"Hả?? Hoàng hậu??!!" Lăng Thần kinh hãi thất sắc nói: " sao lại có thể? Ta. Ta chỉ là thị nữ của công tử mà. Từ chưa từng nghĩ đến điều này. Ta chỉ muốn bồi tiếp bên người công tử. Cho dù có làm thị thiếp cho công tử cũng được mà. Sao lại như vậy. Hoàng..". Lăng Thần kích động mặt biến sắc trắng bệch đi, giọng nói cũng lắp bắp lên, không còn vẻ ung dung thản nhiên như trước nữa.
Lê Tuyết cười khanh khách rồi với bộ dáng đầy trí tuệ nói: "Nữ tử bên người Lăng Thiên không có mấy người. Do hắn từ nhỏ đã giả bộ làm một gã hoàn khố nên căn bản là không nữ tử nào dám dây dưa với hắn, hơn nữa nữ từ có thể chân chính làm cho hắn động tâm cũng thật sự rất ít. Trước mắt mà nói chỉ có ngươi là một, tiếp theo là Băng Nhan, Thủy Thiên Nhu hoặc giả có thể có thêm một Tiêu Nhạn Tuyết, một Kiểu Nguyệt công chúa hoặc nhiều nhất cũng có thể có một Vệ Huyên Huyên. Tuy nhiên Vệ Huyên Huyên lại thực sự không quá thân thiết nên có thể không kể đến. Nhìn quanh thì cũng chỉ có một vài người này nhưng trong số những người này người nào có thể làm hoàng hậu. Người nào có tư cách làm hoàng hậu?".
Lê Tuyết ôn nhu cười nói: "Hoàng hậu cũng không nhất thiết phải là chánh thê. Nếu đơn thuần dựa vào việc lấy tiêu chí là tử đệ thế gia mà chọn vợ thì thân phận của ngươi có thể có chút trở ngại, tựa hồ không đủ tư cách trở thành chánh thê. Thậm chí những việc trong quá khứ cũng có thể trở thành vết ố trong đời ngươi nhưng nếu xem xét trên khía cạnh khác mà nói thì sau khi trở thành hoàng hậu tình hình lại hoàn toàn kháchậu là nhất quốc chi hậu, cái thân phận này đối với thiên hạ thế cục cũng có ý nghĩa cực kỳ trọng đại".
"Ngọc Băng Nhan có Ngọc Gia là bối cảnh. Thủy Thiên Nhu có Thủy Gia bối cảnh. Tiêu Nhạn Tuyết có Tiêu Gia làm bối cảnh. Kiểu Nguyệt cũng có Long gia Vương thất làm bối cảnh. Với bối cảnh như vậy, bất kỳ người nào trong số họ, cho dù là nhân vật hiền tài thế nào cũng căn bản là không thể đăng thượng ngôi vị hoàng hậu. Các nàng tuyệt không thể lên ngôi hoàng hậu nhưng các nàng đều có đủ tư cách để làm chánh thê của Lăng Thiên. Cho nên ngoại trừ ngươi ra thì cũng không có bất kỳ ai thích hợp hơn. Cho dù ngươi không muốn, ngươi không nguyện ý thì Lăng Thiên sau khi thống nhất thiên hạ sẽ nhất định đưa ngươi lên ngôi bảo tọa hoàng hậu. Về điểm này, ta so với ngươi thì rõ ràng hơn nhiều. Mặt khác, ngươi có tự hỏi tại sao hắn vì sao không giao Lăng Phủ biệt viện cho người khác mà lại giao cho ngươi. Cái này hoàn toàn rõ ràng a".
"Như vậy... cho dù là Băng Nhan nàng không được thì còn có tỷ tỷ ngươi mà. Muội muội như thế nào có thể cùng tỷ tỷ tranh chấp?!" Lăng Thần cẩn thận nói. Cái này cũng không phải là giả vờ vì từ sâu trong lòng Lăng Thần có cảm giác mâu thuẫn về ngôi vị hoàng hậu này. Nàng tự nhận chính mình cũng không có khả năng đảm nhận thân phận mẫu nghi thiên hạ này.
