Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 528: Đạt thành hiệp nghị




"Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ muốn ta thúc thủ chịu chết như vậy ư? Ta không cam tâm!" Đông Phương Kinh Lôi có chút lo lắng, đột nhiên mắt nhìn Lăng Thiên một cách tha thiết: "Lăng huynh, bọn họ cho dù thực lực cường đại nhưng tuyệt đối không mạnh hơn huynh, chỉ cần huynh đồng ý giúp ta, ta tất sẽ không hoàn toàn vô vọng! Chỉ cần huynh hôm nay giúp ta, giúp ta vượt qua cửa khó, cái gì cũng có thể thương lượng hết!"
Lăng Thiên đứng dậy, chậm rãi bước mấy bước, nhíu chặt mày, thầm nghĩ, Đông Phương Kinh Lôi lúc này quả thực là đã đại loạn, cái gì cũng nói ra được. Nếu Đông Phương Kinh Lôi trở thành gia chủ của Đông Phương thế gia, kết quả sẽ như thế nào? Đối với mình mà nói, dạng kết quả này rốt cuộc là tốt hay là xấu? Trong đây còn có chỗ nào đáng để cân nhắc?
Đi lòng vòng mấy bước, đột nhiên nhìn thấy Tiêu Nhạn Tuyết đang nhíu mày nhìn mình, đột nhiên tróng lòng sáng lên.
Lăng Thiên nhanh chóng quay lại, ngồi đối diện Đông Phương Kinh Lôi, trầm giọng nói: "Mọi người sớm đã có hiệp nghị hợp tác, ta cũng không phải là tiểu nhân béo nhờ nuốt lời, bất kể là ngươi có lâm vào cảnh khó khăn hay không, lời mà Lăng Thiên ta nói trước giờ đều luôn hữu hiệu. Đã nói tới nước này, ta cho ngươi một lời hứa hẹn, ta sẽ giúp ngươi ngồi lên vị trí gia chủ của Đông Phương thế gia!"
Đông Phương Kinh Lôi mừng rỡ, vội vàng cảm tạ luôn miệng. Hắn hiện tai cơ hồ đã tới mức sơn cùng thủy tận, Lăng Thiên cơ bản chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng hắn, nếu Lăng Thiên lúc này kiên quyết cự tuyệt giúp hắn, e rằng hắn chỉ đành chán nản mà ở ẩn, hơn nữa, vậy vẫn phải không bị phát hiện mới được.
"Vậy thì, huynh cần ta làm gì? Lực lượng mà ta hiện giờ có thể sử dụng phi thường có hạn!" Sau khi kích động, Đông Phương Kinh Lôi cuối cùng cũng khôi phúc lại được mấy phần trí tuệ trước kia, nhanh chóng bình tĩnh trở lại, căn cứ vào sự liễu giải của hắn đối với Lăng Thiên, nam nhân này tuyệt đối không phải là người có thú vui giúp người khác, chỉ cần tiếp nhận sự giúp đỡ của hắn, vậy thì hắn nhất định đã nhìn thấy một mặt có lợi đối với bản thân hắn. Nhưng càng là người như vậy thì Đông Phương Kinh Lôi càng yên tâm. Trong lòng của Đông Phương Kinh Lôi, bất luận là bạn tốt như thế nào, một khi mất đi giá trị lợi dụng, vậy thì cũng mất đi ý nghĩa và sự cần thiết của bất kỳ sự hợp tác nào.
Thậm chí hắn còn cảm thấy may mắn vì mình có có giá trị để Lăng Thiên nhìn trúng, mới có thể thúc đẩy thành hợp tác lần này, bất kể là như thế nào, so với mình phải chạy trốn cả đời thì tốt hơn nhiều.
