Lăng Trạch Hàm không ăn sáng mà đi làm luôn. Anh tới thẳng phim trường, vừa lúc gặp Lộ Quân Dao trước cửa.
“Đêm qua… em…”
Trước thái độ ấp úng của Lăng Trạch Hàm thì Lộ Quân Dao lại rất thẳng thắn, sắc mặt cô hờ hững như chưa từng có gì xảy ra.
“Đương nhiên là ở nhà ngủ.”
Câu trả lời của Lộ Quân Dao khiến Lăng Trạch Hàm thấy lạ. Anh bèn nghi hoặc hỏi:
“Anh đâu đã hỏi gì? Sao em phải cuống lên như thế?”
Biết mình hơi thái quá cho nên Lộ Quân Dao bèn tìm cách lảng tránh.
“Mới sáng ra anh đã uống lộn thuốc à?”
Điều đó khiến Lăng Trạch Hàm nhếch lên nụ cười nhẹ đầy thoả mãn. Tuy cô không trực tiếp thừa nhận nhưng thái độ vừa nãy đã giúp anh có câu trả lời.
Suốt cả ngày hôm ấy, Lộ Quân Dao liên tục tránh mặt Lăng Trạch Hàm. Cô không rõ là vì điều gì, chỉ biết rằng sau đêm mặn nồng ấy cô lại càng khó kiểm soát con tim mình. Bởi vậy mà mọi hành động và lời nói không thể tự nhiên như trước. Dường như vỏ bọc lạnh lùng của cô đang dần bị lung lay.
Buổi chiều sau tan làm thì Lộ Quân Dao có hẹn với vợ chồng Cố Tịnh. Thoạt đầu giữa bọn họ còn chuyện trò vui vẻ, cho đến khi Lăng Trạch Hàm xuất hiện thì bầu không khí đột nhiên bị chùn xuống.
Cố Tịnh liếc xéo Thẩm Xuyên rồi quay sang mỉa mai Lăng Trạch Hàm.
“Chủ tịch Lăng bận trăm công nghìn việc nay vẫn có thời gian đi cà phê cơ đấy.”
Lăng Trạch Hàm không e ngại gì mà ngồi xuống cạnh Lộ Quân Dao. Mọi hành động đều tự nhiên và dứt khoát. Điều đó khiến ba người còn lại hết sức kinh ngạc. Không thể ngờ là anh còn mặt dày tới vậy.
“Dù có bận tới mấy thì cũng là con người mà. Nếu không nghỉ ngơi thì lấy đâu ra sức lực để chinh chiến.”
Đương nhiên Cố Tịnh sẽ không hài lòng với câu trả lời của Lăng Trạch Hàm. Ngày xưa khi anh còn là chồng của Lộ Quân Dao thì có giây phút nào thảnh thơi. Anh bỏ mặc cô trong căn nhà rộng lớn với bao nỗi cô đơn và uất hận. Anh chưa từng dẫn theo cô mỗi khi ra ngoài ăn. Lại càng chưa bao giờ để cô xuất hiện với tư cách là vợ.
“Ồ… Vậy sao? Thế mà có người trước đây từng nói: thời gian là vàng bạc không nên lãng phí với những hạng người như chúng tôi đây. Bây giờ đã đổi ý rồi à?”
Lăng Trạch Hàm hiểu cho suy nghĩ của Cố Tịnh. Vì trước đây anh lỗ mãng lại không hiểu chuyện cho nên đã để lại ấn tượng xấu trong lòng cô ấy. Hơn nữa cô ấy lại thương cho Quân Dao, nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ.
“Trước đây là tôi sai. Tôi thật lòng xin lỗi.”
Nhếch mép môi cười nhạt, Cố Tịnh nhìn người đàn ông lãnh đạm ngồi đối diện với sự rẻ mạt.
“Tôi nhận không nổi.”
Chỉ có Thẩm Xuyên ở giữa là khó xử, anh không nỡ nhìn vợ và bạn thân cãi nhau. Nhưng anh cũng thấu hiểu cho tình cảnh của Cố Tịnh và Lộ Quân Dao.
“Chuyện quá khứ đã qua rồi chúng ta đừng nhắc lại nữa…”
Câu nói giữa chừng bị ngắt quãng khi ánh mắt sắc bén của Cố Tịnh liếc nhìn Thẩm Xuyên.
