Không gian căn phòng bỗng chốc xám xịt lại khi Lộ Quân Dao nghẹn ngào hỏi tiếp:
“Vậy tại sao trước kia anh lại ghét em tới như thế?”
Bao nhiêu mâu thuẫn và day dứt đang bủa vây lấy mi mắt Lăng Trạch Hàm. Câu hỏi của cô khiến anh nhớ về nhiều chuyện trước kia, bất chợt cảm thấy mình thật nực cười khi cứ đinh ninh tin vào những lời không căn cứ.
“Là vì có người nói với anh là ba em dồn ép và hại chết ba anh. Hơn nữa hôm đó ba em cũng có mặt ở hiện trường tai nạn.”
Có làm sao thì cô cũng không thể ngờ ba mình lại là nguyên nhân để anh ôm nỗi thấu hận suốt nhiều năm qua. Nhưng cô hiểu rõ con người ba, nhất định là anh đã hiểu nhầm. Một người mà ngay đến cả con mèo cũng không nỡ làm bị thương thì lấy đâu ra gan để giết người.
“Không thể nào, trước khi chúng ta kết hôn ba còn nói với em rằng: “cho dù phải trả bất cứ giá nào cũng sẽ cứu Lăng Thị, đó là tâm huyết cả đời của lão Lăng”. Vì có bao nhiêu kẻ âm mưu thâu tóm cổ phiếu của Lăng Thị cho nên ba em đành sát nhập vào Lộ Thị, chờ sau khi ổn định mới giao lại cho anh. Nhưng không ngờ ông ấy lại chưa kịp thực hiện đã ra đi. Cũng vì tiêu hao vốn liếng vào Lăng Thị mà nhà họ Lộ bọn em bị mất quyền quản lí và lao đao.”
Những lời Lộ Quân Dao vừa nói chẳng khác nào lưỡi dao sắc bén đang cắt đứt đi một phần trái tim Lăng Trạch Hàm. Sắc mặt anh đen lại như bầu trời sắp nổi cơn giông, nỗi lòng anh chứa đầy bão tố phong ba.
Thì ra bao năm qua anh là kẻ vô ơn, chỉ biết căm hận ân nhân của mình, lại còn ra sức hành hạ con gái ông ấy.
Những giọt nước mắt hiếm hoi của một người đàn ông không kìm được mà rơi xuống. Có thể đó chỉ là giọt nước mắt muộn màng cho tất cả những gì đã qua. Nhưng hi vọng nó có thể dùng nó để an ủi người đã mất.
Ngước đôi mắt ướt đẫm đỏ hoe lên nhìn Lộ Quân Dao, Lăng Trạch Hàm đau đến xé lòng.
“Xin lỗi,… xin lỗi…”
Giá như ngày ấy anh chịu mở lời hỏi cô thì mọi chuyện đã không đi xa tới như ngày hôm nay.
Điều duy nhất bây giờ anh có thể làm là chăm sóc tốt cho mẹ con cô suốt quãng đời còn lại để xám hối với linh hồn Lộ lão gia.
Mặc dù tổn thương và đau lòng nhưng Lộ Quân Dao đã có câu trả lời cho những nghi hoặc trong lòng mình bấy lâu nay. Thì ra việc sát nhập Lăng Thị vào Lộ Thị đã gây ra nhiều hiểu nhầm tới như vậy.
Cô cũng không hoàn toàn trách anh, bởi vì năm xưa nếu như cô đủ mạnh mẽ, ít ra là giống như bây giờ thì sản nghiệp hai nhà sẽ không rơi vào tay kẻ khác. Như thế cô có thể giao trả sản nghiệp Lăng gia cho anh đúng hẹn, mọi hiểu lầm sẽ chấm dứt. Chỉ đáng tiếc Lộ Quân Dao khi ấy chỉ là một cô gái trói gà không chặt, không tài năng, không kiến thức, lại đơn phương độc mã thì lấy cái gì mà tranh giành với đám hổ sói kia.
