Đông Phương Tinh Thần lòng đầy phẫn nộ, không ngờ rất xui xẻo gặp phải thích khách, lúc mắt thấy có thể bắt được thích khách thì lại để hắn chạy mất. Mình ra ngoài lần này, ngay cả một con thỏ cũng không săn được. Đã thế còn để lại hơn một trăm thi thể. Điều này khiến vị thái tử gia của Đông Triệu buồn bực như phát cuồng.
Khi vừa cẩn thận tìm kiếm lại vằ nơm nớp lo sợ trở về. Trên đường nghe tiếng gió cũng giật mình, lúc nào cũng nơm nớp như chim sợ cành cong. Cuối cùng tới ngoại thành Đông Dương. Từ xa đã nhìn thấy Đông Dương thành hùng vĩ ngay ở trước mặt, lúc này mới hơi yên tâm.
Chính vào lúc đang suy nghĩ xem làm thế nào để dày vò Đông Phương Kinh Lôi, tốt nhất là khiến cho tên gia hỏa này vạn kiếp không siêu sinh... Vào lúc đang nghĩ những chủ ý xấu xa thì đột nhiên ở phía trước có một con ngựa chạy đến. Đặc biệt khiến Đông Phương Tinh Thần cảm thấy tinh thần chấn động, chính là trên thớt ngựa không ngờ còn có một vị mỹ nữ quốc sắc thiên hương đang ngồi. Đẹp, thực sự là quá đẹp, không ngờ lại có mỹ nữ phong hoa tuyệt đại như vậy. Xem ra lão thiên gia đã bồi thường cho việc ra ngoài gặp nạn của ta lần này.
Đông Phương Tinh Thần là thái tử một nước, tất nhiên cũng gặp không ít nữ tử. Nhưng trong ký ức của hắn, tuyệt đối không có một ai có thể sánh bằng mỹ nữ ở trước mặt này. Khí chất ưu nhã như tuyết như sương đó, lại còn khuôn mặt hoàn mỹ tới cực điểm, thân hình thon thả, quan trọng nhất là hai người không ngờ lại đi đối mặt với nhau. Điều này đối với vị thái tử gia Đông Phương Tinh Thần mà nói, thì chính là duyên phận do trời ban.
Thế là, vị thái tử gia này trong tình huống phẫn nộ chất đầy trong lồng ngực còn chưa biến mất, sợ sự hãi vẫn chưa hết hẳn, vẻ mặt bất mãn với thủ hạ còn chưa thu lại, đột nhiên tất cả những tình tự này thoáng chốc đã biến mất hết. Thứ duy nhất còn lại chính là sắc tâm.
Đông Triệu thái tử gia khóe miệng treo một nụ cười dâm đãng nhìn Tiêu Nhạn Tuyết. Trong lòng đã nóng lòng muốn thử. Nếu có thể đè nữ nhân này ở dưới người rồi tùy ý chơi đùa, mới chân chính là sống không uổng cuộc đời này.
"Tiểu thư, gặp này tức là có duyên, sao vội vã thế, không biết muốn đi đâu?" Đông Phương Tinh Thần bắt đầu sự nghiệp cưa gái của hắn. Hai mắt híp lại thành một đường, ánh mắt nhìn thân hình lồi lõm khiêu gợi của Tiêu Nhạn Tuyết, cảm thấy dưới tiểu phục nóng rực.
||||| Truyện đề cử: Gả Cho Tổng Tài Trai Bao |||||
"Tránh ra! Chó ngoan không cản đường!" Tiêu Nhạn Tuyết mắt trợn tròn giơ roi lên. Nếu là người khác cản đường như vậy, Tiêu đại tiểu thư sẽ không đến mức tức giận như thế này, nhưng người ở trước mắt chính là tên đầu sỏ cơ hồ đã hủy diệt hạnh phúc cả đời của mình. Tiêu Nhạn Tuyết vừa thấy bộ dạng cợt nhả của hắn, lập tức cảm thấy muốn nôn mửa.
Cái tên rác rưởi ở trước mặt này mà gia tộc lại đồng ý lời cầu thân của hắn ư? Thế là, Tiêu đại tiểu thư lại nổi cơm tam bành.
Đông Phương Tinh Thần tất nhiên không biết vị tuyết sắc thiếu nữ này chính là vị hôn thê trên danh nghĩa của mình, tiểu thư của Tiêu gia. cho nên hắn cảm thấy hứng thú khi nhìn khuôn mặt đang giận dỗi của Tiêu Nhạn Tuyết, không hề chê trách sự vô lễ của đối phương: Hha ha ha. Cô nương nói sai rồi. Nàng và ta gặp nhau trên đường. Há chắc phải là lương duyên trời ban sao? Đã tương phùng tức là có duyên, hà tất phải ác miệng như vậy? Bản cung bất tài, nhưng cũng nguyện ý cùng tiểu thư ngâm gió ngợi trăng, phong nhã một phen."
Thấy người ta khinh thường mình, Đông Phương Tinh Thần cuối cùng cũng tự xưng là bản cung. Ý rằng ta chính là đương kim thái tử, nàng còn không mau ngoan ngoan theo ta.
