Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 462: Nơi ẩn thân




" Tiêu gia?" Vẻ mặt Lăng Kiếm rung lên:" Chẳng lẻ Tiêu gia có hành động? Hay là Tiêu gia có năng lực đối kháng Ngọc gia sao?"
" Sao lại chỉ là có hành động mà thôi?" Lăng Thiên bĩu môi, phì phì ra hai tiếng, nói:" Ngươi có điều không biết, thực lực trước mắt của Tiêu gia đồng dạng vượt xa dự tính của chúng ta, lúc trước, người của Tiêu gia thậm chí thiếu chút nữa làm Giang Sơn Lệnh Chủ Tống Quân Thiên Lý ngã xuống đó. Chỉ bằng thực lực bậc này, không chút nào dưới thực lực của Ngọc gia đêm qua, thật sự là làm cho người ta không thể nghĩ ra nổi."
" A? Lại có chuyện như vậy? Chẳng lẻ nói, thực lực tổng hợp của Tiêu gia còn muốn ở trên Ngọc gia?" Cho dù lấy sự lãnh đạm trầm ổn của Lăng Kiếm, cũng không nhịn được sau khi nghe nói tới sự tình này kinh hô lên tiếng:" Chính là, Tiêu gia làm sao có thể có thực lực mạnh như thế chứ?"
" So với Ngọc gia còn mạnh hơn, đó lại chưa hẳn. Ngọc gia dù sao là một gia tộc trên dưới một lòng, Thiên Thượng Thiên của Tiêu gia cho dù cường thịnh đi nữa cũng là thành viên bên ngoài. Chỉ riêng một điểm này, đã không bằng Ngọc gia. Bất quá, ta thật ra không có ngờ đến, thế lực sau lưng duy trì hay là người hợp tác của Tiêu gia lại có thể là đệ nhất môn phái của Thiên Dương đại lục, một trong tam đại môn phái, Thiên Thượng Thiên! Môn phái cổ lão kia tuyệt tích nhân gian lâu rồi, bất quá điều này mới hợp lý, không có một bực thực lực như Thiên Thượng Thiên, dựa vào cái gì có thể uy hiếp Giang Sơn Lệnh Chủ Tống Quân Thiên Lý?!"
Giọng nói của Lăng Thiên trầm trọng, thở dài một tiếng, nói:" Bước tiếp theo của chúng ta tất yếu phải nhanh hơn, bây giờ nhìn lại, con bài chưa lật của các nhà đều đã hiện thế, đã sắp đến thời khắc bộc lộ toàn bộ, tin rằng không được bao lâu nữa, chỉ sợ cũng bắt đầu thời khắc tác chiến toàn diện. Ta thật sự lo lắng, chuẩn bị của bọn họ đến cùng l
"
Công tử có thể yên tâm, các huynh đệ tuyệt sẽ không phụ sự ủy thác của công tử." Lăng Kiếm kiên định nói." Nếu là một người trong bọn họ không thể chuẩn bị đầy đủ hết, làm chậm trễ đại sự của công tử, Lăng Kiếm ta đây sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn!"
"
Nếu bọn họ thật sự chuẩn bị không tốt, ngươi cho rằng ngươi có thể thoát được quan hệ sao? Ngươi chính là đệ nhất huấn luyện viên của bọn họ đó." Lăng Thiên nở nụ cười:" Muốn truy cứu trách nhiệm, vậy trước tiên cũng là bắt đầu từ ngươi.".
Sắc mặt Lăng Kiếm lộ ra vẻ cười khổ, khuôn mặt cũng méo đi. Không thể nào? Biểu thị trung tâm lại thành dẫn lửa lên người. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
"
Uy! Lăng Thiên, khó trách ngươi quyết định chủ ý muốn đến Minh Ngọc Thành, hóa ra ngươi sớm đã biết hạ lạc của đám người Thiên Thượng Thiên kia." Lê Tuyết thở phì phò kêu lên, ngay cả "Thiên ca" cũng không gọi, lại có thể gọi thẳng tên: "Ngươi biết từ khi nào? Ta làm sao tới giờ vẫn không biết? Ngươi nói ít nhất mười mấy lý do trên đường đi, lại có thể che giấu lý do quan trọng nhất này không nói! Ngươi là lòng dạ gì? Ngươi có ý tứ gì! Có phải đem ta thành người ngoài hay không?!"
