Môi Đông Phương Tinh Thần run run. Nghiêng mắt nhìn những thị vệ ở phía sau dường như cầu xin bọn chúng. Toàn thân lập tức run lên kịch liệt. Hầu như đã không thể vững trên yên ngựa.
"Đến đây đi, mỹ nữ như vậy, chỉ cần là một nam nhân bình thường, làm gì có ai không thể động tâm? Cho nên thái tử gia động tâm như vậy, thực sự rất bình thường. Chính là minh chứng đẩy đủ rằng, thái tử gia của Đông Triệu vẫn là một nam nhân vô cùng bình thường."
Lăng Thiên ôn nhu cười, bước lên một bước: "Cùng là nam nhân, ta rất hiểu ý nghĩ của thái tử gia, cho nên ta cho ngươi cơ hội tự thể nghiệm việc cướp bóc mỹ nhân. Đến đây đi, ta chỉ là một tên thư sinh hủ lậu nghèo kiết xác, ngươi chỉ cần giết ta, ngươi có thể ôm mỹ nhân đem về, sẽ không có bất kỳ ai ngăn cản ngươi nữa!"
Lăng Thiên tao nhã cười một cách phong độ, từng bước tiến dần về phía trước, khẩu khí ôn hòa, ánh mắt ôn nhu, khuôn mặt hiền lành, nhưng giờ khắc này lại cảm thấy từ trên người Lăng Thiên tản ra một thứ uy áp vô hình. Tự nhiên người ta sẽ biết người trước mắt này không phải là một văn nhược thư sinh trói gà không chặt, trái lại là một cao thủ tuyệt đỉnh trong võ lâm! Nhất thời trong lòng thái tử gia bắt đầu luống cuống, đột nhiên kêu lên run rẩy: "Ngươi... ngươi dám động đến ta? Bản cung chính là thái tử đương tri, sau này là vua của một nước! Ngươi dám làm ta mất một cọng tóc, chắc chắn sẽ phải đối mặt với sự trả thù của quốc lực đương triều! Ngươi.... đứng lại.... cho bản cung!"
Lăng Thiên nở nụ cười quỷ dị: " Ta rất sợ hãi nha. Thân phận của ngươi ta biết từ lâu rồi. Nếu như không phải đã biết thân phận của ngươi, sao ta lại hỏi nguyện vọng của lão bà chứ?" Vừa nói vừa đưa hai tay lên ôm vai, phi thường làm ra vẻ rùng mình, khẽ mỉm cười nhìn về phía Đông Phương Tinh Thần: "Đông Triệu thái tử gia điện hạ? Ngươi nói ta dám động đến ngươi sao? Ha ha... thái tử đương triều, thực sự chính là một thân phận rất cao quý."
Uỵch một tiếng, Đông Phương Tinh Thần rốt cục bị dọa đến mức muốn vỡ tim nát mật, toàn thân vô lực, ngã thẳng từ trên ngựa xuống, lộn nhào về phía sau, hắn muốn tìm một chỗ an toàn...
Đông Phương Hận thở dài một tiếng, vừa rồi sở dĩ bất động, đó là hi vọng thanh niên thư sinh thần bí này sẽ kiêng kỵ nơi đây là Đông Triệu, còn Đông Phương Tinh Thần là thái tử của Đông Triệu, cho dù chỉ phải trả giá bằng một sự trừng phạt nho nhỏ, cũng chưa chắc có thể tiếp thụ nổi. Tuy rằng thư sinh trẻ tuổi này vừa mới hiển lộ thực lực vô cùng đáng sợ, nhưng nếu bỗng nhiên trở thành địch nhân của một nước, thật sự là không có phần thắng.
Có điều thư sinh này vừa rồi đã nói rõ là muốn động thủ với Đông Phương Tinh Thần, nếu như mình vẫn bất động, sau vô luận thế nào, mình cũng khó thoát khỏi bị trách tội. Cho nên phải động thân, lắc mình che ở trước người Đông Phương Tinh Thần: "Các hạ quả thật cao minh, bất quá lúc nãy phu nhân cũng không gặp chuyện gì quá lớn, mà bên ta cũng đã mất tám mạng, cái giá như vậy, chẳng lẽ chưa đủ sao? Không bằng lúc này buông tay, mọi người đều là bằng hữu, sau này gặp lại cũng tốt. Đông Triệu chúng ta tất nhiên sẽ sâu sắc cảm ơn nhân tình của các hạ. Được chứ?"
