Qua đêm, muối cháy hàng.
Ban đầu một ngày bán 5-10 phần, nhà kho tích trữ không ít hàng tồn. Nhưng ngày hôm đó đã bán được 450 phần cùng lúc, có một số người còn vung tiền, nói rằng họ sẽ mua nó với giá cao từ người chơi khác.
Hướng gió thay đổi quá đột ngột.
Một số cư dân còn chưa kịp phản ứng được chuyện gì đã xảy ra, muối ăn đã bị bán hết.
Phòng thu.
Vân Lăng hỏi Trương Hằng: “Muối ăn thiếu hụt, có cách nào tăng sản lượng không?”
“Có có, có điều cần dụng cụ chuyên nghiệp.” Trên mặt Trương Hằng đầy vẻ bất đẳt dĩ: “Đã là tận thế, phòng cũng đã bị quái vật gặm sạch, sao mà còn dụng cụ chuyên nghiệp đây?”
Vân Lăng cúi đầu không nói gì.
Sau một thời gian, cô ngẩng đầu lên với đôi mắt sắc bén: “Nếu ai đó đã cướp bóc một loạt các dụng cụ chuyện nghiệp trước khi nhà sập thì sao?”
“Ý cô là…” Trường Hàng chần chờ.
Vân Lăng thẳng thắn nói: “Tôi muốn đi dạo các lãnh thổ phụ cận một chút, nói không chừng sẽ có một ít thu hoạch ngoài ý muốn.”
“Tôi có thể không đi không?” Trương Hằng nhỏ giọng hỏi.
Là một nhà nghiên cứu khoa học, nếu không cần thiết, anh ta không muốn rời khỏi khu vực an toàn.
“Không đi cũng được, anh vẽ một bản vẽ cho tôi, nói cho tôi biết cái nào là dụng cụ chuyên nghiệp. Gặp xong sẽ mua, đến lúc đó mang về giao cho anh.” Vân Lăng nói.
Trương Hằng mừng rỡ: “Cái này không thành vấn đề!”
Anh ta rất tự tin về trình độ hội họa của mình.
“Được rồi, anh bận gì thì làm đi, đưa bức tranh cho tôi trước 8 giờ sáng mai.” Hiếm khi đi dạo ở các lãnh thổ khác, Vân Lăng cần chuẩn bị trước.
**
Vào tiệm may.
Chiếc áo choàng Hỏa Vũ trị giá 3,000 đồng vẫn không có người mua.
Vân Lăng bảo thợ may tháo áo choàng ra, bỏ vào ba lô —— thời khắc cần thiết, áo choàng và dao găm có thể thay thế. Cô mặc áo choàng, chuyên tâm phòng ngự, kẻ địch xung quanh sẽ tự động bị sát thương hệ hỏa tổn thương.
Cầm áo choàng, lại cầm mười cái nón.
“Đại nhân.” Thợ may nhắc nhở: “Bây giờ thời tiết nóng bức, nắng độc, nón đặt ở tiệm may không cần lo việc buôn bán.”
“Ta biết.” Vân Lăng không để ý lắm: “Những thứ này ta có cách để sử dụng khác.”
Nghe vậy, thợ may không nói gì nữa.
**
Vào nhà hàng.
Vân Lăng dặn dò NPC sáng sớm mai chuẩn bị cháo, bánh gạo và bánh sandwich.
Trong đó, lượng cơm canh nhất định phải đủ. Để tránh mất độ ẩm nghiêm trọng, gây ra trạng thái tiêu cực.
“Vâng, đại nhân.” Đầu bếp A và B cung kính trả lời.
Đầu bếp C hỏi: “Không biết ngài có cần thức ăn khác không?”
Vân Lăng: Thứ ta muốn chính là nước mận chua ướp lạnh…
Quên đi, nguyên liệu không đủ, không làm được, càng nghĩ càng tham lam.
Vân Lăng khoát tay áo, chỉ nói: “Không cần.”
“Vâng.” Đầu bếp C lúc này mới lui ra.
**
Ngày 43.
Sáng sớm, Trương Hằng giao bản vẽ, chỉ rõ dụng cụ cần thiết.
Đội thu thập đã tập trung lại với nhau từ sớm để chờ đợi khởi hành.
Vân Lăng phân phó Hộ Vệ Giáp: “Hôm nay anh dẫn đội, trên đường chú ý an toàn.”
“Vâng.” Hộ Vệ Giáp trầm giọng đáp.
