Một tuần sau…
Đám cưới của Cố Tịnh và Thẩm Xuyên diễn ra ở khách sạn hạng sang ngoài ngoại ô thành phố. Không khí đông vui, tấp nập, người tham dự ai ai cũng lịch lãm và cao quý.
Dù sao Thẩm Xuyên cũng là một ông chủ lớn trên trường kinh doanh cho nên khách mời ít nhiều gì cũng có chọn lọc. Có thể hiểu nôm na là những người có mặt trong buổi tiệc chủ yếu là các quý ông, quý bà.
Trong phòng chờ cô dâu, Lộ Quân Dao đang hoàn thiện những bước trang điểm cuối cùng cho Cố Tịnh. Gang màu mekup chủ đạo là cam đất, lớp nền phủ nhẹ nhàng căng bóng, nháy trọn đôi mắt to sáng long lanh. Sự kết hợp nhịp nhàng giữa hai phong cách Âu-Á, vừa giữ được nét đẹp vốn có, vừa tôn lên sự sắc sảo mặn mà.
Trang điểm xong Cố Tịnh được nhân viên dẫn vào trong buồng thay váy cưới. Khoảnh khắc Cố Tịnh xuất hiện lộng lẫy kiêu sa bao nhiêu thì nỗi lòng Lộ Quân Dao lại chua xót bấy nhiêu.
Không phải là cô không muốn Cố Tịnh hạnh phúc mà chỉ là lòng cô vẫn chưa nguôi ngoai đi vết thương cũ.
Bao năm qua thi thoảng vết thương ấy vẫn âm ỉ trong cô, có những lúc nó như lưỡi dao cùn cứ đục khoét trong trái tim bé nhỏ của cô khiến nó rỉ máu, đau đến điên dại.
Nhìn thấy được sự tuyệt vọng trong đáy mắt Lộ Quân Dao, Cố Tịnh nhẹ nhàng bước tới, ôm chầm cô vào lòng.
“Vẫn chưa quên được chuyện cũ sao?”
“Xin lỗi… Chỉ là có chút hoài niệm thôi! Tớ ổn mà.”
Rõ ràng lời nói và hành động của cô hoàn toàn không khớp. Nói cách khác thì người ta thường hay ví như: nói một đằng làm một nẻo.
Vừa lúc Thẩm Xuyên lịch lãm bước tới, trông anh ta khá ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của Lộ Quân Dao.
“Quân Dao… là cô sao?”
“Đã lâu rồi không gặp… Thẩm Xuyên.”
Thẩm Xuyên tiến lại thì thầm bên tai Cố Tịnh, sắc mặt cô ấy lập tức đen lại.
“Dao Dao à… Có chuyện rồi…”
Đôi mày Lộ Quân Dao cau có, tuy cô không hiểu ý tứ trong lời Cố Tịnh nhưng cũng phần nào cảm nhận được sự bất an trong đáy mắt cô ấy.
“Sao thế?”
“Thẩm Xuyên không biết cậu quay về… cho nên đã mời Lăng Trạch Hàm tới.”
Lăng Trạch Hàm!
Cái tên vừa thân thuộc vừa lạ lẫm. Cái tên mà đã trở thành đại kị trong bốn năm qua của Lộ Quân Dao. Cái tên mà cô vừa nghe đã cảm thấy quặn lòng, như có hàng ngàn mũi dao cứa đứt ruột gan, như khiến trái tim cô đang vỡ tan thành hàng vạn mảnh.
Cố gượng cười dù lòng buốt đắng, Lộ Quân Dao khó khăn lắm mới thốt được nên lời.
“Không sao đâu! Cũng chỉ là người cũ gặp lại nhau thôi mà.”
Sao cô có thể quên mất chuyện này cơ chứ?
Thẩm Xuyên và Lăng Trạch Hàm đã từng là bạn học từ cấp ba đến đại học, sau này lại là đối tác kinh doanh. Một ngày trọng đại như kết hôn thì làm sao lại thiếu sót cái tên Lăng Trạch Hàm được.
Sau khi dẫn Cố Tịnh ra trước lễ đường, Lộ Quân Dao tìm một vị trí ở nơi dành cho khách mời để an toạ. Cô chọn nơi xa khán đài nhất, lại ẩn khuất nhất. Một phần vì cô ngại chạm mặt Lăng Trạch Hàm. Dù sao cô vẫn chưa sẵn sàng cho việc phải đối diện với anh, lại càng chưa biết sau khi gặp sẽ như thế nào. Tốt hơn hết là không bao giờ gặp lại, không bao giờ liên quan tới nhau nữa.
