Vân Lăng vươn tay ra định chạm vào nhưng lại không cảm nhận được gì.
Giống như… những gì cô đang thấy chỉ là ảo ảnh, trên thực tế tấm mộc bài này không hề tồn tại.
Nhưng cô vừa mới tới gần lệnh bài, dòng chữ trước mắt lập tức thay đổi thành: [ Chúc mừng người chơi đến với lãnh địa.
]
[ Sau khi trò chơi chính thức bắt đầu, bạn có thể đặt tên cho lãnh địa.
]
[ Còn 3 phút 33 giây trước khi khởi động máy chủ.
]
Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Vân Lăng là, liệu game thực tế ảo có thể biến thành trò chơi ngoài đời thực không?
Suy nghĩ thứ hai, có cần phải báo cho những người khác không?
Nhưng nghĩ lại thì cô có thể thông báo cho ai chứ?
Cha mẹ cô đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi khi cô đang học đại học, để lại cho cô một căn hộ và 80 vạn tiền bảo hiểm bồi thường.
Ông bà cũng đã mất do bệnh từ lúc cô còn bé.
Mấy người họ hàng thân thích còn sót lại đã mất liên lạc từ lúc cha mẹ cô gặp tai nạn.
Lúc trước di động cô bị trộm, tất cả số điện thoại lưu bên trong đều đã mất hết.
Nhưng cho dù cô có liên lạc với bọn họ thì biết nói gì bây giờ? Chẳng lẽ lại nói 3 phút nữa toàn thế giới sẽ trở thành một trò chơi, hãy cẩn thận tự bảo vệ mình?
Nếu cô đoán không lầm, rất có thể sẽ bị người ta đưa vào trong bệnh viện tâm thần để điều trị.
Con số phía trước liên tục nhảy, đã biến thành: [ Còn 1 phút 12 giây trước khi khởi động máy chủ.
]
Vân Lăng kiên nhẫn chờ đợi thời gian đếm ngược kết thúc.
Thế giới sắp biến thành cái gì, một phút sau sẽ rõ.
[ Còn 3 giây trước khi khởi động máy chủ.
]
[ …2 giây.
]
[ …1 giây.
]
Con số đếm ngược trở về 0, bỗng có vô số tấm thẻ từ trên trời rơi xuống.
Màu trắng và xanh xen kẽ nhau che lấp cả không trung, còn có một số ít thẻ màu tím, cam lấp ló ở trong đó.
Vân Lăng nhìn lên trời, phát hiện thấy một tia sáng cam đáp xuống công viên ở gần đó.
Mấy tấm thẻ nằm treo lơ lửng trên không trung, rải rác ở khắp nơi.
Ngay sau đó, vô số quả cầu ánh sáng từ trên trời rơi xuống.
Mười mấy quả cầu vừa đáp xuống mặt đất gần đó bỗng hóa thành mấy con quái da xanh tay cầm gậy gỗ.
Chúng nó gặp người liền đuổi theo, hết đánh lại cào rồi lại cắn xé, vô cùng tàn bạo.
Đang là giờ nghỉ trưa nên rất đông người đi trên đường.
Chẳng mấy chốc tiếng kêu thảm thiết, tiếng cầu cứu, tiếng la thất thanh vang lên inh ỏi.
Cùng lúc đó, hệ thống tuyên bố: [ 12 giờ trưa ngày 1 tháng 4: Thiên Tai Tận Thế chấn động trực tuyến! ]
Giao diện thuộc tính nhân vật tự động nhảy ra:
[ Họ và tên: Vân Lăng ]
[ Cấp bậc: 0 ]
[ Điểm kinh nghiệm: 0/100 ]
[ Máu: 240/240 (kỹ năng cộng thêm 200) ]
[ Mana: 60/60 ]
[ Thuộc tính: Sức mạnh 3 (5), Nhanh nhẹn 4 (5), Thể lực 4 (5), Trí lực 6 (5), Tinh thần 6 (5) ]
[ Kỹ năng: Trái Tim Tự Nhiên (cấp S).
]
[ Trang bị: không.
