Phim trường sớm mai được pha dậy sóng lớn, tiếng đồn đã vang vọng từ ngoài vào trong, từ xa tới gần.
Mới sáng ra Ôn Tiểu Noãn đã cắp một hộp đồ ăn đứng chờ Lăng Trạch Hàm trước cửa. Hơn nữa cô ta lại chính miệng thừa nhận mình là bạn gái của anh.
Khi thấy Lộ Quân Dao bước xuống từ xe Lăng Trạch Hàm thì mặt mày cô ta xám xịt lại, ánh mắt như chứa lửa chỉ muốn thiêu rụi cô thành tro tàn.
Lộ Quân Dao vừa liếc mắt liền đoán ra được vấn đề. Tuy ngoài mặt vẫn lạnh như băng nhưng lòng đã nguội như mớ tro tàn. Trái tim cô không nói tiếng nào mà tự ý thình thịch phẫn nộ.
Nói là chuyện cũ của nhiều năm trước nhưng nỗi đau đối với cô như mới vừa xảy ra ngày hôm qua. Nó đã khắc sâu trong lòng, ăn sâu vào máu thịt.
Ôn Tiểu Noãn như điên dại chạy xấn tới túm tóc Lộ Quân Dao.
“Tại sao chị dám chèo kéo anh Hàm?…Tại sao vẫn không chịu buông tha cho anh ấy? Cho dù hôm nay tôi có bị chị giết chết tôi cũng phải dành lại anh ấy bằng được.”
Thấy vậy Lăng Trạch Hàm bèn tiến lại dứt tay Ôn Tiểu Noãn ra, anh quát lớn:
“Ôn Tiểu Noãn, em quậy đủ chưa?”
Không phải là Lộ Quân Dao không có cảm giác đau mà vì đã quá đau. Không phải là vì cô không muốn bận tâm mà là vì không đáng để bận tâm nữa.
Cô trừng mắt nhìn Ôn Tiểu Noãn:
“Cô đừng tới đây giả điên giả khùng mà muốn làm gì cũng được. Sở dĩ tôi không đánh lại cô là vì không muốn làm bẩn tay mình thôi!”
Ngay lúc đó, Ôn Tiểu Noãn diễn vẻ run rẩy nấp sau lưng Lăng Trạch Hàm.
“Anh Hàm… chị ấy… lại muốn đánh em.”
Đã quá quen với vở diễn tự cho mình là nạn nhân của Ôn Tiểu Noãn cho nên Lộ Quân Dao không có ý muốn bận tâm. Cô dùng ánh mắt sắc lẹm lườm Lăng Trạch Hàm rồi cất giọng cao ngạo và lạnh lùng.
“Tôi nghĩ Lăng tổng nên giải quyết việc riêng của mình cho tốt trước đi, đừng lôi chuyện cá nhân tới nơi làm việc.”
Giờ đây Lộ Quân Dao đã không còn yếu mềm và thực dụng như ngày xưa nữa. Cô bây giờ biết rõ thứ gì nên giữ thứ gì nên vứt, thứ gì đáng trân trọng thứ gì nên khinh thường. Cách mà cô giải quyết mọi vấn đề rất thẳng thắn, không cần đắn đo việc có làm mất lòng ai hay không.
Vừa lúc Âu Thiên Ân kịp tới, tuy không tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc nhưng cô nhất quyết không để người mình chịu thiệt thòi.
“Là ai tới làm loạn vậy hả?”
Không cần câu trả lời của bất cứ ai, Âu Thiên Ân vừa nhìn là đã biết Ôn Tiểu Noãn cố ý tới gây sự.
“Là cô sao? Cô là cái thá gì mà dám tới địa bàn của tôi ức hiếp người của tôi.”
Đứng trước ánh mắt đầy tự tin và nhạy bén của Âu Thiên Ân khiến Ôn Tiểu Noãn sợ hãi thu mình lại.
“Là… là chị ta… chị ta muốn hại em…” Cánh tay Ôn Tiểu Noãn chỉ về phía Lộ Quân Dao.
Chầm chậm bước lại gần Ôn Tiểu Noãn, Âu Thiên Ân nhếch mép môi cười nhạt.