“Em còn chưa hỏi tội anh đọc địa chỉ để anh ta vác xác tới nữa kìa.”
“Anh…”
“Về nhà rồi biết tay em.”
Đây là lần thứ n Thẩm Xuyên vì giúp Lăng Trạch Hàm mà bị Cố Tịnh gắt gỏng. Mỗi lần như thế đều phải kéo dài từ một đến hai tháng liền.
Có điều Thẩm Xuyên sớm đã nhìn thấy Lộ Quân Dao vẫn còn vấn vương với Lăng Trạch Hàm, còn anh vẫn nặng tình với cô. Nếu bỏ lỡ đi mối lương duyên này thì quả thực lãng phí.
Còn Lộ Quân Dao nãy giờ vẫn ngồi lặng im, suốt cả ngày cô đã phải chạm mặt Lăng Trạch Hàm, giờ tan ca vẫn còn phải ngồi chung bàn uống cà phê. Quả thực khiến cô rối bời và bất ổn.
“Tôi vào nhà vệ sinh một lát.”
Chỉ khi rời khỏi chiếc bàn bất ổn đó mới khiến Lộ Quân Dao dễ thở hơn.
Đến khi cô quay lại thì đã có sẵn một ly trà sữa matcha đặt trên bàn ở chỗ cô ngồi.
“Tịnh Tịnh là cậu gọi cho tớ à.”
Cố Tịnh khó xử lắc đầu:
“Là Lăng Trạch Hàm.”
Sắc mặt Lộ Quân Dao hơi sững lại. Từ bao giờ mà anh hiểu về sở thích của cô thế này? Chẳng phải lần trước đi ăn anh còn gọi toàn món hải sản mà cô bị dị ứng hay sao?
Ánh mắt bất di bất dịch của Lộ Quân Dao chằm chằm nhìn ly trà sữa matcha xanh lá tươi mát. Cổ họng cô ứ nghẹn nói không thành lời.
Lăng Trạch Hàm liếc nhìn sang phía Lộ Quân Dao, anh nhẹ nhàng cất giọng ấm áp:
“Lúc trước là anh vô tâm nên không biết em muốn gì và thích gì. Nhưng từ nay về sau anh sẽ không tái phạm nữa. Chỉ cần những gì thuộc về em anh sẽ cố gắng tìm hiểu.”
Cố Tịnh cứng họng mãi mới thốt được nên lời:
“Lăng Trạch Hàm… trước kia anh bỏ rơi cô ấy khiến cô ấy phải thất vọng mà ly hôn. Bây giờ anh lại muốn quay lại sao? Anh xem cô ấy là gì?”
Mỗi câu chữ trong lời Cố Tịnh như có một mũi tên đâm xuyên trái tim anh, phải cố gắng lắm anh mới giữ được bình tĩnh.
“Vì thế bây giờ tôi mới rất hối hận. Tôi thực lòng muốn ở bên cô ấy để bù đắp mọi thứ.”
Cố Tịnh nhếch mép môi cười đểu, sự dửng dưng của cô khiến Thẩm Xuyên ngồi cạnh cũng cảm thấy ớn lạnh.
“Nhưng anh cũng nên xem xem cậu ấy còn độc thân hay không?”
Đương nhiên Lăng Trạch Hàm biết rõ là bên cạnh Lộ Quân Dao đã có David nhưng anh ta ngoài cái mác bố của con trai cô ra thì hoàn toàn giống như người xa lạ. Anh ta không sống chung cùng mẹ con cô, mọi thứ đều không hoà hợp, không có điểm gì giống là vợ chồng.
“Tôi sẽ chờ tới lúc cô ấy nói với tôi rằng cô ấy đang độc thân. Như thế tôi có thể là người đầu tiên đến cạnh cô ấy khi cô ấy cần người ở bên nhất.”
Lộ Quân Dao nắm chặt lấy túi xách, dần tỏ ra bình thản và lạnh lùng.
“Không cần làm thế đâu! Có những sở thích rồi sẽ phải thay đổi. Giống như ly matcha này, đúng là trước kia tôi từng thích nhưng bây giờ thì không. Trải qua bao đắng cay ngọt bùi nay tôi lại thích vị socola hơn. Vì nó chứa đủ hương vị mà tôi muốn. Cho nên Lăng Trạch Hàm anh đừng lãng phí thời gian và công sức nữa.”