Vừa nói, một cỗ cảm giác ủy khuất không được tín nhiệm từ đáy lòng Lê đại tiểu tỷ tự nhiên dâng lên, càng nói càng là khổ sở, càng nghĩ càng là có chuyện như vậy, tự nhiên cũng lại càng đắng, lời còn chưa nói hết, vành mắt đã đỏ lên, cái miệng nhỏ nhắn cũng mím mím, mắt sẽ thấy muốn đau khóc thành tiếng.......
"
Bà cô thân ái của ta à!" Lăng Thiên vái lạy, vội vàng cầu xin tha thứ:" Ngài cũng đừng tung cái "đập nước" kia của ngài ra, ta đã bị chìm ngập vài lần, trên người ta là một bộ y phục sạch sẽ đó. Lại nói, mấy ngày nay, buổi tối nào vừa đến ban đêm ngươi cũng ngủ giống như con heo nhỏ, ta đâu dám có ý tứ quấy rầy ngài chứ? Liền kêu ngài một lần, thì kết quả đã trúng một hồi quyền cước; ta cũng là không cách nào, không thể làm gì khác hơn là tự mình đi trước; hiện tại lại đảo ngược, ở trong miệng ngài trái lại thành mọi chuyện ta đều gạt ngươi, ngươi ngươi ngươi......... Ngươi còn có biết giảng đạo lý hay không?"
Lăng Thiên cơ hồ nhảy dựng lên, kêu oan tới tận trời. Tiểu cô nãi nãi, này còn là ở trong tị nạn a, ngài nếu là bất kể ba bảy hai mươi mốt khóc loạn lên, vậy còn không phải tươi sống đem người ta dày vò chết chứ?
"
Ngươi mới là con heo nhỏ ấy." Lê Tuyết trợn trắng mắt, đỏ mặt lên, tựa hồ tự biết lý sai, lập tức xoay chuyển lời nói, sắc mặt đẹp lên không ít, nhưng vẫn cong cớn bĩu môi nói:" Vậy ngươi cũng có thể vào lúc ban ngày nói cho ta một tiếng chứ." Tiếng nói chuyện đã không lớn lắm.
Xem ra Lê đại tiểu tỷ dù sao cũng khác với loại nữ nhân bình thường, lại có thể là giảng đạo lý a!
"
Lê đại tiểu tỷ, ta mang theo cái bình mỡ là ngươi theo sát rồi, có cần phải mọi chuyện đều hướng ngươi xin ý kiến không hả?" Lăng Thiên hừ một tiếng, trở mình trợn trắng mắt, nói:" Ngàn vạn đừng không biết đủ, có chuyện gì vui đùa đều mang theo ngươi, ngươi biết sớm cùng biết muộn có cái gì khác nhau sao?"
"
Vậy cũng có lý." Lê Tuyết như có chút suy nghĩ nói, đảo mắt rồi lại trợn tròn con mắt, thanh âm lại đề cao ba phần:" Ngươi nói ai là bình mỡ?"
"
Hắn, ta nói là hắn......" Lăng Thiên duỗi tay hướng về Lăng Kiếm chỉ một ngón tay, trên mặt cơ hồ toát mồ hôi:" Gia hỏa này thật là bình mỡ a, được rồi chứ? Đại tỷ, có thể phiền toái ngài nhỏ tiếng một chút hay không? Chúng ta ở chỗ này của người ta. Đất này không phải là một mẫu ba phần của ta, cẩn thận một chút mới được!"
"
Hừ." Xả đủ tức giận, Lê Tuyết vênh váo tự đắc thu binh, bỏ lại một câu:" Xem ngươi còn dám đắc tội ta hay không." Rồi nghênh ngang đi ra ngoài cửa.
Lăng Kiếm đường đường là thiên hạ đệ nhất sát thủ, lại bị nói thành bình mỡ, mặc dù là tai bay vạ gió, che dấu tai mắt người khác, nhưng cũng cực kỳ hậm hực, cũng kêu lên:"
Ta không phải bình mỡ a, ta làm sao lại là bình mỡ......"