Đây không phải lần đầu tiên Hộ Vệ Giáp dẫn đội ra ngoài, trước kia đều sẽ mang người trở về ổn thỏa, hơn nữa thu hoạch rất nhiều. Bởi vậy, Vân Lăng không lo lắng chút nào.
Thuận miệng dặn dò vài câu, cô đi một mình về phía thôn Lạc Nhật.
Đi bộ hai mươi phút, xung quanh chỉ có cây cối, rừng trúc, thứ có thể ăn đều bị đào sạch sẽ.
Trong 35 phút đi bộ có thể nhìn thấy một số rau dại, khoai lang và cánh đồng lúa.
Năm mươi phút đi bộ, tài nguyên đột nhiên trở nên phong phú.
Vân Lăng cố gắng hết sức kìm nén suy nghĩ điên cuồng gặt hái chúng trong đầu.
Cô thầm nghĩ, lần này ra ngoài mục đích chủ yếu là đến lãnh thổ khác mua sắm dụng cụ chuyên nghiệp. Có thời gian để đi bộ xung quanh nhiều hơn, không thể lãng phí thời gian vào việc thu thập.
Vì vậy, cô ghi lại các nguyên liệu nấu ăn, địa điểm làm mới, sau đó tiếp tục di chuyển.
Nắng như thiêu đốt, người đội nắng mồ hôi nhễ nhại, miệng khô lưỡi đắng.
Thấy đã đi hơn nữa lộ trình, Vân Lăng tìm bóng râm ngồi xuống, một bên nghỉ ngơi, một bên uống cháo bổ sung nước.
“Thời tiết nóng thật.” Cô lau mồ hôi trên trán, đáy lòng cân nhắc: “Xem ra đã đến lúc NPC học cách đan quạt trúc/quạt chuối rồi. Ngày nắng nóng, không có quạt thì sao mà được?”
Tuy nói thuộc tính thể lực siêu sao, không dễ gì bị dính trạng thái tiêu cực, nhưng cảm giác oi bức cũng không dễ chịu.
“Tôi bắt đầu nhớ kem, chè đậu xanh, nước dưa hấu và sinh tố cầu vồng rồi.”
Nhớ tới đồ uống mùa hè, Vân Lăng đặc biệt hoài niệm cuộc sống trong quá khứ.
“Xoạt…”
Xung quang vang lên tiếng cành cây bị giẫm đứt.
Vân Lăng lập tức cảnh giác: “Ai?!”
Hai thanh niên và một người đàn ông trung niên xuất hiện.
Người lớn tuổi nhất, tướng mạo nhất trầm giọng nói: “Giao nón, ba lô ra, tôi có thể tha chết cho cô.”
Vân Lăng: Ha ha.
Vân Lăng: Không cần thiết.
“Chỉ bằng các người thì không giết được tôi.” Cô lười biếng nói: “Đừng uổng phí sức lực, mau đi đi.”
“Ngông cuồng!” Người đang ông trung niên hừ lạnh một tiếng, giơ pháp trượng lên, thi triển kỹ năng: “Tinh thần trùng kích! Lời nguyền bóng tối!”
Cùng lúc đó, một thanh niên kéo cung bắn tên, một thanh niên nắm chặt gậy gỗ, không nói một lời xông vào Vân Lăng.
Để thuận tiện cho việc đi lại, Vân Lăng đội nón (màu trắng), mặc áo giáp mềm (màu tím), mang một đôi giày bông trên chân (màu xanh), đeo một chiếc nhẫn man ngưu (màu tím) trên tay, các trang bị khác đều đặt trong ba lô bông.
Thấy đối thủ không quan tâm mà xông lên, cô thuận tay lấy tấm chắn từ trong ba lô bông ra, chuẩn bị chiến đấu.
Ai ngờ lấy ra không phải là khiên vảy cá, mà là một cái khiên tròn.
Vân Lăng: “?”
Cô đột nhiên nhớ lại, mình dự tính làm bộ như người chơi bình thường trà trộn vào thôn Lạc Nhật, cho nên chuẩn bị trang bị phẩm chất bình thường trước. Không ngờ còn chưa tới đích đã đánh nhau với người khác trước…
Tình huống khẩn cấp, Vân Lăng không kịp suy nghĩ nhiều, giơ khiên tròn chống lại người chơi cận chiến của địch.
Phép thuật trúng mục tiêu.
Một giây sau, người đàn ông trung niên phun máu tươi, kinh hãi kêu lên: “Cẩn thận! Cô ta phản sát thương!”
