Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 540: Giá trị lợi dụng




Thủy Thiên Nhu nhất thời phẫn nộ đứng lên, mày liễu cong lên: "Trước khi đi ta đã nói rõ tất cả, làm gì có chỗ nào chưa rõ ràng, thậm chí đối phương người nào đến, có thân phận ra sao ta đều nói rất rõ ràng! Thậm chí trước khi các ngươi đến đó lẽ ra cần phải biết, Lăng Thần là nữ nhân của Lăng Thiên, cũng là người hôm nay có tiếng nói nhất trong Lăng phủ biệt viện. Thế nhưng các ngươi lại cho rằng vì mình là đệ tử của thế gia mà tự cao, rằng mình tài trí hơn người, căn bản là không thèm để những lời ta nói ở trong đầu. Chuyện đến trước mắt rồi còn bị sắc đẹp u mê đầu óc, làm ra chuyện xấu hổ ảnh hưởng tôn nghiêm gia tộc đến bực này. Cuối cùng vẫn còn mặt mũi chỉ trích ta sao? Đổi trắng thay đen, cũng chỉ đến như thế này thôi!"
Hổn hển thở mấy hơi nặng nề, Thủy Thiên Nhu lạnh lùng nhìn hai người: "Đặt vào hoàn cảnh của các ngươi, nếu là thê thất của các ngươi, lẽ nào các ngươi cho phép người khác tùy ý rình mò sao?" Còn một câu nói, Thủy Thiên Nhu chưa nói ra: Nếu là Lăng Thiên ở đây, chỉ sợ ba người các ngươi chính là rơi vào cục diện máu đổ phơi thây, làm gì còn có thể ung dung ở đó nữa!
Thủy Thiên Giang khẽ đảo mắt, điệu bộ cả vú lấp miệng em, ngang ngược nói: "Thủy gia chúng ta dựa theo thành ý tối cao đến hiệp đàm hợp tác, nhưng Lăng gia lại có thể đối đãi với chúng ta như vậy, thêm nữa còn đánh trọng thương Hồ đệ, rõ ràng không có bất kỳ chút thành ý hợp tác nào! Lại càng không lưu lại chút thể diện nào cho Thủy gia chúng ta, dĩ nhiên mỗi ngày muốn thu của chúng ta năm vạn lượng bạc! Nghĩ Thủy gia chúng ta coi tiền như rác sao? Nhục nhã đến mức này, nhất định phải bắt Lăng gia nợ máu trả bằng máu!"
Thủy Thiên Nhu đảo cp mắt trắng dã, khinh thường cười lạnh nói: "Không có thành ý? Lần này ba người có quyền lực cao nhất cùng nhau đến, này còn không tính là có thành ý? Thể diện? Thể diện là người khác cấp cho, nhưng ngươi lại tự mình ném đi, là ai không biết liêm sỉ động tay động chân, mới gặp phải sự trả đũa! Nói đến nợ máu trả bằng máu? Nói thật hay! Nhưng lúc đó sao ngươi lại không nói? Khi Thủy Thiên Hồ bị đánh ngươi vì sao lại câm như hến? Bây giờ lại có bản lĩnh nhắm vào ta sao? Có nóng nảy thì ngươi đi tìm Lăng Kiếm mà phát tác đi. Ở ngoài ăn quả đắng thì giả câm giả điếc, về nhà đóng của lại ra vẻ uy phong với người trong nhà. Thủy Thiên Giang, ngươi thật đúng là có đủ khí phách! Có bản lĩnh, ngay bây giờ ngươi đi tìm Lăng Kiếm nợ máu trả bằng máu đi, ta quyết sẽ không ngăn cản ngươi, sao ngươi không đi đi! Nếu ngươi thực dám đi, ta viết giấy cam đoan phục tùng ngươi! "
"Lại nói đến bạc, trước việc này, Lăng gia chưa từng nhắc đến, nếu không phải ba huynh đệ các ngươi chọc giận người ta, ngươi cho là Lăng gia sẽ quan tâm chút bạc cỏn con ấy à? Bọn họ lần này chuẩn bị cướp đi đồ của người Ngọc gia giá trị ít nhất cũng một ngàn vạn lượng bạc trở nên! Hiện tại là do ngươi làm người ta tức giận, lăng gia muốn cùng các ngươi phân rõ giới hạn mà thôi! Tránh để mấy người tự cao tự đại, không biết mình mang họ gì!"