Lăng Thiên sớm đã dừng ngựa lại đứng ở bên cạnh xem kịch. Mặt cười mà như không cười.
Ngay cả Lăng Thiên cũng không ngờ rằng, vị thái tử gia này hôm qua còn sợ đến vỡ mật, lại còn mất hơn trăm thủ hạ. Nếu không phải là Lăng Thiên đại phát từ bi tha cho hắn thì hắn sớm đã đến chỗ Diêm Vương để báo danh rồi. Nhưng hôm nay không ngờ lại dám gan cùng mình như vậy, ở ngay trước mặt Lăng Thiên trêu ghẹo Tiêu Nhạn Tuyết. Đúng là một nhân tài tìm rắc rối hiếm có.
Không thể không nói, người vô tri quả nhiên là điếc không sợ súng.
Tiêu Nhạn Tuyết hừ lạnh một tiếng, không để ý đến hắn. Liếc mắt thấy Lăng Thiên không ngờ lại thản nhiên ngồi trên ngựa xem kịch vui, không chịu tới giúp đỡ, trong lòng không khỏi tức giận. Đột nhiên có một ý nghĩ quái ác, gọi Lăng Thiên: "Phu quân à, mau tới cứu thiếp, ở đây có mấy tên dâm dê vô lại cản ngựa của thiếp.
Lăng Thiên suýt chút nữa thì ngã lộn cổ từ trên ngựa xuống đất. Câu gọi này của Tiêu Nhạn Tuyết, thực sự là tràn ngập hiệu quả chấn hám.
Quả nhiên, mấy chục đôi mắt hung hăng sau khi nghe thấy tiếng gọi của Tiêu Nhạn Tuyết thì đồng thời nhìn chằm chằm vào Lăng Thiên. Lăng Thiên gãi gãi đầu, mình khó khăn lắm mới nhẫn nhịn không hạ thủ siêu độ cho đám gia hỏa này, không ngờ hôm nay bọn chúng lại trêu vào mình. Chẳng lẽ bọn chúng mấy ngày nay không đi qua hoàng tuyền lộ thì không được sao.
"Phu quân?" Đông Phương Tinh Thần sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Khó khăn lắm mới gặp được một vị mỹ nữ tuyệt sắc mà không ngờ lại là danh hoa có chủ. Đóa hoa mẫu đơn cao quý hoa lệ như thế này sao thể tùy tiện để cho cắm vào bãi cứt trâu nào đó. Đúng là không thể nhịn nổi. Đông Phương Tinh Thần chỉ cảm thấy mình tức giận như muốn nổ phổi, hậm hực nhìn Lăng Thiên, hỏi: "Ngươi chính là trượng phu của vị cô nương này?"
Lăng Thiên cười hi hi nhìn Tiêu Nhạn Tuyết, nhởn nhơ nói: "Đúng vậy, chính là chuyết kinh."
"To gan!" Mấy thị vệ ở bên cạnh đồng thời quát lớn: "Đây chính là đương kim thái tử, còn không mau quỳ xuống y kiến!"
"Thái tử? Ngài là Đông Triệu thái tử điện hạ?" Lăng Thiên tựa hồ như giật nảy mình, hơi biến sắc, nói với Tiêu Nhạn Tuyết: "Nương tử à, vị này chính là thái tử đương triều của Đông Triệu đó. Ta thấy thái tử điện hạ nhìn trúng nàng rồi. Phu quân ta cũng chẳng còn cách nào khác, không bằng nàng ngoan ngoan theo hắn đi. Ta biết nàng xưa nay cường liệt, nhưng ngàn vạn lần đừng cự tuyệt, kẻo thái tử gia động nộ rồi tính mệnh cả nhà chúng ta đều khó giữ."
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhìn Lăng Thiên với ánh mắt cực kỳ khinh bỉ, cho dù là thái tử đương triều thì sao chứ, một nam nhân không ngờ đã không bảo vệ được thê tử của mình, mà còn chắp tay dâng tặng người khác. Đây còn là nam nhân ư?
Tiêu Nhạn Tuyết biết rõ thần thông của Lăng Thiên thì lại càng mục trừng khẩu ngốc nhìn hắn. Không thể ngờ được tên gia hỏa này có thể nói ra những lời như vậy. Tuy Tiêu Nhạn Tuyết cũng biết là hắn đang trêu đùa Đông Phương Tinh Thần. Nhưng Tiêu đại thư trong lòng vẫn không thoải mái. Hung hắn lườm Lăng Thiên một cái, giả vờ khóc than: "Phu quân à, nô gia sống là người của chàng, chết cũng là quỷ của chàng. Chàng phải làm chủ cho thiếp. Thiếp phải theo chàng, cho dù chết cũng sẽ không rời khỏi chàng. Thiếp không theo thái tử điện hạ gì đó đâu. Hu hu... thiếp không theo thái tử điện hạ đâu..." Hai tay ôm lấy mặt, giả vờ khóc như mưa, trong mắt lại lóe lên một tia giảo hoạt. Không phải là diễn kịch sao, bản tiểu thư sẽ diễn thuận theo huynh. Xem huynh diễn tới lúc nào hả? Xem ai có thể diễn hay hơn?