“Sao?!” Xạ Thủ kinh ngạc, nhưng ba mũi tên đã lần lượt b ắn ra.
Cùng lúc đó, một thanh niên khác sử dụng kỹ năng: “Loạn Côn.”
“Này, đánh vào người đau lắm đấy!” Vân Lăng nhất thời không cẩn thận bị côn đánh trúng, phẫn nộ kháng nghị.
Lời còn chưa dứt, ba người địch đồng loạt ngã xuống, trang bị, thẻ, đồng tiền, vật liệu nổ tung trên mặt đất.
Vân Lăng: “???”
Dễ chết vậy sao?
Lần thứ hai đánh giá ba người, lúc này Vân Lăng mới phát hiện, tuy rằng đối phương mặc 2-3 trang bị xanh, nhưng đều là trang bị tấn công, không có món trang bị tăng thể lực nào. Nếu thuộc tính tự do cũng là cộng vào sức mạng/trí lực, tập trung công kích, như vậy năng lực sinh tồn xác định rất kém.
“Thực lực tầm thường còn học người ta cướp bóc, nghĩ mình là ai vậy!” Vân Lăng nhặt đồ, nặng nề thở dài: “Khi nào mới có thể lấy được da đá cấp S đây? Nếu thật sự không nhặt được thì cấp A cũng có thể mà!”
**
Vân Lăng cho rằng tiểu đội ba người mà cô gặp phải là một ví dụ. Nghỉ ngơi hơn hai mươi phút, cô đứng lên, tiếp tục đi về phía thôn Lạc Nhật.
Kết quả, lại có người chặn đường.
Thủ đoạn đều giống nhau, buông lời tàn nhẫn, tống tiền, ý đồ lừa gạt trang bị của cô vào tay.
Sự khác biệt duy nhất chính là, lần trước là ba người, còn lần này năm người, quy mô lớn hơn so với lúc trước.
“Hừ.” Vân Lăng tức giận nở nụ cười.
“Cười cái rắm!” Thích Khách giận dữ, không đợi đội trưởng hạ lệnh, liền sử dụng kỹ năng “Tật Hành” vọt lên tới bên cạnh mục tiêu.
Hắn định tấn công phủ đầu, đánh đối phương trước.
Về phần bên kia là một cô gái, còn chỉ hành động của một mình — đều đã tận thế, ai còn quản con gái hay không! Vớt được lợi ích trong tay là thực tế nhất!
Thích Khách tấn công, trong lòng tràn đầy tự tin có thể đánh đối phương trở tay không kịp, không ngờ vừa vọt lên tới bên cạnh mục tiêu, đã bi tấm khiên tàn nhẫn nện lên ——lúc trước bị tập kích, khiên vảy cá chưa kịp lấy ra thì chiến đấu đã chấm dứt.
Lúc này Vân Lăng đã cầm khiên vảy cá trên tay.
Thích Khách bị đập phải, nhất thời mắt hiện đầy sao.
Vân Lăng gằn từng chữ nói: “Tôi không phải người các cậu có thể chọc được, thức thời thì mau cút đi!”
“Chỉ là một đứa con gái nhỏ nhoi, rất biết khoác lác.” Những kẻ đánh lén tự đánh bại mình với số lượng vượt trội và tự tin giành chiến thắng.
Vừa dứt lời, bốn người còn lại đồng loạt lên tiếng, Bắn cung, cận chiến. kỹ năng ném kỹ năng.
Ánh mắt Vân Lăng lạnh như băng, phấn khởi phản kích.
Khi Thích Khách bị phản sát thương mà chết, đám người này mới tỉnh lại như mơ: “Trời! Cô ta phản sát thương, rút lui!”
Trong nháy mắt, bốn người còn lại chạy không thấy bóng dáng.
Vân Lăng lười đuổi theo, chỉ nhặt được trang bị màu trắng, 3 đồng tiền, 2 sợi tơ do Thích Khách rơi xuống, sau đố ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi.
Ngắn ngủi nửa giờ, Vân Lăng gặp hơn hai đội.
Mỗi lần vừa đi được một đoạn, lại có tổ đội xuất hiện để cướp bóc. Có đôi khi bọn họ thậm chí còn đến liên tiếp, thừa dịp trạng thái của cô không tốt tìm sơ hở.