"Ta?" Lê Tuyết ha ha cười to: " Cái này thì ngươi không biết rồi. Cho dù có cấp cho Lăng Thiên thêm một vạn lá gan thì hắn cũng tuyệt không có dũng khí lập ta làm hoàng hậu! Bối cảnh của ta, so với gia tộc của bốn nàng gộp lại thì vẫn còn làm cho Lăng Thiên cảm giác kiêng kỵ hơn gấp bội. Nếu được Lăng Thiên đồng ý thu nhận thì ta đã cảm thấy hài lòng rồi".
"Hả". Lăng Thần cả kinh đưa tay che cái miệng nhỏ nhắn. Vị Lê Tuyết tỷ tỷ này lại có bối cảnh lợi hại như vậy nhưng là thế lực nào vậy? Chưa từng nghe nói qua tại thế giới này lại có thế lực nào như vậy a. So với gia tộc của bốn nàng kia còn muốn kinh khủng hơn. Chúa ơi. Như vậy thì đây là dạng thế lực gì. Lăng Thần hít một hơi lương khí nhưng suy tư tái tam cuối cùng vẫn không nghĩ ra thế gian lại có thế lực nào có thể so với thực lực của bốn nhà tổng hợp lại mà còn muốn mạnh hơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Ôi. Vô luận như thế nào đây cũng là chuyện sau này. Ngay lúc này thành bại chưa định, nhắc đến thì còn quá sớm! Chúng ta đi thôi xem bộ dáng Nam Cung thế gia chuẩn bị hảo hảo chưa hay là lại đánh giá cao thực lực của bọn hắn". Lê Tuyết chủ động chấm dứt câu chuyện xây dựng lâu đài trong không khí này.
"O " Lăng Thần từ sự khiếp sợ cự đại tỉnh lại đồng thời trong nháy mắt lại nghĩ đến mưu kế đối với Nam Cung thế gia thì đầu óc trong nháy mắt lại thanh minh trở lại: " như vậy cũng không cần thiết. Chúng ta sau khi đi ra mặc dù tư thái hành sự có vẻ bí ẩn nhưng người của Nam Cung thế gia lại nhất định sẽ có được tin tức. Hơn nửa năm trước công tử đã an bài một quân cờ này nhằm phát huy diệu dụng tại thời khắc tối hậu nên sao có thể coi thường được. Vì vậy theo ta đánh giá, Nam Cung thế gia nhất định là sớm đã bắt đầu hành động. Có lẽ ngay lúc này, trên đường chúng ta quay về".
Lăng Thần mắt thần thanh minh đầy vẻ tự tin nói "Nếu như Nam Cung Ngọc thực sự có chút tiểu thông minh mà nói thì nàng lập tức lựa chọn đình chỉ hành động lần này. Đó mới là cử chỉ thông minh. Kiên quyết đem Nam Cung thế gia rút lui, bí mật đến nơi thâm sơn cùng cốc thường nhân khó phát giác ra mà tĩnh dưỡng sinh tức! Kế sách rõ ràng như thế trong mắt người vô tâm thì có vẻ như chúng ta không có sự phòng bị nhưng khi suy nghĩ kỹ thêm một chút thì sẽ lập tức bị xem thấu. Vì sao trước đây chúng ta phòng bị chu đáo như vậy mà lúc này đám nội gián của Nam Cung thế gia tham gia vào công tác hoạch định kế hoạch lại được thả lỏng đến thế. Đây là sơ hở rất lớn. Liệu đây có phải là cạm bẫy kinh khủng nào không!".
Lê Tuyết lạnh lùng phân tích, nhất trận kiến huyết chỉ ra điểm sơ hở trong an bài trong kế hoạch trở sát của Lăng Thần: "cái này tựa như lúc ngươi buồn ngủ lại có người đưa gối đầu đến hay lúc ngươi muốn giết một người thì người đó lại lập tức kê cổ dưới thanh đồ đao của ngươi. Tất cả rất thuận lợi sao? Nếu như là ngươi gặp phải hiện tượng dị dạng khác thường này thì có sinh nghi tâm hay không?"
