“Trước đây vừa ngộp vừa nóng, gần như ép người ta thở không nổi. Bây giờ nhiệt độ đã giảm xuống, bỗng nhiên có gió cảm giác khá hơn nhiều.” Cô ấy thổn thức không thôi: “Trò chơi đáng ghét thật khiến người ta vất vả muốn chết.”
Trịnh Minh Nhạc giải tán các đội viên để bọn họ trở về nghỉ ngơi. Vừa vào cửa đã thấy bạn gái lảm nhảm liền không khỏi bật cười: “Trò chơi Thiên Tai Tận Thế này rất tùy hứng, cứ tập làm quen đi.”
Vưu Tình Văn buồn bã nói: “Có khả năng em sẽ mãi không quen được với nó.”
Trò chơi rác rưởi này không hề có điểm mấu chốt, bẫy rập trùng trùng lại còn phong phú vượt xa tưởng tượng của cô ấy.
Trịnh Minh Nhạc ngồi xuống nghỉ ngơi, thuận miệng nói: “Thịt muối mới làm sao rồi?”
Nhắc tới chính sự, sắc mặt Vưu Tình Văn trở nên nghiêm túc: “Trước mắt vẫn ổn. Bôi muối vào theo phương pháp ướp lúc trước thì thịt sẽ không bị biến chất.”
Trịnh Minh Nhạc thoáng yên tâm: “Xem ra vấn đề thật sự nằm ở muối. Không phải nguyên vật liệu trong trò chơi thì hạn sử dụng đều ngắn cả.”
Vưu Tình Văn lộ ra vẻ lo lắng: “Muối ăn mà tiệm cơm bán dùng cũng tốt nhưng số lượng ít quá! Không những phải giành giật với người khác mà còn chỉ mua được một túi mỗi ngày. Dù cho mỗi ngày đều tích góp cũng không được nhiều.”
Trịnh Minh Nhạc rũ mắt suy nghĩ sâu xa. Một lát sau anh ấy ngước mắt hỏi: “Không làm được thịt muối thì làm thịt phơi khô và thịt hun khói thì thế nào?”
“Thịt phơi khô và thịt hun khói?” Vẻ mặt Vưu Tình Văn mờ mịt, rõ ràng đã chạm vào điểm mù kiến thức của cô ấy.
Trịnh Minh Nhạc giải thích: “Thịt phơi khô chính là thịt dùng củi lửa để hơ nướng, hương vị thịt sau khi nướng xong có liên quan đến loại củi gỗ đã sử dụng.”
“Sau khi loại bỏ được nước thì thịt có thể lưu trữ trong thời gian rất dài. Nghe nói nếu liên tục hun khói thịt suốt 7-10 ngày thì để hơn năm năm vẫn còn ăn được.”
Vưu Tình Văn: “…”
5 năm? Nói giỡn hay nghiêm túc đấy? Chứa trong tủ lạnh hay tủ đông còn không giữ được lâu như vậy!
“Hạn sử dụng của một số loại thực phẩm không ảnh hưởng đến mùi vị, kỳ thật đói quá nhắm mắt ăn luôn cũng được.” Trịnh Minh Nhạc nói.
Vưu Tình Văn bị chấn động đến mức nhất thời không nói nên lời.
Nói đến đây Trịnh Minh Nhạc than nhẹ một tiếng, lộ ra vẻ mặt tiếc hận: “Cũng do chúng ta quá nóng vội, sợ thời tiết nóng sẽ làm thịt bị ôi thiu mới vội vội vàng vàng lấy muối tinh trong siêu thị để ướp.”
“Anh có hỏi qua một thành viên khác có lòng hảo tâm, bọn họ tùy tiện đặt chỗ cánh gà tìm được ở trong tủ bát, không tẩm ướp, không hun khói cũng không làm thịt khô. Qua mấy ngày, không bị biến chất chút nào.”
“Du sao đây cũng là trò chơi. Chỉ cần có thiết lập của hệ thống, chẳng sợ mùa hè cực nóng, nguyên liệu nấu ăn của trò chơi cũng sẽ không hư thối biến chất.”
Hơn nửa ngày Vưu Tình Văn mới nghiệm xong: “Nói cách khác, lúc trước do ướp muối tinh của siêu thị nên thịt muối mới bị hư thối. Nếu không xát muối mà cứ bỏ đó thì thịt vẫn sẽ không sao.”
Trịnh Minh Nhạc gật đầu: “Không sai.”
Vưu Tình Văn: “…”
Cô ấy ngã ngửa: “Vậy chúng ta cần gì làm thịt muối, thịt khô, thịt hun khói nữa!”