"
Ngươi câm miệng cho ta!" Lăng Thiên hung thần ác sát nói: "Cũng muốn tạo phản phải không?" Lê Tuyết vừa ra đi, Lăng Thiên không có bị uy hiếp bằng nước mắt, lập tức liền hùng hổ.
Lăng Kiếm co rụt cổ lại:"
Công tử, bây giờ chúng ta đang ở địa phương nào? Bọn Thập Cửu có thể tìm tới chúng ta sao?"
Lăng Thiên cười hắc hắc, hỏi một đằng, trả lời một nẻo nói:"
Ngọc Mãn Lâu sinh ba hảo nhi tử, Vân, Thủy, Phong, ba người đều là thanh niên tốt a. Trong đó Ngọc Lưu Vân đã chết ở dưới kiếm của ngươi; nhưng hai người còn lại, lại đều là bá chủ phố hoa, hồng phấn trạng nguyên a. Cả hai người lại đều là giống đa tình, hắc hắc......"
"
Thì tính sao?" Lăng Kiếm đầu đầy sương mù.
"
Làm sao? Làm sao là làm sao?" Lăng Thiên cười gian một tiếng:" Chỉ bất quá hai năm trước, Ngọc Nhị công tử Ngọc Lưu Phong lại vừa thấy đã yêu một vị giai nhân là Xuân Hương cô nương của Phiêu Hương Lâu trong Minh Ngọc Thành, nhớ mãi không quên, trăm cay ngàn đắng hao hết tâm tư hao phí nhiều vàng, mới ôm được mỹ nhân về; cũng vì vị Xuân Hương cô nương này mà bố trí một biệt viện khác, dùng để nạp thiếp. Ha ha......"
Thấy Lăng Thiên cười quái dị, Lăng Kiếm vừa chuyển ý nghĩ, không khỏi bật thốt lên hỏi:"
Chẳng lẻ Xuân Hương cô nương này......"
"
Ha ha, Xuân Hương cô nương cũng không có cái lai lịch gì đặc biệt." Lăng Thiên nhẹ nhàng bâng quơ nói:" Chỉ bất quá vị cô nương này bên trong có một thân phận, chính là ám tuyến của Thủy Tinh Lâu mà thôi. Mà Phiêu Hương Lâu kia, tự nhiên cũng là sản nghiệp của Thủy tinh Lâu."
Lăng Kiếm không khỏi phải mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt đều là không biết nên khóc hay cười, một lúc lâu, mới xì một tiếng cười ra tiếng:"
Hóa ra chúng ta ẩn núp ở chỗ Ngọc Nhị công tử?".
"
Thông minh!" Lăng Thiên gật đầu, tán dương một tiếng thật lớn.
"
Quả nhiên không hổ là lâu chủ của Đệ Nhất Lâu. Thật là nhanh nhẹn a. Nghĩ đến cũng sẽ không có chỗ nào an toàn hơn chỗ này chứ?"
Lăng Kiếm hơi bị dở khóc dở cười:"
Công tử cả Thủy Tinh Lâu cũng đã nói tới, nếu là ta vẫn còn không đoán được, chẳng phải là so với lợn còn ngu hơn sao?"
Lăng Thiên cười hắc hắc, dặn dò nói:"
Ngươi cứ an tâm dưỡng thương thật tốt cho ta, nhanh chóng khỏe lại. Bây giờ ta đi trước ra ngoài một chuyến, Ngọc gia lùng bắt toàn thành như thế, làm sao cũng phải để cho bọn họ bắt được một vài con cá lớn mới được, nếu không, chẳng phải là quá mức lãng phí nhân lực vật lực sao?".
Lăng Kiếm hiểu ý cười cười, nói:"
Cá rất lớn, phải đem cá ném vào biển mới được."
"
Ha ha ha, thông minh!" Lăng Thiên cười lớn một tiếng, đi ra cửa.
Lúc này, trời đã gần tới lúc giữa trưa.