Đông Phương Hận tự nhiên không phải là người tốt đến như vậy. Nhưng khi thấy Lăng Thiên hiển lộ võ công cực kỳ cao cường, khiến hắn vô cùng kiêng kỵ. Thậm chí mình cũng không phải đối thủ của thanh niên trước mắt này. Cho nên mới mềm mỏng mà nói chuyện.
"Kết giao một bằng hữu? Lão hỗn đản! Con mẹ nó ngươi là lão hồ đồ sao?" Lăng Thiên nở nụ cười trào phúng: "Vị thái tử gia của các ngươi muốn cướp lão bà của ta. Còn muốn giết ta diệt khẩu! Kết giao bằng hữu? Lão hỗn đản. Nếu lão bà của ngươi bị người ta đoạt mất. Ngươi sẽ đi tìm người đoạt lão bà của ngươi để kết giao bằng hữu sao? Kết giao cái đầu mẹ ngươi à? Nếu ta không có một thân võ công thế này. Lão vương bát đản ngươi có thể yêu cầu ta kết giao bằng hữu với các ngươi hay không đây?"
Lăng Thiên có chút phẫn nộ, chửi ầm lên. Hắn tức giận không phải vì Đông Phương Tinh Thần sắc đảm trùm trời. Có mình ở đây cho dù hắn sắc đảm trùm trời thì mình cũng có thể chọc phá hắn! Giận hơn cũng là vì sợ kế hoạch kia của mình ắt sẽ giảm tác dụng. Cho nên Lăng đại công tử rất tức giận. Vô cùng phiền muộn mà tức giận!
Đông Phương Hận bị hắn mắng đến mức khuôn mặt già nua cũng đỏ bừng. Phẫn nộ nói: "Người thanh niên kia. Lão phu là vì muốn tốt cho ngươi! Thái tử gia của ta cho dù không phải, thủy chung vẫn là thái tử điện hạ của Đông Triệu ta! Một mình ngươi dù có mạnh hơn nữa thì liệu có thể làm gì chứ? Lẽ nào có thể chống đỡ với quốc lực của Đông Triệu ta sao? Thật là không biết tốt xấu! Lão phu lựa lời khuyên bảo, ngươi lại nói năng lỗ mãng. Thật sự muốn tìm chết phải không?"
"Úi chà!" Lăng Thiên cực kỳ hèn mọn nhổ ra một bãi nước bọt. Phẫn nộ mắng một câu: "Thái tử gia của Đông Triệu? Bằng một con gà không? Lão vương bát, bây giờ ngươi cút ra một bên cho lão tử! Lão tử hôm nay không muốn giết ngươi. Thức thời đi. Ngươi nên nghe lời một chút. Ngoan ngoãn một chút! Cút ngay! Để ông mất hứng, sẽ làm thịt lão tiểu tử nhà ngươi trước đấy!"
"Đây là chức trách của ta, có điều mạo phạm. Đông Phương thế gia Đông Phương Hận lĩnh giáo cao chiêu của các hạ!" Đối phương mỗi lần mở miệng là một lần lão hỗn đản, một lần lão vương bát. Cho dù tính tình Đông Phương Hận có tốt hơn nữa cũng vô pháp nhẫn nại. Chậm rãi rút trường kiếm ra. Ngưng trọng nói.
Nhưng dù là như vậy, Đông Phương Hận thấy đối phương rõ ràng không thèm để hoàng thất Đông Triệu ở trong mắt, Đông Phương Hận thậm chí biết cho dù mình có mang tên tuổi của Đông Phương Thế gia ra, cũng không chắc có nhiều tác dụng. Nhưng vẫn còn ôm một hi vọng mong manh, báo ra lai lịch của mình, thủy chung hi vọng đối phương kiêng kỵ một vài phần.
