“Cố Tịnh, chờ một lát.”
Theo phản xạ tự nhiên Cố Tịnh xoay người, trên gương mặt thanh thoát ẩn duật bao sự kinh ngạc, đôi lông mày co rúm lại tỏ ra vẻ khó hiểu.
“Ái chà… Không phải là Lăng tổng đây sao? Anh tới đây làm gì?”
Lăng Trạch Hàm cũng chỉ có thể cười cho qua mấy câu hỏi vô nghĩa của Cố Tịnh.
“Thẩm phu nhân à, tôi…”
Không ngần ngại cắt lời anh, Cố Tịnh dùng ánh mắt hiềm nghi nhìn Lăng Trạch Hàm, có vẻ như trong lời anh không có mấy điều tốt đẹp.
“Tôi không nhận nổi cái cách gọi này của anh. Có việc gì thì vào thẳng vấn đề đi.”
Cái tính thẳng thắn này của Cố Tịnh thực không biết kiêm nể là gì?
Người không biết lại còn nghĩ cô ấy khinh thường mình nhưng thực chất chỉ là không muốn vòng vo, cuối cùng cũng chỉ chốt được một luận điểm, chi bằng cứ thẳn thắn thành thật, có khi còn dễ nghe hơn.
“Tôi thật lòng muốn chăm sóc cho mẹ con Quân Dao. Tôi biết là cô ấy vẫn không thể quên được tôi, chỉ là do cô ấy vẫn không dám đối diện với quá khứ mà thôi!”
Khoanh hai tay trước ngực, Cố Tịnh than ngắn thở dài hỏi ngược lại Lăng Trạch Hàm.
“Rồi sao nữa? Anh lấy đâu ra tự tin mà khẳng định là cô ấy không thể quên anh.”
Thẫn người ra một lúc, Lăng Trạch Hàm mới ngẩng mặt lên nhìn trực diện vào mắt Cố Tịnh, đôi bờ mi anh rơm rớm nước mắt.
“Tôi nhìn vào mắt cô ấy có thể đoán ra được. Đúng là trước kia tôi đã làm nhiều điều sai, chuyện này tôi không bao giờ phủ nhận. Nhưng mà cô không thấy thời gian qua cô ấy ở bên tôi rất vui vẻ và rất tốt hay sao? Chẳng lẽ cô cũng mong cô ấy suốt ngày gượng ép bản thân mãi như thế?”
Những lời anh nói không hẳn là hoàn toàn không có lý. Đúng là tâm trạng của Lộ Quân Dao từ sau khi mất trí nhớ đã tốt hơn nhiều so với khoảng thời gian mà cô ấy mới về nước. Nụ cười tươi tắn của thời mười tám, đôi mươi hiếm hoi được khơi thông, tuy cô không nói ra nhưng đó hẳn là khoảng thời gian phơi phơi xuân thì nhất của cô so với những năm tháng tuổi trẻ mang bao hoài bão.
Nói thực lòng, Cố Tịnh đã phải chờ tận bảy năm mới được nhìn thấy nụ cười tươi sáng ấy trên bờ môi Lộ Quân Dao thêm một lần nữa.
Có lẽ, duyên phận giữa anh và cô chưa thể dừng lại…
Có lẽ, người có thể tháo gỡ những khúc mắc trong lòng cô chỉ có thể là anh.
“Nói đi anh muốn tôi làm gì?”
Thoáng vụt lên nụ cười trên làn môi Lăng Trạch Hàm, anh thật không ngờ Cố Tịnh lại đồng ý nhanh đến vậy.
“Cảm ơn, cảm ơn…”
Nhìn điệu bộ cuống quýt của Lăng Trạch Hàm khiến Cố Tịnh cảm thấy buồn cười, không ngờ chủ tịch cao cao tại thượng cũng có lúc trẻ con đến thế. Tình yêu đúng là có sức huỷ diệt bất tận.
“Anh đừng hiểu nhầm, tôi chỉ là muốn tốt cho Quân Dao thôi, nhưng không đồng nghĩa là tôi sẽ đứng về phía anh. Nói đi, cần tôi giúp việc gì?”
Lăng Trạch Hàm cũng không cần phải vòng vo thêm, anh trực tiếp vào thẳng vấn đề.
“Tôi muốn nhờ cô hẹn cô ấy ra giúp tôi, cho tôi cơ hội giải thích và xin lỗi cô ấy.”
