Tiểu nhị hít một hơi lương khí, người này ăn uống thật khó coi, cho dù là mấy tên khất cái bị bỏ đói mấy ngày cũng biết tự thẹn chứ không như vị công tử này. Khí độ bất phàm mà sao lại không có chút ý tứ nào, quần áo thì cũng không biết mấy ngày không thay, bám đầy bụi đất, cây cỏ, trông thật sự rất chật vật. Càng nhìn hắn càng mạnh mẽ hoài nghi không biết vị công tử này trong túi còn có tiền hay không.
Trong lúc tiểu nhị đang lo lắng tính toán xem có nên bắt vị công tửả tiền trước hay không thì lại nghe được phía ngoài vang lên tiếng vó ngựa dừng lại trước cửa quán rượu, tiếp theo liền thấy một đoàn người đi vào. Tổng cộng có hai mươi người, cầm đầu là một lão giả vừa tiến vào cửa đã nói: " Tiểu nhị, hảo hủ (rượu ngon) hảo củi (thức ăn ngon), phá hư phá hư( nhanh nhanh) bưng lên".
Vị lão gia này âm điệu nói rất không rõ ràng khiến tiểu nhị ca không hiểu vội mở miệng hỏi một câu: "Vị lão gia này ngài nói gì?"
Bốp! Một đại hán phía sau lão giả một bước xông lên vung tay bạt tai tiểu nhị một cái, hung tợn nói: "Rượu và thức ăn ngon, con mẹ ngươi không hiểu nói gì à? Nhanh lên! Còn để lão tử tức giận, lão tử đánh vỡ cái đầu chó của ngươi!"
Tiểu nhị bất ngờ không đề phòng nên bị ăn đủ một cái bạt tai lực đạo rất mạnh này, thân thể bị đánh quay một vòng rồi té ngồi trên mặt đất, trước mắt kim quang chợt hiện. Hắn một tay che một bên mặt đứng lên, trong mắt đã có lệ quang, trong lòng ủy khuất nhưng miệng lại không dám nói gì nhanh chóng bước vào phía trong. Vừa đi trong lòng thầm nghĩ, là lão tử nghe không hiểu sao, là chủ tử ngươi nói căn bản không giống là người nói! Lão tử chém ngươi một ngàn đao giết chết con rùa rụt đầu vương bát đản có dũng khí đánh cha ngươi. Ngươi cũng là một gã nô tài mà thôi!
Đại hán nọ vừa đánh tiểu nhị xong xoay lại một bộ khiêm cung hữu lễ cười bồi nói: " Đại trưởng lão. Đứa điêu dân này không giáo huấn nghiêm khắc thì không được, dám phạm vào hổ uy của Đại trưởng lão, thực sự là cực kỳ đáng chết."
Lão giả này hai mắt nhìn trời cũng không nói gì, trong miệng chỉ khẽ hừ một tiếng rồi lại nhìn sang Lăng Thiên đang ngồi ăn ở bàn đối diện, bộ dáng trông như gai nhọn đâm vào mắt.
Quán rượu này vốn nhỏ hẹp mà lúc này một lần tiến vào tới hai chục người khiến cho không gian càng chật chội, cơ hồ không có chỗ để xoay người. Đám người của hắn vẫn còn tới sáu bảy người chưa có chỗ ngồi, một đại hán một nghiêng mắt nhìn sang phía Lăng Thiên khóe miệng khẽ nhếch.
Mấy tên đồng bọn của hắn bỗng nhiên hội ý, một tên mũi hếch trong đó bước qua một tay đập lên bàn Lăng Thiên một cái quát: "Thằng khố rách áo ôm này, ăn uống no nê xong rồi còn không tính tiền rồi biến đi, thấy đại gia đến lại không nhanh đứng dậy cho lão gia ngươi ngồi, hỗn đản, con mắt ngươi mù hay sao?" Nói xong, hắn đại để cảm giác được mình nói rất khôi h nên tự cười to lên.
