Lộ Quân Dao vừa định quay lưng rời đi thì đột nhiên có bàn tay nóng hổi nắm chặt lấy cổ tay cô níu lại.
“Quân Dao… đừng đi… đừng đi mà…”
Lăng Trạch Hàm vẫn nhắm nghiền hai mắt lại, miệng lẩm bẩm liên tục, tay thắt chặt cứng, nhưng anh lại không đủ thần thức để nhận ra mình đang làm gì.
Cho dù cô có cố gỡ bàn tay anh thế nào cũng không thể làm anh buông.
“Lăng Trạch Hàm… buông em ra, anh làm gì thế?”
Bất chợt anh mở mắt, cái nhìn lờ mờ và mộng mị, hình ảnh cô thoáng ẩn duật trong đáy mắt anh.
Không kìm chế được cảm xúc, Lăng Trạch Hàm kéo mạnh khiến Lộ Quân Dao không kịp phản ứng mà ngã nhào vào vòng tay anh. Thân thể mỏng manh của cô run rẩy nằm gọn trong lòng anh. Nhưng cô càng vùng vẫy thì anh càng siết chặt.
“Em muốn đi đâu? Anh sẽ không để em đi nữa.”
“Anh…”
Lộ Quân Dao còn chưa kịp mở lời đã bị nụ hôn của Lăng Trạch Hàm chặn miệng. Nụ hôn cuồng điên và cháy bỏng phảng phất theo hơi rượu dần ngấm vào cơ thể khiến toàn thân cô nóng lên hừng hực.
Anh điêu luyện lật người lên trên, nhẹ đặt cô nằm ở dưới. Thân hình cao lớn của anh đè nặng lên người cô khiến cô không cách nào phản kháng lại được.
Nụ hôn cuồng nhiệt trên bờ môi chưa bao giờ ngừng, sự mềm ngọt trên làn môi anh khiến cô không thể nào cưỡng lại được. Sau một lúc phản kháng bất thành thì cô chỉ đành nằm yên bất động, dần dần lí trí cô rơi vào mụ mị, không thể nào cưỡng lại nổi con tim.
Chỉ trong chớp mắt cô đã bị lột sạch quần áo, để lộ ra một thân thể trần truồng quyến rũ. Dáng người mảnh khảnh mượt mà quyện cùng làn da trắng nõn như dòng sữa dê mát rượi. Anh càng lúc càng bị cuốn, càng không thể nào thoát ra.
Bàn tay anh chậm rãi tiếp cận nhũ hoa trên ngọn đồi nhấp nhô. Sự kết hợp giữa môi và tay rất nhanh chóng đã giúp anh hạ bệ sự phản kháng yếu ớt cuối cùng của cô. Những ngón tay thon dài của anh lúc vuốt ve nhũ hoa hồng hồng đầy âu yếm, khi mạnh bạo chiếm giữ điên cuồng.
Rất nhanh chóng hai làn da ấm nóng đã cọ xát vào nhau. Cô cảm giác được vật cứng nhất trên cơ thể anh đang dần chuyển động ở giữa cặp chân thon dài của mình, không ngừng đùa giỡn tinh nghịch.
Bờ môi anh bắt đầu di chuyển xuống má rồi tới cằm cổ và dừng lại ở nhủ hoa. Anh cắn nhẹ yêu thương một cái rồi liên tục mút mát. Cảm giác ươn ướt quyện cùng sự nhịp nhàng của anh khiến toàn thân cô tê rần sung sướng.
Bàn tay anh vuốt nhẹ từ eo bụng cô xuống đôi chân mượt rồi ghé vào ngã ba. Chỉ vừa chạm nhẹ tới đã khiến thân thể cô run run vì tái tê.
Theo cảm nhận anh dùng ngón tay mình dò xét nơi “ngã ba bí hiểm” như để tìm đường cho vật cứng đi sâu vào trong.
Đến lúc cô thật sự không chịu nổi nữa bèn rên âm ỉ mấy tiếng liền:
“Á… ứ…”
Điều đó càng kích thích cơn thèm khát trong anh, mọi hành động càng dồn dập và cuồng nhiệt hơn.
