Cười trên sự bất lực, Lăng Trạch Hàm lết đôi chân đau điếng đi tới cạnh Lộ Quân Dao. Tay lay lay bên tà áo cô, giọng nói nũng nịu và có phần ngọt ngào.
“Vợ à… Anh thực không dám nói xấu gì em cả? Xin em đừng giận nữa mà…”
“Em có nói là anh đang nói xấu em sao? Anh là đang có tật giật mình đó à…”
Lời lẽ như này ai mà chống đỡ cho nổi. Lộ Quân Dao đúng thực không tầm thường, nhất là khi nổi nóng lại càng phi thường, mỗi câu từ mà cô nói ra đều mang tính sát thương cao, tuy không đến mức giết chết cảm xúc của người nghe nhưng cũng khiến họ không thể lắt léo lại nổi.
“Đúng… đúng… vợ anh nói cái gì cũng đúng cả. Nhưng mà… em đừng có giận như này nữa. Anh thực sự biết lỗi rồi mà…”
Cúi mặt xuống, mặt mày nhăn nhó như đứa trẻ bị mẹ trách phạt, lời anh mang đầy xót xa và xám hối. Điều đó thành công chọc được Lộ Quân Dao phì cười, ánh mắt mang nhiều phần yêu thương lấp đầy đi cơn phẫn nộ.
“Xí… chủ tịch Lăng, anh không cần liêm sỉ và sĩ diện nữa sao?”
“So với liêm sỉ và sĩ diện thì anh cần em hơn.”
“Được rồi, quay lại lấy điện thoại rồi đi thôi!”
Mười phút sau, trước cửa phòng bệnh của Ôn Tiểu Noãn…
Lăng Trạch Hàm vừa chạm tay tới chốt cửa liền nghe thấy tiếng đập vỡ choèng choèng từ bên trong phát ra, anh xoay đầu sang nhìn Lộ Quân Dao đứng cạnh, hai ánh mắt chứa đầy mị lực.
“Dựa vào cái gì chứ? Vì anh ấy mà tôi không tiếc tính mạng mình nhảy xuống sông, hi sinh tuổi xuân của mình để diễn vai một con điên, nhằm đổi lỗi cho Lộ Quân Dao, nhưng tại sao? Tại sao nhiều năm như vậy rồi mà anh ấy vẫn không quên được người phụ nữ đó.”
Tiếng Trình Nhược oang oang như sấm đánh ngang tai Ôn Tiểu Noãn.
“Vì mày ngu cứ do dự. Bao lần tao bảo mày cứ gạo nấu thành cơm thì không chịu nghe.”
Thanh âm Ôn Tiểu Noãn khàn khàn nghe thật thảm thương.
“Bà muốn tôi đánh mất nốt lòng tự trọng của mình sao?”
Đối mặt với cô ta không phải là một người mẹ, mà là một con ác quỷ đội lốp người.
“Lòng tự trọng? Lòng tự trọng có mài ra mà ăn được không? Lòng tự trọng có giúp mày ngoi lên làm vợ của Lăng Trạch Hàm được không?”
Sự thống hận đã hiện rõ trong lời nói của Ôn Tiểu Noãn.
“Bà thấy tôi còn chưa đủ thảm thương hay sao, có phải bà muốn tôi chết thì mới vừa lòng không?”
Lòng bàn tay nắm then cửa của Lăng Trạch Hàm không ngừng run bần bật, trong mắt anh ghi rõ một chữ “hận”, giận giữ bật tung cửa.
Ánh mắt anh tràn đầy khí lạnh truyền thẳng tới, đóng băng người Ôn Tiểu Noãn lại, sắc mặt anh đen mịt như bóng tối, ẩn duật sâu trong đôi con ngươi là sự quỷ dị, tưởng chừng như có thể nuốt trọn cả thế giới này vào trong.
“Tiện nữ, cô lại dám lừa tôi cơ đấy?”
Lời anh như ám khí sắc nhọn xuyên tim Ôn Tiểu Noãn, cô ta run sợ thu mình lại, cảm giác như toàn thân cô ta đang dập dềnh trong bóng tối, vô cùng kinh hoàng và đáng sợ.