Mặ Thủy Thiên Gian tức thì đỏ bừng, vẫn còn cãi chày cãi cối: "Thân phận ta thế nào? Há có thể cùng đám hạ nhân tam lưu thế gia kia lý luận, chẳng phải rất mất thân phận sao? Nhìn khắp Lăng gia, may ra có Lăng Thiên mới miễn cưỡng có thân phận sánh ngang với ta."
"Ha ha ha..." Thủy Thiên Nhu tức giận nở nụ cười: "Các ngươi tài trí hơn người, ngay từ đầu đã khinh thường người ta. Vậy vì sao bây giờ lại mong ngóng vội vàng đến hợp tác với người ta? Mọi chuyện các ngươi tự mình giải quyết không phải tốt hơn sao? Tìm ta có ích lợi gì, ta có thể có biện pháp gì!"
"Được rồi!" Đại trưởng lão phiền muộn chịu không nổi quát ầm lên: "Nói cái gì nữa, chờ giải quyết xong việc Ngọc gia rồi nói cũng chưa muộn! Hiện tại toàn người trong nhà ầm ỹ cái gì? Có ý nghĩa gì sao? Bây giờ chúng ta cần phải làm chính là làm sao để có thể triển khai hợp tác với Lăng gia một lần nữa? Dưới tình huống như thế này làm sao tiếp tục hợp tác? Nếu như việc này không thể tiếp tục, lẽ nào chúng ta không quản mấy ngàn dặm xa xối đến đây không thu được kết quả nào, chẳng phải sẽ sôi hỏng bỏng không trở về sao?"
Nhắc tới chuyện này, nhất thời làm cho hai người ngậm miệng không tranh chấp nữa. Lần này, ngay cả đám người Thủy Thiên Giang cũng minh bạch. Sau khi bọn họ kiến thức qua thực lực của Lăng gia, vào lúc này mà nói, hợp tác mới là có lợi nhất! Nếu Lăng gia thực sự cự tuyệt hợp tác, sợ rằng đám người mình một là vung tay xuất thủ mạnh mẽ thôn tính Lăng gia biến họ thành thế lực củamình, hai là buồn bã rút đi, không có đường thứ ba!
Thế nhưng, nói đến thôn tính Lăng gia? Có khả năng sao? Hiện thực sao?
Kỳ thực, trước ngày hôm nay, những người Thủy gia lần này đến đây, hầu như ai cũng có chủ ý này. Một cái thế gia tam lưu nho nhỏ chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Nhưng là ngày hôm nay sau khi nhìn thấy một kiếm của Lăng Kiếm, toàn bộ mọi người đang chìm trong mộng tưởng hão huyền đã tức thì giật mình tỉnh giấc! Nói đùa sao, Lăng gia có siêu cấp cao thủ bực này tọa trấn, không tiện tay nuốt bên mình đã là vô cùng không tệ rồi. Còn nói cái gì là thôn tính Lăng gia? Kế hoạch này đương nhiên đã chết từ trong trứng nước.
Nhưng buồn bã mà rút đi sao? Đoàn người bên mình chẳng phải đã tạo ra trò cười bể bụng sao? So với chuyện của người đi trước là Thủy Thiên Huyễn càng gay ho hơn! Phải biết rằng, đây chính là vừa đi vừa về xa x ngàn dặm. Cái gì cũng đều chưa tìm được. Du ngoạn một vòng rồi trở về? Sau khi về nhà sợ rằng ba người mình cũng giống như Thủy Thiên Huyễn. Vĩnh viễn bị tước đoạt tư cách kế vị chức gia chủ! Hơn nữa tự mình làm mình bị thương! Có điều là ba người mình chưa làm gì hết! Cũng không thể nói chưa từng làm được việc gì. Không phải là đắc tội với một cái "Tam lưu" thế gia sao?! Cũng không có cái gì quá mức to tát. Vấn đề duy nhất là, "Tam lưu" thế gia này, ít nhất lại có hơn một cao thủ tuyệt đỉnh giống như Thủy Vô Ba! Hơn nữa, đại lục này, lại còn có một đối thủ truyền kiếp của gia tộc mình- Ngọc gia. Người của mình cho dù rút đi, có thể an toàn mà ly khai hay không đây...