"Cần ngươi làm gì ư?" Lăng Thiên cười đầy thầm ý: "Đông Phương gia chủ tương lai, với thực lực hiện tại của ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể làm gì chứ? Trước khi ngươi ổn định lại, không có bất kỳ chuyện gì cần ngươi làm cả. Nhưng, khi ta cần ngươi làm gì, ta không hi vọng ngươi sẽ do dự, hiểu chưa? Là không được do dự một chút
Đông Phương Kinh Lôi có chút trầm mặc, hắn có thể nghe ra ý ngầm trong lời nói của Lăng Thiên. Nam nhân này, rõ ràng là có dã tâm cực lớn đối với Đông Phương thế gia và Đông Triệu. Đông Phương Kinh Lôi đang suy nghĩ, mình làm vậy rốt cuộc là có đáng hay không.
Lăng Thiên vẫn ung dung ngồi đó, hắn không gấp một chút nào, thực sự không hề gấp, bởi vì hiện tại người đang rất gấp là Đông Phương Kinh Lôi. Cho nên, Lăng Thiên cho hắn đủ thời gian để suy nghĩ.
Một lúc sau, Đông Phương Kinh Lôi có chút gian nan nói: "Đông Phương... thế gia..."
"
Đông Phương thế gia sẽ tiếp tục tồn tại lâu dài!" Lăng Thiên ngắt lời hắn. "Đông Phương huynh, ngươi nên biết, cho dù không có nước cờ là ngươi, ta vẫn đạt được mục đích của ta cũng sẽ không hề khó khăn, cùng lắm là tốn thêm một chút thời gian mà thôi. Mà thời gian thì ta hiện tại có một đủ để phung phí đấy. Đúng không?"
"
Huynh nói đúng, ta đáp ứng huynh!" Đông Phương Kinh Lôi cắn chặt răng, vẻ mặt giống như là bước vào thuyền trộm như vẫn không chùn bước, cược một ván được ăn cả ngã về không. Vào thời khắc này, không ngờ có vị đạo dữ tợn.
Lăng Thiên trầm lặng một chốc, đột nhiên cười to: "
Đông Phương huynh, chúng ta chỉ đang nói chuyện chứ đâu phải là đi liều mạng. Bộ dạng của ngươi cứ như là ta đang khi phụ ngươi vậy, ta là đang giúp ngươi mà."
"
Công tử nói đùa rồi." Đông Phương Kinh Lôi cười khổ một tiếng. Chẳng lẽ ngươi còn không phải là đang khi phụ ta à? Ngươi đã trực tiếp khi phụ ra tới cực điểm rồi. Hôm nay bước một bước này, Đông Phương Kinh Lôi ta đã hoàn toàn không còn đường để quay đầu. Chỉ có thể bước theo ngươi mà thôi. Nhưng tuy biết rõ điểm này, Đông Phương Kinh Lôi vẫn lập tức thay đổi xưng hô. Không dám cho mình là người hợp tác bình đẳng với Lăng Thiên nữa rồi. Trong lòng thở dài một tiếng, bắt đầu từ thời khắc thay đổi cách xưng hô này. Đông Phương Kinh Lôi đã trở thành thuộc hạ của người ta, muốn có quyền lợi thì phải bỏ gia một cái giá lớn. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Lăng Thiên nghe thấy cách xưng hô của Đông Phương Kinh Lôi, mắt lóe sáng, sâu trong mắt lộ ra tiếu ý. Hắn biết Đông Phương Kinh Lôi rất không cam lòng, cho dù đã cùng đường mạt lộ như thế này. Nhưng vẫn không cam lòng. Nhưng Lăng Thiên tin rằng, dần dần sẽ khiến hắn triệt để cam tâm tình. Cũng để cho hắn biết rằng, nếu không có sự giúp đỡ của mình, Đông Phương Kinh Lôi không là gì cả.
Muốn triệt để thu phục Đông Phương Kinh Lôi, hiện tại rõ ràng vẫn chưa phải là lúc, ít nhất thì không phải là thời khắc tốt nhất.