“Nếu anh đoán không sai, sau khi sử dụng phương pháp sử lý chính xác thì hạn sử dụng của thành phẩm sẽ dài hơn so với nguyên liệu nấu ăn.” Trịnh Minh Nhạc nghiêm túc nói: “Suy xét lâu dài, nếu có thể xử lý thì vẫn nên xử lý sẽ tốt hơn.”
Vưu Tinh Văn không nóng nảy nữa: “Em không hiểu mấy chuyện đó lắm, đều nghe lời anh.”
“Ừ.” Trịnh Minh Nhạc thấp giọng đáp, ôn tồn an ủi: “Không sợ dẫm phải hố, về sau chỉ cần cẩn thận một chút, không cần quá lo lắng.”
Vưu Tình Văn nghĩ lại miếng thịt vất vả lắm mới tích góp được, trong lòng vẫn cảm thấy đau xót, nếu là bình thường có lẽ cô ấy đã sớm bỏ game rồi.
**
Một chén chè đậu xanh trị giá 50 đồng xu đổi lấy một con BOSS, vụ mua bán này tương đối lời.
Lúc này cho dù là thích khách cũng không thấy mua chè đậu xanh phí tiền. Rốt cuộc sau khi đánh chết BOSS, đoàn đội thu được sáu món trang bị 1 cam 1 tím 3 xanh lam 1 trắng, cùng một số thẻ kỹ năng, nhìn thế nào cũng thấy đã được mùa!
Hôm nay nghe nói cây cối bứng về trồng có thể điều tiết độ ẩm, môi trường sống thoải mái hơn, Trương Phàm hiếm khi không ra ngoài sân săn thú, anh ta dẫn đoàn đội cùng nhau trồng cây.
Sau khi trồng tuyết tùng thì phát hiện nhiệt độ quanh thân quả thật đã giảm xuống, mọi người lại ra khỏi lãnh địa như ong vỡ tổ để đào cây hoa huế giúp bà Tiền trồng chúng.
“Ngày nào mọi người cũng vất vả như thế, không cần giúp chúng ta trồng cây.” Bà Tiền chối từ.
“Việc nhỏ này không đáng gì đâu.” Trương Phàm không để bụng.
Khi nói chuyện đã trồng cây xong.
Bà Tiền đành phải nhượng bộ: “Có mệt không? Tôi đi pha trà lạnh cho mọi người.”
“Không cần, chờ lát nữa còn phải đi ra ngoài.” Trương Phàm từ chối bà Tiền, lại tiếp tục dẫn đoàn đội xuất phát lần nữa.
Tới tới lui lui bận rộn cả ngày như vậy rốt cuộc cũng trồng được một mảng rừng nhỏ.
“Mau nghỉ ngơi một chút.” Bà Tiền một bên thúc giục, một bên pha trà cho mọi người.
Có người uống “ùng ục” như trâu, cuối cùng đôi mắt sáng rỡ: “Ngon! Giải khát lại còn hạ nhiệt, đây là trà gì vậy?”
“Là trà kiều mạch.” Bà Tiền trả lời: “Vị ngọt và mát, thanh nhiệt giải độc, rất hợp để uống vào mùa hè”
Những người khác ngây thơ mờ mịt, dường như mới nghe lần đầu.
Đúng lúc này Xảo Xảo về đến nhà. Nhìn thấy nhóm người Trương Phàm lập tức vui mừng khôn xiết: “Anh Tiểu Phàm? Em đang tìm mọi người đây!”
Thấy Xảo Xảo Trương Phàm liền cười hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”
“Lần trước không phải em đã nói muốn giúp anh làm muối sao? Chà, đã xong rồi.” Xảo Xảo đưa một khối vải bố hình vuông.
Khi mở ra liền thấy bên trong có một đám tinh thể màu trắng, rõ ràng là muối ăn.
Xảo Xảo tỏ vẻ: “Không có đồ đựng thích hợp nên dùng vải bố bao lại. Anh yên tâm, vải này sạch sẽ.”
Trương Phàm nhìn xong thì nửa ngày không nói nên lời.
Người đồng đội xem xét tò mò hỏi: “Nguyên vật liệu ở đâu vậy? Dù là sodium hydroxide hay axit clohidric đều không dễ kiếm đâu!”
Xảo Xảo hơi chưng hửng: “Nước biển tạo ra muối, bằng không thì hồ muối, hầm muối, quặng muối cũng đều được.”
Người đặt câu hỏi: “…”
Các kiến thức đã học đều trả lại hết cho giáo viên.