Kỳ thực nếu như suy nghĩ sâu xa cũng có khả năng phải trở về. Ngọc gia, là thế gia "Nhất cấp" cùng với nhà mình nổi danh ngàn năm. Ngay cả bọn họ cũng chưa từng có ý định thôn tính Lăng gia, thậm chí chỉ dám mang theo một món bạc chạy trốn, nhà mình chỉ là kẻ ngoại lai, dựa vào cái gì có thể tác oai tác quái chứ?!
Đáng tiếc chuyện tới hôm nay, đã như vậy rồi, còn ý nghĩa gì nữa sao?!
"Chuyện tới hôm nay, lão phu cũng chỉ còn cách đánh bạc, vác cái mặt già này, tự mình đến Lăng phủ biệt viện một chuyến. Nhu công chúa, mời ngươi đi cùng với lão phu đi trước được không? Dù thế nào cũng là đại sự của gia tộc! Thỉnh công chúa tạm thời bỏ qua thành kiến, lão phu tại nơi này xin nhờ ngươi thôi!" Đại trưởng lão thở dài một tiếng, hung hăng liếc nhìn đám người Thủy Thiên Giang. Nếu không phải vì ba đệ tử bất tài này, mình hà cớ gì bị động đến mức này, ăn nói nhũn nhẵn thế này chứ?
"Cùng nhau lấy lợi ích của gia tộc làm đầu, Thiên Nhu nguyện ý nghe theo phân phó của đại trưởng lão." Sắc mặt Thủy Thiên Nhu bình tĩnh, bất đắc dĩ nói. Kỳ thực trong lòng nàng rất vui vẻ, nếu có thể thì mượn việc này đánh hạ vẻ kiêu ngạo của đám người Thủy Thiên Giang, hơn nữa trong chuyện này mình đã xuất ra không ít khí lực, chưa biết chưng có thể gia tộc sẽ đặc xá cho lỗi lầm của ca ca, hoặc ít nhất cũng có thể giảm bớt khuyết điểm trước kia, chia sễ áp lực của phụ thân bên kia...
Trong mật thất Lăng phủ biệt viện, bốn người mang theo vẻ mặt quái dị, trong đó ánh mắt của ba nữ nhân đều đặt trên người Lăng Kiếm, bộ dạng đau đầu, trong khi đó biểu tình của Lăng Kiếm lại phi thường vô tội, thậm chí còn có chút ý tứ cây ngay không sợ chết đứng!
Rốt cục, Lăng Thần thở dài, bất đắc dĩ nói: "Sự tình hôm nay, các ngươi thây thế nào? Có cần phải vãn hay không?"
Lăng Kiếm cười hắc hắc, lãnh khốc nói: "Cái gì là thấy thế nào?Rồi lại còn cần phải vãn hồi? Đám người rác rưởi bực này, một kiếm nhanh chóng xử lý mới là chính đạo! Tránh cho công tử trở về thấy bọn họ lại khó chịu."
Tam nữ Lăng Thần, Ngọc Băng Nhan, Lê Tuyết đưa mắt nhìn nhau, đều có loại xung động muốn một cước giẫm đạp hắn.
Ngọc Băng Nhan vừa mới xuất quan, tự nhiên không rõ ràng lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Từ trong miệng bọn họ mà biết được đại khái, lắc đầu nói: "Ta nghĩ Thủy gia dưới tình huồng này hẳn là sẽ không tiếp nhận loại hợp tác rồi. Là thế gia ngàn năm, thủy chung có tôn nghiêm của thế gia ngàn năm. Hôm nay nếu đã xé rách mặt mũi, sao có khả năng kéo lại mặt mũi nữa. Ta nghĩ chúng ta có lẽ phải chuẩn bị ứng phó Thủy gia cho tốt trước khi chuẩn bị đi trả thù."