Lăng Thần cẩn thận suy nghĩ một chút rồi có chút mất mát nói: " không sai. Trong kế hoạch của ta quả nhiên là không có chút sơ hở nào nhưng bản thân kế hoạch không có sơ hở lại chính là sơ hở lớn nhất. Chúng ta thật sự là có chút khinh tâm".
Lê Tuyết ha ha cười nói " cho nên ta đánh giá kế hoạch lần này rất có thể là thất bại. Nếu kế hoạch lần này do Nam Cung Thiên Hổ chủ trì thì nhất định là sẽ thành công nhưng ngay lúc này lại có người ngăn cản Nam Cung Hổ, nhất định là vì tránh cho Nam Cung Thiên Hổ lỗ mãng hành động cho nên khả năng thành công lại thật sự không lớn".
"Như vậy được rồi, chúng ta sẽ có hậu sách". Lăng Thần lãnh đạm cười nói " Dù sao cơ hội chung quy là vẫn còn mà".
"Kỳ thật. Cho dù bọn hắn thực sự bỏ qua kế hoạch lần này thì chẳng lẽ chúng ta lại không thể trực tiếp giết đến cửa sao".
Rồi cười nói: " không phải là quên. Cuối cùng ta có thể lấy lý do Nam Cung Thiên Long đã động thủ với chúng ta trước để mà tiến hành trả thù. Đây là lý do hoàn toàn chính đáng, tin tưởng là không có người nào vì một thế gia đang sắp phá sản mà lên tiếng đâu ba?!"
Lăng Thần khẽ cười, hai người cùng ra khỏi nơi ẩn thân tung mình lên ngựa nhằm hướng Lăng Phủ biệt viện mà đi. Kế hoạch chu mật mất bao lâu khổ tâm an bài nay lại bị phá sản. Hai người tuy ngoài miệng nói là thông suốt nhưng trong lòng nhiều ít chung quy vẫn có chút không thoải mái. Tựa như sau khi tích súc một quyền đầy khí lực thì lại đánh vào không khí. Cho nên trên đường đi hai người cũng không có cao hứng, vẻ mặt đều âm trầm nghiêm nghị mà cũng không tiếp tục nói gì nữa.
Đi qua khúc núi trước mặt là có thể từ xa nhìn thấy kiến trúc hùng vĩ dị thường của Lăng Phủ biệt viện. Từ chỗ này đến Lăng Phủ biệt viện bất quá chỉ có vài dặm. Lăng Thần cuối cùng thở dài một tiếng nói: " xem ra, Nam Cung Ngọc thực sự rất thông minh, xứng đáng là một đối thủ.
Lê Tuyết tán đồng nói: "Đúng vậy. Chúng ta đã đánh giá thấp trí tuệ của địch nhân. Cái này chính là sai lầm lớn nhất của chúng ta".
Lời còn chưa dứt. Miệng Lê Tuyết đột nhiên mở ra thật to, đôi mắt xinh đẹp cũng trợn tròn rồi trong miệng phát ra một câu cực kỳ không phù hợp với phong thái thục nữ " Ta kháo! Tại sao lại ở chỗ này? Thật là người thông minh! Rất thông minh a!?"
Lăng Thần trên mặt đỏ hồng. Trong lòng suy nghĩ vị Lê Tuyết tỷ tỷ này cái gì cũng tốt. Phong tư như thần, đạm nhã như tiên nhưng sao ăn nói lại khó nghe như vậy. Theo hướng Lê Tuyết nhìn Lăng Thần cũng nhìn theo thì không khỏi cả kinh. Một loại cảm giác khó hình dung được nổi lên, có thể nói là cực độ hưng phấn cơ hồ nàng cũng học theo Lê Tuyết nói một câu: " ta kháo". Câu nói đã lên đến cửa miệng nhưng Lăng Thần cuối cùng lại gian nan nuốt quay về. Tuy nhiên vẻ mặt như vậy, trong mắt người khác lại tạo ra vẻ hết sức quái dị.
Đơn giản là...