Vô tình lộ gốc gác, có hơi xấu hổ.
Trương Phàm hơi có hơi chần chờ: “Đây cũng tính là nguyên vật liệu của trò chơi sao?”
Phải biết rằng các vật liệu không phải trong trò chơi có hạn sử dụng quá ngắn, không dễ dùng chút nào.
“Hẳn là có tính.” Xảo Xảo phân tích: “Em dùng nước hồ để chế muối, nước hồ không phải ở trong trò chơi sao?”
“Nếu không yên tâm có thể lấy trước một phần để dùng thử. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì tiếp tục ướp.”
Trương Phàm quyết tâm: “Cảm ơn.”
“Anh Tiểu Phàm, anh đừng khách sáo!” Xảo Xảo tươi cười xán lạn, cũng không kể công.
Trương Phàm nhắc nhở: “Nếu dùng được tốt sau này có thể chế muối lấy tiền. Gần đây cháy hàng rồi! Nếu mở quầy bán hàng chắc chắn sẽ có nhiều người đổ xô đến mua.”
Xảo Xảo giật mình nổi lên ý niệm.
**
Ba ngày trôi qua trong nháy mắt.
Hồ Đại Thành đào một cái giếng.
[ Tên: Giếng nước do người chơi “Vân Lăng” chế tạo. ]
Phẩm chất: Bình thường
Hiệu quả sử dụng: Có thể điều chỉnh nhiệt độ và lấy nước uống.
Lưu ý: Giếng nước là tài sản riêng của người chơi “Vân Lăng”. Những người chơi khác chỉ có thể lấy nước khi có sự đồng ý.
Nhìn thấy giếng nước, ý niệm đầu tiên lóe ra trong đầu Vân Lăng là đem dưa hấu đi ướp lạnh, qua một thời điểm vớt lên hẳn là sẽ ăn rất ngon.
“Xong rồi, cô đến xem thử đi.” Ý Hồ Đại Thành muốn bảo Vân Lăng nghiệm thu.
Vân Lăng làm bộ làm tịch nhìn nhìn, nghiêm trang gật đầu: “Làm không tồi, đây là tiền công.”
Cô không sợ đối phương lấy tiền rồi vỗ mông chạy lấy người, những lãnh địa khác không thân thiện như thị trấn Lăng Vân. Chỉ cần người còn ở trong lãnh địa, lỡ như trong tương lai giếng nước xảy ra vấn đề sẽ luôn có cách tìm anh ta tính sổ.
Ba ngày! 500 đồng xu! Làm sao có thể kiếm tiền tốt như vậy!
Hồ Đại Thành nhận lấy đồng xu thật cẩn thận, cả người vừa mừng vừa sợ, vui muốn điên rồi.
“Nếu thấy mệt mỏi thì nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại đào thêm một miệng giếng thứ hai.” Vân Lăng phát huy chủ nghĩa nhân đạo quan tâm.
Hồ Đại Thành thẳng lưng: “Tôi không mệt! Tôi còn làm được! Mấy ngày nữa sẽ khoan hết năm giếng!”
Nếu làm việc chậm rì rì bị người ata cướp mất việc, anh ta sẽ qkhóc chết mất.
p
“Tốc độ quan trọng, chất lượng acũng quan trọng, chú ý bảo đảm chất lượng lẫn số lượng.” Vân Lăng nhắc nhở.
“Tôi hiểu rồi.” Hồ Đại Thành trịnh trọng đồng ý.
**
Chạng vạng, khói bếp lượn lờ.
Một người phụ nữ mang theo thùng gỗ định di ra con suối bên ngoài lãnh địa để lấy nước. Lúc đi ngang qua trung tâm trấn, cô ấy kinh ngạc vạn phần: “Từ bao giờ chỗ này có nhiều giếng nước như vậy?”
Vốn tưởng đó là kiến trúc của hệ thống, không ngờ sau khu cẩn thận đánh giá, giao diện hệ thống hiện lên:
[ Tên: Giếng nước do người chơi “Vân Lăng” chế tạo. ]
Phẩm chất: Bình thường
Hướng dẫn sử dụng: Tài sản cá nhân của người chơi, những người khác sử dụng mỗi lần cần nộp 1 đồng.
“Múc nước còn muốn thu phí? Thật là ham tiền đến điên rồi!” Người phụ nữ buồn bực.
Cũng có những người đã mệt nhọc cả ngày thật sự không muốn đi bộ thêm nữa, vì thế họ trực tiếp trả tiền, lấy thùng múc nước.
