Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 526: Hành động tinh xảo




Đông Phương Hận tiếp được một kiếm, trong lòng nhận định, xem ra võ công của tên thích khách này chẳng qua cũng thế mà thôi. Không biết cao thủ khác ẩn núp ở đâu, đột nhiên thấy hắn không ngờ lại xông lên, phân phó như đã có định liệu trước: "Lưu lại ba người yểm hộ phía sau thái tử, những người khác chia ra, vây thành một vòng lớn, không được cho tên gia hỏa này chạy mất!" Vừa nói vừa cầm kiếm lao lên trước, cùng người bịt mắt áo trắng đối chiến.
Ba thị vệ ôm Đông Phương Tinh Thần vội vàng lui ra sau, những người khác thì phối hợp với thế công của Đông Phương Hận, lập tức vây người áo trắng vào giữa, ai ai cũng vững lòng. Thích khách này đã rơi vào trong vòng vây dày đặc của gần trăm người, xem ra lần này có chắp cánh cũng khó bay.
Đông Phương Tinhhồn hoảng vía, rống lên: "Bắt lấy hắn! Bản thái tử muốn phân thây hắn thành vạn mảnh, nếu ai thả tên ác đồ này thì sẽ xử cùng tội với thích khách!"
Đông Phương Hận trong lòng thầm mắng một tiếng, vị thái tử gia này đúng là ngu xuẩn tới cực điểm, không nhìn hoàn cảnh mà lại nói như vậy há chẳng phải mà bức thích khách liều mạng chạy trốn sao? Từ tình huống giao thủ vừa rồi cho thấy, công phu khinh thân của người này không yếu, tuyệt đối là hơn mình. Nếu hắn thực sự một lòng muốn chạy, tình thế tất sẽ khó khăn hơn nhiều! Hơn nữa sẽ phải trả một cái giá rất lớn, lúc này nên nghĩ cách từ ngôn ngữ để hóa giải đấu chí của đối phương. Đạt tới mục đích binh khí không cần nhuốm máu mà vẫn bắt được đối phương mới là hợp lý, nhưng vị thái tử gia này không ngờ lại làm ngược lại. Thật không ngờ hoàng thượng cả đời anh minh, mà lại sinh ra một nhi tử ngu xuẩn đến cực độ như vậy! Đúng là bất hạnh mà!
Keng keng, Đông Phương Hận gạt hai kiếm của người áo trắng, đột nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, trầm giọng, nói: "Bằng hữu, coi bộ ngươi cũng là bị người khác sai khiến mà thôi. Hà tất phải uống phí tính mạng của mình như vậy? Nếu ngươi có thể nói ra người chủ sự, lão phu có thể cầu tình với thái tử cho ngươi. Ngươi thấy thế nào?"
Vừa nói Đông Phương Hận vừa chú ý hoàn cảnh xung quanh người áo trắng, đồng bạn của hắn không ngờ lại không hề xông ra cứu viện, chẳng lẽ... hắn không có đồng bọn.
Người bịt mặt áo trắng do dự chớp chớp mắt, lộ ra vẻ sợ hãi, lại có mấy phần do dự, nhưng lại không ngừng lại, trường kiếm cấp tốc xông ra ngoài, bảy tám thị vệ giơ kiếm lên, lập tức bức hắn lui lại vào trong vòng vây.
Cử động của người che mặt áo đen đã khẳng định suy đoán của Đông Phương Hận, lão lập tức cảm thấy yên tâm hơn một chút. Thấy bộ dạng thảm hại của đối phương, không ngờ lại có một chút cảm giác chiến thắng đã nằm trong tay.
Thế thắng đã định!
Bước tiếp theo...
Đông Phương Hận có chút dương dương đắc ý, vừa du đấu vừa khuyên nhủ: "Bằng hữu, tình hình hiện tại ngươi chẳng lẽ còn không nhìn ra ư? Ngươi đã không có hi vọng đào thoát nữa rồi, cho dù có chắp cánh cũng khó bay. Thật thà một chút đi, tránh khỏi phải chịu nỗi khổ da thịt.
Người áo trắng hắc hắc cười lạnh, đột nhiên nói: "
Được, ta nói cho ngươi."
Đông Phương Hận trong lòng mừng rơn, hạ kiếm xuống, hòa hoãn nói: "
Nói đi."
"
Người sai khiến ta chính là Đông Phương Kinh Thiên, gia chủ của Đông Phương thế gia!" Người áo trắng cười lạnh một tiếng, thân hình nhoáng lên né hai thanh trường kiếm đâm tới ở phía sau.
"
Đánh rắm!" Đông Phương Tinh Thần phẫn nộ gào lên một tiếng: " Đồ hỗn trướng, muốn giá họa mà không nhìn đối tượng à! Ngơi cho rằng ngươi không nói thì ta không biết là Đông Phương Kinh Lôi phái ngươi tới sao?"