]
[ Tốc độ phục hồi cơ bản: 2 điểm HP/phút (kỹ năng cộng thêm 100%), 1 điểm mana/phút.
]
[Kỹ năng sinh hoạt: câu cá trung cấp, thu thập trung cấp, may vá cao cấp, nấu nướng cao cấp.]
Hướng dẫn:
Sức mạnh quyết định khả năng sát thương lẫn khả năng chống chịu.
Nhanh nhẹn quyết định tốc độ phản ứng và tốc độ chuyển động.
Thể lực quyết định lượng HP và khả năng chạy trốn/tác chiến.
Trí lực quyết định sát thương ma thuật.
Tinh thần quyết định mana.
Giá trị bình quân của nam thanh niên trưởng thành bình thường được tính trong dấu ngoặc đơn.
Mặt khác, 1 thể lực = 10 HP, 1 tinh thần = 10 mana.
Vân Lăng lướt mắt đọc qua giao diện thuộc tính rồi trực tiếp đóng nó lại: “Thiết lập vẫn giống như bản thử nghiệm công khai, không có gì đáng xem.”
Hệ thống: [ Kiểm tra phát hiện người chơi sở hữu Lệnh Bài Lãnh Chủ và đang đứng trong phạm vi lãnh địa.
Bạn có muốn sử dụng nó hay không? ]
Vân Lăng lựa chọn “Có”.
Hệ thống: [ Hãy đặt tên cho lãnh địa.
]
Vân Lăng: “Lăng Vân.”
Lệnh Bài Lãnh Chủ chợt bùng phát ra một luồng sáng trắng lóa mắt, sau đó nhanh chóng lan tỏa ra bốn phía xung quanh.
Một lát sau, doanh trại quen thuộc xuất hiện trước mặt Vân Lăng.
Có một đống đá đánh lửa ở vị trí trung tâm, bên cạnh là một nhà kho.
Ngoài những thứ này ra thì hoàn toàn trống rỗng chẳng còn gì khác.
[ Chúc mừng người chơi đã trở thành chủ nhân của doanh trại Lăng Vân.
]
[ Bạn có muốn tiết lộ danh tính của lãnh chủ hay không? ]
Vân Lăng lựa chọn “Không”.
Giây tiếp theo, giao diện thuộc tính lãnh địa nhảy ra.
[ Tên lãnh địa: Lăng Vân ]
[ Cấp bậc: Doanh trại.
(Tổng cộng có 4 cấp, theo thứ tự từ thấp đến cao là doanh trại, thôn làng, trấn nhỏ, thành thị.) ]
[ Thu nhập từ thuế: 5%.
(Lãnh chủ có quyền tự điều chỉnh trong khoảng 0-100%) ]
[ Cư dân có thể cư trú: 200 ]
[ Cư dân hiện có: 1 ]
[ Kiến trúc có thể mở khóa: 4 ]
[ Kiến trúc hiện có: 1 ]
[ Chi tiết tình hình kiến trúc hiện có: Nhà kho (cấp 1): Diện tích 200 mét vuông, có thể lưu trữ các nguồn tài nguyên khác nhau và kéo dài thời gian bảo quản thực phẩm.
(Lưu ý: Lãnh chủ có thể đặt một danh sách truy cập để cho phép các nhóm người cụ thể sử dụng nó.) ]
Cuối cùng hệ thống nhắc nhở: [ Doanh trại Lăng Vân vừa được thành lập, hãy tận hưởng thời gian bảo vệ 10 ngày dành cho người mới.
Trong khoảng thời gian này, không có sinh vật nào có thể tấn công lãnh địa.
Sau 10 ngày, lãnh địa có thể bị tấn công bất cứ lúc nào, hãy chuẩn bị sẵn sàng.
]
“10 ngày? Vậy là đủ rồi.” Vân Lăng không có ý định lập danh sách ra vào nhà kho doanh trại, nơi đó cũng tương đương với nhà kho riêng của lãnh chủ.
Cô đang chuẩn bị về nhà chuyển hết đồ dùng sinh hoạt vào trong nhà kho của trại.
