Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 519: Tặng Liệt Thiên




Lăng Thiên không nói gì...
Thiên Lý cười ha ha, nói: "Lăng Thiên, mặc dù không có Giang Sơn lệnh, lúc nào ta cũng có thể sẽ đến tìm ngươi đánh nhau." Đột nhiên hắn tiến đến trước mặt Lăng Thiên, hung dữ chằm chằm nhìn hắn: "Nếu là năm năm sau, ngươi vẫn không thể cùng ta đứng trên lưng con rùa đó, ta nhất định sẽ giết ngươi! Một người không đủ để cùng ta sóng vai sống cũng vô ích.!"
Lăng Thiên trợn trắng mắt, rên rỉ nói: "Hóa ra hình phạt tử hình vẫn còn, chỉ có điều hoãn lại mà thôi..."
"Nói cho Diệp Khinh Trần, từ giờ về sau chuyện của Vô Thượng Thiên không liên quan gì đến ta; để cho bọn họ giải tán đi, thật sự là không có ý nghĩa gì!"
Thiên Lý ha ha cười, vươn người đứng dậy, đột nhiên biến mất trong trướng bồng, màn cửa khẽ động, vậy mà không thấy rõ là hắn đã đi như thế nào. Tiếng nói của Thiên Lý từ rất xa truyền đến: "Ta đi tìm con rùa, ngươi cũng phải nhanh bò lên... Liệt Thiên giao cho ngươi, ta rất yên tâm..."
"Liệt Thiên giao cho ngươi, ta rất yên tâm." Lăng Thiên thì thào lập lại một lần, hắn hiểu rõ thâm ý của những lời Thiên Lý vừa nói, đột nhiên nở nụ cười." 'Có Liệt Thiên Kiếm là có được thiên hạ?"
Lăng Thiên cười nhạt của hừ một tiếng, "Thật không ngờ những người này họ nghĩ gì, cho dù là sắc bén đến mấy, một thanh kiếm có thể chém ngàn quân, thì sao chứ? Nhưng mà đây cũng chỉ là một thanh kiếm mà thôi! Nếu ai tin những lời đồn này, chống lại cây kiếm này, xác định là không quá một giờ ba khắc thì sẽ bị băm thành trăm mảnh! Thật đúng là chuyện cười!"
Tiêu Nhạn Tuyết kéo màn cửa lên, đầu đầy sương chui vào, không hiểu gì nói: "Hắn đi tìm con rùa gì vậy? Cái gì mà ngươi cũng mau bò lên?"
Lăng Thiên trừng mắt, đột nhiên rên rỉ một tiếng, vùi đầu vào chăn bông, buồn bực nói: "Tên này không ngờ lại có thể liền đem ta một người bị thương nặng ném vào rừng sâu núi thẳm... Thật sự là không có lương tâm!"
Tiêu Nhạn Tuyết nét mặt tươi cười như hoa, vui vẻ nói: "Hắn không giết huynh đã là tốt lắm rồi. Chẳng lẽ huynh còn muốn hắn làm vệ sĩ cho huynh sao?"
Lăng Thiên cười hắc hắc nói: "Chỉ cần hắn nghe ta than vãn vài ngày đảm bảo không dám làm vệ sĩ cho ta nữa. Đáng tiếc. Thật là đáng tiếc." Đột nhiên đằng hắng một tiếng nói: "Thơm quá, thơm quá. Mùi gì vậy?" Nói xong hắn ra sức hít lấy hít để chăn nệm, khúc khích cười, mặt đầy vẻ ám muội.
Tiêu Nhạn Tuyết đỏ mặt lên, thẹn thùng. Cái chăn này mấy ngày nay nàng đều đắp lên người. Mùi thơm đương nhiên là mùi thơm từ cơ thể của nàng. Nhìn Lăng Thiên vẻ mặt hưởng thụ, nàng không khỏi trợn mắt, sắng giọng: "Chết đi!"
Lăng Thiên ha ha cười, nhíu lông mày giảo hoạt.
