Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 475: Khó xử trong lòng (1)




"Tất cả mọi chuyện đợi ta đến Thừa Thiên rồi nói sau, nếu như những hồng nhan tri kỉ của ngươi không sống được với nhau, ta tất nhiên sẽ làm cho họ cảm thấy, ta càng không phải là dễ nói chuyện. Nhưng nếu như họ đều là những người thông tình đạt lí, chẳng nhẽ ngươi cho rằng ta là loại người thích làm xằng làm bậy cố tình gây chuyện hay sao?" Lê Tuyết cắn môi, nói ra một câu như vậy.
Lăng Thiên gật gật đầu: "Sẽ không làm ngươi thất vọng đâu". Lăng Thiên rất yên tâm, dựa vào tính khí của Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan, khả năng chủ động làm khó cho Lê Tuyết gần như bằng không. Lê Tuyết chỉ cần không chủ động gây chuyện, tin rằng không bao lâu nữa là trở thành chị em thân thiết với hai người bọn họ, đó còn là sở trường của Lăng Thần.
Còn về việc Lăng Thiên làm ra sự xắp xếp này, trong lòng hắn cũng có một bộ phận là muốn đặt cơ sở cho tương lai. Bất luận là lúc nào, sân sau nhà mình cũng không được có mâu thuẫn, náo loạn được.
"Trời đã sáng rõ rồi, mọi người chia nhau ra hành động đi!" Lăng Thiên nói một câu, kết thúc lần nói chuyện này, hoặc có thể nói là một hội nghị cỡ nhỏ.
Có lẽ không có ai nghĩ đến, trong vòng vài năm tiếp theo, chính là mấy mệnh lệnh nói ra một cách thiếu suy nghĩ này của Lăng Thiên, làm cho cả thiên hạ được khuấy thành một nồi cháo nát nhừ một cách triệt để!
Những người khác đều đi ra ngoài chuẩn bị, trong phòng chỉ còn lại hai người là Lăng Thiên và Lăng Kiếm, cuối cùng xử lí một chút vết thương cho Lăng Kiếm, Lăng Thiên nhìn Lăng Kiếm nói: "Bị thương nặng như này mà không có một chút cảm xúc gì à?".
Lăng Kiếm cười, nháy mắt nói: "Trong một đêm mà loay hoay hơn 7, 8 lần sinh tử, công tử, cái cảm giác này đúng là cực kì khó diễn tả".
Lăng Thiên bật cười: "Uhm, không tồi. Có thể cảm giác được sự kì diệu giữa cái sống và cái chết, cho thấy ngươi cũng không ngốc". Lăng Kiếm cười khổ.
Lăng Thiên không đùa nữa, nghiêm túc nói: "Chỉ có đứng ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, mới có thể thật sự có được sự đột phá có ý nghĩa. Mà kể cả là tu luyện công pháp giống nhau, nhưng sự lĩnh hội, tỉnh ngộ và thông minh thường là không ai giống ai, điểm này, không có ai có thể chỉ điểm cho ngươi, ta chỉ có thể nói với ngươi một câu".
Lăng Thiên ánh mắt bỗng sáng quắc, từng chữ nói: "Không cần thiết phải để ý người khác nói gì. Thuận theo trái tim mình, đi đi, đi lĩnh ngộ; ngươi mới là chính xác nhất".
Lăng Kiếm trầm tư, gật đầu một cách cực kì chậm, rất chậm: "Đa tạ công tử!".
Lăng Thiên mỉm cười.
Lần sinh tử nhất phát này, sẽ là một cơ hội cực lớn thuộc về Lăng Kiếm! Nếu như có thể lĩnh ngộ ra điều gì đó. Lăng Kiếm có khả năng sẽ có được sự đột phá nữa! Mà hiện nay, Lăng Kiếm đã đến được ranh giới của sự đột phá. Cho nên Lăng Thiên mới cố tình cho hắn uống viên định tâm hoàn này. Có một câu nói như vậy. Lăng Kiếm sẽ không còn cần phải đi tìm kiếm mò mẫm một cách loạn xị ngậu nữa.
Nhìn theo bóng người bước ra ngoài của Lăng Thiên. Trong mắt Lăng Kiếm tràn đầy sự tôn kính và cảm kích.
"Bọn họ đều đi cả rồi à?". Tiêu Nhạn Tuyết ngồi bên mép giường. Cúi đầu ngồi nghịch mép áo của mình. Thấp giọng hỏi. Trong giọng nói, trần đầy cảm giác mất mát.
Bất luận là bản thân mình xem Lăng Thiên là người gì của mình, nhưng lúc này đối với Lăng Thiên hay thuộc hạ của hắn mà nói, mình từ đầu đến cuối cũng là người ngoài, tất cả mọi người hầu như đều không chú ý đến sự tồn tại của mình, thậm chí là không thèm quan tâm, tuy nhiên kể cả là như vậy, đối với việc họ đột nhiên rời đi hết, không gian vốn dĩ tràn trề hơi người bỗng chốc trở lên trống trải; cảm giác lạnh lẽo đang dần dần được sinh ra. Đặc biệt là cảm giác không được tín nhiệm đó, cũng khiến cho một công chúa nhỏ kiêu ngạo như Tiêu Nhạn Tuyết
Lăng Thiên chầm chậm bước đến, ngồi lên chiếc ghế đặt trước mặt nàng, ậm ừ một tiếng.