Có lẽ mọi thứ đã được số mệnh an bài…
—————————————-
Tại Fashin…
Vì kết thúc công việc sớm cho nên Lộ Quan Dao quyết định đem cơm tới văn phòng cho Lăng Trạch Hàm. Mặc dù anh đã dặn dò kĩ trên dưới công ty phải xem cô là bà chủ nhưng vẫn có những lời bàn tán không hay lọt vào tai cô.
Sau ba tiếng gõ cửa thì Lộ Quân Dao trực tiếp bước vào. Cô đặt hộp cơm lên bàn, chưng ra vẻ mặt nghĩ ngợi đầy khó hiểu.
Thấy vậy Lăng Trạch Hàm chợt hỏi:
“Em sao thế?”
“Sao em cứ có cảm giác mọi người nhìn em là lạ thế nào ấy? Lại nghe thoang thoảng mọi người đang bàn tán điều gì đó về em.”
Nghe cô nói thế tự nhiên lòng anh cũng cảm giác bất an, anh nhẹ nắm lấy bàn tay cô rồi mỉm cười.
“Không có đâu! Ai chán sống mà đi nói lung tung sau lưng bà chủ được.”
Ngẫm thấy lời anh nói cũng đúng cho nên lòng cô nhẹ hẳn. Cô cẩn thận mở nắp từng hộp thức ăn ra, đưa đôi đũa tre tiện lợi vào tay anh.
“Chắc anh đói rồi. Mau ăn đi.”
“Được. Chúng ta cùng ăn.”
“Nhưng mà em chỉ mang tới có một đôi đũa.”
“Không sao cả, anh đút em ăn.”
Lăng Trạch Hàm dùng đũa gắp miếng rau cải xanh xào cho vào miệng Lộ Quân Dao.
“À…à…à…”
Cô vui vẻ đón nhận, làn môi mềm tủm tỉm cười.
Bầu không khí vui vẻ ấy bỗng chốc bị đập tan khi Ôn Tiểu Noãn hồng hộc xông vào. Cô ta điên cuồng tới mức không thèm quan tâm tới sự ngăn cản của bất cứ ai.
Sự xuất hiện của Ôn Tiểu Noãn khiến Lăng Trạch Hàm không vui, thậm chí là có chút phẫn nộ. Rõ ràng ban nãy anh mới gọi cho cô ta để nói về bệnh tình của Lộ Quân Dao, lại cố ý căn dặn thời gian tới đừng làm phiền anh cơ mà. Vậy mà cô ta còn mặt dày tìm tới tận công ty. Cứ y như đi bắt gian vợ chồng người ta vậy.
Lộ Quân Dao vừa quay đầu liền dập tắt đi nụ cười trên môi.
“Ôn Tiểu Noãn, cô tới đây làm gì?”
Không kìm được cảm xúc, Ôn Tiểu Noãn hồng hộc xông tới gần phía Lộ Quân Dao, ánh mắt cô ta nóng rực như chứa lửa.
“Cô đúng là mặt dày vô liêm sỉ. Rõ ràng hai người đã…”
Lo lắng cái miệng cứ bô bô của Ôn Tiểu Noãn thể nào cũng nói ra chuyện ly hôn giữa anh và cô cho nên anh bèn nhanh hơn cản lại.
“Ôn Tiểu Noãn… em lớn gan thật đó. Anh đã căn dặn em không được tới nơi anh làm việc cơ mà. Sao em vẫn có mặt ở đây?”
Ánh mắt tức tối của Ôn Tiểu Noãn chĩa thẳng về phía Lăng Trạch Hàm. Cổ họng cô ta nghẹn ứ, bao nhiêu nỗi đắng cay đều được đẩy trào ngược lên.
“Anh Hàm… vì sao cô ta có thể đến còn em thì không? Chẳng phải hai người đã…”
Hai mắt Lăng Trạch Hàn trợn ngược, vẻ phẫn nộ ẩn duật sau gương mặt lạnh lẽo của anh ngày một rõ hơn.
“Cô lấy là vợ anh, còn là đối tác của Fashin. Còn em tốt nhất không nên tới.”
Dường như sự lạnh lẽo của Lăng Trạch Hàm đã đánh chết đi phần trái tim thoi thóp của Ôn Tiểu Noãn. Những hàng nước mắt lăn dài trên đôi gò má lạnh tanh và nhợt nhạt của cô ta.