Địa điểm chụp là gò đồi cao nhất giữa vườn hoa để có thể dễ dàng lấy toàn cảnh.
Lộ Quân Dao đứng cạnh Lăng Trạch Hàm có chút căng thẳng. Mặc dù đã tự dặn lòng đây cũng đâu phải là lần đầu họ đứng chung khung hình nhưng lòng cô vẫn thấy bất ổn. Trước kia lúc chụp hình cưới, cho dù phải đối diện với bản mặt lạnh tanh của anh thì cô cũng chưa từng lo lắng như bây giờ.
Lăng Trạch Hàm cũng chẳng khác cô là mấy, trái tim anh chưa từng yên ổn, từng nhịp thình thịch đập mạnh bên lồng ngực trái.
Cũng vì thế mà hành động của họ trở nên luống cuống và vụng về. Nhưng không thể phủ nhận một điều rằng: họ sinh ra là một cặp. Mặc dù trên môi không có lấy một nụ cười nhưng những bức hình chụp được lại rất ăn ý và thần thái.
Sự ngọt ngào của Lộ Quân Dao kết hợp cùng sự lạnh lùng của Lăng Trạch Hàm. Ánh mắt mà họ nhìn nhau tưởng là vô cảm nhưng sâu bên trong lại chứa đầy tình yêu thương.
Thợ chụp ảnh ngưng lại một lát để chỉnh tư thế:
“Anh ôm nhẹ vào eo cô gái, còn cô ngước mắt lên nhìn lên gương mặt chàng trai.”
Lăng Trạch Hàm và Lộ Quân Dao miễn cưỡng làm theo.
Thợ chụp ảnh dùng tay vẫy vẫy ra hiệu:
“Xích lại gần nhau thêm một chút nữa… thêm chút nữa… Như thế được rồi.”
Những cái tí tách của máy ảnh vang lên trước sự ngượng ngùng của đôi trai gái.
Dù không còn là gì của nhau nhưng khi tiếp xúc thân thể gần ít nhiều gì cả hai bọn họ đều có chút rung động. Giống như có luồng điện sẹt qua, hay là có tia chớp đánh ngang đầu.
“Thêm một kiểu cuối cùng, hai người quay mặt vào nhau… đúng rồi… tiến lại gần nhau hơn đi… đúng, đúng… đặt lên môi nhau một nụ hôn nào…”
Chỉ một chữ “hôn” cũng đủ khiến hai người họ chết lặng. Trong đầu Lộ Quân Dao không ngừng hiện về nụ hôn cuồng say của Lăng Trạch Hàm khi say.
Còn Lăng Trạch Hàm cứ chăm chăm nhìn bờ môi đỏ mọng như quả mận chín của Lộ Quân Dao, không ngừng nuốt khan tuyến nước bọt xuống.
Cả hai còn chưa kịp chuẩn bị gì đã bị người ta cưỡng chế từ phía sau. Thoáng chốc hai bờ môi chạm nhau, hai trái tim đập lỗi nhịp chứa đựng hỗn tạp cảm xúc. Dường như đang có sự ngọt ngào và ngượng ngùng quyện lẫn vào nhau, tạo nên hỗn cảnh.
Hai cặp mắt trợn tròn kinh ngạc, nhưng muốn dứt môi ra khỏi nhau cũng là điều không thể. Dường như cả hai đều không dám thở, sự căng thẳng đã bao quanh người.
Bình thường uống say làm càn thì không sao nhưng khi bị gượng ép như này khiến Lăng Trạch Hàm có chút không quen và đầy áp lực.
“Rất tốt…”
Chỉ khi lời của thợ chụp hình cất vang họ mới được tách rời khỏi nhau.
Vừa lúc đó Âu Thiên Ân bước tới, cô ta cười cười đùa:
“Hai người quả thực rất hợp nhau. Nếu vẫn còn độc thân thì nên tìm hiểu đối phương thử xem sao?”
Vốn đã bị nụ hôn đánh cho tê liệt thần kinh, nay lại dồn thêm sức ảnh hưởng của Âu Thiên Ân nữa khiến sắc mặt Lộ Quân Dao đỏ như gấc. Cô luống cuống rời đi để không ai trông thấy dáng vẻ của mình hiện tại.
Một mình đứng trước gương trong phòng thay đồ, Lộ Quân Dao chu môi thổi phù một hơi. Dường như sự căng thẳng đã dồn nén quá lâu khiến lòng cô nặng trĩu.