Tiêu Nhạn Tuyết mím môi nở nụ cười, đẹp vô cùng. Thiên Lý cứ như thế mà rời đi. Bóng tối của cái chết bao phủ trên đầu của Lăng Thiên rốt cục cũng bay đi. Tiêu Nhạn Tuyết cũng yên lòng. Trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy non xanh nước biếc, ánh nắng mặt trời tươi sáng. Tâm trạng cực kì tốt.
Một ngày sau đó. Thương thế lại có chuyển biến tốt đẹp, Lăng Thiên nghiêng nghiêng dựa vào một khối đá bên bờ suối. Trong tay giơ miếng ngọc bội ra ánh sáng mặt trời tỉ mỉ quan sát.
Đầu tóc đen xì, bóng loáng nhưng rối tung và còn buộc theo kiểu một bông hoa, đó đương nhiên là kiệt tác của Tiêu Nhạn Tuyết đại tiểu thư.
Khi Tiêu đại tiểu thư gội đầu cho Lăng Thiên, vô tình phát hiện tóc Lăng Thiên vừa đen vừa mượt, lập tức nhất thời hứng lên, liền cải trang cho hắn.
Khi mà Tiêu Nhạn Tuyết chỉnh sửa xong, còn ngây ra một hồi, không ngớt lời khen Lăng Thiên một khi mà thay trang phục nữ, thì thật sự là chim sa cá lặn, đến hoa cũng phải thấy xấu hổ trước dung mạo đó, đánh giá này khiến cho Lăng Thiên không thể không cười khổ, đừng thấy Lăng Thiên ngày thường võ công cao cường, giờ phút này trong thời kỳ dưỡng bệnh hắn có thể nói đến ngay cả một đứa trẻ cũng chưa chắc đánh thắng được, tất nhiên coi như là rơi vào tay của Tiêu đại tiểu thư, chà xát bóp nghiến, cũng đành phải chịu.
"Chim sa cá lặn", "Hoa cũng phải xấu hổ" dùng để hình dung phụ nữ mà, đương nhiên làm cho người ta miên man bất định, nhưng nếu dùng để chỉ đàn ông... Lăng Thiên luôn cho rằng phải tới H Quốc thẩm mĩ đã sau đó mới đến Thai Lan làm việc...
Nửa miếng ngọc bội cỡ lòng bàn tay vẫn như cũ, điều này căn bản nói ra là thừa thãi, ngọc bội còn có thể có bao nhiêu hình dáng? Lăng Thiên soi lên trời hồi lâu, cũng không phát hiện có gì không đúng. Trên thực tế, từ khi Ngọc Băng Nhan và Thủy Thiên Nhu lần lượt đem ngọc bội giao cho hắn, Lăng Thiên luôn để trong ngực, trước giờ cũng không có xem qua. Giờ phút này cẩn thận vuốt vuốt mới phát hiện, Thiên Tâm ngọc của Ngọc Băng Nhan là hình bán lá( một nửa của chiếc lá), Lăng Thiên vẫn nhớ mang máng, miếng ngọc Thủy Thiên Nhu,có hình dáng giống như miếng ngọc này, chỉ có điều là theo hướng ngược lại.
Lăng Thiên tiện tay lấy một mảng đá, dựa theo trí nhớ tạo ra một hình bán lá, để cùng một chỗ quan sát, nhất thời nhìn ra; Ngọc Băng Nhan và Thủy Thiên Nhu tạo thành một hình trái tim.. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://trumtruyen.vn
"Chẳng trách gọi là Thiên Tâm ngọc, quả nhiên là một trái tim a!." Lăng Thiên lẩm bẩm, ha ha cười: "Chỉ có điều giờ đây cái trái tim này chỉ còn lại có một nửa." Nghĩ tới đây, lập tức nhớ tới miếng ngọc bội rơi ra lúc ngăn chặn Ngọc Mãn Lâu, tựa hồ từ trung gian phát ra một cái chấm đen nhỏ, bị chính mình thu vào trong ngực, sờ tay vào ngực, mặt không khỏi biến sắc!
