Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 390: Không tiền tuyệt hậu




"Chỉ bằng ngươi? Đừng mơ. Giang Sơn Lệnh Chủ được người khác gọi là Tống Quân Thiên Lý. Mặc dù người được hắn tiễn đi thiên lý không nhiều lắm nhưng tùy tiện một người đều là cao thủ tuyệt đỉnh đương thời. Cho dù có được ba thành như hắn thôi cũng đủ để tiến vào hàng ngũ cao thủ nhất lưu rồi!" Tây Môn Cuồng cười nhạt, nắm lấy một con gà nướng hung hăng cắn một phát: "Ta hỏi ngươi võ công của Lăng Thiên như thế nào?"
"Lăng Thiên cũng là một nhân vật lớn." Trên gương mặt của đại hắn lộ ra vẻ bội phục: "Chỉ bằng một người một ngựa thôi đã đánh thẳng vào bốn mươi vạn đại quân mà không bị thương. Bị thiên hạ đệ nhất Giang Sơn Lệnh Chủ đuổi giết lâu như vậy mà còn chưa truyền ra tin tức hắn đã chết nên cũng thấy được cho dù võ công của Lăng Thiên cũng yếu hơn Giang Sơn Lệnh Chủ không có bao nhiêu!"
"Hừ. Đã như vậy thì những người chúng ta há có thể là đối thủ của Giang Sơn Lệnh Chủ hoặc là Lăng Thiên?" Tây Môn Cuồng âm trầm nói.
"Ha ha. Trưởng lão ngài đang chê cười sao. Hai người kia tùy tiện lấy ra một người cũng đủ cho chúng ta chết rồi!" Đại hắn kia cười cười hướng về Tây Môn Cuồng giơngón cái lên: "Cao! Trưởng lão ngài thật cao kế. Để cho đại trưởng lão tự đi tìm đường chết..."
Tây Môn Cuồng vuốt vuốt râu nở nụ cười: "Nếu như chúng ta có thể tìm được Lăng Thiên đang ở nơi nào thì với mạng tình báo khổng lồ của Tây Môn Thế Gia thì sao không có thu hoạch gì? Nhưng các ngươi có nghĩ đến tình huống một khi tìm được bọn họ không?"
Cả đám đại hán đều run rẩy, ngay cả say rượu cũng tĩnh vài phần. Tìm không ra hai sát tinh kia mới tốt, vạn nhất tìm được rồi thì với công phu của chính mình cũng chỉ có một chữ 'chết' mà thôi.
Tây Môn Cuồng hừ lạnh một tiếng: "Trước đừng nói có thể ngăn cản Lăng Thiên hay không, chúng ta chỉ cần chống đỡ đến khi Giang Sơn Lệnh Chủ đi đến giết hắn thôi. Nhưng mà cần phải xác định rằng khi Giang Sơn Lệnh Chủ đi đến thì hai mươi người của chúng ta còn lại mấy người đây? Nếu không gặp Lăng Thiên mà gặp phải Giang Sơn Lệnh Chủ thì phải làm sao?"
Mọi người biến sắc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tất cả thở dài một hơi mà cảm thấy may mắn vô cùng, ánh mắt cảm kích nhìn Tây Môn Cuồng: "Tính mạng của ta ít nhiều gì cũng do trưởng lão bảo toàn."
Tây Môn Cuồng cười một tiếng: "Cũng chỉ có đứa ngốc Tây Môn Thắng mới mang theo người đi tìm hai sát tinh kia. Cư nhiên đến bây giờ còn không có tin tức gì cả, nói không chừng đã gặp mặt rồi. Bây giờ đang vùi đầu vào đất. Ha ah..."
"Bội phục! Tây Môn Cuồng trưởng lão quả nhiên liệu việc như thần..." Một tiếng cười dài vang lên...
"Đương nhiên..." Tây Môn Cuồng ngẩn đầy lên: "Nhớ năm đó lão phu bước chân vào giang hồ thì các lão bằng hữu đều tặng cho ngoại hiệu 'Trí Đa Tinh'! Nói nhảm, các ngươi..." Nói đến đây hắn mới phát hiện việc có chút không đúng.
Âm thanh vừa rồi không phải là bất kỳ kẻ nào ngồi ở đây nói ra, nghĩ đến đây nên lông tóc cả người Tây Môn Cuồng dựng lên: "Chuột nhắt phương nào dám trêu chọc Tây Môn gia gia ngươi!"