"Không đúng!" Lăng Thần và Lê Tuyết cùng lúc lắc đầu: "Ngày hôm nay hành động của Lăng Kiếm có phần kích động, bất quá, lúc đó nếu nói Lăng Kiếm có thể kìm được tức giận, hai người chúng ta cũng muốn động thủ! Cho nên chuyện ngày hôm nay, lấy biểu hiện của ba khúc gỗ mục Thủy gia mà nói, tan đàn xẻ nghé chính chuyện đã được định trước. Cho nên, Lăng Kiếm không có gì sai lầm, hoàn toàn nên vậy."
Lăng Thần gật đầu: "Không sai, hơn nữa lấy sự việc luận sự việc mà nói, hành động của A Kiếm chưa hẳn là chuyện không tốt. Thủy gia sở dĩ dám kiêu ngạo làm càn như thế, chính là bởi vì trước đây hoàn toàn không biết thực lực của chúng ta, mới khinh thường chúng ta. Cử động này của A Kiếm, không những không phải chuyện xấu, trái lại càng tăng thêm lợi thế đàm phán của chúng ta. Điều này với chúng ta có lợi rất lớn! Thủy gia nhất định sẽ không rút lui. Bất quá có một việc, A Kiếm lại nói sai rồi."
"Việc nào?" Lăng Kiếm buồn bực hỏi.
"Ngươi nói sau khi công tử trở nhìn thấy bọn họ sẽ phiền muộn, những lời này lại không đúng rồi." Lăng Thần mơ hồ hàm chứa tiếu ý nói. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Không ngờ suy nghĩ của Lăng Thần giống với mình, Lê Tuyết xì một tiếng bật cười nói: "Đúng vậy, Thiên ca sau khi trở về thấy ba người bọn Thủy Thiên Giang, sợ rằng còn vô cùng vui vẻ ấy chứ." Nói xong cùng Lăng Thần nhìn nhau, sau đó hai người không nhịn được khúc khích cười không dứt.
Ngọc Băng Nhan cẩn thận suy nghĩ một lần, rốt cục hiểu được, cười nói: "Ý tử của hai vị tỷ tỷ chẳng lẽ là ba tên tiểu nhân vô sỉ đúng là rất có giá trị lợi dụng?"
"Không sai!" Lăng Thần và Lê Tuyết đồng thanh nói, cùng cười quái dị: "Giá trị của ba người này với Thủy gia mà nói, tự nhiên là thành sự không đủ bại sự có thừa, nhưng xem ra với chúng ta, ba người này lại là đầu cơ kiếm lời nha."
Lăng Kiếm hừ một tiếng, có chút buồn bực: "Một kiếm giết chết, dứt khoát bao nhiêu... So với kiểu lòng vòng rắc rối này mạnh hơn chứ? Không phải công tử cũng nói nắm tay to mới là đạo lý sao?"
Lăng Thần trừng mắt: "Ngươi chỉ biết giết giết giết, công tử còn nói rất nhiều thứ khác sao ngươi không nói đến. Công tử nhắc nhở ngươi bao nhiêu lần, muốn ngươi động não nhiều hơn, ngẫm lại xem là vì cái gì? Đến bây giờ vẫn chỉ là kẻ hữu dũng vô mưu!"
Lăng Kiếm hừ một tiếng nói: "Nói đến mưu kế và thủ đoạn, công tử so với bất kỳ kẻ nào trên đời này đều mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, huống chi, còn có mấy người các ngươi lại thêm Mạnh Ly ca là kẻ đại gian bày mưu tính kế, như thế quá đủ rồi. Còn ta chính là một thanh kiếm sắc nhất của công tử, công tử nói làm như thế nào, ta sẽ làm như thế. Công tử muốn ta giết ai, ta giết kẻ đó. Ta quan tâm, chỉ là nhiệm vụ có thể hoàn thành hay không, mà không phải làm thế nào hoàn thành, lại càng không cần biết đến quá trình hoàn thành nhiệm vụ! Công tử đã từng nói, mỗi người đều phải tìm đúng vị trí của mình. Mà vị trí của ta, chính là tàn sát! Điểm này, ta cảm thấy ta tìm rất chuẩn."
Quyển 6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.