Cho đến khi thùng gỗ được kéo lên, anh ta vỗ nước giếng tạt vào mặt, lại húp thêm mấy ngụm nước vào bụng, cả người tức khắc thấy mát lạnh hơn hẳn: “Hô, thật là thoải mái.”
“Ai thích tiêu tiền hoang phí thì tiêu, dù sao nước của nhà cô ta tôi cũng không hiếm lạ.” Người phụ nữ hừ nhẹ.
Người đàn ông múc nước lại nói:
“Tuy là có tiền nhưng nước ở đây quả thật không tồi. Nước giếng mùa hè rất mát, nếm vào có vị hơi ngọt, không giống như nước ở ngoài suối đâu.”
Người phụ nữ nghi ngờ nhìn anh ta, dường như đang xem một cái bệ. Người đàn ông không biết nên khóc hay nên cười, đơn giản không cần nhiều lời nữa.
Lúc này, một thanh niên khác phát hiện giếng nước liền biến nhanh đến gần.
Chờ thấy rõ tên của giếng nước hắn bèn cau mày: “Kỳ quái, lãnh địa tên là “thị trấn Lăng Vân”, người chơi đào giếng tên là “Vân Lăng”? Sao tên lại giống nhau như vậy?” Xem bộ dáng hẳn như khai quật được một bí mật khó tin.
“Trong trấn này có biết bao nhiêu người tên Lăng Vân với chả Vân Lăng! Một mình tôi đã quen biết hết bốn năm người rồi, có cái gì kỳ quái chứ?” Người phụ nữ căm giận nói: “Chuyện kỳ quái nhất chính là giếng nước này nằm ngay trung tâm lãnh địa, rõ ràng là tài sản của công, dựa vào đâu mà thu phí mới cho dùng!”
“Dựa vào việc cái miệng giếng này do người ta tự chế tạo ra.” Người đàn ông không nghe nổi nữa phải mở miệng nói một câu công đạo: “Bà cũng ở trong lãnh địa này, nếu không thì lấy hết toàn bộ tài sản đem đi sung quỹ làm tài sản của công đi?”
Người phụ nữ: “…”
“Tôi còn phải múc nước nấu cơm, không rảnh đứng nói chuyện lung tung với ông.”
Chỉ trong nháy mắt bà ta đã mang theo thùng gỗ đi xa.
“Thật là lộn xộn.” Người đàn ông lẩm bẩm một câu rồi đổ nước giếng trong thùng gỗ vào trong chậu của mình. Sau đó anh ta bưng chậu vui vẻ quay về nhà.
Anh ta dám nói nước trong cái giếng này không thua đá viên bao nhiêu. Chỉ cần 1 đồng xu là có thể múc tràn đầy một xô nước, thật sự là quá lời!
Người đàn ông nghĩ thầm, hai giờ nữa sẽ đi tắm nước lạnh thật sảng khoái. Sau đó chui vào ổ chăn ngủ, ban đêm nhất định sẽ không bị nóng nực đến mức phải tỉnh giấc!
Anh ta càng nghĩ càng vui vẻ, ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng.
Đảo mắt một cái cư dân đều đã đi hết, chỉ còn lại người thanh niên ngây ngốc đứng bên cạnh giếng.
Giờ phút này, hắn cũng không dám nhắc đến chuyện “Tên Vân Lăng và Lăng Vân giống nhau, trong đó có thể có mối liên hệ”. Nói ra chỉ sợ sẽ bị người khác ghét bỏ vì kỳ lạ…
**
Nghe xong lời của Trương Phàm, Xảo Xảo bắt đầu tính toán đi bán muối, nhưng mà lại có hai vấn đề.
Thứ nhất là dụng cụ không đủ, chỉ có thể sản xuất một ít muối để ăn.
Thứ hai là thiếu đồ chứa, cô ấy không thể bán cho khách hàng muối kèm với vải bố được.
Cuối cùng Xảo Xảo đành thở dài một tiếng, từ bỏ ý nghĩ đó: “Làm ra muối xong tự mình giữ lấy mà ăn.”
“Đúng đó.” Bà Tiền vẫn luôn không hé răng. Thấy cháu ngoại mình đã nghĩ thông suốt, nhất thời bà vui mừng cười: “Cháu nghe lời và ngoại khuyên, cặp phải năm mất mùa thì tiền cũng không dùng được! Nắm trong tay một bó lương thực lớn thì trong lòng mới an tâm.”
“Con nghe bà ngoại.” Xảo Xảo ngoan ngoãn cực kỳ: “Chờ có muối rồi chúng ta liền dự trữ thịt muối. Dự trữ thật nhiều thật nhiều, tốt nhất là phải đủ ăn một năm!”