Mấy tên đồng bọn cũng hùa theo cười to, một gã nói: "Ngươi nói nhảm với hắn làm gì? Trực tiếp ném ra ngoài là xong." Mà vị lão giả cầm đầu lúc này lai rủ mi nhắm mắt đạo mạo trang nghiêm mà ngồi, đối với chuyện tình vừa phát sinh lại không thấy không hỏi đến. Xem ra những chuyện như thế này đã xảy ra không phải là một hai lần.
Đáng tiếc, đi núi nhiều cuối cùng cũng có lần gặp hổ. Bọn hắn hôm nay gặp phải một 'lão hổ', không những thế mà còn là một con mãnh hổ không mấy ai dám trêu chọc vào.
Lăng Thiên không động thanh sắc, đũa trong tay vẫn như múa nhanh chóng đem một khối thịt bò cuối cùng ném vào trong miệng. Bưng bát canh uống hai hớp sau đó chậm rãi từ trong lòng lấy ra một cái khăn tay trắng noãn lau lau mặt. Xong xuôi lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn lên, tựa như cười mà không phải cười nhìn bốn gã đại hán trước mặt đánh giá một phen.
Đại hán mũi hếch nọ thấy hắn sự tình đã đến mức này mà vẫn có dũng khí trầm trụ như vậy, cũng không thèm để ý đáp lới mình thì không nhịn được thốt nhiên giận dữ. Ỷ vào thế đông trên thế gian này cho dù thực sự đả thương một người cũng không tính là đại sự gì, tiểu tử này liền giơ bàn tay to đầy lông mao nhằm mặt Lăng Thiên đánh qua đồng thời há to mồm mắng to "Ngươi còn giả bộ con mẹ ngươi a." Tuy nhiên một câu mắng người này chưa nói dứt thì đột nhiên dừng lại rồi " ngao " một tiếng thanh âm này cực kỳ thê thảm giống như là heo bị cắt tiết! Nhìn lại bàn tay hắn vung ra đánh người cư nhiên không biết khi nào đã bị một cây đũa trúc xuyên qua lòng bàn tay đóng đinh lên mặt bàn gỗ.
Một đầu cây đũa trúc này do một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng dùng hai đầu ngón tay nắm lấy. Hai ngón tay cực kỳ nhẹ nhàng mà lại có vận luật tả hữu chớp lên. Mỗi lần chớp lên đại hán nọ trong miệng liền phát ra tiếng kêu bi thảm như trái tim bị nứt ra. Trên đầu mồ hôi như hạt đậu nành trút xuống như mưa.
Từng tia máu tươi từ vết thương chảy ra đầy bàn. Tí tách từng giọt rơi xuống phát ra thanh âm rõ ràng.
Mấy tên đồng bạn của đại hán này cùng không nghĩ thanh niên đối diện này lại tàn nhẫn như thế. Một lời không nói trực tiếp ra tay phế đi một tay của đại hán mũi hếch. Đám người này trước đây tại Tiên La thành cũng hoành hành bá đạo nhưng lại chưa từng gặp phải loại tình huống này nên nhất thời toàn bộ sững sờ không kịp có phản ứng g
Tiếng kêu bi thảm của đại hán vang vọng trong khoảng không quán rượu cơ hồ phút chốc đã gần như kiệt lực thì "cheng cheng " vài thanh âm vang lên. Đám đại hán đồng bọn cuối cùng đã có phản ứng, đao kiếm đều ra khỏi vỏ, mắng to xông đến. Hai thanh kiếm, một đâm vào cổ họng Lăng Thiên, một đâm vào ngực, ba thanh đại đao thì cái trực tiếp bổ vào đầu, cái bổ vào mặt. Trong không khí vang lên tiếng duệ kim phá không, thực sự là chiêu trí mạng.