Vừa nghe thấy câu này của Đông Phương Tinh Thần, người bịt mặt áo tắng tựa hồ như chấn động tâm thần, thân pháp lập tức chậm đi một chút. Mấy danh vệ ở phía sau đâm xoạt xoạt mấy kiếm, người bịt mặt có chút né không kịp, trên áo bào trắng bị rạch ra mấy vết rách, còn, may mà chưa bị thương, miệng lạnh lùng mắng: "
Lão tử chính là do Đông Phương Kinh Thiên phái tới!" Cố gắng lấy lại tinh thần đỡ mấy kiếm này, thân hình có chút lảo đảo, hô hấp cũng trầm trọng hơn nhiều.
"
Thật là nhị gia phái ngươi tới?" Đông Phương Hận chậm kiếm lại, nghi hoặc hỏi.
"
Không phải! Người phái ta tới chính là Đông Phương đại gia!" Người áo trắng chật vật né trường kiếm của Đông Phương Hận, mạnh miệng phủ nhận, nhưng trên áo vẫn bị Đông Phương Hận rạch một vết. Nói là nguy hiểm, nhưng sao lại không bị thương tới da thịt, người áo trắng này hình như cũng quá may mắn rồi.
"
Đồ hỗn trướng!" Đông Phương Hận tức giận mắng một tiếng, không truy hỏi nữa. Giống như là mèo vờn chuột, trường kiếm vung vẩy quanh người người áo trắng, khiến hắn phải mệt mỏi chống đỡ. Trong lòng thầm nghĩ: Tên gia hỏa này chỉ có khinh công cao minh, hơn nữa chỉ giỏi ám sát, một khi chính diện đối địch thì lại kém cỏi. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Người che mặt áo trắng *** chặt răng, cũng không nói gì nữa, tả xung hữu đột như con hổ điên, nhưng thủy chung vẫn không xông ra khỏi được vòng vây của chúng nhân.
Nhưng Đông Phương Hận và Đông Phương Tinh Thần nhìn phản ứng của hắn, trong lòng sớm đã biết rõ, người sai phái thích khách chắc chắn là Đông Phương Kinh Lôi! Hơn nữa không ngờ còn muốn vạn nhất gặp thất bại thì sẽ giáng họa cho đại ca của mình là Đông Phương Kinh Thiên. Chỉ là thủ đoạn này khó tránh khỏi quá vụng về, cho rằng bản thái tử là đồ ngốc chắc?
Trong lòng đã có định kế, Đông Phương Hận, không lưu tình nữa, gầm lên một tiếng: "Xuất thủ toàn lực, nếu có thể thì bắt sống, còn không thì loạn kiếm phân thây!"
Mấy thị vệ đồng thời rống lên một tiếng, đao kiếm cùng phi ra, người áo trắng vì không kịp phòng bị chỉ có thể kiệt lực né tránh, trên áo trắng tựa hồ như biến thành từng con bướm trắng rời người bay ra. Mấy đạo huyết ngân đã xuất hiện rõ ràng trên áo trắng, cuối cùng cũng trúng mấy vết kiếm thương rồi.
Đông Phương Hận thân pháp mạnh mẽ tung trường kiếm lên, trường kiếm mang theo tiết gió vi vút, độ ấp xuống người người áo trắng. Tiến như gió to, lui như nước chảy, động như sấm, tĩnh như xử nữ, mỗi một tạo hình đều anh vũ tiêu sái, phong phạm cao thụ hiển lộ rất rõ ràng.
Thị vệ xung quanh cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, cơ hội đánh rắn giập đầu nào đâu phải dễ kiếm, ai ai cũng đều phấn chấn tiến lên, nhất thơi tiếng gào giết vang tới tận mây xanh, sĩ khí cao vợi, tràn ngập tư vị thắng lợi.
Đây chính là kích sát thích khách, cứu thái tử đó. Ai ai trong mắt cũng dường như đa thấy được tiền thưởng của hoàng thượng.
Người áo trắng đó đột nhiên kinh hoàng thất thố gầm lên một tiếng, phun ra một bụm máu, trường kiếm kiếm quang tỏa ra, xoạt xoạt xoạt ba kiếm, lại có ba thị vệ đồng thời hô thảm, ngã xuống đất. Người áo trắng giống như một con hổ điên, không ngờ trong nháy mắt công lực đại tăng, lao vút ra ngoài.
"Vây hắn lại! Hắn vừa rồi là sử dụng bí pháp thôi phát công lực, nhất định không thể kéo dài được lâu đâu! Hắn đã không còn bao nhiêu khí lực để du đấu nữa rồi. Có có thê liều mạng đối mặt chính diện với hắn, làm tiêu hao sức lực của hắn!" Đông Phương Hận chính là là cao thủ có số má của Đông Phương thế gia, sao không biết đây là tư vị gì, lập tức mừng rơn, vội vàng hét lên một tiếng, chúng nhân đồng thanh đáp ứng.
Đông Phương Hận chỉ sợ có biến, tung người lên trên, lại đuổi theo sau người áo trắng, người áo trắng đó tả xung hữu độ được ăn cả ngã về không tung người lên, liều mạng xông ra ngoài.
