Tối hôm ấy Lộ Thiên Thiên sốt không ngừng, cả người thằng bé nóng hừng hực như lửa đốt, thần trí mơ mơ hồ hồ, có lay thế nào cũng không thể tỉnh táo nổi.
Lộ Quân Dao ôm chầm lấy con trai vội bắt taxi tới bệnh viện, lòng cô ẩn duật nỗi lo không nguôi, bên tai cô văng vẳng lại giọng nói yếu ớt.
“Mẹ ơi… con thấy khó chịu.”
Những lúc như thế cô chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt ve và âu yếm thằng bé vào lòng.
“Chúng ta sắp tới bệnh viện rồi. Có mẹ đây, sẽ không sao đâu!”
Hình ảnh một cô gái nhỏ bé một mình ôm chặt cậu con trai phổng phao xếp hàng chờ lấy số khiến người ta có chút thương cảm.
Vừa lúc Lăng Phong có việc ở bệnh viện nên trông thấy, anh ta đành lắm chuyện gọi thông báo ngay cho Lăng Trạch Hàm. Mặc dù anh ta không ưa gì Lộ Quân Dao, lại càng ghét bỏ khi cô có một đứa con không rõ nguồn gốc nhưng mà anh ta cũng không nỡ nhìn anh trai mình dằn vặt và khổ đau.
Lộ Quân Dao mệt tới mức nhịp thở gấp gáp hơn, con trai lại không thể tự mình đứng xuống, cô chỉ có thể gắng gượng ôm chặt lấy Thiên Thiên mà chờ đợi.
Bất ngờ một đôi bàn tay không nói không rằng dành lấy Thiên Thiên khiến Lộ Quân Dao rối rít. Nhưng khi ngoảnh mặt thấy Lăng Trạch Hàm từ đâu lù lù xuất hiện lại khiến cô sượng người.
“Để anh bế Thiên Thiên cho. Em cứ xếp hàng mà lấy số đi.”
“Không cần…”
Lời nói còn chưa bật ra khỏi miệng Lộ Quân Dao hẳn mà Thiên Thiên đã nằm gọn trong vòng tay Lăng Trạch Hàm. Không thể từ chối, không thể dành lại, cô chỉ có thể lặng im mặc anh đứng cạnh.
Khi đến lượt Thiên Thiên vào phòng khám, mặc kệ sự ngăn cản của Lộ Quân Dao, Lăng Trạch Hàm vẫn một mực bế thằng bé vào trong. Bác sĩ vừa nhìn thấy ba người họ liền thốt lên:
“Rất đẹp.”
Trong khi Lộ Quân Dao tỏ ra khá luống cuống thì Lăng Trạch Hàm lại thầm mỉm cười. Anh cố ý hỏi lại bác sĩ:
“Ý bác sĩ là sao?”
“Gia đình ba người rất đẹp.”
“Chúng tôi không phải một gia đình…” Lộ Quân Dao lạnh nhạt tiếp lời bác sĩ.
Lăng Trạch Hàm chỉ cười nhẹ mà không nói gì nhưng tận sâu trong cõi lòng ẩn chứa một sự xót xa khó có từ nào diễn tả được.
Sau khi thăm khám xong Lộ Thiên Thiên được cấp thuốc và đưa về phòng bệnh chăm sóc thường. Khi thằng bé đã ngủ say Lô Quân Dao bèn ra hiệu cho Lăng Trạch Hàm ra ngoài nói chuyện.
“Có phải hồi chiều anh cho Thiên Thiên ăn kem không?”
Sắc mặt Lăng Trạch Hàm đen lại, anh miễn cưỡng gật đầu:
“Phải…”
Lộ Quân Dao tức đến mức muốn xé xác anh ra nhưng vẫn cố kìm cảm xúc lại.
“Anh đã cho thằng bé ăn bao nhiêu?”
“Năm cái.”
“Cái gì cơ?” Hai mắt Lộ Quân Dao trợn ngược đáng sợ, cô hận không thể lập tức nhàu nát người đàn ông trước mặt. “Từ nhỏ đường hô hấp của Thiên Thiên đã rất yếu mà anh lại cho nó ăn nhiều tới vậy sao?”