Bóng người chợt lóe lên, một thiếu niên bận đồ trắng như tuyết đột nhiên xuất hiện trong lều vải đứng trước mặt Tây Môn Cuồng mà mỉm cười. Thần sắc thoải mái và nhiệt
Khóe mắt của Tây Môn Cuồng khẽ trợn lên bởi vì hắn chú ý khi thiếu niên này vào thì ngọn đèn trước mặt mình không có chút lay động nào cả.
Thiếu niên này lấy một tốc độ nhanh như vậy tiến vào mà không mang theo chút gió? Đây là khinh công gì? Khinh công như vậy thì trên thiên hạ này có được mấy người chứ?
"Ngươi... Bằng hữu là vị nào? Lão phu chính là Tây Môn Thế Gia Tây Môn Cuồng!" Nét mặt già nua của Tây Môn Cuồng khẽ co lại, ngay cả râu mép cũng run rẩy, xanh mặt, bước chân lui về sau...
"Ta không tin một người từng có danh tiếng lừng lẫy giang hồ nhưng lại không biết ta là ai!" Thiếu niên bận đồ trắng nở một nụ cười ranh mãnh: "Tây Môn trưởng lão được xưng là trí đa tinh sao. Nếu không đoán ra lai lịch của ta cũng khiến ta thất vọng lắm đó!"
Ngũ quan trên mặt của Tây Môn Cuồng như muốn dính lại một chỗ, âm thanh khàn khàn như muốn khóc: "Ta... Ta sao biết được bằng hữu là ai?"
"Ồ. Không biết ta là ai? Thật không biết sao?" Thiếu niên bận đồ trắng kia đi đến một bước: "Nên suy nghĩ lại. Phải nhớ phải nhớ... Ủa? Sao thân thể của ngươi lại run rẩy như vậy? Mặt lại xanh nữa? Hình như rất sợ hãi. Thật kỳ quái mà?" Thiếu niên bận đồ trắng nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu: "Ngươi không biết ta là ai thì sao lại sợ như vậy?"
Vẻ mặt của thiếu niên đó rất ân cần nhìn Tây Môn Cuồng: "Tây Môn Cuồng, ngươi có phải hay không đã muốn điên rồi?"
Hai đùi của Tây Môn Cuồng run lập cập, gật đầu như con gà mái: "Phải... Phải... Ta điên... Điên..."
"Ồ. Vậy thì không trách được..." Thiếu niên đó như bừng tĩnh: "Thì ra là do ngươi bị điên..."
Sắc mặt của Tây Môn Cuồng xám trắng: "Phải... Phải... Ta bị điên... Công tử cho lão nhân sống thêm vài ngày nữa..."
Thiếu niên kia thở dài một tiếng đầy tiếc hận: "Vốn không có ý định giết ngươi nhưng mà ngươi đã bị điên rồi, không thể sống được mấy ngày nữa. Vậy cho ngươi sống cũng không còn ý tứ gìta làm một chuyện tốt đi, tiễn ngươi một đoạn!"
Từ đáy lòng xuất hiện một cảm giác nhục nhã vô cùng, Tây Môn Cuồng như muốn quát lớn nhưng cố lấy dũng khí mấy lần nhưng vẫn không có hét lên được. Vốn mở miệng muốn gầm lên nhưng lời nói lại trở thành cầu xin tha thứ: "Lăng công tử. Ngài đại lượng bỏ qua cho một kẻ già này đi. Ngài nâng tay đánh nhẹ như đánh rắm đi. Lão nhân ta dù gì cũng già rồi, không sống được mấy năm nữa... Ô ô..." Nói xong lời cuối cùng mà vị tam trưởng lão của Tây Môn Thế Gia khóc lóc khiến cho nước mắt nước mũi chảy ướt cả mặt.
Lăng Thiên kinh ngạc vô cùng.
"Ta ngất. Đây là trưởng lão của Tây Môn Thế Gia sao." Lăng Thiên muốn ói ra một ngụm nước bọt, hèn mọn nói: "Thật sự khiến cho ta buồn bực quá đi mà. Tên của ngươi sao lại đặt là Tây Môn Cuồng thế? Đây là Trí Đa Tinh lừng lẫy giang hồ sao?"
Lăng Thiên buồn bực vô cùng, hôm nay đến đây vốn muốn đại khai sát giới nhưng không ngờ rằng lại gặp phải tình huống như thế này. Đối mặt với một nhân vật như Tây Môn cuồng mà Lăng Thiên cảm giác được nếu như giết người này sẽ làm bẩn tay mình. Nhưng lại không thể không giết, trong lúc nhất thời Lăng Thiên cảm giác buồn bực cực điểm.
