Không lâu sau đó thì Cố Tịnh và dì Phụng đều có mặt.
“Quân Dao… Cậu thấy sao rồi?”
“Quân Dao… Con có còn đau ở đâu nữa không?”
Trên bờ môi Lộ Quân Dao khẽ nở nụ cười, cô lắc đầu đáp lại.
“Không sao đâu! Hai người đừng quá lo lắng. Nhưng mà dì Phụng sao dì lại ở đây? Không phải dì đang ở quê lo tang lễ cho mẹ dì sao?”
Câu hỏi của Lộ Quân Dao khiến cả dì Phụng và Cố Tịnh đều sượng người, chỉ có thể cười trừ qua loa.
Ngay sau đó, Cố Tịnh liền đi tìm Lăng Trạch Hàm để hỏi rõ. Anh liền kể tường tận cho cô ấy nghe và họ quyết định tạm thời sẽ không nói sự thật cho Lộ Quân Dao biết. Vì sợ cô sẽ không chịu nổi được cú sốc lớn này.
Khi thấy David tới thì Cố Tịnh vội chạy lại:
“David, bây giờ Quân Dao… cậu ấy tạm thời sẽ không nhớ ra anh. Cho nên anh có thể đừng nói với cậu ấy những chuyện đã qua được không?”
Sau khi David gật đầu thì Cố Tịnh mới yên tâm để anh ta vào trong.
Đúng như dự đoán, Lộ Quân Dao không hề có chút ấn tượng gì với David. Cô ngước đôi mắt long lanh lên nhìn anh rồi ngập ngừng hỏi:
“Cho hỏi anh muốn tìm ai?”
Câu hỏi nghe xa lạ đến thế, đau lòng đến thế. Tận sâu trong cõi lòng David như bị xé nát thành nhiều mảnh vụn. Mặc dù vậy nhưng anh ta vẫn cố hé lên nụ cười mà giới thiệu:
“Tôi tên David là bạn của Cố Tịnh. Nghe nói cô bị tai nạn cho nên cũng muốn cùng cô ấy vào thăm.”
Đương nhiên Lộ Quân Dao không chút hoài nghi gì về thân phận của David. Ngược lại cô cười rất tươi và mừng thầm cho Cố Tịnh.
“Cảm ơn anh. Anh thật là tốt.”
“Cô thấy trong người sao rồi?”
“Đã ổn hơn nhiều rồi.”
Cảnh tượng trước mắt khiến người ta nhìn vào phải cảm thấy xót xa. Nếu như Lộ Quân Dao chợt nhớ ra mọi thứ thì không biết mọi chuyện sẽ đi xa tới mức nào. Nhưng bây giờ mà nói ra sự thật chỉ sợ cô không chịu nổi đả kích, bệnh tình lại càng chuyển biến xấu đi.
Sau khi gặp Lộ Quân Dao và thấy cô đã dần ổn định thì lòng David khá an tâm. Qua nhiều lần suy nghĩ cuối cùng anh ta quyết định hẹn gặp riêng Lăng Trạch Hàm.
Hai người họ ngồi đối diện nhau ở trong quán cà phê hạng sang giữa lòng thành phố tấp nập. Sau một lúc im lặng thì David cũng mở lời trước.
“Anh thực sự yêu cô ấy?”
Câu hỏi khiến Lăng Trạch Hàm hơi bất ngờ nhưng anh vốn là người phản ứng nhanh cho nên liền gật đầu ngay.
“Phải.”
Chỉ một chữ “phải” như một con dao găm sâu vào trái tim thoi thóp của David. Dẫu anh ta đã cố gắng gồng mình để bình tĩnh nhưng dường như nỗi đau quá lớn, nó cứ trào ngược lên vòm họng khiến giọng anh ta cũng bị nghẹn ngào.
“Vậy anh có chấp nhận nuôi dưỡng con trai tôi thật tốt hay không?”
Nếu là Lăng Trạch Hàm của trước kia thì chắc chắn là không. Nhưng hiện tại anh đã khác, anh không có tư cách để trách móc cô. Vì chính anh là người phá hoại đi cuộc hôn nhân của mình, chính anh là người đánh mất cô. Thế nên chỉ cần có cơ hội, cho dù nhỏ nhoi thì nhất định anh sẽ nắm chặt lấy tay cô thêm một lần nữa.
