Đêm qua Lăng Thần và Lê Tuyết cuối cùng cũng không thoát khỏi bàn tay của Lăng Thiên, dường như bị Lăng Thiên vắt sạch sức lực toàn thân, kể cả là tập hợp sức lực của hai người cũng không thể chống đỡ lại được Lăng Thiên! Lăng Thiên trong lòng từ lâu đã muốn báo thù, đặc biệt là báo thù Lê Tuyết mấy lần liên kết chị em với nhau để bỡn cợt với hắn. Người lần đầu tiên làm chuyện ấy như Lê Tuyết, kể cả là có Lăng Thần tương trợ, lấy 2 chọi 1 thì cũng không phải đối thủ của Lăng Thiên, đến cuối cùng Lê Tuyết bình thường không bao giờ chịu thua cũng phải giơ cờ trắng đầu hàng. Lăng Thiên công tử lúc này mới đắc ý từ từ lui quân tạm dừng chiến đấu. Nhưng lúc đó phía đông trời đã tờ mờ sáng…
Lăng Thiên uy phong thỏa thê một lần, hắn bỗng cảm thấy từ kiếp trước đến đời này, chưa từng có ngày nào khoái lạc như đêm nay! Lần đầu tiên được phóng túng bản thân, tâm mãn ý túc, lịm dần vào trong giấc ngủ!
Sáng sớm, bọn Thủy Thiên Nhu cảm thấy kì quái, hôm qua cả 6 người cũng nhau thương lượng chuyện này, hôm nay dù thế nào thì cũng phải gặp nhau để nói chuyện chứ. Nhưng đợi mãi mà không có tin tức gì, chỗ hoàng hậu không thấy gì, ngay đến người chủ trì chuyện này là Lê Tuyết cũng không thấy đâu, cả đám không biết làm thế nào đành họp lại thương lượng rồi cùng đi tìm. Đầu tiên là đến Đông Cung tìm hoàng hậu, không thấy đâu, bọn thái giám cung nữ ở Đông Cung ấp a ấp úng, hồi lâu mới nói hoàng hậu nương nương đêm qua không ngủ trong tẩm cung.
Mấy nàng ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau, rồi lại cùng nhau đến tẩm cung của quý phi Lê Tuyết, lập tức cảm thấy yên tâm, hóa ra đêm qua Lê Tuyết và Lăng Thần nói chuyện thâu đêm với nhau, chả trách hôm nay chưa thấy động tĩnh gì, xem ra đúng là hai người đêm qua đã nói chuyện cả đêm thật.
Không cho các cung nữ đi thông báo, cả bốn nàng rón rén tiến vào trong tẩm cung, rồi cả 4 nàng đột ngột đẩy cửa xông vào, Thủy Thiên Nhu hô lên một tiếng, lao đến bên cạnh giường, giơ tay ra soạt một tiếng kéo phăng cái chăn bay ra…
"Dậy thôi, hahaha….Á?" Một tiếng kêu thất thanh vang lên, cả 4 nàng đồng thời đỏ mặt tía tai, cùng nhau ôm mặt quay người lại.
Bên dưới tấm chăn là 3 cơ thể trần truồng….
"Á…" Một tiếng hét thất thanh khác vang lên…
"Quần áo của ta đâu? …đây…đây…".
"Xấu hổ chết mất thôi….".
"Mấy người các cô….cô cô cô cô…hừm hừm….".
Lăng Thiên cả đêm qua cày cố, sức cùng lực kiệt, mệt mỏi quá độ, đang trong trạng thái ngủ say nhất, nếu như không phải là như vậy thì dựa vào võ công hiện tại của Lăng Thiên, làm sao có thể để mấy nàng đến gần mà không phát hiện ra. Trong lúc đang ngủ mê thấy cảm giác toàn thân mát lạnh, mở mắt ra mới biết là chuyện gì đang xảy ra, thấy Lăng Thần và Lê Tuyết đang luống ca luống cuống vừa xấu hổ vừa tức giận mặc quần áo, Lăng Thiên đại đế do da mặt quá dày, thế là quyết định chơi bài ngọc thể hoành trần, ừm, chính xác là nhất trụ chỉ thiên…
Dù gì thì cũng là vợ ta, xem xem sợ quái gì? Lăng Thiên trong đầu nghĩ như vậy, mấy nàng lập tức càng xấu hổ hơn, đúng là, còn phơi ra cái thứ xấu xa đó…thế là cả 4 nàng cùng nhau ôm mặt chạy hết ra ngoài…
Trước mặt bỗng tối sầm, một đống quần áo được ném đến, tiếp đó nghe thấy giọng nói vừa xấu hổ vừa tức giận của Lê Tuyết: "Còn không mau mặc quần áo…huynh huynh…huynh đúng là hại chết ta rồi!".
Mặc quần áo xong xuôi, Lăng Thiên hả hê mãn nguyện cười hihi haha, bước ra khỏi căn phòng còn tràn đầy dư vị, bộ dạng thoái mái khoan khoái, ngồi phịch lên cái ghế giữa phòng.