Trước mặt mấy bước vừa có một đại đội nhân mã vô thanh vô tức xuất hiện, số lượng có đến hơn trăm người trực tiếp đem lối đi bít kín hoàn toàn. Ngoài ra trong bó còn có khá nhiều bóng nhân ảnh thấp thoáng, tiếng tay áo phá không trầm thấp cùng tiếng cước bộ truyền ra. Rõ ràng là đang có một bộ phận nhân mã cố gắng đi vòng giống như muốn vòng ra phía sau Lăng Thần và Lê Tuyết để ngăn chặn hậu lộ của hai người.
...Đứng đầu đám người là một gã vai rộng, thắt lưng thô, mặt đầy râu, một thân cơ bắp, trong ánh mắt lộ ra quang mang hung ác nhìn Lăng Thần, chính là Nam Cung Thiên Hổ!
Phía sau Nam Cung Thiên Hổ có ba người vóc dáng cao lớn đứng hộ vệ tạo thành thế chúng tinh phủng nguyệt bảo vệ yếu nhân. Ngoài ra bên cạnh đó còn có một người lãnh đạm tự tin mà cười nhìn Lăng Thần với vẻ đố kị và thống hận đến cực điểm. Đây chính là nhân vật Lăng Thần trong miệng khen là người thông minh, gia chủ Nam Cung thế gia hiện nay, Nam Cung Ngọc!
Hai người vạn vạn lần không nghĩ đến. Vốn đã nhận thức là kế hoạch xuất hiện sơ hở cực đại, đã tuyệt không dám hy vọng kế hoạch dụ địch thành công thì cư nhiên nó lại thành công mà lại thành công quá mức. Mà những nhân vật muốn dụ đến để giết thì lại xuất hiện không thiếu người nào trước mặt mình. Sự vui mừng lẫn sợ hãi cực lớn làm cho Lăng Thần và Lê Tuyết, hai phụ nữ có chút thất thần đều trừng mắt há to miệng, bộ dáng khiếp sợ ngoài dự liệu thật lớn.
Chính vẻ sợ hãi lẫn vui mừng này trong mắt người khác lại trở thành hình ảnh hai phụ nữ hoảng sợ do bất ngờ!
"Lăng Thần cô nương, đã lâu không gặp…" Nam Cung Thiên Hổ dùng một loại khẩu khí đắc ý dào dạt, một loại tư thái nắm chắc thắng lợi tự cao tự đại, một loại tư thái cao cao tại thượng. Nhìn hai nữ nhân đối diện sắc mặt khiếp sợ đến cực đại, trong lòng Nam Cung Thiên Hổ dâng lên luồng khoái ý mạnh mẽ. Dạng ánh mắt này tuyệt không giống như đang giả vờ. Nếu như chân chính là giả vờ thì hai nàng biểu diễn cũng rất thành công ba.
"Nam Cung nhị gia? Cái này là sao? Chẳng lẽ muốn ngăn trở ta về nhà sao?" Lăng Thần nhanh chóng thu liễm vẻ mặt. Thời khắc này không thể để cho đối phương nhìn thấy sự hưng phấn của mình a. Không thì vạn nhất bọn hắn xoay người bỏ chạy thì chẳng phải là…
Nam Cung Thiên Hổ khoái ý cười to đột nhiên cảm giác được chính mình là một đầu hoa miêu lanh lợi đang tận tình làm trò chuẩn bị đem hai con chuột nhỏ đáng thương chơi đùa dưới lợi trảo của mình. Biểu hiện của Lăng Thần trong mắt hắn chính là vẻ sợ hãi từ trong nội tâm. Hắn hắc hắc cười lạnh hai tiếng nói: " khô.. gì? Lăng Thần cô nương. Ta lấy tư thái này xuất hiện tại đây chẳng lẽ lại có thể khô gì". Vài câu nói này của Nam Cung Thiên Hổ lộ ra ngữ khí có chút khả ố. Nhất là bộ dáng. Hai mắt hắn nhìn chăm chú vào đường cong lả lướt trên thân thể Lăng Thần, lướt đi lướt lại mấy lần, trong ánh mắt tràn đầy vẻ dâm tục.
Quyển 6