Khi Lăng Thiên đi ra, khuôn mặt vốn hồng hào giờ được thêm một tầng màu sắc tro bụi, quần áo trên người là trường sam bằng tơ lụa màu lam nhạt, trong tay xoay hai quả cầu sắt, ân, trên môi rõ ràng còn dính thêm chòm râu, ánh mắt xảo trá hèn mọn mang theo vẻ tham lam, nghiễm nhiên là một bộ dáng thương nhân hoàn hảo......
Không thể không nói, năng lực hóa trang theo của Lăng đại công tử thật sự là quá mạnh mẻ; giả bộ gì cũng giống như đúc. Đây cũng là bản lĩnh kiếp trước mang đến, một sát thủ nhất lưu chân chính, không chỉ cần phải đủ cay, đủ độc, cũng không ngừng cần hoàn thiện bí mật, thủ đoạn ẩn núp, cái thủ đoạn dịch dung hoàn mỹ này, cũng là không thể thiếu, nhưng ở trên một mặt này, Lăng Kiếm rõ ràng làm chưa đủ, cho nên, Lăng Kiếm cho tới bây giờ cũng không nhận chính mình là thiên hạ đệ nhất sát thủ! Bởi vì tại trong lòng Lăng Kiếm, chỉ có công tử mới có cái tư cách này! Mới xứng đáng được xưng là bốn chữ "thiên hạ đệ nhất" này!
Hiện tại khuôn mặt này, tại trong Minh Ngọc Thành, chính là một người có thật, chủ nhân thực sự của khuôn mặt này chính là một vị thương nhân tên là Triệu Đại Phú, người này chuyên môn kinh doanh sinh ý dược liệu, cũng đã hai mươi năm, cùng Ngọc gia cũng từng có quá mấy lần lui tới, tại trong Minh Ngọc Thành không lớn không nhỏ này cũng được tính là một người có tên tuổi.
"
Triệu Đại Phú, nam, ba mươi lăm tuổi, cao bảy thước, hơi gầy, thương nhân nổi danh Minh Ngọc Thành, tính cách: tham lam, keo kiệt, có biệt danh vắt cổ chày ra nước......" Này, liền là tư liệu trong tay Lăng Thiên về Triệu Đại Phú. Hiện tại, vị Triệu đại tài chủ này đương nhiên đã an an ổn ổn trốn ở cái chỗ nào đó an toàn mà ngủ ngon, về phần hắn có "tự nguyện" hay không thì trời mới biết!. 𝗥a chương nhanh nhất tại == trùmtr 𝓊yện.VN ==
Về phần cái thân phận này, chính là thủ hạ bí mật của Lăng Thiên ở Minh Ngọc Thành, đặc biệt vì hắn chuyên môn an bài.
Đi ở trên đường cái, Lăng Thiên hiện ra một bộ dáng thất hồn lạc phách, chung quanh, ngẫu nhiên có người nhận ra tướng mạo này cùng hắn chào hỏi, hắn cũng là câu được câu không đối đáp qua loa. Tuy năng lực hóa trangLăng Thiên quả thực lợi, nhưng mà hắn cũng chưa từng tìm hiểu qua cuộc sống của Triệu Đại Phú, tuyệt đại đa số khuôn mặt, hắn vẫn là không biết. Cho nên, hắn cũng chỉ có thể bày ra một bộ dáng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, đương nhiên cá tính của người này vốn là gặp thấp liền giẫm, gặp cao liền lạy, cho nên hắn bây giờ tỏ ra đức hạnh này, lại cũng cùng biểu hiện ngày thường cũng không khác nhau quá lớn, đây cũng là nguyên nhân quan trng Lăng Thiên lựa chọn người này làm thân phận che dấu cho mình!
Chỉ là thỉnh thoảng, cũng sẽ có một ít bạch ngọc cao thủ của Ngoc gia mặc bạch bào lại có ý nói chuyện cùng vị Triệu đại lão bản này, Lăng Thiên đương nhiên không dám chậm trễ, không thể làm gì khác hơn là bắt chuyện một vài câu rồi mới dám cáo lỗi đi qua. Trong lòng tự nhiên là có chút có chút kinh ngạc, chẳng lẽ thân là một thương nhân keo kiệt, lại có thể làm được đến nước này, xem ra Triệu Đại Phú này cũng không phải một thương nhân bình thường.
Quyển 5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.