Nghĩ lại một chút, khi trò chơi mới bắt đầu không có mấy ai đủ gan dạ đột nhập vào nhà riêng của người khác.
Nhưng còn tấm thẻ cam trong công viên, chỉ cần chậm một bước sẽ bị người khác lấy mất.
Nghĩ vậy Vân Lăng quyết định sẽ đi đến công viên tìm thẻ cam trước tiến.
**
“Chạy nhanh lên!” Trịnh Minh Nhạc kéo bạn gái Vưu Tình Văn chạy trốn trối chết.
Bọn họ vốn là công nhân cổ trắng làm việc trong một tòa nhà văn phòng.
Vốn đang hẹn đồng nghiệp ăn cơm trưa, không ngờ vừa dọn thức ăn lên thì có năm con quái da xanh cao hơn một mét vọt vào bên trong.
Miệng quái mọc rất nhiều răng, tay nó cầm một cây gậy gỗ, thoạt nhìn rất khó đối phó.
Một đồng nghiệp đam mê chơi game nhìn thấy con quái da xanh thì chẳng những không hoảng sợ mà còn hào hứng hơn: “Đây không phải là Yêu Tinh sao! Giả giống thật đó.”
Anh ta vừa nói vừa bước lên đưa tay sờ thử, muốn xem thử quần áo được làm từ chất liệu gì.
Không ngờ vừa mới tới gần, con quái da xanh đã vung cây gậy gỗ đập vào đầu anh ta.
Cơ thể người đồng nghiệp ngã xuống mềm oặt, tắt thở ngay tại chỗ.
Những khách hàng khác giật mình tò mò hỏi: “Là diễn xuất ngẫu hứng thôi đúng không? Chắc không phải thật đâu nhỉ?”
Người phục vụ hoang mang vội vàng gọi điện thoại báo nguy, ông chủ liên tục phủi sạch mọi liên quan: “Không phải do chúng ta sắp xếp… Bên tôi cũng không biết chuyện gì đang diễn ra…”
Lời giải thích còn chưa dứt thì con quái xanh đã nhếch miệng cười, mỗi con tản ra tìm kiếm mục tiêu mới.
Có mấy vị khách bị dọa đến nỗi choáng váng, ánh mắt đờ đẫn, phản ứng trì độn không biết phải làm sao.
Quái da xanh mỗi con cầm một cây gậy, nhe nanh múa vuốt trông vô cùng hung ác.
Một mùi máu tươi nồng nặc lan tỏa khắp nhà hàng.
Có người chợt tỉnh ra: “Mấy con Yêu Tinh đó không phải do người đóng giả mà là quái vật thật sự!”
Nghe vậy, một nam thanh niên lập tức giơ ghế dựa ném về phía đám quái da xanh.
Đồng thời anh ta to tiếng kêu gọi: “Chúng ta đông người, bọn nó ít người, không cần phải sợ!”
Có rất nhiều thanh niên trai tráng ở đó, bọn họ nghe vậy cũng nhấc ghế lên, một trận hỗn loạn nổ ra ngay bên trong nhà hàng.
Một con quái da xanh bị đánh trúng, gậy gỗ rớt khỏi tay rồi ngã xuống đất.
Nhưng không quá vài giây nó lập tức đứng lên lao vào người ta một cách điên cuồng, mất gậy cũng không quan tâm.
“Những con quái lùn xanh lét này không đánh chết được! Mau chạy đi!” Đối mặt một quân số quái vật mặt mày dữ tợn khổng lồ thế này, có người tuyệt vọng hét to rồi tông cửa xông ra ngoài.
Trịnh Minh Nhạc thấy tình hình chuyển biến xấu đi, nhanh chóng lôi kéo Vưu Tình Văn chạy khỏi đó.
Anh ấy làm như vậy vì biết bản thân mình cũng chẳng giúp được gì, chi bằng chạy ra ngoài tìm cảnh sát.
Cứ tưởng rằng chỉ có mấy con quái này xông vào nhà hàng, ai ngờ sau khi chạy ra tới cửa mới phát hiện bốn phương tám hướng nơi nơi đều là quái vật.
