Cô nhặt xu xong thì thuận mắt liếc nhìn vào trong xe, thấy trên ghế sau có hai túi hành lý rất lớn.
Mở ra thì thấy một bộ quần áo, mười gói bánh quy, tám bình nước khoáng, năm hộp thịt hộp, một lều trại dã ngoại, túi ngủ, đèn cắm trại.
Vân Lăng lúc này mới hiểu ra, khó trách anh ta lái xe chạy trốn.
Mang theo quá nhiều vật phẩm, chỉ dựa vào sức mình sẽ mang không hết, nếu lái xe thì có thể chở tất cả đồ đạc.
Đáng tiếc là anh ta đụng phải tiểu quái đánh lén, mới lơ là một chút đã mất mạng.
Bánh quy, bình nước khoáng, thịt hộp để yên đó, quần áo bị vứt ra, cô cầm cái lều dã ngoại trong một cái túi khác, lại lấy thêm túi ngủ…Vân Lăng chọn những vật dụng cần thiết, cho vào trong một túi hành lý.
Sửa sang xong thì cất hết vào ba lô sợi đay, Vân Lăng thử đi vòng quanh, phát hiện hoàn toàn không cảm nhận được sức nặng, cô lập tức lộ ra vẻ mặt vừa ý: “Quả nhiên rất tiện lợi.”
Cô chăm chú nhìn về nơi xa, không thấy một bóng người nào quanh đây, yên tĩnh như một thành phố ma.
Cô suy nghĩ một chút rồi quyết định đi đến siêu thị trước tiên.
Trên đường đi, cảnh vật hai bên thay đổi rất nhiều, dây leo quấn quanh các tòa nhà, ô tô hoặc bị lật đổ, hoặc chất chồng lên nhau như đống sắt vụn, các cửa hàng ven đường mở cửa toang hoác, dường như đã bị cuỗm sạch sẽ.
Thê thảm nhất là tiệm bánh.
Vân Lăng đã từng chú ý đến nó, nhưng ngày đầu tiên thời gian có hạn, quá nhiều việc cần làm nên cô chưa kịp hành động.
Lúc này đi ngang qua tiệm bánh, cô thấy chén đĩa vỡ nát, nguyên vật liệu bị cướp sạch không còn gì, chỉ còn vài hộp sữa rỗng nằm rải rác lộn xộn trên đất.
Nhìn từ bên ngoài vào, đến cả một vật hữu dụng cũng không còn.
Vân Lăng lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
**
Có một số người có thói quen tích trữ lương thực.
Bình thường nhàn rỗi không có gì làm đều tích lũy dầu gạo, thịt đông cải trắng thành đống ở nhà.
Lại có một số người ăn cái gì cũng để ý nguyên liệu tươi mới, mỗi ngày đều phải đi siêu thị mua đồ ăn.
Phương Húc thuộc tuýp người phía sau.
Anh ta cảm thấy không cần phải trữ nhiều lương thực ở nhà, dù sao cũng có một cái siêu thị ngay cạnh tiểu khu, chỉ cần đi bộ năm phút, muốn ăn bất cứ lúc nào cũng có thể mua.
Nhưng đến khi thảm họa xảy ra, người người đều khóa chặt cửa trốn ở trong nhà, nhẫn nại chờ quân đội cứu viện cứu.
không bao lâu anh ta đã ăn hết đồ dự trữ, đành phải mạo hiểm đi ra bên ngoài.
Nếu trước đây trữ nhiều lương thực một chút thì bây giờ đã không cần phải ra ngoài rồi!
Phương Húc vô cùng hối hận, ảo não tiếc nuối vì đã không ăn cho thật no.
Anh ta chỉ có thể bắt đắc dĩ mặc quần áo vào, cầm theo gậy bóng chày, mang túi nilon đi ra khỏi cửa.
Chưa đầy một ngày sau khi quái vật xuất hiện, dường như cả thế giới đều đã thay đổi.
Không hiểu sao mặt đất trên hành lang xuất hiện rất nhiều rêu phong, thỉnh thoảng còn có quái vật đi qua đi lại.