Nghĩ một chút rồi Lăng Thiên chậm rãi nói: "Sau này, ta sẽ bảo Trầm Như Hổ, để hắn toàn lực phối hợp hành động với ngươi. Tất nhiên trước đó ngươi phải âm thầm quay về đô thành, tổng bộ của Đông Phương thế gia, một khi có biến, liền lập tức đứng ra!" Hắn nhìn Đông Phương Kinh Lôi, ánh mắt bình hòa đột nhiên biến thành hai luồng ánh sáng lấp lánh bức người.
"
Có biến?" Đông Phương Kinh Lôi hỏi, sau đó thất kinh nói: "Công tử, người không phải là muốn...?"
Lăng Thiên gật đầu: "
Sao vậy, ngươi có nghi vấn à? Ngươi đã quyết định gieo củ cái ở chỗ đất này, vậy thì phải nhổ khoai môn ở chỗ này lên chứ. Nếu không thì lấy đâu ra chỗ cho ngươi trồng?"
"
Nhưng hắn thủy chung là đại ca của ta..." Đông Phương Kinh Lôi có chút sợ hãi, lại có chút không nỡ.
Lăng Thiên lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên cười một tiếng quái dị, lạnh lùng nhìn Đông Phương Kinh Lôi, khiến cho hắn cả người nổi gai ốc.
Một hồi sau, Lăng Thiên mới lạnh lùng nói: "
Đông Phương Kinh Lôi, cái trò này của ngươi để vào tang lễ của Đông Phương Kinh Thiên hẵng biểu diễn đi. Dùng với ta, ngươi không cảm thấy là giống như cười cho người mù xem à? Ngươi không phải là một con hát diễn kỹ cao minh đâu!"
Đông Phương Kinh Lôi đỏ mặt tía tai.
Lăng Thiên hừ một tiếng, nói: "
Đại ca của ngươi? Ngươi từ lúc nào coi hắn là đại ca của mình vậy? E rằng ở trong lòng ngươi, cũng không biết là hi vọng hắn chết sớm nhiều như thế nào. Chỉ là ngươi không có cách nào làm được mà thôi! Lúc này lại ở trước mặt ta giả vờ bộ dạng huynh đệ tình thâm, chẳng qua là muốn chứng tỏ rằng ngươi trọng tình trọng nghĩa mà thôi. Ngươi cảm thấy rằng thủ đoạn này có ý nghĩa ư?"
Lăng Thiên phất tay áo đứng dậy: "
Cho người một lời khuyên, cái trò này sau này bớt diễn đi, ít nhất thì đừng có diễn trước mặt ta. Đã làm gái điế thì cứ quanh minh chính đại mà tạo danh tiếng, đừng làm ra bộ dạng thanh tao. Đúng rồi, cái trò này vẫn có đất dụng võ đấy, để dành cho tang lễ của đại ca ngươi ấy!"
Những lời này của Lăng Thiên vô cùng bén nhọn, Đông Phương Kinh Lôi mặt lờ mờ có chút nộ ý, nhưng cuối cùng vẫn nén xuống được, cúi đầu nói: "
Công tử dạy dỗ rất đúng."
Lăng Thiên trầm mặc một lát, nói: "
Ta đi rồi, sau khi xong việc, ta sẽ trực tiếp về Thừa Thiên, không quay lại nữa. Sau này chuyện ở phía Đông Triệu toàn bộ giao lại cho ngươi, nếu không cần thiết thì ta cũng không tìm ngươi. Ngươi vẫn là ngươi, là Đông Phương thế gia gia chủ."
Hắn đứng dậy, thở dài một hơi, không quay đầu lại, nói: "
Đông Phương Kinh Lôi, ngươi rất thông minh, tâm cơ cũng rất sâu, tài năng không tồi. Mà ở phía Đông Triệu, ta tạm thời không có người nào có thể làm tốt như ngươi, cho nên chỉ đành để ngươi làm. Do đó, vận khí của ngươi cũng vô cùng tốt. Nhưng nếu ngươi thực sự muốn bảo toàn Đông Phương thế gia, vậy ta cho ngươi một lời khuyên: Ngàn vạn lần đừng khiến ta phải nghi ngờ, ngươi nên biết, lòng nghi ngờ của ta thường thường mang theo cả sát tâm đó!" Trong lời nói của Lăng Thiên lộ ra sát cơ: "Còn một điểm ngươi đặc biệt phải chú ý, chính là nếu như ta muốn giết ngươi, thì dễ như trở bàn tay thôi!"