Trịnh Minh Nhạc khϊếp vía, chỉ biết kéo tay bạn gái mình chạy bạt mạng.
Đến nỗi phải chạy tới chỗ nào cho an toàn anh ấy cũng chẳng biết.
“Em, em không chạy nổi nữa.” Vưu Tình Văn không rèn luyện sức khỏe thường xuyên, chỉ mới vận động một lát đã thở không ra hơi.
Trịnh Minh Nhạc nóng nảy: “Không thể dừng lại! Quái vật sẽ đuổi theo chúng ta!”
“Chạy trốn cũng vô ích.” Phía trước đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Phải làm sao bây giờ?!” Trịnh Minh Nhạc buồn bực: “Chẳng lẽ ngồi đây chờ chết?”
Vân Lăng tùy tiện chỉ ngón tay: “Không nhìn thấy mấy tấm thẻ lơ lửng trên không trung sao? Nhặt lên rồi xác nhận sử dụng là có thể nhận được kỹ năng hoặc trang bị.
Cứ tự trang bị võ trang cho chính mình, gặp quái thì gϊếŧ, rồi các người sẽ được an toàn.”
Vừa dứt lời, cô tiếp tục bước đi không nán lại thêm giây phút nào.
Trên đường đi đến công viên, thỉnh thoảng cô sẽ gặp mấy người qua đường đang chạy nạn, khi thấy cô sẽ lên tiếng nhắc nhở, hướng dẫn cách đối phó.
Còn chuyện có mấy người chịu nghe lời khuyên của cô, hay mấy người có thể sống sót được thì đành phải xem nhân phẩm của bọn họ rồi.
Tấm thẻ? Trịnh Minh Nhạc ngẩn người.
Lúc này anh ấy mới nhận ra những tấm thẻ trắng đang rơi lả tả trôi nổi một cách kỳ lạ ở xung quanh.
“Đây gì vậy? Có tác dụng gì?” Trịnh Minh Nhạc định hỏi lại, vừa xoay đầu qua đã thấy cô gái vừa mới lên tiếng đã đi cách một quãng xa.
Vưu Tình Văn thật sự chạy không nổi, chỉ có thể bất chấp tất cả: “Em thấy cô gái đó trông không giống người xấu đâu, cứ nghe theo cô ấy nói đi.”
Trịnh Minh Nhạc hạ quyết tâm: “Em đừng nhúc nhích, anh sẽ thử chọn một cái.”
Anh ấy nắm lấy tấm thẻ trắng ở gần đó, đột nhiên một tấm bảng nhảy ra trước mắt: [ Bạn đã nhặt được kỹ năng Xung Kích cấp C, bạn có xác nhận sử dụng hay không? ]
[ Lưu ý 1: Thẻ kỹ năng chỉ có thể sử dụng, không thể mang đi.
]
[ Lưu ý 2: Mỗi người chơi chỉ có 4 slot kỹ năng, hãy lựa chọn cẩn thận.]
[ Lưu ý 3: Sau khi học kỹ năng, bạn chính thức trở thành một người chơi, và cơ thể của bạn sẽ được số hóa.
]
Kỹ năng? Số hóa? Đây không phải giống trong trò chơi trực tuyến sao?
Trịnh Minh Nhạc hoài nghi trong lòng, quay sang thảo luận biện pháp đối phó cùng với bạn gái.
Đến lúc này Vưu Tình Văn mới chợt nhận ra: “Lúc ăn cơm em đã nghe thấy một giọng nói bên tai, nói ‘Thiên Tai Tận Thế chấn động toàn mạng’ gì gì đó, có khi nào cũng liên quan đến chuyện này hay không?”
Trịnh Minh Nhạc ngạc nhiên: “Em cũng nghe thấy? Anh cứ tưởng có ai trong số mấy đồng nghiệp đang thảo luận về trò chơi mới…”
Vưu Tình Văn bĩu môi: “Chỉ có lão Triệu là chết mê chết mệt mấy trò chơi đó.
Những người khác đều bận kiếm tiền, thời gian ngủ còn không có, làm gì biết đến game này nọ chứ?”