Mặc 1 cam, 3 tím, 1 lam, 1 trắng, thể hiện vũ lực vô dụng, mặc 1 lam, 5 trắng, chứng tỏ mình là một quỷ nghèo, nói lời cay nghiệt thì vô dụng… Tóm lại không chết một người, đối phương chính là không biết lợi hại, không biết sợ hãi.
Vân Lăng không nói nên lời.
Cô mang vật tư theo kiểu búp bê lồ ng vào nhau, ba lô bông năm ô, còn có một túi hai vai, mỗi lần lấy vật phẩm đều phải lật hai lần. Đôi khi không cẩn thận sẽ lấy nhầm vật phẩm.
6*5+1, tổng cộng 31 lưới, Một đường nhặt thẻ, trang bị, đồng tiền, vật liệu, ngăn đựng đồ chứa đầy hơn phân nửa.
Về sau, Vân Lang dứt khoát không để ý tới đường của đối phương, nhìn thấy người lập tức quay đầu bỏ chạy.
Bởi vì trên chân cô mang giày bông phẩm chất màu xanh, người chơi có thể đuổi kịp cô không nhiều. Hoặc là thích khách công cao phòng thấp, hoặc là cung thủ da mỏng máu ít công kích cao.
Người như vậy, thông thường tấn công một lần, sẽ bị dạo sợ khi lượng máu của chính mình tuột xuống. Sau đó làm bộ đuổi không kịp, thả Vân Lăng đi.
Đương nhiên, cũng có kẻ tự cho mình mạnh, vô cùng cố chấp.
Có một Thích Khách mang giày tím, mạng che mặt tím, dao găm tím, hỗn hộp trông rất tốt.
Thấy Vân Lăng buồn bực “chạy trốn”, hắn cười lạnh một tiếng, nhanh chóng đuổi theo.
Đợi đến khi đuổi kịp… Hắn lập tức đổi thành giày tím, đai bảo vệ cổ tay màu lam, thẻ kỹ năng cấp A, thẻ kỹ năng cấp S, thẻ kỹ năng thu thập sơ cấp, cùng với một đống lớn rải rác.
Vân Lăng không khách sáo vừa cười vừa nhặt.
Khi cô bước vào thôn Lạc Nhật, trong nháy mắt, hệ thống đội nhiên vang lên gợi ý, [ Ngài phát hiện ra “thôn Lạc Nhật”. ]
Vân Lăng chua xót muốn khóc.
Trên đường đi thật không dễ dàng!
Bởi vì nhặt được quá nhiều vật phẩm, trên đường trở về không chừng còn gặp phải loại công kích gì, Vân Lăng bày sạp tại chỗ, dự định lấy toàn bộ trang bị phẩm chất màu trắng ra bán.
Cô vừa bày sạp xong, một ông chú trung niên vội vàng đi tới, hạ thấp giọng: “Sao cô lại lấy hết những thứ này ra vậy? Cất nó đi!”
Vân Lăng khó hiểu nói: “Nhưng tôi giữ lại cũng vô dụng, không bằng bán đi đổi lấy tiền.”
Ông chú trung niên liên tục thở dài: “Mới đến thôn Lạc Nhật phải không?”
Vân Lăng kinh ngạc, việc này cũng nhìn ra được?
“Ở thôn Lạc Nhật đã lâu, cô sẽ hiểu được đạo lý “Có tiền tất giấu”.” Ông chú trung niên nói nhanh: “Nghe tôi khuyên một câu, nhanh chóng rời khỏi nơi này, muộn thì không kịp!”
“Ồ, nơi này có bán trang bị.”
Nghe thấy giọng nói cà lơ phất phơ, ông chú trung niên giống như gặp quỷ, sắc mặt trắng bệch, cúi đầu nhanh chóng rời đi.
Vân Lăng: “…”
Một thanh niên từ xa đến gần, hắn nhuộm tóc vàng, giống như du côn, giờ phút này đang ngồi xuống lựa chọn: “Áo vải, độ bền 12/20, giá 20 đồng? Đắt quá, 5 đồng là vừa.
“Thanh gỗ, độ bền 10/20, giá 15 đồng? Nghĩ hay thật, 3 đồng thì tôi mua.”
“Giày vải, độ bền 14/20, tôi thấy giá niêm yết 7 đồng là phù hợp.”
Cuối cùng hắn vung tay lên: “Giá cuối 15 đồng, tôi mua toàn bộ!”
Vân Lăng: “Ban ngày làm gì có giấc mơ đẹp như vậy?”
