợi phẩm, kể cả thổ địa vàng bạc, binh lính chiến mã. Hàn Thiết Hiên vốn đang chiếm thượng phong như thế nào lại đồng ý phân chia như vậy, gân cổ đỏ mặt sống chết cũng không đồng ý! Kiên trì ít nhất cũng phải phân chia đều chiến
Lăng Thiên trầm ngâm một lúc lâu, mỉm cười nói: "Nếu như thế, Lăng Thiên có một chủ ý. Hai vị xem có được không.". Nói xong hắn nhìn hai người một cái nói: "Tất cả vàng bạc Lăng quân không lấy mảy may, toàn bộ thuộc về Tây Hàn. Tất cả thổ địa đoạt được cũng thuộc về Tây Hàn! Bắc Ngụy nếu như vì trận chiến này mà diệt quốc thì tất cả thổ địa Bắc Ngụy cũng về Tây Hàn tất cả! Ta muốn tất cả tù binh, cả người lẫn binh khí và chiến mã đều thuộc về Lăng Thiên ta! Ý hai vị như thế nào?"
Lời này vừa xuất, không chỉ Hàn Thiết Hiên bỗng nhiên giật mình, ngay đám người Lăng Kiếm trong trướng cũng trợn mắt cứng lưỡi! Một điều kiện này không hề ngặt nghèo mà rất là ưu đãi! Theo đó gần như tất cả chiến lợi phẩm toàn bộ đều thuộc về Tây Hàn, cái Lăng Thiên có thể nhận được là lưu lại hơn mười vạn cái miệng ăn. Mặc dù đám tù binh này sau khi chỉnh biên sẽ giúp gia tăng binh mã chiến lực nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải nuôi sống được cái đã!
Người sáng suốt có thể thấy được trận chiến này có Hàn Thiết Hiên này làm nội quỷ quấy rối, Bắc Ngụy nhất định là bại không thể nghi ngờ! Nhưng nói bại là bại còn bại đến mức độ nào, tù binh còn sống bao nhiêu thì cũng hoàn toàn chưa xác định! Nói không chừng nhân mã Bắc Ngụy bại trận cuối cùng toàn bộ bỏ trốn cũng chưa biết. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Giờ phút này Lăng Thiên hứa hẹn điều kiện này đối với chính mình mà nói quả thực là thiệt thòi lớn, chết đói mà lại đem thịt bánh, không, phải nói là thịt béo hoàn toàn chắp tay dâng cho người!
Hàn Thiết Hiên há hốc miệng, răng cơ hồ muốn rớt ra, đến nửa ngày không nói được câu nào. Từ thái cực thực sự ngặt nghèo đột ngột chuyển sang thái cực cực kỳ ưu đãi, Hàn Thiết Hiên cảm giác đại não của mình có chút không kịp chuyển động thích ứng. Chờ đến khi Lăng Thiên hỏi lần thứ hai thì mới như ở trong mộng bừng tỉnh liền liên tục gật đầu như gà mổ thóc, vội vàng không ngớt khen hay. Vị Đại lão gia này kích động đến mức mặt đỏ bừng lên! Nếu thực sự thành công thì Hàn Thiết Hiên hắn chính là công thần có công khai cương khoách thổ cho Tây Hàn mà đối với chủ tử Ngọc Gia sau lưng này cũng là một thiên đại công lao!
Sự tình sau khi đàm phán thỏa đáng thì bước tiếp theo là không nên trì hoãn, trì hoãn dễ sinh biến. Song phương ước định canh ba đêm nay khởi sự. Hàn Thiết Hiên cùng trung niên văn sĩ nọ liền lập tức cáo từ. Sau khi ra tới cửa, Hàn Thiết Hiên vẫn có chút ngây ngất, đầu như phình to ra, cảm giác mờ mịt khó mà tin tưởng một cái đại công này tự nhiên lại rơi lên trên đầu mình! Mà trung niên văn sĩ nọ trước khi chia tay lại dừng bước nhìn Lăng Thiên cười mang theo ý tứ hàm xúc thâm trường, tràn ngập vẻ tán thưởng. Hai con mắt thâm thúy thật sâu đánh giá Lăng Thiên vài cái rồi lại đạm đạm cười mà rời đi.
Quyển 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.