"Trách nhiệm sao? Chức trách của ngươi là giúp chủ nhân ngươi đoạt nữ nhân hả? Có điều mạo phạm? Ta đoạt lão bà của ngươi nói có điều mạo phạm thì ngươi nghĩ sao? Nhổ vào, lão bà của ngươi bản công tử không có hứng thú đâu!" Lăng Thiên cả giận nói: "Lại nói Đông Phương thế gia? Ha ha ha Đông Phương thế gia! Ha ha... thực sự là buồn cười. Ngươi còn không nhanh chóng về chịu tang, còn dây dưa ở lại chỗ này, quả nhiên là cực kỳ! "
"Nhanh chóng về chịu tang?" Đông Phương Hận cả kinh.
"Ngươi trở về sẽ biết. Ta cũng không có hứng thú nhiều lời với ngươi. Ngươi đã không chịu tránh ra, ta đây sẽ bắt ngươi cút sang một bên!" Lăng Thiên âm hiểm cười một tiếng, thân thể đột nhiên nhoáng lên, lắc mình lại gần. Đông Phương Hận hét lớn một tiếng, trường kiếmm phân tâm thuận thế đâm ra, lại đột nhiên phát hiện xung quanh thân thể mình lúc này cùng lúc xuất hiện tám cái bóng của Lăng Thiên, mỗi một cái bóng đều tựa như là thực thực tại tại, trên mặt tự nhiên khác thường lộ ra nụ cười tàn khốc, mạnh mẽ vận chưởng đánh về phía mình!
Đông Phương Hận quá sợ hãi, biết rằng đây là một cao thủ khinh công tuyệt đỉnh, bởi vì di chuyển quá nhanh, mà lưu lại tàn ảnh. Hắn liền như thiểm điện lui về phía sau.Đối phương tung ra một chiêu cao minh như vậy, tuyệt đối không phải mình có đủ khả năng phá giải, chống đỡ. Ý niệm trong đầu vừa mới vụt ra, chân còn chưa có động tác, thì bang bang bịch ba tiếng vang lên, vừa ngã nhào xuống vừa không ngừng phun ra từng ngụm máu tươi...
Lăng Thiên nói sẽ bắt hắn cút ra, lúc này Đông Phương Hận quả nhiên hàng thật giá thật cút ra ngoài, thương thế tuy nghiêm trọng, nhưng chưa đến mức chí mạng. Đây chính là vì Lăng Thiên hạ thủ lưu tình, dù sao mạng của hắn vẫn còn tác dụng nhất định!
"Không được tới... đây!" Đông Phương Tinh Thần hét thảm một tiếng. Vừa đứng lên đã bị Lăng Thiên một cước đạp ngã trên mặt đất. Mặt Lăng Thiên lộ ra nụ cười như ác ma, tay dụng sức, roẹt một tiếng đã xé nát cẩm bào trên người Đông Phương Tinh Thần, hắc hắc cười nói: "Thái tử điện hạ, hôm nay lão tử cho ngươi sung sung sướng sướng một phen! Vận khí của ngươi thực sự không tệ, lão tử sẽ lưu lại tính mệnh cho ngươi! Nhất định sẽ lưu cho ngươi một mạng, quyết không nuốt lời!"
Đông Phương Tinh Thần nghe thấy đối phương nói không giết mình, yên lòng không ít, nhưng lại cảm thấy vù vù vài tiếng, khắp người mát lạnh, không ngờ không còn một mảnh vải che thân, giữa ban ngày ban mặt lộ ra tấm thân trần như nhộng. Ở phía sau Lăng Thiên, Tiêu Nhạn Tuyết thét lên một tiếng chói tai, cấp tốc lấy tay che kín cặp mắt. "Tử sắc lang, đồ lưu manh, ai cho chàng làm như vậy..."
Lăng Thiên ngạc nhiên, buồn bực thầm nghĩ, không cởi y phục làm sao giải phẫu được chứ? Tiểu nha đầu này không phải chính nàng yêu cầu sao? Ta nghiêm ngặt dựa theo làm việc một cách trách nhiệm lại trở thành quân sắc lang lưu manh là thế nào?
"Ngươi... ngươi muốn làm gì?" Đông Phương Tinh Thần bất tri bất giác vươn hai tay ôm lấy bộ vị mà đối phương đang không chút hảo ý nhòm ngó đánh giá, trong lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác đại sự cực kỳ không ổn, lẽ nào đối phương lại bị bệnh chê nữ ái nam, nhìn trúng mình rồi? Bằng không vì sao lại cởi quần áo mình ra chứ?