Đây là chuyện gì? Động thủ thì sẽ bẩn tay nhưng không thể không động thủ được. Đối mặt với một lão tiểu tử này sẽ khiến cho Lăng Tam Thập không yên ổn hoàn thành kế hoạch được. Hắn đã đi đến nơi đây rồi nên không muốn có một điều bất thường nào ảnh hưởng đến kế hoạch cả.
Đột nhiên hắn nghe bùm một tiếng, đây là do Tây Môn Cuồng thấy sắc mặt của Lăng Thiên càng ngày càng khó coi nên sợ hãi đến cực điểm, đôi chân run rẩy nên không chống đỡ được sức nặng của bản thân nên ngã xuống đất, cả người như con heo mẹ đang chờ làm thịt, run rẩy không ngừng: "Công tử đại nhân địa lượng tha mạng cho ta đi..."
Từ lúc chào đời đến nay thì đây là lần đầu tiên Lăng Thiên cảm thấy khó xử.
Lại nhìn sang hơn hai mươi tên còn lại thì sắc mặt mỗi người đều trắng bệch, không một ai có dũng khí đặt tay lên chuôi kiếm cả. Tất cả giống như hai mươi bức tượng gỗ đứng thẳng tại đó, ánh mắt sợ hãi vô cùng. Giờ phúc này họ không hề có chút chiến ý nào cả. Chỉ sợ rằng bọn họ di chuyển được nửa bước cũng không có khả năng
Đây cũng gọi là nam nhân?
Lăng Thiên thở dài một tiếng, khoát tay: "Các ngươi tự phế võ công đi. Bổn công tử thật sự không có ham muốn ra tay với các ngươi. Đừng làm cho bổn công tử tốn thời gian!"
Tây Môn Cuồng run rẩy một trận, đôi mắt toát ra thần sắc tuyệt vọng. Đối với người luyện võ mà nói thì phế võ công chẳng khác nào giết chết hắn. Hắn thật sự không muốn làm, chính mình đã ăn nói khép nép như vậy, ủy khuất như vậy, ngay cả tự tôn cũng đã buông tha để cầu xin tha thứ vậy mà tại sao Lăng Thiên không đồng ý?
Đôi môi của Tây Môn Cuồng run rẩy một trận, cuối cùng cũng mở miệng cầu khẩn: "Lăng công tử khai ân. Lão phu tình nguyện chặt một tay để đổi lấy mạng sống. Lão nhân xin rời khỏi vị trí hiện tại để làm kỹ nghệ sống qua ngày. Xin công tử chấp nhận!"
Lăng Thiên không nhịn được khoát tay quát: "Nói các ngươi phế võ công thì phế đi. Nói nói làm gì. Chẳng lẽ còn muốn ta ra tay sao?"
Sắc mặt của Tây Môn Cuồng xám như tro tàn: "Lăng Thiên. Ngươi cũng là người luyện võ thì cũng hiểu rõ hậu quả của việc phế võ công đi. Cần gì phải bức nhau như vậy? Lưu cho nhau một con đường để ngày sau còn gặp li. Lăng công tử cần gì bức người như vậy?"
Trong lòng Lăng Thiên cảm thấy chán ghét vô cùng. Đột nhiên hắn nhớ đến bọn Hán gian của kiếp trước nên không nhịn được càng khinh bỉ hơn. Một cặn bã như vậy nếu đặt ở kiếp trước thì sẽ là tiêu chuẩn đúng đắn của Hán gian. Không biết có bao nhiêu người bị ngộ hại đây. Nghĩ như vậy nên trong lòng cũng xuất hiện chút sát khí.
Tây Môn Cuồng cảm thấy sát khí của Lăng Thiên nên cho rằng Lăng Thiên đang muốn ra tay nên cảm thấy không còn hi vọng đành phải vừa khóc vừa hét lớn: "Ta liều mạng với ngươi... Ô ô..."
Lăng Thiên thở dài một tiếng đánh ra một chưởng, âm thanh thảm thiết vang lên không ngừng.
Lăng Thiên di chuyển trong bóng đêm mà trong lòng cảm thấy buồn bực vô cùng.
Từ xưa đến nay có người sợ hãi khi giết người, có người hưng phấncảm giác buồn nôn nhưng không hề có một người như Lăng Thiên. Giết người mà lại cảm thấy buồn bực. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Từ cổ chí kim, từ kiếp trước đến kiếp này chỉ sợ rằng chỉ có duy nhất một mình Lăng Thiên như thế thôi.
Chưa từng có ai... Sau này cũng không một ai làm được....
Quyển 5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.