Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ

Chương 39: Em yêu anh từ bao giờ?




Sau một lúc dạo bước đã thấm mệt, Lộ Quân Dao kéo theo Lăng Trạch Hàm tới ngồi xuống bên xích đu. Cô khẽ đẩy nhẹ chân để đu đưa theo làn gió đông giá lạnh, cảm giác đã thư thái và dễ chịu hơn nhiều.
Lăng Trạch Hàm trầm ngâm ngồi cạnh, thi thoảng lại liếc nhìn vẻ kiều diễm của cô “vợ” hờ. Anh thầm ước mong mọi thứ sẽ dừng lại tại thời điểm này, để nụ cười trên bờ môi cô sẽ không bao giờ tắt, để anh được đắm chìm mãi trong niềm hạnh phúc vô bờ.
Bất chợt Lộ Quân Dao bắt gặp ánh mắt lơ đãng của Lăng Trạch Hàm, hiếm khi thấy anh như thế cho nên cô thấy lạ bèn hỏi:
“Anh sao thế?”
Câu hỏi của cô dần lay tỉnh thần thức anh, bờ môi mềm của anh hé lên nụ cười đầy ngọt ngào và êm ái.
“Anh ngắm vợ mình không được sao?”
“Được, đương nhiên là được…”
Hình như càng ngày anh càng bị cô cuốn hút, dường như chỉ cần ở cạnh cô anh sẽ không còn là anh mà như biến thành một người khác. Bao nhiêu sự lãnh đạm và lạnh lùng đều biến mất thay vào đó là những hành động tinh tế đầy ấm áp. Đến liêm sỉ anh cũng chẳng cần, điều anh quan tâm nhất chỉ là nụ cười trên bờ môi cô.
“Quân Dao…”
Lộ Quân Dao hé nụ cười đáp lại:
“Sao thế?”
Lăng Trạch Hàm cũng nở nụ cười tươi rói, hiếm khi thấy anh cười nhiều như ngày hôm nay.
“Không sao. Chỉ là muốn gọi tên em thôi!”
Thật không ngờ Lăng tổng lạnh lùng cũng có những khi dở trò trẻ con như thế. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, anh chỉ hành động trẻ con đối với một người, đó là cô.
Tản băng gặp nắng cũng sẽ phải tan chảy huống hồ là anh. Cô như ánh mặt trời chói chang giọi thẳng vào tim anh, chỉ cần anh ngước mắt lên nhìn liền bị sự chói chang ấy nung nóng.
Gió đông nhẹ nhàng lướt qua thổi bay bay mái tóc Lộ Quân Dao khiến cô cảm thấy khó chịu.
Lăng Trạch Hàm bèn đứng dậy bước tới phía sau lưng cô, cẩn thận ghém những lọng tóc nắm chặt lại trong lòng bàn tay mình.
Hành động ấy vô thức khiến Lộ Quân Dao sững sờ, ánh mắt ẩn duật yêu thương chầm chậm ngước nhìn lên. Sự dịu dàng ấy của anh vô thức khiến trái tim cô rung lên từng hồi như người vừa bắt gặp tình yêu mới. Bao nhiêu ấm áp xua tan đi cơn giá lạnh mùa đông.
Nét mặt Hạ Băng Tâm ngơ ngác tới mức không thể chớp nổi mí mắt, mọi thứ diễn ra quá bất ngờ khiến cô cứ ngỡ như một giấc mơ ngọt ngào, chỉ muốn mãi đắm chìm mà không cần tỉnh lại.
Chỉ tới khi Lăng Trạch Hàm chạm nhẹ ngón tay lên sống mũi cô thì cô mới dám tin là thật.
“Ngây người ra làm gì thế hả?”
“Không hiểu sao mà em cứ cảm thấy giống như tất cả đều là ảo giác vậy.”
“Cái đồ ngốc này…”
“Phải, em ngốc…”
Im lặng thêm một lúc rồi Lăng Trạch Hàm chợt hỏi:
“Em… yêu anh từ bao giờ?”
Câu hỏi đột ngột khiến Lộ Quân Dao sững lại, phải mất một lát để lấy lại thần thức, cô mỉm cười nói rằng:
“Ngay từ lần đầu gặp anh.”
Tuy lúc ấy ánh mắt anh chứa đầy thù hận và lạnh lùng nhưng vẻ điển trai đầy toả sáng của anh đã truyền thẳng một tia điện xẹc qua tim cô. Kể từ lúc ấy trở đi, cô đã yêu anh, yêu một cách điên cuồng và mù quáng.
