Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ

Chương 11: Có ai khi yêu mà không điên cuồng




Bầu không khí trong nhà hàng Âu trở nên đặc quánh lại. Dường như tiếng Cello có du dương tới đâu cũng không thể sánh bằng sự lỗi nhịp của con tim.
Lăng Trạch Hàm quả thực không cưỡng lại được lòng mình mà chăm chăm nhìn về phía Lộ Quân Dao. Tận sâu trong cõi lòng anh dấy lên niềm tiếc nuối và ân hận. Cớ sao anh lại từng đánh mất đi người vợ xinh đẹp và quyến rũ như thế kia.
Tay anh cầm đũa nhưng lại không động vào thức ăn, thân xác anh ngồi cạnh Lăng Phong nhưng hồn vía đang ở nơi khác.
Thấy vậy Lăng Phong bèn lên tiếng gọi:
“Anh… anh…”
Khi lay thức được thần trí Lăng Trạch Hàm rồi thì Lăng Phong bèn nói tiếp:
“Em thấy có gì đó không đúng lắm!”
Sắc mặt Lăng Trạch Hàm vẫn đen sạm như thủa ban đầu, riêng bộ não linh hoạt thường ngày là hoàn toàn tê liệt, không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ kĩ càng trước tất cả mọi việc.
“Nói đi… đừng vòng vo nữa.”
“Đứa trẻ kia nhìn sao cũng không giống mang dòng máu lai Á-Âu, ngược lại em thấy nó có phần giống anh hơn. Có khi nào nó là con anh không?”
Lăng Phong nói thì Lăng Trạch Hàm mới chú ý kĩ, đứa trẻ có đôi mắt sáng và sống mũi cao giống anh, làn da trắng ngăm vàng điển hình của người Á Đông. Thực ra cũng không có điểm gì giống với người đàn ông nước ngoài kia.
Nhưng nếu như đó không phải là con trai ruột của người đàn ông ngoại quốc kia thì tại sao anh ta lại kết hôn với cô?
Một dấu chấm hỏi to đùng được đặt ra trong đầu Lăng Trạch Hàm.
Tâm trạng Lộ Quân Dao tưởng chừng rất ổn nhưng lại chẳng ổn một chút nào. Chỉ là cô đang cố ghì chặt cảm xúc xuống, để ăn xong bữa cơm không thoải mái này.
Thấy vậy David bèn lên tiếng hỏi:
“Người đó là chồng cũ của em sao?”
Cổ họng nghẹn ứ Lộ Quân Dao chỉ có thể khẽ gật đầu.
Điều đó khiến David thoáng vẻ không vui. Dẫu biết rằng khi trở về nước thì khả năng anh ta gặp lại chồng cũ của vợ là rất cao nhưng khi nó xảy ra thật thì anh ta lại có chút chùn bước. Vì lòng anh ta hiểu rõ trong lòng Lộ Quân Dao trước nay chỉ chứa đựng một người. Còn việc hai người kết hôn cũng chỉ là do thời thế ép buộc.
“Nếu em cảm thấy không thoải mái thì chúng có thể đổi nhà hàng.”
“Không cần đâu!”
Lộ Quân Dao hiểu rõ rằng mìmh không thể cứ mãi trốn tránh được. Thay vì cố né mặt thì cứ một lần đối diện để dập tắt đi hi vọng của bản thân cũng như là của đối phương.
Sau khi ăn xong, gia đình ba người nhà Lộ Quân Dao cùng nhau rời đi.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô bước lên xe David khiến trái tim Lăng Trạch Hàm vụn vỡ. Từng mảnh khứa da thịt cứ đè nặng lên những vết thương cũ. Dường như anh rất nóng lòng để biết rõ mọi chuyện. Bốn năm qua cô đã sống ở nước ngoài như thế nào? Và hai người họ có thực sự vì yêu mà kết hôn hay không?
Nhưng nếu tất cả là thật thì anh lại không cách nào tưởng tượng được bản thân sẽ ra sao?
Tối hôm ấy, Lăng Trạch Hàm lại uống say, một lần nữa anh tìm tới trước cửa nhà Lộ Quân Dao. Rút di động từ túi áo vest ra, anh gọi tới số cô. Đầu giây bên kia vang lại chất giọng nữ nhẹ nhàng.
“Alo.”