Cô cúi xuống rửa mặt như để cuốn trôi đi bao luồng suy nghĩ hỗn tạp bao quanh. Cô liên tục hắt dòng nước mát lạnh lên mặt.
Ngoài trời bắt đầu loạng choạng tối, ánh sáng hiu hắt xám đục lại. Nếu bây giờ có kịp xuống núi cũng không có ai còn sức để quay về thành phố ngay trong đêm nữa. Tất cả đều đã thấm mệt, lại thêm một ngày đằng đẵng chưa có gì vào bụng. Cho nên cả đoàn quyết định nghỉ lại ở dưới chân núi một đêm, cùng nhau ăn một bữa, sáng hôm sau sẽ xuất phát sớm.
Bàn tiệc bình dân được đặt ở trên sân thượng một homstay nhỏ dưới sườn núi. Tất cả mọi người cùng nhau ăn uống say sưa sau bao ngày vất vả.
Nơi đây tuy thiếu thốn nhưng đổi lại rất bình yên. Người ta sẽ không còn nghe thấy tiếng xe cộ tấp nập, cũng sẽ không phải hít hà khí bụi ô nhiễm. Đổi lại nơi này chỉ có nghe thấy tiếng gió thổi và tiếng côn trùng vo ve.
Nguỵ Tiến Minh nâng ly nước lọc lên cao rồi mở lời:
“Xin lỗi tôi không thể uống rượu nhưng mà hãy cho phép tôi dùng nước để cạn ly, xin cảm ơn mọi người đã nhiệt tình giúp đỡ. Đặc biệt là Trạch Hàm với Quân Dao, hôm nay đã bắt hai người làm việc không chuyên rồi.”
“Không có gì…” Tiếng đáp đồng thanh một nam một nữ vang lên.
Thợ chụp ảnh chen lời ngay sau đó:
“Lúc nào chỉnh xong ảnh tôi sẽ gửi cho hai người.”
Trong khi Lăng Trạch Hàm chưa kịp phản ứng lại thì Lộ Quân Dao đã vội từ chối.
“Không cần đâu.”
Chỉ là trách nhiệm công việc nên cô mới đồng ý chụp bộ hình ấy. Chứ thực sự cô rất không muốn liên quan gì tới anh nữa. Cũng may là những người có mặt đều không có ai biết về mối quan hệ khó xử của họ, cho nên bộ ảnh mới có thể thành công được như thế.
Ánh mắt đau đáu của Lăng Trạch Hàm liếc nhìn sang sự dứt khoát trên gương mặt Lộ Quân Dao. Lòng anh như bị cắt thành nhiều mảnh, anh dốc ly rượu trên tay uống cạn một hơi, như để che giấu cảm xúc, như để nuốt trọn sự đau lòng vào trong.
Tuy không phải là rượu Whisky hay là vang đỏ nhưng loại rượu gạo của vùng này cũng thuộc hạng nặng. Với tửu lượng người bình thường thì chỉ cần năm ly là say. Đối với tửu lượng của Lăng Trạch Hàm thì hơn mười ly mới đổ gục. Anh dùng rượu để áp chế cảm xúc của bản thân, dùng sự không tỉnh táo để tạm thời lãng quên đi tất cả.
Sau khi tất cả mọi người đã rời khỏi, Lộ Quân Dao không nỡ nhìn Lăng Trạch Hàm say khướt một mình ở lại, cô chỉ đành dìu đỡ anh trở về phòng.
Đỡ anh nằm xuống giường, cô cẩn thận đắp tấm chăn lên người anh. Đang định rời bước đi thì bỗng cô nghe thấy tiếng gọi.
“Quân Dao… Quân Dao…”
Dừng bước ngoái đầu lại nhìn, anh thướt mướt trong cơn say nhưng vẫn gọi tên cô. Càng lúc cô càng thấy người đàn ông ấy thực khó hiểu.
Trước kia anh hận cô, anh hành hạ cô, anh không chút xót thương cô. Bây giờ anh lại quay lại dịu dàng với cô, những khi say đều sẽ nhớ về cô.
Anh xem cô là gì?
Lòng cô quặn thắt tự thốt lên với chính mình rằng:
“Lăng Trạch Hàm… chúng ta đã kết thúc vào bốn năm trước rồi…”