“Xin lỗi, là do anh vô trách nhiệm.”
Chu môi thổi phù một hơi, Lộ Quân Dao lạnh nhạt:
“Thôi bỏ đi. Không biết không có tội, nhưng từ nay về sau xin anh đừng lại gần thằng bé nữa.”
Nói xong Lộ Quân Dao liền quay lưng vào phòng bệnh không thèm đếm xỉa gì tới anh nữa.
Suốt cả đêm hôm đó Lăng Trạch Hàm không hề rời đi, một mình anh đứng trước hành lang phòng bệnh, dựa lưng vào tường túc trực sẵn, nhỡ đâu có việc gì cũng có thể chạy vạy cùng cô. Đương nhiên chỉ là anh đề phòng chứ anh không hề mong có việc gì thật.
Hôm sau, Dì Phụng vào bệnh viện từ sớm để thay Lộ Quân Dao chăm sóc Thiên Thiên.
Cô vừa mở cửa ra về thì được phen hú hồn khi Lăng Trạch Hàm đứng lù lù bên vách tường sát cửa.
Liếc nhìn anh một cái, Lộ Quân Dao lạnh nhạt buông lời:
“Sao anh còn chưa đi?”
Lăng Trạch Hàm lắc đầu đáp lại:
“Anh thấy không yên tâm.”
Sắc mặt cô hững hờ như nước, lời nói lạnh như băng:
“Không cần anh lo lắng.”
Nhưng những gì cô nói hoàn toàn không lọt vào tai anh.
“Anh mặc kệ em có cần hay không.”
Cô vẫn giữ nguyên thái độ mà nói tiếp:
“Anh không cần mặt mũi cho Fashin nữa hay sao?”
Bờ môi mỏng của anh hé lên nụ cười thoảng qua, anh thong thả lắc đầu ba cái liên tục.
“Không cần.”
Bất lực trước cái tính nhây không ai bằng của Lăng Trạch Hàm, Lộ Quân Dao sải bước rời đi không một lần ngoảnh lại.
Chiều hôm đó, sau khi tan làm Lăng Trạch Hàm định đón Lộ Quân Dao cùng tới bệnh viện thăm Lộ Thiên Thiên. Nhưng vừa ra đến cửa thì anh đã thấy cô bước lên xe David. Cách mà anh ta chăm sóc cô rất nhẹ nhàng và ôn nhu.
Thấy vậy anh chỉ có thể rẽ hướng ngược lại với đường họ đi. Vì dù sao thì David hiện tại vẫn là chồng hợp pháp của Quân Dao, anh lấy tư cách gì để xen vào.
Tới tận khuya anh mới dám bén mảng đến bệnh viện, từ ngoài cửa trông vào thấy cô đang gục bên giường ngủ say bèn thập thò thập thụt mở cửa đi vào trong.
Anh cởi tấm áo vest đắp nhẹ lên người cô nhưng vô tình khiến cô giật mình tỉnh giấc.
Cô lập tức thu lại tấm áo đặt vào tay anh.
“Không cần đâu. Tôi đã nói anh đừng đến rồi cơ mà.”
Sự chua xót trào lên tận cổ họng anh, mặc dù môi cười nhưng lòng anh đắng buốt.
“Em khá mệt rồi hay là về nghỉ trước đi. Ở đây cứ giao lại cho anh.”
Cô lạnh nhạt từ chối:
“Tôi không sao. Không cần anh bận tâm.”
Đương nhiên cô sẽ không an tâm giao Thiên Thiên lại cho Lăng Trạch Hàm. Một phần là anh không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, phần còn lại là vì cô không muốn mắc nợ anh, càng không muốn liên quan gì tới anh nữa.
Lăng Trạch Hàm lặng lẽ ngồi ở ghế sô pha như người vô hình.
Anh tự mình ngẫm lại chính mình trong quá khứ. Đúng thực là anh đã vô tâm và vô tình biết mấy.
Cho nên bây giờ anh không dám oán thán với bất cứ ai, cho dù cô có nặng lời hơn nữa thì anh vẫn không thể trách khứ. Vì đó là nghiệp mà anh phải trả.
Nhưng lần này anh nhất định sẽ không buông tay cô.