Bất ngờ vật cứng đâm thẳng vào “ngã ba bí hiểm” khiến cô vừa đau rát vừa tê rần. Anh liên tục thúc đẩy vào ra, mỗi lần như thế cô lại ôm chặt lấy cổ anh, thi thoảng tấm lưng cô cong cong như con tôm.
Sự kết hợp điêu luyện mọi khả năng trên cơ thể của anh khiến cô đê mê khó tả. Thần thức không còn đủ tỉnh táo để phân biệt bất cứ thứ gì nữa. Chỉ có thể chìm đắm mà hưởng thụ.
Mặc dù anh dùng lực mạnh khiến “nơi ẩm ướt” của cô đau rát nhưng sự khoái cảm dường như đã chiếm lĩnh hết thần trí cô khiến cô không phân biệt nổi trời đất gì nữa, chỉ còn lại cảm giác bay bổng tận chín tầng mây.
Dù là anh của quá khứ hay anh của hiện tại thì cô không thể nào phủ nhận một điều rằng: anh rất men.
Sự cứng cáp và dẻo dai trong thời gian kéo dài như thế hiếm người đàn ông nào có thể làm được.
Mãi tới khi cô cảm giác như có một luồng hơi nóng thổi bay vào “nơi ẩm ướt” thì anh liền giảm tốc độ dần và dừng lại hẳn.
Trên vầng trán đĩnh đạc của anh lấm tấm mồ hôi, nhịp thở dồn dập và vội vã, anh mệt lả nằm xoài bên cạnh cô. Một tay làm gối để cô kê đầu, tay còn lại vòng ra trước ngực ôm chặt lấy cô.
Lộ Quân Dao cứ tưởng sau khi để anh thoả mãn một trận rồi tìm đường chạy nhưng ai dè anh lại chưa chịu buông tha. Vòng tay anh như sợi dây thừng siết chặt lấy cơ thể cô khiến cô không thể nào thở nổi.
Tận tới khi trời tờ mờ sáng, Lộ Quân Dao mới có cơ hội lẻn đi. Cô mặc quần áo chỉnh tề rồi rón rén ra khỏi biệt thự. Bởi vì cô biết rõ khoảng chừng ba mươi phút nữa sẽ có người giúp việc tới dọn dẹp. Cô không thể để mình bị bắt tại trận như thế này được.
Lăng Trạch Hàm tỉnh giấc trong trạng thái lơ mơ, đầu anh đau như búa bổ, ánh mắt lờ đờ nhìn mọi thứ xung quanh, hỗn độn như một cuộc ác chiến. Anh vén tấm chăn lên xem, lại mơ màng hồi tưởng về kí ức mờ nhoè không rõ xảy ra đêm hôm qua.
Theo bản năng anh với lấy ly nước đặt trên bàn, dốc lên uống một ngụm. Hương vị ấy khiến anh chững lại. Sao lại thân thuộc thế này?
Là tỉ lệ 1/4 giữa chanh và mật ong, mà thói quen này chỉ có ở Lộ Quân Dao.
Điều đó khiến anh càng chắc chắn là những gì xảy ra ban tối là thật, hoàn toàn không phải mơ.
Còn lí do vì sao cô tới và vì sao lại xảy ra chuyện thì anh hoàn toàn không nhớ gì. Mọi thứ đều bị gián đoạn tại thời điểm anh đang uống rượu trong quán bar. Sau đó thì sao nữa anh không nhớ một điều gì.
Sau khi tắm rửa thay quần áo thì anh bước xuống nhà, điều đầu tiên anh làm là hỏi cô giúp việc.
“Dì Thanh, lúc dì tới có thấy ai ra khỏi biệt thự không?”
Dì Thanh ngẫm một chốc rồi lắc đầu:
“Không có. Tôi chỉ gặp có mình cậu thôi!”
Nhận thấy vẻ thất vọng trần trề hiện lên trên gương mặt Lăng Trạch Hàm thì dì Thanh hỏi thêm:
“Có chuyện gì sao cậu?”
“Không có gì. Dì cứ làm việc của mình đi.”