“Được…”
————————————
Hai ngày sau, tại nhà hàng Nhật…
Lộ Quân Dao vừa tới liền gọi điện cho Cố Tịnh:
“Alo… Tịnh Tịnh, cậu đang ở phòng nào?”
“Phòng số hai trên lầu hai.”
“Chờ lát, bây giờ tớ lên ngay.”
Kết thúc cuộc gọi, Lộ Quân Dao vội vàng bước lên lầu. Nếu không phải là Cố Tịnh nói là có việc quan trọng cần bàn bạc thì cô sẽ không tới. Thời gian qua, cô chỉ giam cầm bản thân vào công việc, cố ý khiến mình trở nên bận rộn để không phải nghĩ suy.
Cánh cửa phòng vừa hé mở, nụ cười trên môi Lộ Quân Dao vụt tắt, sự xuất hiện của Lăng Trạch Hàm khiến cô rối bời.
“Xin… xin lỗi, là tôi đi nhầm phòng.”
Đôi tay run rẩy không chút sức lực của cô đang định đóng cửa lại, thì bỗng chốc đã bị một sức mạnh khổng lồ giữ chặt, không cần giằng co cũng biết là cô không thể thắng lại anh.
“Không nhầm đâu! Là anh nhờ Cố Tịnh hẹn em ra đây đó. Anh có chuyện muốn nói với em.”
Nghiến răng nghiến lợi thầm oán trách kẻ phản bội bạn bè, Lộ Quân Dao thật sự chưa sẵn sàng để đối mặt với tất cả.
“Giữa hai chúng ta đã không còn gì để nói nữa.”
Vừa xoay lưng, chưa kịp bước, cô đã bị bàn tay anh níu lại.
“Em không cần nói gì cả, chỉ cần nghe anh nói là đủ rồi.”
Biết là mình không từ chối nổi, Lộ Quân Dao bèn xoay người đi vào phòng ăn, ngồi xuống bên bàn đầy thức ăn đã được gọi sẵn. Điều khiến cô ngạc nhiên, đó là anh đã gọi toàn những món mà cô thích. Như thế cũng không thể nói là tình cờ được.
Trong khoé mắt cô rưng rưng mấy giọt lệ, Lộ Quân Dao cố ghì chặt cảm xúc để nó không bị bộc phát. Vì cô biết rõ nếu như thế bản thân mình sẽ không chịu đựng nổi mà bước về phía anh. Hẳn là tình yêu mà cô dành cho anh nhiều hơn những gì cô nghĩ.
Sự im lặng của cả hai làm cho bầu không khí trở nên ngột ngạt, thời gian trôi qua cũng lững lờ hơn, cứ ngỡ như tất cả đều là ảo giác.
Một lúc sau đó, Lăng Trạch Hàm mới lên tiếng nói:
“Quân Dao, anh thật lòng muốn xin lỗi em. Thực sự thì anh cũng không nỡ giấu em, nhưng lúc đó tình hình của em rất tệ, cho nên anh sợ nói ra rồi em sẽ không chịu đựng nổi. Hơn nữa, lúc đó anh cứ nghĩ cho dù em nhớ cũng được, em quên cũng chẳng sao, anh vẫn sẽ bên em, cùng em vượt qua mọi cửa ải. Anh biết là em rất khó để chấp nhận anh thêm một lần nữa, nhưng lần này anh nhất quyết sẽ không nhân nhượng với bản thân mình, anh sẽ chờ em, chờ tới khi em gật đầu đồng ý cho anh cơ hội.”
Nắm chặt lấy tay cầm túi xách, thân thể Lộ Quân Dao khẽ run run, cô không thể nào làm chủ tốt được cảm xúc của chính mình.
“Được, em chấp nhận lời xin lỗi của anh, mọi chuyện còn lại em không muốn nghe thấy lần hai.”
Vừa nhổm mông chưa kịp đứng, Lộ Quân Dao đã bị Lăng Trạch Hàm nắm tay kéo lại, anh ngước ánh mắt hoe đỏ lên nhìn cô, trong chất giọng âm lãnh có pha chút xót xa.
“Anh không thể nào sống thiếu em.”
Lạnh nhạt gỡ bàn tay anh ra khỏi cổ tay mình, Lộ Quân Dao khẽ nhắm mắt hít thở sâu, cuối cùng cô lấy hết dũng khí ra nói:
“Trên đời này không ai thiếu ai mà chết cả, vì thế anh đừng tự khiến bản thân không còn là chính mình nữa. Em còn có việc, đi trước đây.”