Bà Tiền bị chọc cười: “Bà ngoại sẽ làm rượu gạo cho cháu, ăn xong đi ngủ sớm một chút, buổi tối đánh một giấc ngủ thật ngon.”
Xảo Xảo: “…”
Cô ấy hoài nghi bà ngoại đang chê cười mình.
Nhưng lại không có bằng chứng.
****
Sau ba ngày chờ đợi, không ai liên lạc được với cô trừ Hồ Đại Thành.
Nhân tài chuyên nghiệp quả thật rất hiếm có, xuất hiện một người đã là phước mấy đời.
Ngay khi cô có suy nghĩ đó, Vân Lăng đã nhận được nhắc nhở: [ Tỷ lệ phủ xanh của thị trấn Lăng Vân đã đạt tới 20%, nhiệt độ trong lãnh thổ đã giảm đáng kể. ]
[ Người chơi “Điền Triết Hãn” có ý muốn đào một ao cá ở tọa độ xxx,xxx tại thị trấn Lăng Vân, bạn có muốn đồng ý không? ]
Động tác của Vân Lăng hơi chậm lại. Hóa ra không phải không có nhân tài mà là người ta không chịu đi làm công, muốn tự làm một mình.
Chỉ cần lãnh địa có kiến trúc “Ao cá”, cô không xây cũng chẳng sao. Hơn nữa sau khi xây ao cá xong rồi, việc phái người đi trông giữ cũng là vấn đề đau đầu.
Nghĩ vậy, Vân Lăng quyết đoán nhấn chọn “Có”.
Lời nhắc nhớ lại thay đổi: [ Sau khi ao cá hoàn thành, nó sẽ trở thành tài sản cá nhân của người chơi “Điền Triết Hãn”, có thu phí không? ]
[1. Người chơi cần trả phí bao nhiêu đồng để mua đất ở thị trấn Lăng Vân?]
[2. Trong tương lai người chơi sẽ phải trả bao nhiêu thuế khi xây một ao cá? Nộp thuế bằng hiện vật, tiền tệ hay cả hai? ]
[3. Để thúc đẩy sự phát triển của lãnh địa và huy động sự nhiệt tình của cư dân, bạn cũng có thể lựa chọn không thu phí. ]
Vân Lăng kinh ngạc cảm thán: “Quá thần kỳ.”
Tiếp theo cô không chút do dự cài đặt thu 1000 đồng, thuế suất 10% chi trả bằng hiện vật.
Điều này có nghĩa là nếu Điền Triết Hãn muốn ra tay ở chỗ này, đầu tiên anh ta phải chi trả 1000 đồng.
Tiếp theo nếu trong tương lai có nuôi cá, bất kể là năm được mùa hay mất mùa cũng phải nộp lên 10%. Hơn nữa để nuôi sống cá thì số tiền chi ra đó không được khấu trừ thuế.
Đợi trong chốc lát, hệ thống nhắc nhở: [ Người chơi “Điền Triết Hãn” đồng ý trả tiền. ]
[ Bạn nhận được 1000 đồng xu. ]
[ Giao dịch thành công. ]
“Có cá ăn rồi.” Lòng Vân Lăng vui đến sôi sục.
Cô mở giao diện và điều kiện nó từ xa để hủy bỏ nhiệm vụ tuyển dụng trong Đại Sảnh Nhiệm Vụ.
Khi nhìn đến “Thuê người chơi đào đài phun nước”, cô không nhịn được mà cảm khái: “Nếu có người lén lút xây dựng đài phun nước thì tốt biết mấy?”
Nói thì nói như vậy nhưng trong lòng cô hiểu rõ chuyện này chung quy cũng chỉ là ảo tưởng không thể thành hiện thực.
Giếng nước múc nước có thể thu phí, ao cá nuôi cá có thể tạo ra sản lượng, nhưng đài phun nước thì sao? Đó chính xác là công trình công cộng, là cảnh quan thuần túy! Ngoại trừ điều tiết nhiệt độ bên trong lãnh địa thì không còn bất kỳ tác dụng gì.
Cho nên ao cá đang nhanh chóng được xây dựng, giếng nước cũng có người đào nhưng đài phun nước không ai quan tâm.
May mắn là lãnh địa có cây xanh và giếng nước, có đài phun nước hay không đã không quan trọng nữa.
Xem thông tin NPC.
Trước mắt cô đang có tổng cộng 25 NPC chiến đấu, chờ hệ thống làm mới ra thêm một người là có thể có 20 người theo bảo hộ tiểu đội thu thập, 6 người sẽ cùng cô đến lãnh địa phụ cận để thăm dò.