“Anh Hàm… anh nghe em giải thích trước đã…”
Đáng lẽ, anh phải tìm hiểu ngay sau những hiềm nghi, nhưng mà, cứ nghĩ tới lời Lăng lão gia trước khi mất, anh lại không nỡ làm tổn thương những người mà ba mình trân trọng. Đó là một điều tôn trọng tối thiểu nhất mà anh dành cho ba.
Ngược lại, bọn họ thì sao? Không những lừa anh suốt bảy năm, mà còn khiến anh thấu hận người vợ yêu thương mình, đánh mất đi cô ấy, biến hôn nhân của mình trở thành cuộc trả thù vô nghĩa.
Tiện tay anh hất văng chiếc cốc thuỷ tinh trên bàn rơi xuống đất, tiếng vỡ tan tành khiến cả ba người phụ nữ đều hoảng hốt, dường như cơn hận của anh đối với Ôn Tiểu Noãn đã không thể nào kiểm soát được.
“Cô nghĩ tôi còn có thể nghe lời giải thích của cô sao? Cái loại phụ nữ như cô không xứng để mở miệng.”
Trình Nhược cảm thấy vở diễn của mình không thể tiếp tục nữa, ánh mắt ác độc của bà ta hiện rõ, chĩa thẳng hướng về Lăng Trạch Hàm.
“Cậu Lăng, tất cả đều là do cậu chọn lựa. Nếu như cậu không tin thì sao chúng tôi lại có thể lừa cậu suốt bảy năm qua được chứ!”
Thực không thể ngờ, hai người phụ nữ thường ngày tỏ ra ngoan hiền trước mặt anh lại là sói.
Không kìm được cảm xúc, Lăng Trạch Hàm ném luôn chiếc ly còn lại xuống sàn, ngay trước mũi chân Trình Nhược, khiến bà ta kinh hồn bạt vía.
“Tôi sẽ cho các người thấy được cái giá phải trả khi đã lừa dối tôi.”
Toàn thân Trình Nhược mềm nhũn, theo vô thức ngã quỵ xuống sàn, đầu gối bị những miểng thuỷ tinh sắc nhọn đâm sâu vào làm cho rỉ máu, nhưng vết thương da thịt không còn đau, vì hàn lạnh đã phủ kín trong lòng bà ta. Lòng bất an trồi lên dự cảm xấu, khiến bà ta rơi xuống bờ vực thẳm.
Thấy cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, Lộ Quân Dao bước đến níu tay Lăng Trạch Hàm cản lại.
“Anh bình tĩnh một chút. Nếu còn tiếp tục nữa thì sẽ có án mạng xảy ra thật đó.”
Liếc nhìn gương mặt hiền hoà của Lộ Quân Dao mới khiến cơn hận trong lòng Lăng Trạch Hàm nguôi ngoai. Khoé mi anh ướt đẫm, sự chua xót trào dâng lên tận cổ họng khiến anh nghẹn ứ.
“Xin lỗi, là anh đã sai…”
Lần đầu tiên thấy anh yếu mềm tới mức khóc không thành tiếng, lòng cô có chút cảm thương và vụn vỡ. Nói thực, cô không thể quên những tháng ngày u ám khi vừa mới kết hôn, nhưng, cô lại không thể hận anh. Dẫu biết mình ngốc, nhưng cô lại không nỡ buông tay.
“Chuyện đâu còn có đó mà. Hơn nữa, chuyện cũng qua cả rồi. Chẳng phải hiện giờ anh đối với em rất tốt sao?”
Cô càng rộng lòng tha thứ anh càng day dứt không yên. Lòng anh như mớ tơ tằm rối ren, như có vết dao găm chặt trong tim, đau đến quặn thắt, tê tái đến đứt từng khúc ruột.
“Em cứ trách anh đi, đừng như thế mà.”
Thật lòng, không hẳn là cô không buồn, khi nghe những lời Ôn Tiểu Noãn nói, khi nghĩ tới việc anh sẵn sàng tin cô ta bảy năm, nhưng lại chưa từng để ý tới lời cô nói. Thực sự, cô không kìm được nỗi đau, sự giằng xé tâm can ác liệt.