Lăng Thiên một tay vẫn điều khiển cây đũa trúc chậm rãi chuyển động, đồng thời rót thêm một điểm nội lực vào trong đũa trúc khiến cho đầu khớp xương tay bị đũa trúc chấn động càng thêm đau nhức, đại hán nọ cảm giác sự đau đớn như chui vào cốt tủy thống khổ vô bì. Một tay khác cầm một cây đũa trúc khác chậm rãi điểm ra ngoài.
Thân thể Lăng Thiên vẫn ngồi yên trên ghế, bộ dáng tràn ngập vẻ an dật, ánh mắt thỏa mãn là vì hắn mới ăn qua một bữa cơm đầy mỹ vị đến say mê. Duy chỉ có bàn tay là cử động, chuẩn xác mà nói là cây đũa trúc trong tay hắn cử động, cây đũa trúc giống như là chậm rãi điểm ra nhưng đối mặt với đao quang kiếm ảnh cấp bách như lôi điện trảm qua lại có thể phát sau mà tới trước, thực sự là làm cho người ta kinh ngạc!
Chát một tiếng, đũa trúc nhẹ nhàng điểm lên một thanh trường kiếm, một luồng cự lực kỳ quái đột nhiên tuôn ra. Đại hán nọ đột nhiên cảm giác cánh tay tê dại, trường kiếm trong tay cũng mất đi khống chế không tự chủ được bay ra ngoài, ca một tiếng kích lên thân kiếm của đồng bạn mình. Một đại hán cầm kiếm khác chịu một kích này trường kiếm cũng không tự chủ được xiêu đi, cheng cheng cheng ba tiếng vang lên đánh vào ba thanh đại đao trên đầu Lăng Thiên!
Thế công của năm người trong nháy mắt bị áp chế một cách kỳ diệu, giống như kỳ tích. Mấy người này sắc mặt đều kinh nghi bất định, trong lòng đều có chút hồ đồ, không biết vì sao đao kiếm của các huynh đệ cư nhiên lại chém vào nhau. Mấy người này mặc dù lỗ mãng nhưng lại cũng biết nhân vật có thủ đoạn như thế quyết không nên trêu chọc vào nên liền chật vật lui lại rồi cùng đưa mắt nhìn sang lão giả cầm đầu chờ hắn quyết định.
Lăng Thiên bằng vào một cây đũa trúc và một điểm lực đã phá vỡ thế công do năm đại hán liên thủ! Dùng lực cũng không phải là rất lớn, cũng không đả thương một người nào trong đó nhưng trong trung gian chuyện này cho thấy nhãn lực tinh chuẩn đến cực điểm, năng lực tính toán kinh người đủ làm cho mỗi người quan khán đều trợn mắt há
Tây Môn Thắng trợn mắt há hốc mồm! Thiếu niên này là ai?
Trên người đầy bụi đất, mặt vẫn còn bùn đất, dáng vẻ chật vật nhưng khí độ ung dung, khí chất cao nhã, mỉm cười ấm áp nhưng trong đó lại mơ hồ ẩn ước lộ ra một tia hàn ý khiến cho vị Tây Môn Thế Gia Đại trưởng lão này càng lúc tâm can càng thêm run rẩy, tâm can càng thêm lạnh lẽo rồi trong lòng đột nhiên nảy ra tên một người: Lăng Thiên! Cái tên này từng làm cho tất cả người trong Tây Môn Thế Gia đều nghiến răng căm hận nhưng giờ khắc này lại làm cho Đại trưởng lão cảm giác cả người lạnh lẽo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Lăng Thiên mới vừa xuất thủ, Đại trưởng lão trong lòng đã biết rõ ảo diệu trong đó tinh thâm như thế nào, mức độ khó khăn lớn như thế nào. Đổi lại là hắn thì vạn lần không làm được, nói như thế thì võ công của Lăng Thiên này thực sự không phải là còn hơn xa chính mình? Như vậy đám người của hắn dựa vào cái gì mà đòi đánh chết hắn, cho dù là khiên chế hắn cũng là lực bất tòng tâm!