Có thể nhìn ra được, thôn Lạc Nhật không có mấy người chơi sinh hoạt, bởi vậy giá trị trang bị bao nhiêu, phần lớn phụ thuộc vào độ bền.
Giày vải có độ bền cao nhất, vì vậy nó có giá trị nhất.
Thanh gỗ có độ bền thấp nhất, vì vậy nó có giá trị thấp nhất.
Nhưng ở thôn Lăng Vân, hoàn toàn không phải như vậy.
Giày dệt cỏ có nhiều người nhất và sản xuất nhiều nhất, vì vậy nó rẻ nhất. Thanh gỗ, kiếm gỗ, giáo trúc sản xuất ít hơn, giá trị tương đối cao.
Giống như áo giáp vải chỉ có tiệm may mới có thể sản xuất, cho dù độ bền thấp, giá cả cũng sẽ không quá thấp.
Mặc dù vậy, thanh niên tóc vàng báo giá 15 đồng tiền hoàn toàn là nhảm nhí.
Nếu đối phương không khách khí, Vân Lăng cũng không lưu tình, mở miệng lập tức đánh.
Thanh niên tóc vàng bỗng nhiên trầm mặt xuống, âm trầm nói: “Tính tình ngay thẳng cũng không phải là thói quen tốt, dễ dàng đắt tội người khác. Ba mẹ cô chưa từng dạy, thấy người khác cười ba phần, mọi việc dĩ hòa vi quý sao?”
Vân Lăng: “Chưa từng dạy, cút chỗ khác đi.”
Nếu không cút ra, cô sợ mình nhịn không được mà cầm đao.
Biểu cảm thanh niên tóc vàng càng thêm khó coi: “Đừng tưởng nơi này là khu an toàn thì cô sẽ không có chuyện gì! Tôi không tin cô sẽ không bao giờ đi ra ngoài đến hết đời!”
Vân Lăng lạnh lùng: “Đi ra ngoài thì sao? Anh nghĩ anh có thể đuổi kịp tôi bằng một đôi giày vải trắng sao? Vừa ngu vừa xấu, cả người bốc mùi cặn bã.”
Sắc mặt thanh niên tóc vàng lúc trắng lúc xanh, xém chút nữa tức điên. Bản thân hắn có thực lực không tốt lắm, nhưng anh trai lại dẫn đầu tổ đội có thực lực mạnh nhất địa phương.
Ở thôn Lạc Nhật diễu võ dương oai đã lâu, ai nhìn thấy mà không dám cho hắn ba phần thể diện? Đã khi nào gặp phải cái gai như Vân Lăng? Vừa trào phúng vừa giễu cợt, chỉ còn thiếu không mắng hắn ngốc nghếch.
“Cô chờ đó cho tôi!” Thanh niên tóc vàng buông lời cay nghiệt.
Vân Lăng: “Không đợi, sau này đừng gặp, mệt lòng.”
Thanh niên tóc vàng tức giận, lúc ấy đã muốn túm lấy cổ áo Vân Lăng.
Hệ thống nhắc nhở vang lên đúng lúc,
[ Người chơi “Tằng Quân”, hệ thống nhận thấy bạn có khuynh hướng tấn công người chơi trong khu vực an toàn, xin vui lòng ngăn chặn hành vi của bạn một cách kịp thời. ]
[ Vi phạm năm lần, bạn sẽ bị đưa vào danh sách đen và bị cấm vĩnh viễn vào lãnh thổ đó. ]
Thanh niên tóc vàng cũng chính là Tằng Quân lần đầu tiên kiềm chế không được tính tình nóng nảy, ở trong khu an toàn động thủ với người khác.
Thấy hệ thống nhắc nhở, hắn càng tức giận hơn —— cái hệ thống quái quỷ! Vi phạm năm lần còn muốn trục xuất hắn ra khỏi lãnh thổ?!
Thấy thế, hắn không chỉ không lui về phía sau, ngược lại tiến thêm một bước. Đáng tiếc, tay vừa muốn túm lấy cổ áo, lại bị vách tường vô hình ngăn cản.
Cùng lúc đó, hệ thống nhắc nhỏ:
[ Người chơi “Tằng Quân” vi phạm lần thứ hai, xin vui lòng chấm dứt hàng vi của bạn một cách kịp thời. ]
[ Vi phạm năm lần, bạn sẽ bị đưa vào danh sách đen và bị cấm vĩnh viễn vào lãnh thổ đó. ]
Dòng thứ hai của văn bản tăng cường và dày thêm, màu sắc vẫn đỏ như một loại cảnh báo. Tằng Quân trong lòng trống rỗng, không khỏi sợ hãi.
