Lăng Thần sắc mặt trầm xuống khiển trách nói: " Nam Cung Thiên Hổ. Tại Thừa Thiên này mà ngươi cư nhiên có dũng khí dám đối xử với ta như thế. Nam Cung thế gia quả nhiên là lá gan rất lớn a. Không muốn giữ mệnh a".
"Ha ha". Một trận cười thê lương đột nhiên vang lên, Nam Cung Ngọc tách hai hàng hộ vệ ra, chậm rãi đi lên, trong hai mắt nàng tràn đầy hận ý nói: " Lăng Thần. Lăng Thiên điên cuồng giết chết phụ thân ta. Đối với Lăng Gia các ngươi chẳng lẽ chúng ta lại phải nói lễ số gì sao".
Lê Tuyết chăm chú nhìn bộ mặt Nam Cung Ngọc nọ có chút biến dạng thì trong lòng mơ hồ có chút rõ ràng vấn đề ở chỗ nào nói: " Nếu là công tử giết phụ thân ngươi thì các ngươi nên đi tìm công tử a. Oan có đầu nợ có chủ. Các ngươi gióng trống khua chiêng ngăn đón cô nương chúng ta làm gì".
Nam Cung Ngọc không thèm nhìn nàng cắn răng nói: " Lăng Thần! Ngươi chính là một nha đầu ti tiện. Ngươi rất kỳ quái là vì sao ta lại muốn chọn ngươi để hạ thủ? Ha ha…"
Hai mắt Nam Cung Ngọc đột nhiên đỏ ngầu như máu há miệng điên cuồng cười to một trận: "...Cái đáng chết nhất của ngươi chính là ngươi rất đẹp. Tất cả các nam nhân đều nhắc đến ngươi, cũng muốn đem ngươi về làm bảo bối. Gã Lăng Thiên kia cũng rất tin tưởng và sủng ái ngươi, cư nhiên giao cho ngươi chưởng quản tất cả thế lực của hắn. Ngươi tính là đồ vật gì. Ngươi bất quá chỉ là một tỳ nữ hạ tiện! Bất quá chỉ là một nha đầu dùng để mua bán! Bất quá chỉ là một một... Ngươi căn bản là không đáng tiếp tục ở lại thế giới này. Giết chết ngươi chính là muốn Lăng Thiên nhất định phải rất đau lòng, rất tuyệt vọng. Ha ha cáp cáp. Ta chính là muốn làm cho hắn phải đau lòng. Ta chính là muốn làm cho hắn phải tuyệt vọng!"
Nam Cung Ngọc dữ tợn nói: " đừng có vọng tưởng có người đến cứu các ngươi. Ta không nói các ngươi thật sự rất bất cẩn. Không mang theo một nha hoànó dũng khí xuất môn. Ta vốn từng hoài nghi liệu đây có phải là một cạm bẫy được thiết trí rất tốt hay không nhưng ta thấy thế lực của Lăng Gia cho dù gần nhất cũng cách đây khá xa, lấy thực lực của chúng ta thì có thể trong nháy mắt là bắt giữ được các ngươi. Vận khí của ta thật sự là không tệ a. Lăng Thiên không phải coi ngươi là trân bảo sao. Ha ha ôi ôi. Ta sẽ để cho trân bảo của hắn qua tay hơn một trăm nam nhân, không chính xác phải là trải qua hạ thân của hơn một trăm nam nhân. Ha ha. Lăng Thiên giết phụ thân ta, phá hủy hy vọng của Nam Cung thế gia chúng ta thì lúc này ta sẽ cho Lăng Thiên đội cái mũ xanh cực lớn a. Làm cho phụ nữ hắn sủng ái nhất nằm dưới một đám cừu nhân mà uyển chuyển tiếp nhận hoan lạc a! Sống không bằng chết a".
Nam Cung Ngọc ác độc nói " ngươi cứ yên tâm. Ta nhất định sẽ không giết ngươi. Ta sẽ bắt ngươi lại, chờ sau khi các thủ hạ vệ sĩ của ta hưởng thụ xong thì sẽ đem ngươi đến Kim Bích Thành bán vào kỹ viện đê tiện nhất. Mỗi ngày đều phải tiếp vô số nam nhân thô lỗ bất kham, bị chúng khinh nhờn. Ngươi vốn không đáng ở trên cao".