Cả 6 tuyệt sắc mĩ nhân không thiếu ai cả đều có mặt, ai nấy đều đỏ mặt, cúi thấp đầu xuống, không nói năng gì. Đặc biệt là Lê Tuyết và Lăng Thần cứ như là vừa phạm phải tội gì vậy, ngồi ở đó, hai tay không ngừng vò giụi vạt áo một cách rất gò bó, dường như là đang muốn tìm vết nứt nào đó để chui vào….
Lê Tuyết toàn thân giống như là đang phát sốt, không còn chút nào sự thông minh duệ trí ngày thường cả, cần phải biết chuyện này là do Lê Tuyết đầu têu, ra sức phát động, nhưng kết quả là lại bị họ lôi Lăng Thiên ra từ trên giường của mình…điều này biết nói thế nào? Nếu như họ nghi ngờ mình….đúng là xấu hổ chết mất thôi! Bị bắt quả tang lúc còn đang trần như nhộng….
"Các nàng…sao lại đến đây hết vậy? Không có phép tắc gì cả!". Lăng Thiên trợn hai con mắt như vô tội lên, hỏi.
"Bọn thiếp…đây…khục khục". Cả đám ấp úng, không thể nào nói là bọn mình cảm thấy chuyện tối qua không đúng lắm nên mới bàn bạc nhau đến đây?
Thủy Thiên Nhu đỏ mặt đứng dậy, nói: "Là do thần thiếp không đúng, mạo muội tiến vào, làm phiền chuyện tốt của hoàng thượng với hoàng hậu nương nương và quý phi nương nương. Thần thiếp…xin hệ hạ, xin hoàng hậu nương nương và quý phi tỉ tỉ tha tội". Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Nàng nói như vậy, cả Lăng Thần và Lê Tuyết lập tức càng cảm thấy không ngẩng đầu lên được, Lê Tuyết cong môi lên, không ngừng véo lên người Lăng Thiên, trong mồm thì cằn nhằn: "Đều tại huynh, đều tại huynh….".
Lăng Thiên cười haha, nói: "Tất cả đều là người mình, có tội gì mà xin tha, ta đã hạ lệnh xuống, mở rộng thêm tẩm cung của ta, sau này các nàng đều chuyển vào sống, còn về tẩm cung hiện nay của các nàng, lúc nào muốn quay về thì quay về, lúc không quay về thì cứ để vậy đi".
"Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi! Nơi ở cách nhau xa như vậy, quả thật là rất mệt!". Ngọc Băng Nhan lập tức mặt mày rạng rỡ, nhìn Lăng Thiên, dường như muốn nhảy lên ôm lấy cổ hắn. Mấy nàng còn lại cũng là bộ dạng vui mừng vô cùng. Câu nói này của Lăng Thiên vô hình đã làm cho sự khó xử của Lăng Thần và Lê Tuyết giảm đi không ít.
Lê Tuyết lúc này mới mỉm cười, nói: "Đêm qua bọn ta đều đã đuổi huynh ấy ra ngoài, kết quả là hoàng hậu nương nương không yên tâm, kéo ta ra ngoài tìm kiếm…".
Mấy nàng còn lại đều "Ồ" lên một cách ý vị xâu xa.
Lê Tuyết mặt càng đỏ, nói: "Không phải là như mấy người nghĩ đâu…".
Ngọc Băng Nhan cười hihi, làm mặt hề, nói: "Điều mà bọn muội nghĩ? Bọn muội nghĩ thế nào vậy?".
Lê Tuyết mặt càng đỏ hơn, không thèm để ý đến Ngọc Băng Nhan: "Tìm khắp nơi đều không tìm thấy, thế là ta hẹn Lăng Thần cùng nhau tâm sự, ai ngờ đến nửa đêm, tên tiểu đồ tôn này mò đến chỗ ta, huynh ấy còn nhảy vào từ cửa sổ….".
Cả đám đều cười khúc khích, nói: "Hóa ra là gặp phải trộm hái hoa, tỉ tỉ chưa thất thân chứ! Hahaa…".
Thấy mấy nàng đều không có suy nghĩ gì lung tung cả, Lê Tuyết và Lăng Thần với cảm thấy an tâm trong lòng, thế là từ từ nghĩ đến chuyện hỏi tội: "Ừm? Đúng rồi! Lúc sáng nay là thế nào? Mấy người các cô cũng to gan quá nhỉ? Nói thế nào thì cũng là nơi ở của hoàng quý phi, sao có thể hỗn xược như vậy? Chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua được!".
Lăng Thần lúc này mới vừa đỏ mặt vừa ngẩng đầu lên, nói: "Đúng vậy! Đúng là không có phép tắc gì cả! Tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua được! Bản cung phải xử phạt các người mới được!".