Phương Húc ngừng thở, trốn vào một góc.
Chờ quái vật đi xa, anh ta mới dám bước ra, nhanh chóng xuống lầu, anh ta không có gan đánh nhau với quái, cầm gậy bóng chày trong tay chỉ để thêm can đảm.
Phương Húc chạy chậm về phía siêu thị, tự nhắc đi nhắc lại trong lòng, lần này ra ngoài chỉ để tìm thức ăn, tìm thấy thực phẩm rồi sẽ lập tức trở về, không động đến những thứ khác.
Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, chỉ có ở trong nhà là an toàn nhất!
Ngoài ra, điện nước và gas trong nhà vẫn còn dùng được.
Anh ta đoán chừng miễn có đủ thức ăn, chống đỡ thêm mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề.
Đến lúc đó… Dù quân đội có vô dụng cách mấy cũng đã dọn xong lũ quái vật ngoài đường.
Quyết định xong, anh ta bước chân nhanh hơn, vội vã chạy trên đường.
Phương Húc đã tính toán kỹ càng, không ngờ vừa mới bước vào siêu thị đã bị người ta dùng dao găm kề vào thắt lưng.
Người nọ im lặng không nói tiếng nào, lập tức lục soát trên người Phương Húc, cuối cùng cười khinh: “Quỷ nghèo!”
Phương Húc vừa kinh ngạc vừa tức giận, đang muốn mắng lại thì thấy người nọ nghiêng người dựa vào tủ, dáng vẻ cà lơ phất phơ nói: “Chúng tôi đang thiếu lao động trẻ.
Sao, có muốn gia nhập không?”
Phương Húc một lòng chỉ muốn đi tìm đồ ăn rồi về nhà trốn, anh ta nghiêm túc từ chối ngay lập tức.
Giây tiếp theo, con dao găm cắm phập vào bụng, động tác vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
Mày dám?! Phương Húc bị đâm bất ngờ trở tay không kịp, trong mắt vẫn còn đầy vẻ kinh ngạc.
Dao rút ra, máu tươi bắn tung tóe khắp người.
Kẻ hành hung lau vết máu trên mặt đi, lạnh lùng nói: “Không biết điều.”
Phương Húc trợn trừng ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
“Anh Mạnh.” Một đám đàn ông cao lớn thô kệch đi ra từ trong siêu thị, mỗi người đẩy một chiếc xe đẩy, trong xe chứa đầy mì ăn liền, nước khoáng, bánh quy, chocolate, bánh mì, sữa bò: “Anh Vu, chị Yến còn ở bên trong, nói là tìm được kho hàng rồi.”
“Một đám như vậy mà không thể quét sạch hết kệ hàng, còn đi kho hàng làm cái gì!” Người đàn ông được gọi là anh Mạnh tỏ ra bất mãn.
Đám đàn ông vâng vâng dạ dạ, không dám trả lời.
“Đồ tốt không ai chê nhiều cả.” Một người trung niên gầy gò đứng ra cười nói.
Anh ta chính là “anh Vu” trong miệng mấy người này.
Cô gái xinh đẹp bên cạnh là chị Yến.
Lúc này, cô ta cầm chai nước hoa xịt xịt vào cổ tay mình, ngửi thấy mùi hương thì rất thỏa mãn: “Ở đó có đủ mọi thứ, mau đi thôi.”
Anh Mạnh “hừ” một tiếng thật mạnh, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu mà chính anh ta cũng không nhận ra, bộ dáng kiêu căng nhưng không nói gì cả.
Một hàng mười lăm người nối đuôi nhau đi khỏi đó.
Chờ đến khi bóng người khuất tầm mắt hoàn toàn, ba nhóm nhỏ rón rén đi ra từ trong góc, không hẹn mà cùng muốn vào siêu thị.
Nhận ra sự tồn tại của nhau, mặt bọn họ hiện lên vẻ nghi kỵ, trong lòng cảnh giác đề phòng.
“Siêu thị lớn như vậy không ai gom hết được.
Khoan hãy đánh, để tôi nói đã.
