Mặc dù có bị động lòng trước tình cảm thắm thiết giữa con trai và Lăng Trạch Hàm, nhưng Lộ Quân Dao lại cố gồng mình để không bị yếu đuối. Cô cũng không nỡ xa nơi này, nhưng cũng không thể sống mãi trong sự dối lừa và giả tạo.
Khoảnh khắc nhìn chiếc taxi chở mẹ con cô xa khuất vào trong màn mưa hư ảo khiến anh chết lặng. Khuôn mặt lạnh bất động, ánh mắt xoe tròn không chớp, bờ má lạnh tanh vô hồn, những giọt nước mắt vô thức rơi tự do xuống.
Căn biệt thự rộng lớn trong phút chốc rơi vào cảm giác trống trải, còn lòng anh rơi vào thế trống rỗng.
Thiếu cô, cuộc đời anh vắng đi nụ cười.
Vội vã lao vào trong màn mưa, anh lái xe nối theo đuôi chiếc taxi chở mẹ con cô, tất cả đều diễn ra trong âm thầm, bảo vệ cho mẹ con cô an toàn là điều cuối cùng mà anh làm được.
Chỉ khi tận mắt thấy mẹ con Lộ Quân Dao đi vào nhà thì anh mới yên tâm. Suốt cả đêm hôm ấy, một mình anh dầm mưa tầm tã, cứ đứng dưới nhìn lên hướng nhà cô, không chịu rời đi, mà cũng không trú ngụ.
Mưa làm cho đôi mắt anh loè nhoè, nhưng anh chưa từng đổi hướng, cứ chăm chăm nhìn lên phía căn phòng đang sáng đèn ở trên tầng bốn. Cho dù hạt mưa bay làm cay mắt anh thì anh vẫn cố chấp chống lại nó, không động lòng, không buông tay, không thoả hiệp, không chấp nhận. Nhất định anh sẽ đưa cô về bên mình, để cô tiếp tục làm ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh.
Sáng ngày hôm sau, Lộ Quân Dao vừa ra khỏi cửa đã bị doạ hú hồn, Lăng Trạch Hàm đang thoi thóp mà ngã quỵ, cả người ướt sũng như chuột lột, sắc mặt lạnh tanh như người vừa bước ra khỏi động tuyết.
Cô chạy như bay lao xuống dưới, vội đỡ đầu anh lay gọi:
“Lăng Trạch Hàm, này, mau tỉnh lại đi.”
Nói thực lòng, lúc ấy lòng cô như lửa đốt, cứ phập phồng lo là anh sẽ có chuyện. Mọi thứ trong đầu đều trống rỗng, cô chỉ có thể gọi cầu cứu Lăng Phong.
“Cậu mau tới đây đi. Anh họ cậu xảy ra chuyện rồi.”
Vừa nhận được định vị mà Lộ Quân Dao gửi, Lăng Phong tức tốc lái xe tới, cả hai người cùng đỡ Trạch Hàm lên xe rồi tới bệnh viện.
Khi nghe bác sĩ nói là anh không sao, chỉ là cảm lạnh do dầm mưa khiến cô sững người.
Không lẽ anh đứng dưới đó suốt cả đêm?
Anh không cần mạng nữa hay sao?
Liếc thấy bộ dạng thê thảm của anh khiến trái tim cô nhói lên chút đau lòng.
Người đàn ông lạnh lùng ấy từ bao giờ lại trở nên yếu đuối như thế kia?
Thực chẳng giống anh chút nào?
Đang lan man trong suy nghĩ, đột nhiên cô bị Lăng Phong kéo đi, đến khi cô kịp hoàn hồn liền bị tiếng đóng cửa “rầm” làm cho kinh hãi.
“Chị nói đi… rốt cuộc chị đã làm gì mà anh tôi thành ra như vậy?”
Mặc dù Lộ Quân Dao không hề hay biết chuyện Lăng Trạch Hàm dầm mưa đứng dưới nhà cô, nhưng suy cho cùng cô vẫn là nguyên nhân khách quan về việc anh xảy ra chuyện.
“Hôm qua tôi đã rời khỏi nhà họ Lăng, cho nên anh ấy đuổi theo. Nhưng tôi không hề biết anh ấy ở dưới nhà mình, càng không biết việc anh ấy dầm mưa.”
Đôi mắt Lăng Phong xoe tròn, gương mặt điển trai sững sờ bất động.
“Chị ra khỏi nhà anh ấy rồi sao?”
“Phải. Chúng tôi đã ly hôn rồi, tôi còn lí do gì để ở lại.”