Vân Lăng đúng lúc bổ thêm một đao: “Ở trong khu an toàn anh không làm gì được tôi, ở ngoài khu an toàn cũng như vậy. Mau chóng cút đi, đừng cản đường.”
Sắc mặt Tằng Quân vô cùng khó coi, nhưng rốt cuộc không dám làm trái ý của hệ thống, cuối cùng chỉ có thể rời đi.
“Mẹ kiếp! Trâu bò!” Thấy Tằng Quân xám mặt rời đi, có cư dân khoái chí ngồi xổm xuống, giả vờ lựa chọn trang bị, thật ra vụng trộm nói chuyện với Vân Lăng.
“Không quen không phải cố, không cần phải quen.” Vân Lăng vẻ mặt hờ hững.
“Cô không biết rồi.” Khách hàng nhỏ giọng phổ cập thông tin cho Vân Lăng: “Bản thân Tằng Quân là một bao cỏ, không có tài cán gì. Anh trai Tằng Húc lại vô cùng lợi hại! Tôi nghe nói có hai trang bị cam!”
“Ô, thật không?” Vân Lăng thờ ơ.
Vừa mới có được một đôi giày tím, nếu đụng phải có kẻ đánh lén mà không đánh lại, cô vẫn có thể chạy thoát.
Nếu đối phương trăm phương nghìn kế muốn giáo huấn cô, chỉ sợ sẽ thất vọng.
“Người ở đây sao lại có rất nhiều đức hạnh thế này vậy?” Vân Lăng nhịn nửa ngày, rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi: “Trên đường đến lãnh thổ, mấy nhóm người cướp bóc ai nấy đều đòi tiền/trang bị, không muốn sống.”
“Không phải là vì áp bức đến mức không còn cách nào sao?” Khách hàng cũng tuyệt vọng: “Ngày tận thế, thế giới thay đổi. Vì sống xót, đám người này có cái gì không làm được?”
“Còn cái người thì sao?” Vân Lăng buồn bực: “Rời khỏi thôn Lạc Nhật, đến lãnh thổ khác sinh hoạt không phải là được sao?”
Khách hàng cười khổ: “Nào có đơn giản như cô nói! Bỏ qua đức hạnh ma quỷ của thôn Lạc Nhật, đi lãnh thổ khác là có thể tốt lên được?”
Anh ta chưa từng thấy qua, không thể tưởng tượng được trong trò chơi ngày tận thế, mọi người vui vẻ hòa thuận, cùng nhau hợp tác là hình ảnh như thế nào.
Vân Lăng bĩu môi: “Thôn Lăng Vân so với thôn Lạc Nhật tốt hơn nhiều. Mỗi ngày ra vào, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy có ai cướp bóc.”
“Thật hay giả?” Khách hàng bán tín bán nghi: “Thật sự có một nơi tốt như vậy sao?”
Anh ta nghĩ lại, lộ ra vẻ cười khổ: “Nói những thứ này cũng vô dụng, ngoài lãnh thổ rất nhiều đoàn đội nhìn chằm chằm, hiện giờ muốn đi cũng không đi được.”
“Buổi tối cũng có người nhìn chằm chằm sao? Cả hai đều không trở về làng? Một người không thể đi, không thể mời đồng đội đi cùng sao?”
Vân Lăng liên tiếp đặt câu hỏi, cuối cùng tổng kết: “Thay vì ở thôn Lạc Nhật mỗi ngày đều bị ức hiếp, không bằng ra sức đánh một trận, tìm cho mình một lối thoát.”
Khách hàng sững sờ nhìn Vân Lăng, hơn nửa ngày không kịp phản ứng.
Bỗng nhiên, anh ta hỏi: “Có phải cô là thuyết khách do thôn Lăng Vân phái tới, chuyên môn lừa gạt người khác qua đó làm khổ sai không?”
Vân Lăng cạn lời: “Chuyến ra cửa này xem như chạy buôn. Ai ngờ dọc đường gặp phải kẻ xấu, so với số lượng tôi nhìn thấy từ lúc trò chơi bắt đầu cho đến nay cộng lại còn nhiều hơn!”
“Thì ra là như vậy.” Khách hàng mỉm cười.