Nhìn sắc mặt điên cuồng của Nam Cung Ngọc, thậm chí kích động đến mức đồng tử trợn to lên thì Lê Tuyết ngầm thở dài một hơi khẩu khí.
Chính mình đã nói hoàn toàn chánh xác. Kế hoạch lần này đích xác là có sơ hở nhưng lại vẫn thành công mà nguyên nhân chủ yếu lại xuất phát từ Nam Cung Ngọc. Lê Tuyết chợt nghĩ đến hai điểm: Thứ nhất, tình báo của Nam Cung thế gia thật sự là rất lạc hậu. Bọn hắn cư nhiên không có ai biết Lăng Thần căn bản không phải là nữ nhân vô lực không trói nổi một con gà, trái ngược lại nàng tuyệt đối là một nhất lưu cao thủ mà bọn hắn tuyệt đối không thể dễ dàng chế phục được. Nguyên nhân thứ hai có thể nói là rất trọng yếu, đó chính là sự đố kị của phụ nữ.
Bản tính đố kị của phụ nữ một khi đã phát tác thì toàn bộ không nói đến lý lẽ, nhất là đố kị bị đè nén đã lâu nay nhất thời bộc phát ra thì lại càng kịch liệt. Lúc đó chỉ có một loại cảm giác hận không thể hủy diệt cả thế giới này.
Nhìn bộ dáng Nam Cung Ngọc đố kị với Lăng Thần thì thật sự là rất mạnh mẽ mà cũng bị đè nén đã lâu. Bất kể là về dung mạo hay tài học cũng như các phương diện khác Lăng Thần đều cao hơn Nam Cung Ngọc không chỉ một bậc hoặc giả có thể nói là hai người căn bản không thể so sánh với nhau. Sự chênh lệch là rất lớn. Lê Tuyết đoán chính điều này có thể đã làm cho vị cô nương vốn quen ở trên vị trí cao cao tại thượng, sống một cuộc sống an nhàn sung sướng, luôn là trung tâm chú ý quan tâm của mọi người cảm thấy mất thăng bằng
Bất quá đơn độc vấn đề này cũng chưa phải là nguyên nhân chính. Lê Tuyết rất mẫn cảm đã chú ý đến khi Nam Cung Ngọc nói đến hai chữ " Lăng Thiên " thì đột nhiên thấp giọng, nghe không rõ ràng lắm, hơn nữa trong hai chữ này lại ẩn chứa sự tuyệt vọng mạnh mẽ cùng nỗi u oán không cam lòng đến phẫn nộ. Điều này làm cho Lê Tuyết bừng tỉnh đột nhiên hiểu ra.
Đầu tiên là đến Thừa Thiên. Tiếp theo là cùng Dương Gia giao hữu, tiếp theo lại phát hiện ra Lăng Thiên ẩn nhẫn, nhất là một loạt chuyện tình sau đó lại phát hiện ra một Lăng Thiên kiệt xuất và mạnh mẽ. Lấy tâm tư mộng mơ ngo ngoe muốn động của thiếu nữ nhất là khi lại có quan hệ lợi ích với Lăng Thiên nên việc triển khai hợp tác này lại làm cho Nam Cung Ngọc trong lòng le lói hy vọng. Nhưng tình huống lại thay đổi quá đột ngột. Phụ thân Nam Cung Ngọc trực tiếp chết trong tay Lăng Thiên khiến cho mọi mơ ước của Nam Cung Ngọc đều tan biến như sương, tất cả không còn nửa điểm hy vọng.
Cho nên tâm tình lúc này chỉ muốn hủy diệt tất cả. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Nam Cung Ngọc trong lúc điên cuồng tuyệt vọng đã lựa chọn hủy diệt Lăng Gia, hủy diệt Lăng Thần, Lăng Phủ biệt viện, hủy diệt Lăng Thiên và sau cùng là hủy diệt chính nàng.