Nếu Lăng Thiên biết hắn đang nghĩ gì, sợ rằng đã sớm lao tới cho hắn vài cái bạt tai rồi!
"Hừm! Cái thứ nhỏ như cây tăm, lại còn che chở như bảo bối vậy. Để ta cắt cho sớm, đỡ mất mặt." Ánh mắt của Lăng Thiên đảo qua, cười nhạt nói: "Hôm nay ta giúp ngươi làm việc tốt, sau này cũng đỡ bị người khác chê cười."
Không chờ Đông Phương Tinh Thần kịp có bất kỳ phản ứng nào, bạch quang trong tay Lăng Thiên chợt lóe lên, một thanh đoản kiếm tinh xảo đã nằm trong tay hắn, không chút do dự cắt xuống phía dưới... Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://trumtruyen.vn
"A... a..." Đông Phương Tinh Thần kêu thảm một tiếng kinh thiên động địa, thanh âm thê lương tới cực điểm. Máu tươi phía dưới trong nháy mắt bắn tung tóe, tràn ra ngoài. Một cặp gì đó như trứng bồ câu theo nhát kiêm của Lăng Thiên bị quăng ra ngoài... Ngẫm lại vẫn thấy chưa đủ nghiền, đoản kiếm của Lăng Thiên lại hướng phía trước lượn qua một nhát, nhất thời lại chém đứt xuống một cái gì đó..
"Không phải là chỉ là một thủ thuật nho nhỏ thôi sao? Coi ngươi kích động hô to gọi nhỏ kìa. Phải bình tĩnh! Bĩnh tĩnh biết không?" Lăng Thiên rất hèn mọn nhìn thoáng qua Đông Phương Tinh Thần, cầm đoản kiếm còn dính máu thịt của Đông Phương Tinh Thần lướt lên một nhát, nhất thời lại xuất hiện hơn mười vết máu... Sau đó mới chậm rãi thu đoản kiếm lại.
Xem ra, vị thái tử gia này ngoại trừ vác thân thể trần truồng tiến vào thành, không thể mặc được bất kỳ áo quần nào nữa rồi...
Lăng Thiên chậm rãi đứng lên, như trút được gánh nặng nói: "May mà ngươi làm việc trong hoàng cung, bằng không như thế này thật khó mà an bài cho ngươi. Mau về hỏi thăm những người làm việc trong hoàng cung đi, làm sao cho thuận tiện thì làm. Khẳng định là không giống như trước đây nữa rồi."
Đông Phương Tinh Thần đau đến mức đầu đầy mô hôi, toàn thân ướt nhẹp, ngay cả sức lực để kêu lên cũng không có... Hết lần này đến lần khác, Lăng Thiên vẫn luôn truyền cho hắn một đạo chân khí, làm cho đầu óc hắn duy trì sự tỉnh táo. Vì thế muốn ngất xỉu cũng không được...
Hơn mười tên thị vệ mở trừng trừng cặp mắt nhìn chủ nhân của mình bị một kẻ không để cả đám người vào mắt biến thành thái giám. Toàn thân mồ hôi nhễ nhại, mắt mở đăm đăm, hơn trăm cặp chân cùng run rẩy, như là đang gảy đàn tì bà... Người nào cũng biết rõ sự tình đã đến mức này thì khi mình trở lại cũng khó thoát tội chết, nhưng đối mặt với một tên thiếu niên thư sinh như ác ma này, bọn chúng cho dù có nói thế nào cũng không có đủ dũng khí tiến lên động thủ...
Trong đó có mấy người mặt xanh môi trắng đột nhiên cảm giác khố dưới nóng lên, cứ thế mà tiểu tiện tại chỗ không sao khống chế nổi. Nước tiểu chảy ra ngoài khiến cho ống quần khe khẽ rung động...
Lăng Thiên cười lớn một tiếng, nhẹ nhàng chuyển thân cũng không quay đầu lại, vừa lúc rơi xuống trên lưng ngựa của hắn, ầm ĩ cười nói: "Thống khoái! Thống khoái! Muốn động đến lão bà người khác, kết cục chính là như vậy!"
Quyển 6