Trên thực tế, Vân Lăng đã sớm muốn đi đến lãnh địa khác. Nhưng lần trước khi đến thăm thôn Lạc Nhật đã thực sự để lại ấn tượng khắc sâu. Không có NPC đi theo cô không yên tâm.
Thế nhưng đáng tiếc thay ngày nào lãnh địa cũng tạo mới 3 NPC, hoặc là cấp bậc thấp, hoặc là kỹ năng kém, hoặc là nghề nghiệp (kỹ năng sinh hoạt) không thích hợp. Nếu không chọn thì có thể xem xem thêm một cái.
Nhưng suy xét vấn đề lương thực cô chỉ dự định thuê tinh anh, bởi vậy con đường để cô chọn lựa cũng không nhiều.
May mắn thay sau khi đợi mấy ngày đội thám hiểm nhỏ cuối cùng đã được thành lập.
**
Phòng làm việc.
Vân Lăng đưa cho Trương Hằng trợ cấp của hôm nay, cô thuận miệng hỏi một câu: “Có cách nào để tăng sản lượng muối không?”
Trương Hằng tiếc nuối nói: “Dưới tình huống không có đủ dụng cụ thì rất khó.”
Vân Lăng đột nhiên nảy ra một ý tưởng: “Nếu không tìm thấy dụng cụ chuyên nghiệp, chúng ta có thể tự mình chế tạo được không?”
Trương Hằng bày ra vẻ mặt “Cô cứ đùa”.
Thế nhưng thấy đây là bà chủ của mình, anh ta uyển chuyển tỏ vẻ: “Có lẽ sẽ có người làm được nhưng tôi thì không.”
Vân Lăng đành phải từ bỏ suy nghĩ kia: “Chắc vậy.”
Thấy bà chủ ăn không ngồi rồi đi dạo ở phòng làm việc, Trương Hằng thình lình mở miệng: “Bao gói muối đã dùng hết rồi.”
Nghe vậy, Vân Lăng không khỏi nhíu mày.
Tức là muối phải được đóng gói trong bao nilon. Hiện giờ là tận thế nên không đủ điều kiện kia, chỉ có thể giải quyết theo hướng tốt nhất.
Vân Lăng nghĩ liệu có thể dùng ống tre hoặc vại gỗ thay thế hay không, nhưng thứ nhất là tốn thời gian, thứ hai là vật chứa quá lớn, sản lượng không nhiều như thế. Cuối cùng cô nhìn tới nhìn lui, dùng giấy vuông để đựng và buộc một bọc nhỏ là tiện lợi và hiệu quả nhất.
Cô cũng từng suy xét xem chỗ giấy dùng xong rồi phải làm sao. Có điều doanh thu bán muối lúc đó ở mức trung bình, vốn cho rằng có thể dùng tạm thời.
Ai ngờ muối ăn bỗng nhiên bán hết sạch, lập tức nguyên liệu đóng gói đồng loạt hết sạch.
“Tôi sẽ tìm cách.” Vẻ mặt Vân Lăng nghiêm nghị.
Tiếp tục dùng bao đóng gói, làm sao để sản xuất thêm bao mới đây? Có lẽ trong trò chơi sẽ rơi xuống bản vẽ tương tự? Nhưng cô chưa bao giờ nghe nói! Đổi đồ chứa, sau này dùng vại gỗ tròn nhỏ có bôi mỡ ở miệng để chứa thì sao? Không nói chỉ chứa không được bao nhiêu muối mà còn tốn không ít gỗ, chi phí cũng gia tăng theo.
Nếu không thì sau này chỉ chế tạo muối, để cho khách hàng tự chuẩn bị vật chứa?
Chỉ một thoáng mà trong đầu cô hiện ra mấy phương án khẩn cấp.
Không ngờ:
“Ồ không cần đâu, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, tôi chỉ muốn nói với cô một tiếng thôi.”
Trương Hằng nhẹ nhàng nói.
Vân Lăng: “???”
Giải quyết? Giải quyết như thế nào?
Cô rất kinh ngạc.
Trương Hằng giải thích nói: “Ông nội của tôi thích viết thư pháp, chất lượng của giấy Tuyên Thành mua ở bên ngoài chỉ đạt mức trung bình nên ông ấy luôn phải tự mình làm.”
“Vất vả mân mê hết nửa ngày mới hiểu rõ, không nói hai lời ông đã bắt tôi làm trợ thủ. Thời gian qua lâu tôi cũng làm luôn.”