Các cá nhân hoặc nhóm chạy buôn hắn đã từng nhìn thấy, trước đây ít nhiều có một số. Sau đó trị an thôn Lạc Nhật càng ngày càng kém, mọi người cũng không tới nơi này.
Người có năng lực rời đi cũng không muốn ở lại nơi quỷ quái này, cả ngày lo lắng sợ hãi.
Lần này giảm thêm một người, số lượng cư dân lãnh thổ càng ngày càng thưa thớt, phát triển đặc biệt chậm chạp.
Trên thực tế, trước đây thường có người thu thập nguyên liệu để bán. Chỉ là có đoàn đội ép giá, hoặc là bày hàng hồi lâu cũng không ai hỏi thăm.
Không đủ phí qua đêm, buổi tối sẽ bị hệ thống ném ra khỏi lãnh thổ. Bất đắt dĩ, người chơi liên tiếp từ bỏ nghề sinh hoạt, chuyển sang làm nhân tài chiến đấu.
Không ai thu thập, NPC không có đủ nguyên liệu để chế tạo trang bị, cửa hàng hệ thống kinh doanh trống toác.
Không mua được trang bị tốt nên chỉ có thể cướp từ người khác, phong cách của thôn Lạc Nhật ngày càng xấu.
Sau đó, một vòng luẩn quẩn, tình hình ngày một trở nên tồi tệ hơn.
Trên thực tế, khách hàng nãy đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc phá lãnh thổ. Anh ta cho rằng sớm hay muộn một chút, bản thân chung quy đều phải chết.
Nhưng sau khi nghe Vân Lăng nói, đột nhiên anh ta cảm thấy, thử đổi lãnh thổ ở cũng không sao, dù sao tình huống cũng sẽ không tệ hơn hiện tại.
“Cô để tôi ngẫm lại đã, cô để tôi phải suy nghĩ thật kỹ.” Khách hàng rũ mắt suy nghĩ sâu sắc.
Vân Lăng: “…”
Nghĩ thì nghĩ, nhưng đừng ngồi đây, cô còn phải làm ăn.
Người đi qua đi lại, dòng suối không ngừng chảy, nhưng rất ít người dừng bước hỏi giá.
Ngẫu nhiên có người muốn mua, báo giá cực thấp, làm cho người ta hận không thể đấm hắn.
“Không mua thì thôi.” Vân Lăng thở dài, cất vật phẩm đi.
Tiếp theo cô hỏi thăm người khác: “Trò chơi ban đầu tìm kiếm các cửa hàng xung quanh lãnh thổ, có tìm kiếm được hàng hóa tương đối kỳ lạ hay không, ví dụ như dụng cụ thí nghiệm không?”
Đối phương vẻ mặt kinh ngạc: “Đồ chơi kia không thể ăn, không thể uống, mang về làm gì?”
Vân Lăng: “…”
Cô phát hiện, mình thiên tân vận khổ chạy đến thôn Lạc Nhật chính là sai lầm.
Muốn đồ đặc không thấy, dọc theo đường di phát sinh vô số lần chiến đấu, trình độ gian nan có thể so với Tây Thiên lấy kinh.
“Quên đi.” Vân Lăng nghĩ thầm: “Trở về sớm một chút đi, hôm khác đi lãnh thổ khác xem một chút.”
Bởi vì xuất môn có thể gặp phục kích, cho nên cô đặc biệt gặm bánh tạp lương, thay trang bị phòng ngự mạnh nhất.
Chỉ chốc lát sau, Vân Lăng mặc áo giáp mềm, lưng khoác áo choàng Hỏa Vũ, dưới chân giày da hươu, tay trái đeo nhẫn lực lượng, cực kỳ trâu bò, tay phải xách khiên vảy cá.
Để đảm bảo an toàn cho bản thân, cô thậm chí còn không đeo nón. Một thân trang phục tím, thoải mái đi ra khỏi thôn Lạc Nhật.
**
“Anh, chính là cô ta!” Nơi bóng tối, Tằng Quân oán hận nói.
Tằng Húc mặc pháp bào màu đen, nhíu mày: “Kỳ quái, nữ nhân này thoạt nhìn sao có chút quen mắt?”
“Anh nhất định là nhớm nhầm rồi.”
Tằng Quân dùng giọng điệu chắc chắn nói: “Cô ta ngay cả em là ai cũng không biết, nhất định là nhân khẩu ngoại lai. Người như thế này, giết thì giết, không có đồng đội nào ra mặt thay cô ta.”