"Á?". Cả đám ngớ người ra, tuy lúc còn ở biệt viện mọi người cũng thường trêu đùa nhau, nhưng không có ai thấy thì cũng không sao, nhưng sáng nay thì lại khác, xét cho cùng thì ở giữa còn lẫn một người đàn ông, đúng là rất…khó xử, thế là cả đám im như thóc!
"Đúng là không thể dễ dàng tha thứ được!". Lăng Thiên làm mặt nghiêm nghị: "Các nàng nghe đây, xem thế này có được không? Sáng mai ta lôi cả 4 nha đầu này lên giường, sau đó 2 nàng cũng đến kéo chăn để báo thù, thế nào? Chủ ý này của ta không tồi phải không? Đây gọi là ăn miếng trả miếng! Hahaha, ta tuy sẽ phải vất vả một chút, nhưng cũng sẽ không kêu ca, cứ làm như vậy đi…".
Tiếng cười của hắn vừa vang lên, liền có một loạt cước quyền bay đến, nháy mắt bao trùm lấy Lăng Thiên.
"Huynh nghĩ hay quá nhỉ!".
"Còn không phải là để huynh chiếm sạch tiện nghi!".
"Các tỉ muội đánh hắn đi…".
Lăng Thiên ôm đầu lủi như chuột…
"Hahahaa….".
Tháng đầu tiên sau khi cưới, Lăng Thiên đã rất hạnh phúc trải qua một tháng này, gần như là hoang đường trong một tháng, chìm đắm trong sự ôn nhu, dường như không muốn thoát ra, nếu như không phải là Mạnh Li Ca thúc giục, Lăng Thiên cũng muốn ra quy định "từ nay vua không lên triều sớm" nữa.
Có điều Lăng Thiên đã làm ra một sự biến cách: thời gian lên triều buổi sáng lùi một canh rưỡi giờ!
Cũng tức là lùi từ 5 giờ sáng thành 8 giờ sáng, trên bề mặt thì là đường hoàng chính chính, cái gì mà thấy các ái khanh tuổi cao sức yếu vân vân, làm cho các bá quan văn võ cảm vô cùng cảm kích. Trên thực tế là do Lăng Thiên đại đế không nỡ rời xa cái chăn ấm mà thôi….
Thời gian thấm thoắt qua đi, quay đi quay lại đã nửa năm đã trôi qua.
Trong thời gian này, gần như là không có chuyện lớn gì cả, sau hôn lễ của Lăng Thiên đại đế là đến hôn lễ của Lăng Kiếm đại nhân, Lăng Thiên đích thân chủ trì hôn lễ, toàn quốc trên dưới lại một nữa được tưng bừng.
Đế quốc Thần Châu từ khi khai quốc, việc cai trị hiện ra là cực kì thanh minh, sau một loạt chính sách mới được Lăng Thiên đưa ra, có thể nói là lợi quốc lợi dân, lại công thêm nhân tâm của Lăng Thiên, những người có tài dưới quyền nhiều vô số. Hễ là quyết định của Lăng Thiên, ở đế quốc Thần Châu này đều là quyết định tối cao, tất cả đều được chấp hành nghiêm chỉnh. Dường như không tồn tại ý kiến trái ngược!
Khắp cả nước, bá quan làm tròn phận sự chức trách, bách tính an cư lạc nghiệp, thể hiện ra cảnh tượng bình yên phồn vinh.
Chỉ có ở biên giới, Lăng, Ngọc gia đều đang súng ống sẵn sàng, dàn trận chiến đấu, tất cả vật dụng quân nhu, binh mã không ngừng được vận chuyển đến. Nhưng cả hai đều không ai ra tay trước, tránh sai lầm mà dẫn đến thất bại toàn cục.
Bất kì ai cũng biết, chỉ cần lần đại chiến này diễn ra, thì sẽ là cục diện không chết không ngừng. Hơn nữa lần hội chiến này chắc chắn sẽ diễn ra trong thời gian dài, tốn sức người sức của chưa nói, tin chắc rằng động cái sẽ có cả mười vạn thậm chỉ là nhiều sinh mạng hơn sẽ ra đi. Mà bất luận là Ngọc Gia hay đế quốc Thần Châu, đều là vừa từ chiến trường bước ra, nếu như ngay sau đó lại tiếp tục chiến sự, mà còn là chiến sự lớn như thế này, thì cả hai nhà chưa chắc đã đỡ được, cho nên cục diện tế nhị này được tiếp tục duy trì.
Nhưng ai cũng biết, chắc chắn sẽ có một ngày cuối cùng, thời gian từng ngày qua đi, trận đại chiến cũng đang từng bước càng đến gần hơn, cho nên ai ai cũng không dám thả lỏng.
Bất luận là đại tướng thống lãnh hay là sĩ tốt, trong lòng ai cũng biết, giữa hai nhà chắc chắn sẽ có một trận chiến đấu ma sát, xem như là diễn tập luyện binh.
Quyển 7