Nhưng mục tiêu đầu tiên trong kế hoạch hủy diệt này của nàng lại chính là Lăng Thần! Nguyên nhân là do Lăng Thần rất ưu tú làm cho người vốn tự cho là bất phàm như Nam Cung Ngọc cũng cảm thấy tự ti mặc cảm. Có nàng bên cạnh Lăng Thiên thì Nam Cung Ngọc căn bản là không có nửa điểm tự tin mà đi tranh đấu gì! Mà Lăng Thần lại là một oan gia đáng chết, là nữ nhân khả ái nhất.
Cho nên nàng muốn giết Lăng Thần, nhưng trước khi giết thì lại muốn lăng nhục nàng, làm cho nàng nhục nhã nhất không còn dám nhìn ai nữa.
Thật là một nữ nhân điên cuồng! Trong lòng Lê Tuyết thở dài thật lớn đồng thời suy nghĩ lại bay đến trên người Lăng Thiên. Tên oan gia này không biết lại trêu chọc đến tâm tư của bao nhiêu thiếu nữ nữa. Bao nhiêu thiếu nữ nữa sẽ vì hắn mà điên cuồng.
Từ một gã với xú danh hoàn khố đột nhiên biến thành bá chủ một phương anh minh thần võ, văn thải phong lưu đích tuyệt danh sĩ, võ công tuyệt đỉnh thiếu niên anh hùng. Sự thay đổi đột ngột này giống như một con vịt nhỏ xấu xí đột nhiên biến thành thiên nga! Đây chính là những tình tiết mà tất cả các thiếu nữ đang hoài xuân đềukháng cự được thế mà tất cả lại thể hiện trên người Lăng Thiên, hơn nữa những cô gái trẻ lúc trước vốn rất khinh thường Lăng Thiên nên khi xuất hiện tình huống này thì phản ứng đầu tiên là hiển nhiên không tin nhưng sau đó lại là tò mò mà đi điều tra. Sau đó mới biết chuyện tưởng như chỉ có trong truyền thuyết nọ hết thảy đều là người thật việc thật thì cuối cùng không kiềm chế được mà sinh tâm ái mộ.
Quả nhiên là hảo thủ đoạn câu dẫn gái trẻ!
Cho dù là bất cứ một thiếu nữ nào muốn miễn nhiễm khỏi tình huống ếch xanh đột nhiên biến thành vương tử đầy kịch tính này tựa hồ cũng rất khó khăn.
Lăng Thần ngay cả hàm dưỡng có cao, tâm chí có cao, tâm tư thận mật thì dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ không đến hai mươi tuổi. Những lời ác độc này của Nam Cung Ngọc không khỏi khiến nàng tức giận đến phát run. Tất cả những lời của Nam Cung Ngọc đều thật sự là rất ác độc, rất hạ lưu vô sỉ. Tất cả nữ nhân mà nói, không một ai có thể chịu được cự đại sỉ nhục này. Ngay cả nghĩ cũng chưa nghĩ đến nữa là trải qua kinh nghiệm.
Lăng Thần phẫn hận thấp giọng bình tĩnh nói: " Nam Cung Ngọc! Không ngờ ngươi lại ác độc như thế. bất quá chỉ bằng vào ngươi thì không đủ lực a".
Nam Cung Ngọc khoái ý cười nói: " Lăng Thần. Ngươi cho rằng ta không biết là ngươi có võ công sao? Nếu ngươi thực sự không có võ công thì sao lại có dũng khí đơn độc xuất môn...! Các ngươi giữ bí mật công việc rất chu toàn nhưng trong thiên hạ không có cái gì hoàn toàn bí mật. Ngươi mặc dù tại Thừa Thiên chỉ xuất thủ qua một lần, vui đùa cùng mấy tên háo sắc nhưng đã hoàn toàn để bại lộ ra. Võ công của ngươi cũng không yếu, chẳng lẽ ta lại không biết. Ngươi biết kế hoạch mưu sát ngươi của ta đã kéo dài bao lâu không, chẳng lẽ là ta đùa giỡn với ngươi".