Cái chấm đen hình lục giác chẳng biết đi đâu rồi, chẳng lẽ trước đó, chân khí bạo thể, đến ngay cả y phục cũng triệt. Ngẫm ra chắc là mất.
Lăng Thiên cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ: "Nó chắc là đã thân nát xương tan, còn nhớ tới nó làm gì." Tự giễu cười mình, nhưng trong lòng cũng ít nhiều có phần thất vọng. Tiếp tục nhìn ngọc bội trong tay, hắn lại soi lên trời nhìn một hồi nữa, mới đột nhiên nhớ ra, không khỏi vỗ đầu mình.
Giữa Thủy Thiên Nhu có một chấm đen nhỏ kì dị, như vậy, Ngọc Băng Nhan cũng phải có mới đúng. Nhưng soi lên trời lâu như vậy, cả khối ngọc bội màu lục tựa hồ biến hết thành màu đen, vẫn là một miếng ngọc bội bình thường, không nói tới chấm đen nhỏ gì, căn bản đến ngay cả một tỳ vết cũng không có!
Hơn nữa, trong ngọc bội này, tại sao lại có thể có điểm đen tồn tại? Hơn nữa điểm đen còn không phải là nhỏ, nếu có thể thấy rõ ràng, chẳng phải thành lỗ thủng lớn sao?
Lăng Thiên quả thật là không hiểu gì về ngọc, nhưng cũng biết ngọc nếu mà có tạp chất thì không coi là thượng phẩm. Chẳng lẽ Thủy Thiên u có, mà Ngọc Băng Nhan lại không có?
Đột nhiên nhớ tới lời lúc trước khi đi của Tống Quân Thiên Lý: ta đã nhìn cả một ngày, nhưng cũng không có phát hiện gì, xem ra ngọc bội đó hữu duyên với ngươi. E rằng cũng chỉ có nội lực của ngươi mới có thể cùng nó sinh ra cái gì...
Đương khiến cho Lăng Thiên cảm thấy ù ù cạc cạc, chính mình một người đang sống, nội lực mà hắn vất vả tu luyện ra sao có thể cùng với một khối ngọc bội sinh ra cảm ứng gì? Đến bây giờ hắn vẫn ai oán Tống Quân Thiên Lý nói không rõ ràng.
Hắn muốn dùng nội lực hướng vào trong ngọc bội kiểm tra, nhưng vẫn rất do dự. Bình thường ngọc thạch cực phẩm, phần lớn bên trong đều có Càn Khôn; nếu tùy tiện đưa nội lực vào, chỉ sợ sẽ tiêu hủy ngay tại chỗ; thậm chí vỡ tan, đó cũng là chuyện rất bình thường. Kiếp trước của khi Lăng Thiên gặp một vài cao thủ trong tiểu thuyết dùng ngọc kiếm đối địch, nhất thời tò mò, đã từng thử qua, nội lực tập trung ngọc thạch; nhưng trong tình huống bình thường, nội lực tiến vào tâm ngọc, cả khối ngọc sẽ nổ tung.
Thử đi thử lại mấy lần, lăng Thiên mới biết, cái gọi là dùng ngọc kiếm thúc dục nội lực phát ra kiếm quang cái gì đó, thuần túy chỉ là lời nói vô căn cứ của những nhà tiểu thuyết.
Nhưng giờ đây, Tống Quân Thiên Lý lại nói rõ ràng, nội lực của mình sinh ra cảm ứng kì dị với miếng ngọc này, điều này khiến cho Lăng Thiên khó xử. Thủy Thiên Nhu chính là do hắn đem tới, hủy thật cũng không vấn đề gì; nhưng Ngọc Băng Nhan lại là vật văn định của Chính Nhi Bát Kinh, nếu quả thật hủy đi, với tính cách đa sầu đa cảm của nha đầu kia thì không biết sẽ nghĩ như thế nào nữa.