Tiêu Nhạn Tuyết cười: "Những thủ hạ này của huynh, bất luận là nam hay nữ đều rất tài giỏi; đặc biệt là người nằm trên giường càng là cao minh, có những cao thủ tài giỏi như vậy, chỉ sợ tìm khắp thiên hạ cũng không có quá nhiều? Nếu như Lăng Gia của ngày xưa chỉ cần có một người như vậy thôi cũng là quá xa xỉ rồi!".
Lăng Thiên ngẩn người, cười nói: "Cô hiểu cũng không ít nhỉ; bọn họ dường như chưa từng có biểu hiện gì trước mặt cô, cô làm thế nào mà phát giác được vậy?".
Tiêu Nhạn Tuyết vẫn cúi thấp đầu, nói một cách thâm trầm: "Những người khác nhau, trên người họ sẽ có khí chất khác nhau; trong loạn thế như này, những người có võ công càng cao, thì càng tự tin; mà còn bất luận là hành động cử chỉ hay phong thái khí độ đều có thể nhìn ra được. Đó là một kiểu khí thế của những người tài giỏi hơn người, tràn đầy cảm giác nắm giữ trong tay quyền sinh quyền sát. Điểm này,là không thể sai được; kể cả là không biểu hiện ra, nhưng cái khí thế vô hình có thể nhận biết được một cách rõ nét. Đặc biệt, trên người Lăng Kiếm được biểu hiện ra càng rõ ràng, lại cộng thêm thái độ của mấy cao thủ nhỏ tuổi hơn một chút kia đối với hắn, do đó thân phận, thực lực của hắn chắc chắn không cần nói cũng biết".
Lăng Thiên cười gật đầu: "Không sai, ta nghĩ chắc cô cũng từng gặp không ít những người có khí chất như vậy? Nếu không sẽ không có kinh nghiệm như vậy".
"Huynh đang nói đểu muội đấy à?". Tiêu Nhạn Tuyết ngẩng đầu lên có chút oán trách: "Lúc muội từ Thừa Thiên về đến nhà, những người chủ sự trong nhà hỏi muội, bên cạnh Lăng Thiên có những người nào? lực rốt cuộc là như thế nào? Thậm chí còn hỏi muội, tất cả những người mà muội tiếp xúc ở Lăng Gia, đều là những người như thế nào; huynh biết muội trả lời như thế nào không?".
Lăng Thiên bỗng cảm thấy hai môi khô khô, hắn liếm môi, xoay mặt lại, khàn giọng hỏi: "Cô trả lời như thế nào?".
Tiêu Nhạn Tuyết cười có chút kiêu ngạo nói: "Muội không muốn bán đứng người mà muội quan tâm, cho nên câu trả lời của muội là, không biết. Bất luận là ai hỏi muội, muội đều nói như vậy. Đó cũng chính là nguyên nhân mà rất nhiều người trong gia tộc có thái độ bất mãn với muội, cho nên lúc nhắc đến chuyện hôn sự của muội thì không ai có thể nói đỡ cho em cả".
Tiêu Nhạn Tuyết nhìn Lăng Thiên: "Nếu như huynh hỏi muội, Tiêu Gia có bao nhiêu nhân lực, tài lực, quân đội, cao thủ…, câu trả lời của muội cũng là như vậy, đối với anh cũng như vậy, đối với gia tộc muỗi cũng như vậy!". Nàng cười một cách có chút áy náy nói: "Không biết".
Lăng Thiên trầm tư cười một cái, lặng lẽ nói: "Nên là như vậy, cám ơn muội, có thể đặt ta và gia tộc nhà muội ở vị trí cao như nhau".
Tiêu Nhạn Tuyết cười một cách buồn rầu, nói: "Đa tạ sự lí giải của huynh. Thực ra, trong số những thuộc hạ của huynh, muội thật sự để ý đến không phải là cái người bị thương đó, người ta thật sự để ý, cũng hoàn toàn không nhìn rõ được là nữ tử tuyệt sắc kia!".
Lăng Thiên mắt lóe lên: "Ồ?!".
Tiêu Nhạn Tuyết: "Cô nương này không những phong nhã, xinh đẹp, khí khái cao hoa, ẩn nấp thân không lộ, khả năng còn cao hơn một bậc so với người bị thương đó, không, hai người dường như không thể dùng một lời mà nói chung được, dựa vào những người tôi từng biết, chỉ sợ chỉ có Lăng Thiên huynh mới có thể sánh ngang vai với cô gái tên là Lê Tuyết đó! Kể cả cô ấy có kém hơn huynh, nhưng có lẽ cũng kém không quá nhiều".