Thích Khách trông đội ngũ nhíu mày thành chữ “Xuyên”: “Cầm khiên, chắc là tank, 6 món trang bị màu tím, vừa nhìn đã biết khó đối phó. Cứng rắn muốn đánh nhau, nói không chừng sẽ tổn hại nhân thủ.”
Tằng Quân nóng nảy: “Vậy cậu liền trơ mắt cô ta nhục nhã tôi sao!”
Thích Khách không lên tiếng, nhưng ý kia rất rõ ràng, mặt mũi của anh đáng giá mấy đồng? Đáng để bọn họ tốn rất nhiều công tư thiết lập bẫy, đối phó với trò chơi sao?
Ai nấy đều khó chịu nhưng lại không dám tỏ thái độ kiêu ngạo trực tiếp mắng người. Phải biết rằng, thành viên trong đoàn đội mỗi người đều là hảo thủ, sức chiến đấu không tầm thường.
Hắn quay về phía anh trai ruột cầu xin giúp đỡ: “Anh! Cô ta không chỉ đánh vào mặt em mà còn thực sự đánh vào mặt anh! Nếu không có ác khí này, những người khác trong lãnh thổ làm sao còn có thể phục chúng ta?”
“Được rồi.” Tằng Húc liếc em trai một cái, thản nhiên nói: “Chuyện này anh sẽ xử lý, em về khu vực an toàn trước.”
Tằng Quân ngoan ngoãn nghe lời.
Đi được nửa đường, một giọng nói lạnh như băng vang lên: “Lần sau lại gây chuyện thì tuyệt đối không buông tha!”
Thân thể Tằng Quân cứng đờ, vội vàng gật đầu đồng ý.
“Lão đại, thật muốn động thủ với cô ta?” Thích Khách nhẹ giọng hỏi.
“Cô ta có lợi hại đến đâu cũng có thể lợi hại hơn BOSS sao?” Tằng Húc hỏi ngược lại.
“Cũng đúng.”
Thích Khách nghĩ lại, lão đại nhà mình chính là may mắn siêu cấp vô địch! Đi săn bắn trong rừng gặp phải hai con BOSS đánh nhau cũng lưỡng bại câu thương.
Đánh chết BOSS, bạo ra một cây pháp trượng màu cam, một chiếc nhẫn tăng tốc trở về màu lam, trong nháy mắt thực lực tăng lên rất nhiều, trở thành người đỉnh cao.
Trải nghiệm truyền kỳ của lão đại được vô số người say sưa nói. Tất cả mọi người âm thầm chờ đợi, hy vọng mình là Tằng Húc tiếp theo.
Đáng tiếc, người may mắn chỉ có một, vì vậy nhóm của họ là mạnh nhất trong thôn Lạc Nhật.
Nghĩ đến Pháp Sư vốn là chức nghiệp pháo đài, lão đại vừa có kỹ năng khống chế, vừa có gia trì trang bị màu cam, lực công kích cực cao, Thích Khách lập tức trong lòng đại định.
“Theo cách cũ, tôi không chế toàn cục, các cậu xuống đao.” Tằng Húc không nhanh không chậm nói: “Đối phương chỉ có một người, năng lực sinh tồn mạnh, năng lực công kích sẽ yêu. Công phòng cân bằng, phòng ngự và lượng máu bình thường. Tất cả hãy thông minh hơn một chút, đừng để cô ta chạy.”
Bảy thành viên trong nhóm nghiêm mặt: “Vâng!”
An bài thỏa đáng, Tằng Húc thấy cơ hội ném kỹ năng: “Quấn quanh.”
Sau đó lại liên tiếp sử dụng kỹ năng công kích đơn thế “Pháp thuật phi đạn”: “Năng lượng Hắc Ám”, kỹ năng công kích quần thể “Mưa sao băng”. Nhìn bộ dáng kia, thề muốn đặt mục tiêu vào chỗ chết.
Các đồng đội đã sẵn sàng từ lâu. Nói thì chậm mà sự việc diễn ra thi nhanh, mọi người chen chúc nhau, nhặt tên kia lên, đồng loạt tập kích mục tiêu.
Pháp thuật trúng mục tiêu, đối thủ thấy không có việc gì, nhưng lượng máu của bản thân lại tụt xuống không phanh.
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, đột nhiên Tằng Húc nhớ ra vì sao mình lại cảm thấy người phụ nữ này quen quen: “Tank nữ? Phản sát thương? Cmn! Tại sao lại là cô ta!”