Lăng Thiên buồn rầu thở dài, đem ngọc bội đặt ở một bên. Nội lực giờ đây của hắn cũng chỉ mới khôi phục một nửa, tuy chân khí vốn đã khôi phục vận hành, nhưng toàn diện khôi phục thì vẫn còn lâu, cứ chờ toàn bộ khôi phục, khống chế năng lực trở lại bình thường rồi tính tiếp, vạn nhất có sơ xuất, nha đầu kia ngày nào cũng khóc, vậy thì cũng đau đầu lắm.
Đại bộ phận miệng vết thương trên người đã đều đóng vảy, quả thật liệu pháp chữa trị của Tống Quân Thiên Lý quả là công hiệu! Ngoại thương có thể nói là rất nhanh lành, còn nội thương lại hơi chậm, Lăng Thiên một ngày một đêm qua tập trung nội lực từng chút một chữa trị kinh mạch trong cơ thể, cùng với chữa trị kinh mạch, nội lực lại cũng được nâng cao, tốc độ chậm như ốc sên vậy, với của Lăng Thiên, cũng đã kêu khổ thấu trời. Nhưng mỗi lần chữa trị xong, quay đầu nhìn lại, trong nội tâm lại cảm thấy rất hài lòng! Rốt cục sau một tuần chữa trị, Lăng Thiên thình lình phát hiện, điểm tốt của lần này, quả nhiên như Thiên Lý nói, còn vượt xa dự liệu của mình!
Trong nội tâm ý niệm khẽ động, thậm chí Lăng Thiên cảm giác tay chân của mình còn chưa kịp phản ứng thì nội lực đã có thể đạt tới mức công kích, chỉ cần giơ tay lên là có thể đủ phát ra, tốc độ cực nhanh, khiến cho Lăng Thiên mặc dù sớm có chuẩn bị cũng trơ mắt cứng lưỡi!
Trên người, cùng với nội lực dần dần vận hành, là một lớp ghét đen như mực, mùi hôi ngút trời, từ vết thương trên người bốc ra, từ đầu đến chân, cơ hồ tuyệt không có một bộ phận nào bỏ qua. Điều này làm cho Tiêu Nhạn Tuyết người phụ trách giúp hắn tắm rửa kêu khổ thấu trời! Trong mấy ngày này, mấy từ con heo chết tiệt, con heo thối, không biết được nói mấy ngàn lần.
Lăng Thiên bình thản chịu đựng gian khổ, thỉnh thoảng thừa dịp Tiêu Nhạn Tuyết tắm rửa cho mình, cố ý cọ sát lên người nàng, lập tức liền khiến cho Tiêu Nhạn Tuyết vừa kinh ngạc vừa giận kêu lên, sau khi tắm rửa cho Lăng Thiên xong, chính mình cũng lén lút ra sau núi tắm; lúc đó, công tử Lăng Thiên mà Tiêu Nhạn Tuyết vẫn tưởng là không thể nhúc nhích, liền sinh long hoạt hổ, lén lút triển khai tuyệt đỉnh khinh công, liều mạng gượng đau, đi theo Tiêu Nhạn Tuyết, ngắm mỹ nhân tắm; làm kẻ rình rập như trong truyền thuyết. Ách, Lăng đại công tử trong mắt của Tiêu Nhạn Tuyết không thể động đậy được. Thật ra là vô sỉ hết chỗ nói?!
Lần nào cũng đều là chảy nước miếng lặng lẽ trở về, lén lén lút lút đắc ý được hồi lâu, thần thái hèn mọn bỉ ổi cực kỳ. Thân thể của Tiêu Nhạn Tuyết không phải là đẹp bình thường, bộ ngực lớn eo nhỏ, chỗ nào cũng làm cho con mắt của Lăng Thiên lưu luyến quên về, đặc biệt toàn thân trắng nõn như sữa, càng làm cho hắn nước miếng chảy từng giọt, có một cảm giác xúc động mãnh liệt!
Quyển 6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.