Yêu anh là điều em không thể lường trước nên chưa sẵn sàng đón nhận mọi thứ
Ăn xong bữa tối, Lăng Trạch Hàm đưa mẹ con Lộ Quân Dao trở về nhà rồi cũng quay về biệt thự. Ngồi sụp xuống bên ghế sô pha, ngả đầu nhìn lên trần nhà, anh cảm thấy mình thật tệ hại.
Bên tai văng vẳng lại tiếng nói hồn nhiên nhưng đầy chân thật của Thiên Thiên, lòng trồi lên bao xót xa, càng oán trách bản thân vì đã không làm tròn trọng trách, để người mình yêu phải buôn ba cơ cực.
Ánh sáng vàng tím của ngọn đèn Hoa Kì, phảng phất sâu thêm vào đáy mắt anh, vẽ nên một sự hối tiếc muộn màng, cùng bao áy náy và day dứt.
———————————————-
Sáng hôm sau ở phim trường…
Khi Lăng Trạch Hàm và Lộ Quân Dao xuất hiện như đã khuấy tan bầu không khí tĩnh lặng, xung quanh dấy lên tiếng bàn tán xôn xao, khiến người ta tò mò và khó hiểu.
Vừa lúc đó, Lộ Quân Dao nhận được điện thoại từ Cố Tịnh.
“Dao Dao, cậu lên hottag chỉ sau một đêm rồi đó.”
“Cái gì thế? Mới sớm ra cậu đùa không vui tí nào.”
“Đùa cái đầu cậu, không tin thì tự mình lên xem đi.”
Đúng là Lộ Quân Dao không tin lời Cố Tịnh, nhưng lại càng không tin vào sự thật.
Giờ này khắp các mặt báo đều là hình ảnh của cô và anh ở khu vui chơi, lại còn bị thêu dệt tin tức sai sự thật.
Cái gì mà Lộ Quân Dao trở thành tiểu tam phá hoại tình cảm giữa Lăng Trạch Hàm và Ôn Tiểu Noãn.
Cái gì mà nhân phẩm cô có vấn đề.
Chuyện tình tay ba không hồi kết…
Single mom còn muốn trèo cao, cẩn thận ngã sập mặt.
Lời lẽ bêu nhọ của đám anh hùng bàn phím cũng không phải dạng vừa, những dòng bình luận tiêu cực như mũi tên xuyên qua trái tim, khiến cô không thể nào làm ngơ được.
Việc quay lại với anh nằm ngoài dự liệu của cô, đương nhiên là cô cũng chưa kịp chuẩn bị sẵn tinh thần để ứng phó, giờ đây luồng dư luận đang hướng mũi giáo về phía cô, còn cô chỉ có thể bị động như cá mắc phải lưới, càng vùng vẫy càng bị quấn chặt.
Chỉ mới một buổi sáng mà đã có tới ba khách hàng lớn huỷ hợp đồng với cô, chỉ vì lí do tai tiếng và nhân phẩm. Nỗi uất ức khiến cô nghẹn họng, xót xa đến tận ruột gan.
“Đừng lo, còn có anh đây.”
Cô yếu ớt sà vào lòng anh, có lẽ giờ đây, đó là nơi ấm áp duy nhất mà cô có, bao nhiêu cảm xúc đều vỡ oà, khiến cô bật khóc nức nở.
“Rốt cuộc em đã làm sai điều gì để bị chửi thậm tệ như thế chứ!”
“Em không sai, là do anh không tốt.”
Vuốt ve, an ủi, nâng niu, anh cố dùng hết mọi khả năng để chấn chỉnh tinh thần cô, hi vọng cô sẽ không gục ngã.
Dẫu không rõ là ai đứng đằng sau giật dây, nhưng Lăng Trạch Hàm chắc chắn là có kẻ cố ý. Không biết động cơ của người ấy là gì, nhưng đã khiến người anh yêu tổn thương thì anh nhất định sẽ khiến hắn trả giá đắt.