“Phát hiện ra giấy đã hết, tôi lập tức làm một lô mới, và hiện tại nó đã được sử dụng rồi.”
Vân Lăng: “…”
Cô còn có thể nói gì đây?
Đương nhiên là: “Sau này tiền lương tăng lên 80 đồng. Bao ăn ba bữa cơm, cho phép lấy thêm đùi gà.”
“Cảm ơn bà chủ.” Trương Hằng vui mừng hớn hở nói.
**
Ngày thứ 49.
Sáng sớm, Vân Lăng mới vừa mở mắt ra đã nhận được lời nhắc của hệ thống:
[ Thôn Lạc Nhật đã bị công phá. ]
Ngay lúc thấy lời nhắc nhở, cơn buồn ngủ của cô bay hết sạch.
“Thôn cũng sẽ bị công phá sao?” Vân Lăng thấp giọng lẩm bẩm, trong giọng nói có vẻ không tin.
Nhưng nhìn vào bản đồ nhỏ thì thôn Lạc Nhật quả thật đã biến mất.
Thật ra trong khoảng thời gian này, hầu như mỗi buổi sáng cô đều nhận được tin tức [ Doanh địa xx đã bị công phá. ]
Có điều Vân Lăng cũng chỉ mặc định là do sắp xếp lãnh địa quỷ quái của hệ thống nên người chơi không được cư trú. Không ngờ đến hôm nay thôn Lạc Nhật cũng tan tác.
Mở giao diện ra, quan sát bảng xếp hạng, cô thấy trên đó hiển thị
[ Xếp hạng mức độ thịnh vượng của tất cả các vùng lãnh thổ trong thành phố S]
- Thị trấn Lăng Vân: 6588
- Thị trấn Đoạn Thọ: 4644
- Thị trấn Hòa Thọ: 4504
Có rất nhiều nơi để sống trong thị trấn, tại sao những người chơi lợi hại lại muốn di cư? Còn không phải là do nơi ở không thoải mái sao!
Vô số lần thay đổi cho đến khi tìm được chỗ hợp với ý mình nhất mới có thể yên tâm ổn định cư lâu dài.
Vân Lăng lướt đến cuối cùng, trong lòng cô căng thẳng, ban đầu thành phố S có không dưới 200 lãnh địa, hiện giờ chỉ còn 136.
Nói cách khác, đã có một phần ba lãnh địa bị công phá.
Vân Lăng nặng nề thở dài: “Sinh tồn thấy khó khăn.”
Phiền muộn chỉ trong nháy mắt.
Không bao lâu sau Vân Lăng thu hồi tâm trạng: “Thôn Lạc Nhật bị công phá, tất cả người chơi đều chạy tán loạn. Tài nguyên quanh đó chắc là sẽ không ai tận dụng? Vừa hay người chơi sinh hoạt ở thị trấn Lăng Vân đông đảo, tài nguyên không đủ dùng, sau này có thể mở rộng phạm vi hoạt động.”
“Không có nhiều thời gian để farm quái, khó lên cấp, cũng không có mấy người có năng lực có thể ra bên ngoài.”
“Nhưng có thể cho NPC dẫn tiểu đội thu thập đến đó, ở đó chính là bảo khố!”
Tâm tư lưu chuyển, lập tức có thêm phương thức mới lấp đầy kho hàng.
**
Vừa qua 7 giờ 40 phút, nhắc nhở của hệ thống hiện lên:
[ “Thợ Mộc Giáp” đã đủ trình độ, kỹ năng sinh hoạt “Nghề mộc sơ cấp” thăng cấp thành “Nghề mộc trung cấp”. ]
“Thăng cấp?” Vân Lăng nhìn lướt qua, xem xong thì đóng cửa sổ lại.
Khó lắm mới gom đủ nhân thủ, hôm nay là ngày đầu tiên dẫn tiểu đội ra ngoài.
Bởi vậy vừa sáng sớm Vân Lăng đã ăn bữa sáng, bắt đầu sửa soạn đi ra ngoài.
Ở những vùng lãnh thổ tầm thường, người chơi sinh hoạt rất khan hiếm, trang bị che nắng linh tinh như nón rộng vành, dù tre cũng không phổ biến.
Lần trước cô mang theo mười cái nón rộng vành ra ngoài với ý định lấy vật đổi vật, đổi lấy những nguyên vật liệu quý hiếm. Ai ngờ người chơi thôn Lạc Nhật không hề có khái niệm về giao dịch công bằng.