Giọng anh ngà ngà say cất lên:
“Tôi đang ở trước nhà em. Tôi có chuyện muốn hỏi em, xuống đây gặp tôi một lát.”
Lộ Quân Dao có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh chóng đã lấy lại trạng thái lạnh lùng để chối từ:
“Giờ không tiện gặp mặt mong Lăng tổng quay về đi.”
Tâm vững như núi Thái Sơn, Lăng Trạch Hàm nhất định không chịu lùi bước.
“Nếu em không xuống thì tôi sẽ lên nhà em.”
Có lẽ Lộ Quân Dao thừa hiểu tính khí của Lăng Trạch Hàm, lời đe dọa của anh khiến cô câm nín.
“Anh…”
Đúng thế… Lăng Trạch Hàm là kẻ điên nhất thế gian, không có việc gì là anh ta không dám cả.
“Tôi không nói lại lần hai đâu!”
Cuối cùng Lộ Quân Dao cũng không thể cứng thêm được nữa, chỉ đành nhắm mắt gật đầu đồng ý.
“Được rồi, anh chờ lát.”
Mặc thêm chiếc áo khoác mỏng lên người, Lộ Quân Dao lặng lẽ rời khỏi nhà. Đôi chân cô trĩu nặng bước xuống từng nấc cầu thang, ánh mắt rối bời nhìn về dáng hình nam cao lớn phía xa xa.
Dừng bước đứng trước Lăng Trạch Hàm, Lộ Quân Dao khách khí mở lời:
“Lăng tổng, anh có việc gì thì làm phiền nói nhanh một chút.”
Lời nói ấy của cô như mũi tên bắn xuyên trái tim mỏng manh của anh.
Lăng Trạch Hàm nắm chặt lòng bàn tay mình, cố ghì cảm xúc thật lại trong, bề ngoài tỏ vẻ điềm tĩnh lạ thường.
“Thằng bé… có thực sự là con của người đàn ông kia không?”
Câu hỏi khiến Lộ Quân Dao không khỏi bất ngờ. Cô sững sờ chết lặng. Sống mũi cay cay, khoé mi ướt lệ. Giọng nói của cô bắt đầu run run:
“Đâu liên quan gì tới anh.”
Mặc dù đau đến tê tái lòng nhưng Lăng Trạch Hàm vẫn cố gượng để tỉnh táo. Bây giờ thì anh thực sự hiểu một điều rằng: phụ nữ sau chia tay không chỉ vô tình mà còn rất quả quyết. Dẫu biết rằng cho dù anh có cố gượng hỏi thêm vẫn sẽ không có được kết quả bản thân mong muốn nhưng anh lại không nỡ lòng từ bỏ.
“Em thực sự yêu anh ta?”
Ngước đáy mắt rối bời nhìn anh, hai đôi mắt của kẻ si tình gặp nhau. Như có một tia chớp giữ lấy thần thức họ, làm họ trở nên yếu lòng hơn bất cứ khi nào.
Lí trí gượng ép cô gật đầu nhưng trái tim lại không cho phép. Cô hiện tại bất lực hơn bao giờ hết. Cuối cùng cổ họng cô nghẹn ứ thốt không nên lời, lại thêm bị ánh mắt cuồng si của anh khống chế, cô thực sự tỉnh táo không nổi.
“Anh về đi. Sau này đừng uống rượu rồi tới đây làm càn nữa.”
Lăng Trạch Hàm không khống chế được hành động của bản thân. Đột nhiên anh xông tới ôm chầm cô vào lòng, cho dù cô có đẩy như thế nào thì anh vẫn không chịu buông tay.
“Anh điên rồi sao?”
Đúng! Anh điên…
Anh điên vì hối hận.
Anh điên vì đã bỏ lỡ em.
Anh điên vì đã khiến em hận anh tới như thế.
Anh điên khi phải chính mắt nhìn thấy em vui vẻ bên cạnh người đàn ông khác.
Anh càng điên hơn khi em cứ hờ hững với anh như bây giờ.
Có ai khi yêu mà không điên cuồng…
Nếu không điên cuồng thì đó không phải là yêu.
Nếu không yêu thì anh đã không như này, không vứt đi tự tôn của người đàn ông mà năm lần bảy lượt chạy tới tìm em trong đêm muộn. Không phải chịu nỗi giằng xé giữa lí trí và con tim. Càng không phải say khướt mướt rồi gọi tên em- người đã là vợ của kẻ khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.