Thế nhưng có những cuộc gặp gỡ đã định sẵn là phải gặp lại, cho dù tránh tới chân trời góc bể cũng không thể tránh nổi.
Lăng Trạch Hàm tới muộn, khán đài đã sạch kín chỗ, chỉ còn chiếc ghế duy nhất là ngồi đối diện Lộ Quân Dao.
Lần đầu tiên chạm đáy mắt nhau sau bốn năm xa cách, anh vẫn lạnh lùng như thế, đáy mắt anh chưa từng có chút ấm áp nào dành cho cô.
Mặc dù tâm trí rối bời nhưng Lộ Quân Dao vẫn cố hết sức để giữ bình tĩnh. Cô thản nhiên như chưa từng thấy anh, hướng mắt nhìn về phía sân khấu, miệng hé lên nụ cười chúc phúc đầy ngượng ngùng.
Lăng Trạch Hàm vẫn tĩnh lặng như nước, sắc mặt lạnh như băng, ánh mắt bất diệt nhìn lên lễ đường rồi thi thoảng lại liếc sang phía cô.
Không khí càng trở nên ngột ngạt khi một người đàn ông trong bàn tiệc chợt thốt lên.
“Lộ Quân Dao… nghe nói cô biến mất tăm vào bốn năm trước rồi cơ mà. Sao lại quay về? Muốn hàn gắn lại tình xưa với Lăng Trạch Hàm à.”
Ba chữ “Lăng Trạch Hàm” thốt ra từ miệng anh ta nhưng anh ta lại không hề hay biết người mà anh ta vừa nhắc đến lại đang ngồi ngay bên cạnh.
Lộ Quân Dao gượng cười, qua loa đáp:
“Duyên tình đứt đoạn, dây tơ rẽ đôi, không có cơ hội hàn gắn nữa.”
Tiếp theo đó là tới lúc cô dâu và chủ rể đi chúc rượu từng bàn tiệc. Rất nhanh chóng họ đã tới bàn Lộ Quân Dao đang ngồi, lại càng kinh ngạc khi thấy Lăng Trạch Hàm cũng ở đó.
“Nào… chúng ta cùng nâng ly chúc mừng đôi bạn trẻ: trăm năm tình viên mãn, bạc đầu nghĩa phu thê.” Một người đàn ông chủ động nâng ly rượu lên làm khuấy động không khí.
Lần lượt những người khác đều đã đứng dậy, Lộ Quân Dao không thể chần chừ thêm nữa, cô run run cầm ly rượu rồi đứng lên. Còn chưa có hớp rượu nào vào người mà cô đã cảm thấy toàn thân mình nóng ran.
Những chiếc ly nhỏ bé chạm nhau ở giữa bàn tiệc, mọi người đều dốc cạn ly uống sạch, chỉ riêng Lộ Quân Dao vẫn chần chừ chưa cạn giọt nào. Thấy thế người đàn ông ngồi cạnh liền thúc giục.
“Rượu hỉ là không được phép từ chối đâu! Mau uống đi.”
Cố né tránh đi ánh mắt như vũ bão của Lăng Trạch Hàm, Lộ Quân Dao dốc ly rượu cay uống cạn. Rượu đắng, rượu cay bao nhiêu cũng chẳng thể sánh bằng lòng cô tại thời điểm ấy. Về sau cô lại càng không kìm được lòng mình, cứ liên tục uống hết ly này sang ly khác.
Anh phải nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc, trước kia cô hiền thục nết na bao nhiêu, bây giờ sao lại biến thành bộ dạng như thế kia chứ! Không hiểu bốn năm qua cô đã sống như thế nào.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Lộ Quân Dao đã ngà ngà say, bước đi của cô chao đảo, sắc mặt ửng đỏ như quả mận chín. Cô vẫy tay tạm biệt chủ tiệc rồi rời đi.
“Tịnh Tịnh… phải thật hạnh phúc nhé! Tớ về trước đây.”
“Về cẩn thận đó.”
“Tớ biết rồi.”
Vừa lúc Lăng Trạch Hàm cũng ra tới, nhìn dáng vẻ liêu xiêu của Lộ Quân Dao anh có chút động lòng.
Thấy thế Thẩm Xuyên bèn châm ngòi nổ:
“Người ta đã say như thế rồi chắc chắn không tự về được đâu!”
Cố Tịnh dáy dáy tay áo Thẩm Xuyên cản lại:
“Nói gì thế hả?”
“Thì em cũng đâu yên tâm để Quân Dao về một mình.”
“Còn hơn phải giao cậu ấy cho Lăng Trạch Hàm.”