“Cô nói gà trống biết đẻ trứng, trâu đực biết đẻ con thì tôi còn tin chứ nói Quân Dao đánh người thì tôi sẽ không bao giờ tin. Mà kể cả là cô ấy có ra tay thật thì cũng là người đó đáng bị đánh. Như cô chẳng hạn…”
Lời của Âu Thiên Ân chẳng khác gì vết đao chí mạng dí lên người Ôn Tiểu Noãn. Cô ta không còn khả năng đôi co liền bám víu lấy Lăng Trạch Hàm.
“Anh Hàm, anh cứ mặc kệ cho họ bắt nạt em thế sao?”
Lăng Trạch Hàm tỏ vẻ chán ghét, nét lạnh lùng trên mặt dần bị sự giận dữ chiếm lĩnh.
“Ôn Tiểu Noãn, em càng ngày càng vô lối rồi đó. Đây là nơi làm việc chứ không phải nơi em muốn làm gì thì làm. Mau quay về đi, anh sẽ nói chuyện với em sau.”
Âu Thiên Ân trước lúc rời đi cũng quẳng lại cho Lăng Trạch Hàm mấy chữ đáng ngờ.
“Tôi cứ tưởng anh có đôi mắt sáng lắm! Ai dè cách nhìn người lại tệ như thế kia. Thật đáng thất vọng.”
Ôn Tiểu Noãn vì không nuốt được cơn giận mà lớn tiếng mắng Âu Thiên Ân.
“Con mụ xấu xa kia… cô nói ai vậy hả?”
Điều đó khiến Lăng Trạch Hàm điên tiết, anh thẳng tay tát vào mặt Ôn Tiểu Noãn trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
“Câm miệng. Mau trở về đi.”
Cái tát khiến Ôn Tiểu Noãn chết lặng. Thật không ngờ anh sẽ ra tay mạnh như thế.
Nhưng cô ta đâu biết rằng anh cũng có giới hạn chịu đựng. Bảy năm qua cho dù cô ta có vô phép vô thiên tới đâu anh cũng đã nhắm mắt làm ngơ. Nhưng hành động lần này quả thực khiến anh giận đùng đùng.
Mang theo cơn giận rời đi, Lăng Trạch Hàm cố tìm dáng hình Lộ Quân Dao nhưng mãi vẫn chẳng thấy đâu. Một lúc sau anh mới tìm thấy cô đứng thẫn thờ sau bức tường cũ.
“Quân Dao, thực lòng anh xin lỗi.”
Mặc dù lòng đầy bão tố nhưng Lộ Quân Dao vẫn tỏ ra vẻ không quan tâm.
“Anh có làm gì có lỗi đâu mà xin.”
Giọng anh trầm trầm như tiếng Cello nốt trầm, nghe thật ảm đạm và thảm thương.
“Là anh và Tiểu Noãn nhiều lần làm tổn thương em.”
Lộ Quân Dao lạnh nhạt quay sang nhìn Lăng Trạch Hàm. Tận sâu trong đáy mắt cô là một vực sâu thăm thẳm. Dường như mọi chuyện đối với cô đã quá quen thuộc, cho nên không còn gì đáng bất ngờ. Chỉ có điều cô không thể phủ nhận là lòng mình không đau.
“Vậy thì anh đề cao bản thân mình và Ôn Tiểu Noãn quá rồi đó. Hai người là cái thá gì mà khiến tôi tổn thương.”
Lộ Quân Dao bây giờ không dễ dàng để anh nhìn thấy được điểm yếu của mình như ngày xưa nữa đâu! Cũng sẽ không để chuyện liên quan tới hai người làm ảnh hưởng tới công việc hay cuộc sống hiện tại.
Chỉ là chút rỉ máu trong tim, qua một thời gian nữa vết thương lại lành.
Chỉ là có chút nhói đau sâu trong lòng nhưng không tới mức chết đi sống lại.
Lăng Trạch Hàm nghẹn ngào nói trong sự sầu ưu:
“Vậy thì tốt…”
Lộ Quân Dao nhắm nhẹ làn mi bước qua Lăng Trạch Hàm.
Giá như ngày ấy anh nghĩ tới cảm xúc của cô hơn một chút thì hai người đã không phải đứng cạnh nhau như hai người xa lạ giống như lúc này.
Còn bây giờ mọi thứ đã quá muộn màng…