Trong lúc Tây Môn Đại trưởng lão trong lòng đang cấp bách tự hỏi đối sách thì lại thấy Lăng Thiên nhàn dật ngẩng đầu lên, một đôi song nhãn tựa hồ nắm rõ thế sự lại tỏ vẻ như cười như không nhìn qua. Tay khẽ có chút dùng kình, xương tay phải của đại hán bị đóng đinh vào bàn bỗng nhiên khẽ phát ra thanh âm " tích tích ba ba " bạo liệt, sắc mặt đại hán này chợt xám đi, thân thể chấn động, khóe miệng sùi bọt mép, cơ hồ không chịu được nỗi thống khổ mà ngất đi.
"Này vị nhân huynh cầm đầu, thanh âm tích tích ba ba này sao nghe giống tiếng hạt đậu nành rang nổ, có êm tai không?" Lăng Thiên cười nói: "nhìn lão nhân gia ngài tâm tư sảng khoái như thế chắc là lần đầu tiên được nghe thanh âm tuyệt vời này, có phải là rất thỏa mãn không? Có muốn nghe thêm không".
"Đối diện có phải là Lăng Thiên Lăng công tử?" Tây Môn Thắng vẻ mặt thận trọng, một câu một chữ vạn phần cẩn thận hỏi. Mặc dù khóe miệng vẫn để hơi gió thoát ra nhưng cư nhiên mỗi câu nói đều hết sức rõ ràng phân minh! Nếu tại tình huống bình thường thì lão nhi này sẽ ngầm vô cùng cao hứng nhưng ngay lúc này thì hắn lại ngay cả khóc cũng không có tâm tư nào.
"Ồ? Kiến văn rộng rãi! Hảo nhãn lực!" Lăng Thiên thở dài nói: "Không ngờ liếc mắt một cái đã khám phá ra lai lịch bản công tử. Xem ra bản công tử thực sự là nổi tiếng a. Ân, được rồi, ngươi là người của
Tây Môn Thắng giật mình, làm sao hắn biết ta là người của Tây Môn Thế Gia?
Thấy nét mặt già nua của Tây Môn Thắng tỏ vẻ nghi hoặc, Lăng Thiên thở dài một hơi khẩu khí nói: "Tại Tiên La thành này, ngoại trừ Tây Môn Thế Gia các ngươi ra thì làm gì có người nào có dũng khí ầm ĩ ngang ngược như thế? Rất khó đoán ư? Ta không cảm giác được có cái gì khó khăn!"
Nét mặt già nua của Tây Môn Thắng hồng lên, trong lòng có chút phẫn nộ. Cho dù Lăng Thiên ngươi võ công cao cường, hai nhà lại có thâm cừu nhưng cũng không nên ra mặt chỉ trích vũ nhục như thế chứ. Không thấy lão phu râu mép bó thành một bó lớn sao? Sao không biết nửa điểm tôn lão trọng hiền! Trong lòng giận dữ, thanh âm liền lộ vẻ the thé: "Lão hô(phu) là Tây Môn Thế Gia Đại trưởng lão Tây Môn Thắng, không biết Lăng công tử đến Tiên La là có chuyện gì?"
"Lão hổ Tây Môn Thắng? Là nói cái gì?" Lăng Thiên có chút không rõ ý nhưng trên mặt lại rất đặc sắc, đùa cợt nói: "Từ trước ta chỉ biết Tây Môn Thế Gia các ngươi không không quản đến việc của người khác nhưng hôm nay mới được mở rộng tầm mắt, nguyên lai ngay cả nói cũng không nên lời? Cũng không biết là nói cái gì nữa".
"Hôn tang( hỗn trướng)! Lăng Thiên, ngươi không nên lấn hiếp người ngốc tôn (ăn hiếp người quá đáng, lão hô( phu) cũng không háo sắc (dễ chọc)!" Tây Môn Thắng thốt nhiên giận dữ rít gào lên.
Quyển 5