Mặc dù bị anh ghẻ lạnh nhưng cô lại đinh đinh cho rằng chỉ cần bản thân cố gắng thì anh nhất định sẽ động lòng. Cô cứ đơn phương độc mã vô thức bị cuốn vào giấc mộng tàn của cuộc hôn nhân không tình yêu, càng cố gắng lại càng biến bản thân thành kẻ vô hình, vô dạng nhưng chưa bao giờ chạm tới được trái tim anh.
Dù không biết rõ vì sao hiện tại anh lại đổi thay nhưng tận sâu trong lòng cô từ lâu đã dần buông bỏ mọi chấp niệm trong quá khứ. Không cần biết cô có quên được những nỗi đau đó hay không, chỉ cần anh chân thành thì cô nhất định sẽ không buông tay mình.
“Còn anh, vì sao bỗng nhiên lại thay đổi?”
Câu hỏi mang nỗi xót xa đâm sâu vào trong tâm can Lăng Trạch Hàm. Anh đâu bỗng nhiên thay đổi, mà mãi tới khi mất cô rồi mới khiến anh ngộ ra. Nhưng anh lại không dám nói ra sự thật, chỉ có thể vu vơ trả lời qua loa.
“Vì sức hút của em quá lớn.”
Lời đáp của anh thành công làm cô nở nụ cười.
Không rõ là cô có tin hay không nhưng đối với Lăng Trạch Hàm giờ đây Lộ Quân Dao là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
“Quân Dao, đừng bao giờ rời xa anh nhé!”
“Em là vợ anh, em có thể đi đâu được chứ!”
“Thế thì tốt.”
Anh đã mất cô một lần, đã từng rất hối hận cho nên không thể để cô rời đi thêm lần nào nữa. Cho dù phải trả cái giá đắt như thế nào thì anh nhất định sẽ không dễ dàng buông tay.
Thời tiết ngày đông khiến trời nhanh tối, chỉ sau một thoáng ánh sáng dập dìu màu xám xịt liền đen kịt lại. Ánh đèn điện làm cả thành phố sáng rực trong mảng tối âm u, tạo nên một cảnh sắc tuyệt đẹp.
Lăng Trạch Hàm ân cần đỡ Lộ Quân Dao đứng dậy, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, bàn tay âu yếm vuốt ve mái tóc mềm chấm eo của cô.
“Chúng ta trở về nhà thôi! Trời tối rồi, lát nữa sương đêm buông xuống sẽ rất lạnh.”
Cô dúi dúi đầu vào lồng ngực anh đầy hạnh phúc rồi tủm tỉm cười.
“Được, về nhà…”
Ngồi trên taxi trở về nhà có làm sao thì Lăng Trạch Hàm cũng không chịu buông tay Lộ Quân Dao ra.
Khi cô có điện thoại gọi đến anh cũng chỉ đồng ý đổi tay để nắm chứ nhất định không buông. Điều đó khiến cô bất lực nhưng lại không nỡ mắng mỏ hay trách móc anh.
“Alo… Cố Tịnh sao thế?”
Đầu giây bên kia vang lên chất giọng nữ trầm lắng, nhưng giọng điệu có vẻ khang khác mọi ngày.
“Dạo này cậu vẫn ổn chứ?”
Thấy lạ nên Lộ Quân Dao bèn hỏi lại:
“Vẫn ổn. Sao bỗng dưng lại hỏi mình vậy?”
Cố Tịnh cố ghì bao cảm xúc và sự lo lắng lại để nói tiếp:
“Không có gì. Cậu vẫn ổn là tốt rồi. Ngày mai gặp nhau đi, ở quán cũ.”
“Được…”
Cuộc điện thoại vừa cúp Thẩm Xuyên liền chạy tới bên Cố Tịnh vỗ về.
“Anh đã bảo với em rồi, Trạch Hàm, cậu ấy giờ đã thay đổi rồi mà.”
Vứt điện thoại sang bên, Cố Tịnh vẫn chau mày mang đầy nỗi lo lắng.
“Em vẫn không yên tâm nổi.”
Thời gian qua vì chuyện của Lộ Quân Dao mà Cố Tịnh cũng chưa bao giờ được yên ổn. Lòng cứ thấp thỏm âu lo, thi thoảng còn than vãn nhưng lại không cách nào để nói ra sự thật.
Sau bao ngày đắn đo Cố Tịnh quyết định sẽ nói tất cả với Lộ Quân Dao, cô ấy không muốn nhìn thấy cô lầm bước vào hang sói thêm lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.