Lăng Thiên nghe lời đánh giá của Tiêu Nhạn Tuyết về Lê Tuyết không có bình luận gì cả, hắn không hề kinh ngạc cô ta đánh giá Lê Tuyết quá cao, trên thực tế, sự đánh giá của Tiêu Nhạn Tuyết cũng giống như phán đoán của Lăng Thiên, là vô cùng hợp lí, Lăng Thiên tự hỏi mình, nếu như đem tất cả những kẻ địch của mình liệt kê ra thì Lê Tuyết có thể xếp vị trí thứ ba, chỉ dưới Tống Quân Thiên Lí và Ngọc Mãn Lâu, đây cũng là bởi vì Lê Tuyết bản thân c không có thế lực!
Cái mà Lăng Thiên kinh ngạc là sự sắc bén trong nhận xét của Tiêu Nhạn Tuyết, chỉ gặp mặt trong thời gian ngắn như vậy, mà có thể nhìn ra được, có thể phán đoán ra được thực lực đại khái của mỗi người mà cô ta từng gặp, cũng khá là xuất sắc! Chỉ cần dựa vào nhãn lực hơn người này thôi cũng đáng để khen ngợi!
Tiêu Nhạn Tuyết cười một cách buồn bã, nói: "Không cần phải kinh ngạc như vậy, muội từ nhỏ đã được gặp quá nhiều người, chút nhãn lực này cũng gọi là có, nhưng chính là vì thế, tại nơi nguy hiểm như thành Minh Ngọc, đang lúc cần dùng người, huynh lại muốn những thuộc hạ của mình rời khỏi nơi đây, chắc chắn có việc gì đó cực kì quan trọng; điểm này, huynh không nói thì muội cũng đoán được: cùng với sụ rời khỏi của mấy người này, cả đại lục này chắc sẽ có sự thay đổi lớn phải không?".
"Tiêu tiểu thư nặng lời rồi". Lăng Thiên nói một cách nhạt nhẽo: "Kế hoạch xưa nay không nhanh bằng sự biến hóa, cũng phải phòng bị trước lúc mưa bão đến chứ".
Tiếp sau đó hai người dường như không còn đề tài gì để nói chuyện, hồi lâu không có ai nói gì, trong phòng bỗng chốc bao phủ một bầu không khí im lặng khó xử.
Hồi lâu, Lăng Thiên khẽ than một hơi, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Thời buổi loạn lạc, người có lòng sao có thể chỉ biết đến bảo vệ riêng mình? Không ngừng dũng cảm tiến về phía trước mới là con đường an thân lập mệnh thật sự; nếu như sinh trong thời buổi hòa bình, kể cả ta có vạn trượng hùng tâm, thì chẳng qua cũng chỉ làm được vài chuyện không đâu. Mỗi người có một lập trường của riêng mình, vì bản thân vì người thân, nói thế nào cũng phải xông pha một chuyến, bất kể thành bại, cũng được xem là không uổng phí cuộc đời này. Mà họ chuyến này rời đi, tất cả những việc họ làm, đều chẳng qua là vì để cho chúng ta có thể sống được tiếp mà thôi. Cô cũng nên biết, kể cả ta là tuyệt thế thiên phú như cô nói, thì căn nguyên Lăng Gia nhà ta cũng chỉ là như vậy mà thôi, có thể có được một cao thủ như Lăng Kiếm trấn giữ đã là một sự xa xỉ, tuyệt đối không thể so sánh được với những gia tộc lớn có truyền thống ngìn năm như các người, cho nên ta chỉ có chuẩn bị trước, để nếu sau khi nỗ lực mà cuối cùng vẫn binh bại thân vong, thì cũng xem là không có gì phải hối hận cả".
Những lời này của Lăng Thiên, dường như là những lời nói vô tâm, lại cơ hồ như bộc lộ ra một cách đơn thuần tinh thần của mình, ngữ điệu vô cùng chậm rãi, giọng nói cũng vô cùng bi lương, dường như thể hiện raà không cam chịu trong lòng Lăng Thiên. Nhưng thật sự ý của hắn là gì thì không mấy người có thể đoán được. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Nếu như Lê Tuyết có ở đây, nghe được những lời cảm khái vừa rồi của Lăng Thiên, nhất định sẽ chỉ vào mũi của Lăng Thiên mà hỏi hắn, lúc ngươi nói những lời này chẳng nhẽ không cảm thấy đê tiện vô liêm sỉ sao?.
Nhưng Tiêu Nhạn Tuyết không phải là Lê Tuyết, nghe thấy những lời mà Lăng Thiên nói liền cảm thấy vô cùng xúc động đậy, ngẩng đầu lên ưu phiền, cắn môi, nhẹ nhàng nói: "Ông trời không tuyệt đường sống của mọi người, hiện nay mọi thứ vẫn chưa được bắt đầu, thì cũng là kết cục chưa được xác định, huynh sao phải bi quan như vậy, thế sự không có sự tuyệt đối mà!".
Quyển 5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.