Nỗi lòng Lăng Phong như có hàng nghìn con kiến đang bò bên trong, nghe thực khó chịu, anh ta đã từng hứa với Trạch Hàm là không nói những chuyện cũ với Quân Dao, nhưng cũng không nhẫn tâm nhìn anh trai cứ như thế mà bị hiểu nhầm.
“Thực ra, sau khi ly hôn với chị thì anh ấy đã rất hối hận, anh ấy như biến thành con người khác hẳn vậy, ngay đến cả em cũng suýt nữa không nhận ra, anh ấy điên cuồng tìm chị, rồi tự hành hạ mình chìm trong những cơn say. Sau này khi gặp lại chị, khi phát hiện ra chị đã có chồng mới và con riêng thì anh ấy lại càng đau khổ hơn. Em biết, việc anh ấy giấu chị là sai nhưng mà chỉ là lúc ấy thực sự không có cách nào tốt hơn cho bệnh tình của chị, anh ấy bắt buộc phải làm vậy.”
Không thể phủ nhận là mấy lời Lăng Phong vừa nói đã khiến Lộ Quân Dao xao lòng, đầu óc của cô như bị màn sương mờ che phủ, đầy mơ hồ và nhiễu loạn. Cô cố cười để che giấu đi tất cả.
“Đó là chuyện của ngày xưa rồi, sau này tôi hi vọng cậu đừng nhắc lại nữa. Anh ấy đã không sao rồi, cậu ở lại chăm sóc đi. Tôi có việc, đi trước đây.”
Lững thững bước đi, Lộ Quân Dao chỉ mong mình nhanh chóng rời khỏi nơi ngột ngạt này.
Thế nhưng, cô càng muốn gạt bỏ đi bao nghĩ suy thì những lời Lăng Phong vừa nói lại vẳng lại bên tai cô, thật phiền phức và khó chịu.
Đang thẫn người ra nghĩ ngợi, chợt cô bị giật mình hoảng hốt, khi có một bàn tay vỗ trên cánh vai gầy của cô.
“Quân Dao… Sao hôm nay Lăng Tổng không đi làm? Chị Âu đang tìm anh ấy trong đó kìa…”
Lời nói thành công kéo thần trí Lộ Quân Dao quay về với thực tại, cô nhẹ mỉm cười để che đậy đi bao luống cuống.
“Anh ấy bị ốm rồi, đang ở trong bệnh viện. Sao thế? Có việc gì à?”
Trợ lí của Âu Thiên Ân cau mặt, cau mày như thể sắp tới ngày tận thế.
“Người được cử đến bên Fashin không hợp ý với chị Ân. Sáng giờ đã thay hàng trăm bộ trang phục rồi mà chị ấy vẫn không ưng ý.”
“Để tôi tới xem sao…”
Dù muốn hay không thì Lộ Quân Dao cũng phải đến giúp, vì cô biết rõ Âu Thiên Ân là người chỉn chu và tỉ mỉ, nếu không hợp với yêu cầu của cô ấy chắc chắn sẽ không được nghỉ ngơi, hơn nữa cách kết hợp trang phục của cô ấy khá đặc biệt, hiếm người trong ngành có thể làm tốt được.
“Chị Ân, sao thế?”
Thấy Lộ Quân Dao như thấy ánh sáng, làn môi Âu Thiên Ân bèn hé lên nụ cười, điều đó khiến stylist của Fashin cũng như trợ lý của cô ta được thở phào nhẹ nhõm.
“Chồng cô đâu? Sao không thấy anh ta đến mà lại cử nhân viên tới thế này?”
Gượng cười lấy lệ, Lộ Quân Dao qua loa đáp:
“Anh ấy bị bệnh phải nhập viện rồi.”
Âu Thiên Ân ngạc nhiên hỏi lại:
“Bị bệnh? Có nặng không?”
Thái độ của Lộ Quân Dao tiếp tục lại dửng dưng đến vô tình:
“Chỉ là dầm mưa rồi cảm lạnh thôi!”
Cảm thấy đó là câu chuyện cười khiến Âu Thiên Ân khá hứng thú:
“Ôi là trời! Không nghĩ Lăng tổng lại đa sầu đa cảm tới mức dầm mưa mà đổ bệnh ra luôn đó.”
Xoay lưng đi tới gần dàn trang phục, tay sượt qua từng bộ đồ tinh xảo bên trên đó, giọng nói của cô bâng quơ và âm trầm hơn mọi khi.
“Cũng là con người mà chị.”