Trịnh Minh Nhạc do dự, hồi lâu sau mới hạ quyết tâm: “Đi thôi! Mỗi người chúng ta chọn hai kỹ năng rồi quay lại cứu người!”
“Cứu người? Chỉ hai chúng ta?” Vưu Tình Văn cạn lời.
Theo ý của cô ấy thì hai người bọn họ không phải đi cứu người mà là đi tặng đầu cho người ta.
“Có thể chiến đấu sau khi học kỹ năng mà.” Trịnh Minh Nhạc bất đắc dĩ nói:: “Chỉ có hai người thì đi đâu cũng nguy hiểm cả.
Bây giờ quay lại chỗ nhà hàng cứu người, rồi hợp thành một đội với những người sống sót mới có thể an toàn.”
“Được rồi, vậy chúng ta về đi.” Vưu Tình Văn suy nghĩ hồi lâu nhưng cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, đành ra phải cắn răng đồng ý.
**
Mặc dù Vân Lăng đã từng chơi qua bản thử nghiệm, nhưng trên thực tế tình cảnh của cô cũng không khá hơn những người khác bao nhiêu.
Trong bản thử nghiệm công khai, việc đánh quái thăng cấp rất nhẹ nhàng vì có đầy đủ tất cả trang bị, còn có cả kỹ năng Hào Quang Gai Nhọn.
Khi bị tấn công sẽ tự động phản lại 30% sát thương.
Những người khác dùng kỹ năng tấn công cô, cô còn chưa chết thì thanh máu của bọn họ đã về 0 trước rồi.
Nhưng bây giờ cô chỉ có một kỹ năng duy nhất là Trái Tim Tự Nhiên, ngoại trừ được +200 máu, nhân đôi hiệu ứng trị liệu thì không còn kỹ năng tấn công nào khác.
Đương nhiên cô cũng có thể nhặt bừa một thẻ kỹ năng nào đó để sử dụng, tuy nhiên số lượng kỹ năng của mỗi người chơi sẽ bị giới hạn, nếu không cùng đường thì Vân Lăng không muốn lãng phí hạn ngạch.
Hơn mười phút sau.
Sau khi xem xét mười bảy mười tám tấm thẻ, cuối cùng Vân Lăng cũng tìm được một thẻ trang bị.
[ Tên: Giày Vải ]
Phẩm chất: Phổ thông
Hiệu ứng trang bị: Nhanh nhẹn +1.
Đây là trang bị trắng cấp thấp phổ biến nhất, thuộc tính tăng thêm không rõ ràng lắm nhưng thà có còn hơn không.
Đúng lúc này, giao diện hệ thống nhảy ra: [ Bạn đã nhặt được trang bị Giày Vải, bạn có xác nhận sử dụng hay không? ]
[ Lưu ý 1: Không có sự phân chia nghề nghiệp trong trò chơi, tất cả trang bị đều sử dụng chung.
]
[ Lưu ý 2: Mỗi người chơi có 6 ô trang bị, có thể thay đổi trang bị tùy ý.
]
[ Lưu ý 3: Sau khi mặc trang bị, bạn chính thức trở thành người chơi và cơ thể của bạn sẽ được số hóa.
]
Chưa đến hai giây thì ‘Lưu ý 3’ đã biến mất, dòng chữ đổi thành: [Người sống sót ở phiên bản thử nghiệm công khai sẽ tự động trở thành người chơi sau khi trò chơi chính thức bắt đầu.]
“Tìm hết nửa ngày mới có được một thẻ trang bị, sao lại không dùng?” Vân Lăng lựa chọn “Có”.
Giây tiếp theo tấm thẻ biến mất, một đôi giày vải mới tinh xuất hiện trước mặt cô.
Vân Lăng nhanh chóng đi giày vào.
Sau khi mang giày, cô lập tức cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, khi chạy bộ cũng nhanh hơn.
Tình cờ có hai Yêu Tinh ở phía sau đang tiến tới gần, Vân Lăng lập tức chạy vọt đi không nói nhiều lời.