Vốn dĩ, độ nổi tiếng của Lăng Trạch Hàm chẳng thua kém gì so với siêu sao, đặc biệt là sau khi anh tuyên bố ly hôn, anh trở thành khao khát và ước mơ của hàng triệu phụ nữ, nay lại có kẻ cố ý dùng điểm này để dệt nên luồng sóng dư luận, để fan của anh tấn công cô, hành động ấy thật đáng khinh.
Mặc dù nói là sẽ không để tâm, nhưng Lộ Quân Dao vẫn thường xuyên lướt mạng xem tin tức, lời lẽ che bai cô nhiều hơn là bênh vực, khiến lòng cô trồi lên dự cảm bất an.
Mấy ngày gần đây, trước cửa nhà Lộ Quân Dao luôn bị đám phóng viên bao kín, có mọc thêm cánh cô cũng khó lòng thoát ra ngoài được, cứ ở trong nhà mãi thế này, chắc cô cũng bị sự bức bí làm cho sinh bệnh ra mất.
Đột nhiên Lộ Quân Dao nhận được tin nhắn từ số điện thoại lạ.
“Con trai cô đang gặp nguy hiểm.”
Không cần biết những gì hắn nói có thật hay không nhưng Lộ Quân Dao không thể đánh cược an nguy của con trai. Cô vội vàng rời khỏi nhà, bất chấp sự rình mò của đám “chó săn” vô nhân tính.
Vừa ra tới cửa, cô liền bị đám đông vây quanh, bất ngờ dòng chất lỏng màu vàng bị ai đó rưới lên người cô, nhanh như cái chớp mắt, thân thể cô ướt sũng.
“Lộ Quân Dao,… Tôi cảnh cáo cô, tránh xa Lăng tổng ra, cô đừng có mà không biết xấu hổ bám riết lấy anh ấy.”
“Cô là loại phụ nữ xấu xa, không xứng với anh ấy.”
Liên tục những đòn phản kích ập tới người Lộ Quân Dao, có cà chua, có rau củ, có cả nước nôi, cô không thể phản kháng, chỉ có thể ấm ức chịu trận đòn không đáng này, không lâu ngay sau đó, cảm giác như có một hơi thở thân quen đang ở ngay trước mặt, hai mắt cô chậm rãi mở ra, kinh ngạc khi thấy Lăng Trạch Hàm đang đỡ đòn giùm mình, thân ảnh cao lớn của anh như bức tường sừng sững đỡ lấy bao hiểm nguy bên ngoài kia.
“Sao anh lại tới?” Hai mắt sững sờ nhìn anh, trên khoé mắt cô loé lên mấy tia kinh ngạc về sự có mặt của anh.
“Anh không tới thì em còn đứng im chịu đựng tới bao giờ. Có phải em là đồ ngốc không? Sao lại một mình chạy ra đây?”
Đôi bàn tay anh bó chặt trên bờ vai mảnh khảnh của cô, cúi sát đầu xuống gần gương mặt kiềm diễm, giọng nói chứa đầy sự lo âu.
“Có người nhắn với em là Thiên Thiên đang gặp nguy hiểm.”
Mi tâm Lộ Quân Dao cau lại, sắc mặt ẩm thấp chùn xuống, thanh âm phát ra từ miệng cô như luồng gió đông giá lạnh, hiện tại cô đang bất lực hơn bao giờ hết.
“Con trai không sao? Tạm thời anh đã đón con tới nơi an toàn rồi.”
Theo thói quen cũ, Lăng Trạch Hàm vuốt ve nhẹ nhàng mái tóc mềm mượt của Lộ Quân Dao, dùng bàn tay dịu dàng lau đi giọt nước mắt trên gò má, lòng anh đau như cắt khi nhìn thấy vẻ mặt phờ phạc vì âu lo của cô.
“Vậy thì tốt.”
Lộ Quân Dao gượng cười gật đầu đối đáp.
Cởi áo vest khoác lên người Lộ Quân Dao, anh xoay người về phía đám đông, liếc nhìn chung quanh một lượt, ẩn duật nơi đáy mắt anh là ngọn lửa cháy bừng bừng, như muốn thiêu rụi đi những kẻ thích làm loạn.