Không đơn giản! Không hổ là "Nam tài thần", bằng vào tài diễn kịch này, ở tiền thế kiếm một giải Oscar cũng không phải là chuyện khó. Lăng Thiên thầm giơ ngón cái lên với Tiêu Nhạn Tuyết, giả vờ khuyên nhủ: "Nương tử, ta đâu dám lấy trứng chọi đá. Ta là một thư sinh nghèo với hai bàn tay trắng. Sao dám tranh giành với một đương triều thái tử? Ài ài ài, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi. Nương tử, chỉ đành ủy khuất nàng thôi. Đợi sao này ta làm quan lớn rồi sẽ lại đón nàng về."
Tiêu Nhạn Tuyết nghe thấy vậy suýt nữa thì bật cười thành tiếng. Đây là luận điệu gì vậy? Loại chuận này mà có thể sau này đón về được ư? Ngoài mặt thì lại khóc lóc, ngúng nguẩy nói: "Thiếp không muốn rời xa phu quân đâu... hu hu"
Trong nhất thời, hai người một người thì khóc lóc, một người thì thở dài. Bầu không khí vô cùng sầu thảm, giống như một màn sinh ly tử biệt đầy xúc động. Thị vệ ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ đồng tình. Th nghĩ thái tử gia cũng hồ đồ quá, thấy nữ tử này xinh đẹp, không ngờ lại muốn chia rẽ phu thê người ta.
Chuyện này quá thương thiên hại lý.
Đông Phương Tinh Thần vừa nghe vừa mỉm cười gật đầu. Ừ, tiểu tử này biết điều đấy.
Nhưng về sau càng nghe càng cảm thấy không đúng, ý tứ trong lời nói của tên tiểu tử này rõ ràng nói mình là hạng khi nam bá nữ, có khác gì dạng côn đồ lưu manh ở ngoài chợ đâu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Đáng ghét!
Đông Phương Tinh Thần hừ một tiếng nặng nề, nhìn trước sau trái phải không ngờ không có một người nào đi qua. Trong lòng không khỏi nổi ác niệm, thầm nghĩ bọn chúng không làm loạn lên thì ta cũng có thể bỏ qua cho chúng. Hiện tại, dẫu sao thì xung quanh cũng không có ai, bên cạnh toàn là người của mình. Cho dù bản thái tử gia thực sự cướp đoạt ngươi, vậy thì sao chứ, lúc này chỉ cần làm bí mật, thần không biết quỷ không hay, chỉ cần những thị vệ này không nói, rồi giết tên tiểu tử ngốc kia, sau đó tìm một chỗ chôn xác, ai mà biết được.
Lại nhìn khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của Tiêu Nhạn Tuyết, đặc biệt khi khóc than càng khiến người ta yêu mến. Thân dưới không khỏi càng lúc càng phấn chấn, ý nghĩ tà ác trong đầu càng lúc càng không thể kiềm chế. Khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ tà dâm.
Mỹ nữ tuyệt sắc như thế này, dù đã có chủ thì mình cũng phải cướp lấy. Dạng mỹ nữ này, ngay cả vị Đông Triệu thái tử như ta cũng chưa từng gặp qua. Nếu cứ vậy bỏ qua, há chẳng phải là nỗi tiếc hận lớn nhất đời sao.
Tựa hồ như cảm thấy thần thái của Đông Phương Tinh Thần không đúng, Đông Phương Hận bước lên một bước, nhỏ giọng nhắc nhở: "Thái tử, nơi này vẫn chưa hết nguy hiểm, không thể ở lại lâu."
Đông Phương Tinh Thần hừ một tiếng, không thèm nhìn lão lấy một cái, Đông Phương Tinh Thần hiện tại có thể nói là vô cùng bất mãn với Đông Phương Hận. Rõ ràng là đã bao vây trùng trùng điệp điệp thích khách rồi mà Đông Phương Hận này lại giả thần giả quỷ tự thị phong độ, không ngừng giả vẻ để cho thích khách chạy thoát.
Dạng thị vệ trưởng ngu si như vậy, còn cần làm gì? Chiến đấu với người ta là cần lấy mạng không cần phải ravẻ. Càng không phải là để ngươi đi thể hiện phong độ cao thủ gì đó. Bản thái tử muốn ngắm phong độ ưu mỹ thì hà tất phải ngắm một lão già khọm như ngươi? Chẳng lẽ không biết tới Dịch Xuân lâu, Phiêu Hương các và Vạn Tú đường à? Các tiểu nương ở đó cho dù chỉ ngúng nguẩy cái mông thôi cũng dễ nhìn hơn lão già ngươi gấp vạn lần.
Nhìn vẻ tác ác càng lúc càng nồng, ý muốn chiếm hữu càng lúc càng rõ ràng trong mắt Đông Phương Tinh Thần, Lăng Thiên không khỏi bực bội. Tiểu tử, hôm nay ta chẳng lẽ phải giết ngươi thật ư, ngươi tội gì cứ nhất định phải tìm chết như vậy chứ?
Quyển 6