“Chỉ cần cô ấy đồng ý thì tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cả hai mẹ con cô ấy.”
Đương nhiên không một ai sẵn lòng dâng người phụ nữ mình yêu vào tay kẻ khác. Nhưng với tình thế hiện tại và với con tim Lộ Quân Dao thì David không cách nào làm khác. Anh ta là người hiểu rõ lòng cô nhất, cô còn rất yêu Lăng Trạch Hàm, chỉ là không đủ can đảm và lòng tin để bước ra khỏi ám ảnh trong quá khứ.
Từ trong ngực áo vest David lấy ra một cuốn sổ ghi chép nhỏ đặt lên bàn.
“Đây là tất cả những sở thích, thói quen và giờ giấc làm việc của Quân Dao. Có thể anh sẽ cần tới. Còn nữa tôi và cô ấy đã ly hôn vào mấy tháng trước, bây giờ cô ấy đã là người độc thân rồi. Hi vọng anh sẽ không làm tôi thất vọng, càng không để cô ấy khổ đau thêm lần nào nữa.”
Ánh mắt Lăng Trạch Hàm liếc nhìn qua cuốn sổ nhỏ rồi lại nhìn vẻ thương đau hiện trên gương mặt David.
“Tại sao anh lại làm như thế?”
Bao năm qua David thừa hiểu mối quan hệ vợ chồng giữa họ chỉ là sự ràng buộc trên giấy tờ chứ không phải là điều mà cô muốn. Lần này cũng vậy, cô lại hoàn toàn mất đi mảnh kí ức về anh ta. Có lẽ đó là duyên phận buộc anh ta phải tự mình chấp nhận.
“Cô ấy vẫn còn yêu anh rất nhiều. Cô ấy chọn tôi là bởi vì Thiên Thiên. Nếu như anh cũng có thể chăm sóc tốt cho thằng bé thì tôi cũng yên tâm buông tay rồi.”
Nói xong những lời cần nói thì David chủ động đứng dậy rời đi. Mặc dù ngoài mặt vẫn tỏ ra là mình ổn nhưng sâu tận cõi lòng như hàng vạn lưỡi cưa đang bào mòn đi từng mảnh tâm can anh ta.
Cho dù trước khi quyết định gặp Lăng Trạch Hàm thì David đã lường được những gì mình sẽ phải hứng chịu. Nhưng dường như sự thật phũ phàng hơn những gì anh ta nghĩ. Có điều tất cả đều do anh ta tự nguyện, anh ta chưa từng cảm thấy hối hận khi đến bên cạnh Lộ Quân Dao, càng không hối hận khi đã theo cô về nước. Có thể đó là câu trả lời mà anh ta dành cho chính mình.
Lăng Trạch Hàm ngồi thẫn ở quán cà phê một lúc lâu. Anh ngẫm lại tất cả mọi chuyện, sự bao dung của David càng khiến anh tự bứt rứt thêm.
Cùng là đàn ông nhưng sao anh lại tệ tới thế…
Khi Lăng Trạch Hàm quay lại phòng bệnh thì Cố Tịnh vừa mua cháo về.
“Cậu có muốn ăn luôn cho nóng không?”
Lăng Trạch Hàm chợt bước tới, nhận lấy hộp cháo trên tay Cố Tịnh.
“Để tôi làm cho.”
Sự dịu dàng và ấm áp ấy của Lăng Trạch Hàm quả thực khiến Lộ Quân Dao thấy khó hiểu và xa lạ.
Đó thực sự là chồng cô sao?
Cho dù cô có nghĩ thế nào cũng không biết vì sao anh lại đổi thay nhiều tới thế?
Rõ ràng anh rất căm hận cô, anh luôn tìm cách để hành hạ cô, anh cũng chưa từng nhìn thẳng vào mắt cô chứ đừng nói là những hành động nhẹ nhàng như thế này.
“Trạch Hàm… hôm nay anh không sao chứ?”
Anh nhẹ ngồi xuống ghế cạnh giường, vừa lắc đầu vừa đút miếng cháo lên miệng cô.
“Không sao. Nào há miệng ăn miếng cháo đi.”
Lộ Quân Dao như con rô bốt chỉ há miệng mà không cảm xúc, tất cả cứ như một giấc mơ. Cô sợ khi tỉnh giấc sẽ lại là Lăng Trạch Hàm ghét cay ghét đắng cô và chỉ muốn bóp chết cô.