Đông Phương Kinh Lôi cả người túa mồ hôi, luôn miệng vâng dạ. Đột nhiên nhớ tới câu đầu của Lăng Thiên, không khỏi hỏi: "
Công tử sẽ về thẳng Thừa Thiên ư?" Hắn vốn không nên hỏi câu này, nhưng vẫn hỏi. Bởi vì đổ ước của Lăng Thiên và Tống Quân Thiên Lý còn có hai tháng thời gian, mà cuộc đổ ước này, hiện tại rất quan trọng đối với Đông Phương Kinh Lôi.
Lúc trước hắn tha thiết hi vọng Lăng Thiên chết nhưng hiện tại lại thiết tha hi vọng Lăng Thiên sống, ít ra thì trước khi mình chỉnh hợp Đông Phương thế gia, Lăng Thiên ngàn vạn lần không thể chết. Mà Tống Quân Thiên Lý thủy chung là một biến số cực lớn.
Khóe miệng Lăng Thiên lộ ra một nụ cười, hắn cổ ý bỏ qua vấn đề này, đợi Đông Phương Kinh Lôi hỏi, hiện tại, Đông Phương Kinh Lôi quả nhiên không làm hắn thất vọng.
Lăng Thiên ồ một tiếng, hờ hững nói: "Đúng, về Thừa Thiên."
Trong giọng nói của Đông Phương Kinh Lôi có chút khó tin: "
Vậy đổ ước của công tử..."
"
Đã vô hiệu rồi!" Lăng Thiên thờ ơ nhả ra một câu: "Tống Quân Thiên Lý đã bỏ đổ ước! Hắn chủ động buông bỏ!"
Hả? Đông Phương Kinh Lôi đại kinh thất sắc! Tống Quân Thiên Lý chủ động buông bỏ cuộc đổ ước này, đây là ý tứ gì? Chẳng lẽ là Tống Quân Thiên Lý đã không còn thực lực để giết chết Lăng Thiên ư? Hoặc là võ công của Lăng Thiên đã đạt tới đẳng cấp của Tống Quân Thiên Lý? Cho nên Tống Quân Thiên Lý mới đành buông tha hắn?
Nếu quả thực như vậy thì Lăng Thiên há chẳng phải là vô địch thiên hạ ư? Cũng không còn ai có thể giết hắn được nữa?
Đông Phương Kinh Lôi trong lòng cực kỳ kinh hãi, há miệng nhìn Lăng Thiên, nhưng lại không nói ra câu nào.
Lăng Thiên biết Đông Phương Kinh Lôi đang nghĩ gì, nhưng hắn lại không giải thích, bởi vì cái mà hắn muốn chính là loại kết quả này, cho nên mới cố ý nói lấp lửng như vậy. Sự chấn nhiếp này đủ để Đông Phương Kinh Lôi không còn dám có một điểm dị động nào.
Hắn có chút cười thầm trong lòng, tấm biển Tống Quân Thiên Lý đúng là vang đội thật, đây có tính là hổ giả hổ uy không nhỉ?
Lăng Thiên hờ hững gật đầu, nắm tay Tiêu Nhạn Tuyết, chậm rãi bước ra ngoài.
"Công tử đi thong thả, Kinh Lôi cung tống công tử." Ở phía sau, giọng nói lúc này của Đông Phương Kinh Lôi so với vừa rồi thì khác biệt cả ngàn lần, có ý tứ sợ hãi, cung kích và cao sơn ngưỡng chỉ.
Lăng Thiên một tay đặt lên eo thon của Tiêu Nhạn Tuyết, đột nhiên vụt một tiếng, hai người cứ vậy đột nhiên biến mất trước mặt Đông Phương Kinh Lôi.
Quyển 6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.