Thấy ai có đồ tốt thì suy nghĩ hiện lên không phải là tìm hiểu cách biểu hiện thành ý, thúc đẩy giao dịch mà là làm sao ẩn nấp để đánh cướp cho trang bị tuôn ra một hơi…
Lần này quay lại thôn Lạc Hà cũng không biết sẽ gặp phải loại người gì. Tóm lại cứ mang theo nón rộng vành trước, có thể buôn bán được hay không đến lúc đó lại nói.
Đúng 8 giờ.
Hôn Vệ Giáp dẫn tiểu đội thu thập trong khi Vân Lăng đưa 6 NPC đến thôn Văn Hà trước.
Bước chậm về phía trước, gặp trúng quái vật thì thuận tay đánh chết, cả đội di chuyển nhanh chóng.
Bầu trời không một đám mây, đường đi không một ngọn gió. Thỉnh thoảng đi qua khu rừng rậm, những tán cây có thể làm nơi trú ẩn, tạo thành một mảng râm mát mẻ trên đỉnh đầu.
Nhưng khi cuộc thám hiểm càng tiến triển, cây cối càng trở nên thưa thớt hơn. Mặt trời khổng lồ treo cao trên bầu trời, thiếu chút nữa đã nướng cháy hết cây xanh.
Giờ này khắc này Vân Lăng chỉ có thể mừng vì đã được xác định là Tanker, thể lúc tăng cao thêm chút, ảnh hưởng bởi hoàn cảnh không lớn.
Nếu cô là pháp sư thì có lẽ đã sớm nằm sấp vì mệt.
Đội nón cũng vô dụng, trang bị che nắng có thể trì hoãn quá trình mệt mỏi nhưng không thể ức chế nó.
Nhìn thấy các NPC lần lượt dính trạng thái tiêu cực nhưng bọn họ không hề rên một tiếng, vẫn im lặng và kiên trì tiến về phía trước.
Vân Lăng thở dài: “Tình cờ ở đây có một con sông và một mảng rừng nhỏ, tất cả ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.” NPC lúc này mới tìm một nợ thoáng mát ngồi xuống, tiếp theo là uống nước rồi nghỉ ngơi.
Vân Lăng đi đến bờ sông lấy nước, kết quả cô quay người lại hoảng sợ: “Tại sao lại có người nằm ở đó?!”
NPC bỗng đứng dậy vây quanh bảo vệ Vân Lăng, trên mặt tràn đầy đề phòng.
Nhưng Vân Lăng thật sự không để bụng: “Các ngươi ở lại đây, ta đi xem một chút.”
Nhìn gần hơn, cô phát hiện đó là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, sắc mặt trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Đây là bị cảm nắng à?” Vân Lăng nó thầm.
Cô vẫy tay ý bảo NPC lại đây hỗ trợ, sau đó di chuyển người nọ đến chỗ bóng cây, cho uống nước và dùng nước lạnh làm mát.
Có lẽ biện pháp sơ cứu có tác dụng, người đàn ông trung niên chậm rãi tỉnh lại, yếu ớt hỏi: “Đây là đâu?”
“Bờ sông, thấy chú té xỉu nên mới chuyển chú lại đây.” Vân Lăng đơn giản giải thích lại.
Thấy hệ thống nhắc nhở:
[ Đi tập thể dục quá mức dưới cái ánh nắng chói chang, bạn bị cảm nắng, sức mạnh -3, nhanh nhẹn -3, thể lực -3, trí lực -3, tinh thần -3. ]
[ Tốc độ hồi phục cơ bản được thay đổi thành: 1 HP/5 phút, 1 mana/5 phút. ]
[ Nghỉ ngơi trong 2 giờ (trán ánh nắng trực tiếp trong 2 giờ liên tục, không hoạt động) để hồi phục sức khỏe. ]
Người đàn ông trung niên kinh hãi một hồi.
Tình huống của ông ấy không tốt lắm!
Nếu người đi ngang qua không phải là một người chơi có thiện chí mà là một đám tiểu quái trong trò chơi thì…
Trong lòng ông ấy phát lạnh không dám nghĩ tới.
“Cảm ơn cháu đã cứu chú.” Người đàn ông trung niên trông mong nhìn Vân Lăng, lúc nói chuyện mang theo ý cầu khẩn: “Cháu có thể ngồi xuống cùng chú một lát được không? Với tình hình hiện tại, thật sự không có cách nào hành động một mình…”
Có thể nói ông ấy cũng không muốn làm phiền người khác. Chỉ là ông ấy không muốn buông tha cho khuôn mặt này, sợ sẽ mất mạng.
Vì vậy sau khi suy nghĩ, ông ấy cũng chỉ có thể căng da đầu xin giúp đỡ.