Nàng dùng hai tay chỉ ra bốn phía nói: " đám người này đều là hơn một trăm thiết huyết dũng sĩ của Nam Cung thế gia ta. Là nam nhân của Nam Cung thế gia ta, lúc này hoàn toàn đủ lực lượng để bắt ngươi đồng thời cũng là lực lượng mạnh mẽ nhất của chúng ta. Càng huống chi còn có nhị thúc ta tự thân lĩnh đội! Các ngươi, hai người các ngươi có thể xông ra khỏi thiên la địa võng này sao? Ngay cả có chút võ công thì như thế nào, có thể có tác dụng gì. Ngay lúc này, tại chỗ này cách Lăng phủ biệt viện của ngươi hơn chục dặm. Ta không tin bọn ta lại không thể bắt được ngươi trước khi cứu binh của ngươi đến! Được rồi, sống an nhàn sung sướng như ngươi, chưa từng giết người qua. Ha ha ha. Động
Tùy theo âm thanh ra lệnh của Nam Cung Ngọc, Nam Cung Thiên Hổ vểnh râu cười hắc hắc vung bàn tay to lên hô: "chúng binh sĩ, theo Lão Tử tiến lên. Tên nào đầu tiên bắt được tuyệt đại mỹ nhân trước mắt này thì sẽ được hưởng thụ đầu tiên, uu tiên cấp cho Lăng Thiên tiểu nhi một cái nón xanh thật lớn. Ta cam đoan, mỹ nhân nhi trước mắt này mọi người đều có phần! Nghe thấy chưa, một thân võ công của tiểu mỹ nhân này tuyệt đối đủ cho chúng ta lăn qua lăn lại. Mọi người đều có phúc!"
Tất cả chiến sĩ Nam Cung thế gia bỗng nhiên gào lên một tiếng "ngao" một tiếng, khóe miệng cười đầy dâm tà rồi như ác lang đánh về phía mỹ nhân như quốc sắc thiên hương trước mặt. Dạng mỹ nữ này đám lính này đừng nói là muốn chạm vào mà ngay cả muốn nhìn thấy cũng là rất khó khăn mà ngay lúc này lại muốn đem một mỹ nhân tựa hồ như rất yếu đuối mong manh này bắt lấy sau đó cư nhiên muốn làm gì thì làm.
Đám thị vệ này đang nghĩ muốn đem Lăng Thần trước mặt đè xuống dưới hạ thân của mình, lại tưởng tượng ra trên khuôn mặt tuyệt mỹ của mỹ nhân có thể xuất hiện các loại biểu tình gì thì lại càng nhanh chóng tiến lên, không kiềm chế được huyết mạch sôi sục giống như trâu phát tình xông lên.
Chỉ có Nam Cung Ngọc tại một khắc này phát hiện ra đối phương có vẻ không đúng. Trong hai mắt Lăng Thần có sự xấu hổ, có tức giận nhất là nộ ý khó có lời nào có thể miêu tả được nhưng một loại biểu tình đáng ra nên có thì lại không thấy xuất hiện, đó là sự kinh hoảng loạn cùng sợ hãi.
Chẳng lẽ nàng không sợ hãi sao?! Điều này hàm xúc ý tứ gì? Có gì mà ta không có nghĩ đến sao?!
Phẫn nộ!
Cực độ phẫn nộ!
Lăng Thần bình sinh đây là lần đệ nhất có ý nghĩ muốn đem đám người trước mắt này chém làm vạn đoạn. Một người ôn nhu mềm mại như Lăng Thần ngay cả tại trong Thừa Thiên đại biến, giữa vòng vây của Long Tường và Dương Gia cũng là thời khắc nguy cấp của Lăng Gia đại viện mà nàng vẫn tận lực tránh cho hai tay mình dính máu tanh. Thế nhưng ngay lúc này nàng lại bình sinh lần thứ nhất cảm giác được một luồng sát ý từ trái tim mình vọt lên khó át chế nổi! Một Lăng Thần lúc nào cũng ung dung tao nhã, nở nụ cười ấm áp lần đầu tiên manh động tỏa ra sát khí đáng sợ
Quyển 6