"
Đi đâu?" Đông Phương Hận cười ha ha, thân pháp ung dung tung người đuổi theo, một kiếm chém về người áo trắng ở đằng trước. Đồng thời tả thủ ngưng tụ công lực, đột nhiên đánh ra một chưởng, nang theo kình phong cường liệt. Lão rất nắm chắc, sau một chưởng này, người áo trắng nhất định sẽ không còn sức để chống đỡ.
Quả nhiên, người bịt mặt áo trắng vội vàng dùng kiếm để đỡ, tả chưởng của Đông Phương Hận đã đánh trúng ngực hắn, một thanh âm trầm muộn vang lên.
Người áo trắng cười lớn một tiếng, thanh âm cực kỳ thê thảm, miệng phun ra một bụm máu, đột nhiên thân hình trong không trung xoay sang trái, một sợi dây trong tay bắn ra, quấn lên cành của một cây đại thụ ở ngoài bốn trượng, mượn lực kéo, thân hình giống như lưu tinh bay ra, khi bay tới cây đại thụ đó thì hai chân dùng lực giậm một cái, rắc rắc, cành cây gãy lìa, người áo trắng đó chỉ sau một lần nhấp nhô đã biến mất trong rừng cây rậm rạp.
Bất kỳ ai cũng không ngờ rằng thích khách còn có một chiêu này, chuyện phát sinh quá đột ngột khiến mọi người đều đứng ngây ra.
"Đuổi theo! Hắn bị trọng thương rồi. Tuyệt đối không chạy xa được đâu." Ngàn vạn lần không ngờ con vịt đang bị đun trong nồi còn có thể bay đi, Đông Phương Hận sắc mặt trắng xanh, hổn hển gầm lên một tiếng, tung người bay lên, đuổi theo hưởng mà người áo trắng đã biến mất.
Nếu mình không có tình dây dưa thì sớm đã bắt được tên tiểu tử này rồi? Đông Phương Hận nghĩ vậy, càng tức nổ đom đóm, vừa giận lại vừa xấu hổ.
Người áo trắng - Lăng Thiên giống như một cơn gió lốc vột vàng lướt tới sau Tiêu Nhạn Tuyết. Tiêu Nhạn Tuyết kinh hô tiếng. Lăng Thiên nói: "Là ta." Tiêu Nhạn Tuyết lập tức không kêu nữa. Lăng Thiên bế nàng ta lên, thân pháp tăng tốc thêm, so với trước kia còn nhanh hơn ba lần, giống như một làn khói xanh, ở trong rừng cây chỉ lóe lên mấy cái là biến mất triệt để.
Còn truy binh ở đằng sau, cho dù là Đông Phương Hận đuổi theo nhanh nhất, vào lúc Lăng Thiên bế Tiêu Nhạn Tuyết chạy đi cũng vẫn ở ngoài năm mươi trượng, khiến cho những người này lòng vòng mãi trong rừng. Khóe miệng Lăng Thiên lộ ra một nụ cười đầy á
Cuộc chiến đấu lúc nãy khiến Lăng Thiên bực bội muốn chết, giống như là một thanh niên nam tử cao to đang chơi đùa với lũ trẻ con vậy. Hơn nữa còn phải giả vờ là dùng toàn lực cũng không đánh nổi đối phương. Rõ ràng có mười thành công lực, tối đa chỉ có thể sử dụng ra hai thành. Rõ ràng là có thể trong hai ba chiêu giải quyết đối thủ, vậy mà phải giả vờ là không thể, phải bị đối phương giải quyết, loại tư vị này, Lăng Thiên thực sự là không biết nên tả thế nào.
Có điều, Lăng Thiên vô cùng hài lòng với màn biểu diễn của mình, bởi vì nếu ở tiền thế, ít nhất cũng có thể được thưởng tiền. Nhiệm vụ tuy gian khổ, nhưng mình vẫn hoàn thành một cách mỹ mãn. Tin rằng sau chuyện này, Đông Phương Kinh Lôi cho dù có biện giải thế nào đi chẳng nữa thì cũng vô ích. Hắn đã thành địch nhân chung lớn nhất của Đông Phương Kinh Thiên và hoàng thất Đông Triệu. Dù lưỡi hắn có tỏa liên hoa cũng tuyệt đối không thể giải thích được rõ ràng. Nhưng thế này vẫn chưa đủ, những gì mình làm là phải đốt thêm lửa ở Đông Triệu, sau đó thì có thể nhàn nhã quay về Thừa Thiên. Tin rằng hiện tại quay về chắc vẫn kịp diễn một vở kịch với Nam Trịnh. Hơn nữa, mình cũng thực sự là rất nhớ đám người Lăng Thần, Ngọc Băng Nhan, đương nhiên, đối với phụ mẫu và người nhà, Lăng Thiên cũng rất nhớ nhung.
Tới lúc đó mình một mặt chỉ huy đại quân tác chiến, một mắt bàng quan xem Đông Triệu nội đấu, thực đúng là chỉ điểm giang sơn, sơn như họa, lẳng lặng mà xem kịch. Nhân sinh đạt được như vậy, còn gì mà không vui?
Quyển 6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.