Mọi người đều vào lấy đồ, còn lấy được bao nhiêu thì dựa vào bản lĩnh!” Trịnh Minh Nhạc đề nghị.
Trong lúc nói chuyện, nhóm nhỏ sáu người do Vệ Khanh cầm đầu dần dần bước tới gần.
Thấy tình hình sắp phát triển thành một trận loạn chiến, các nhóm càng cảnh giác hơn.
“Sau lưng có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm chúng ta.
Nếu thật sự đánh nhau sẽ bị người khác chiếm của hời.” Trịnh Minh Nhạc ngầm cảnh cáo.
“Được, mạnh ai nấy đi, không can thiệp vào chuyện của nhau.” Mã Thi Di nói.
“Nếu có kẻ nào đui mù dám gây chuyện, nắm đấm của ông đây cũng không phải ăn chay!” Một người đàn ông tráng kiện khác quơ quơ nắm tay, thái độ cứng rắn.
“…Vận chuyển đồ còn không kịp, ai rảnh gây chuyện với anh.” Trịnh Minh Nhạc im lặng, dẫn đội đi vào siêu thị.
Còn lại hai nhóm theo sát sau đó.
Nhóm sáu người Vệ Khanh cầm đầu không bị cản đường cũng thoải mái tiến vào.
Vân Lăng trốn trong bóng tối, vẻ mặt đắn đo.
Cuối cùng cô cắn răng đi theo sau bọn họ.
**
Trong siêu thị, một số kệ hàng trống không.
Vân Lăng tránh đám người kia, tìm được bình nước lớn thì thu vào trong ba lô sợi đay.
Nếu là nước đóng chai trong thùng thì có thể mang nhiều hơn.
Tiếc là trên kệ chỉ còn bình nước lớn, không còn nước đóng thùng nữa.
Sau khi quét sạch nước khoáng của cùng một nhãn hiệu bao bì, Vân Lăng đi sang khu thực phẩm.
Nếu nói đến thứ vừa tiện nấu vừa nhanh no thì nhất định phải kể đến mì ăn liền.
Vân Lăng lấy mười gói mì ăn liền để bổ sung vào kho rồi một hơi quét sạch các thực phẩm còn lại.
Lúc này, Vưu Tình Văn trùng hợp đi ngang qua.
Cô ấy vốn định lấy mì ăn liền, không ngờ kệ để hàng đã trống không.
Đang định quay đi thì bỗng nhiên cảm thấy không đúng lắm: “Cô là thành viên của đội nào? Hình như vừa nãy tôi không thấy cô?”
“Đội tôi có năm người, vào siêu thị muộn hơn các cô một chút.” Ngay lúc trả lời, Vân Lăng đã chuẩn bị sẵn sàng để rút lui.
Nếu liều mạng bỏ chạy, cô tự tin có thể thoát khỏi sự bao vây của tất cả mọi người ở đây.
Vưu Tình Văn nghĩ: “Nếu không phải trí nhớ tôi tốt, nhớ rõ nhóm thứ tư có sáu gã đàn ông thì đã suýt tin mấy lời quỷ này của cô!”
Thấy cô gái trước mặt đeo một cái balo trên vai, chắc cũng không lấy được bao nhiêu đồ.
Vưu Tình Văn mới thở dài, quyết định giả vờ không biết: “Không sao, cô cứ làm việc của mình đi.”
Vân Lăng thấy đã lừa được cô ấy thì lập tức đi qua bên cạnh lấy gạo.
Một bao 5kg, mấy chục bao gạo đặt ngay bên cạnh, nhìn qua rất thích hợp để chứa trong balo.
Cô cũng không khách khí, phất tay một cái thu hết vào trong ba lô sợi đay.
Ma Thi Di đúng lúc nhìn thấy hết cảnh này.
Cô ta khẽ động tâm, vẫy tay với các đội viên, sau đó dẫn đầu đi đến bên này.
Mã Thi Di là kiểu người được trời độ hàng thật giá thật.
Lúc trò chơi mới bắt đầu, cô ta thấy quái thì sợ chết khϊếp, trốn đông trốn tây, ai ngờ đánh bậy đánh bạ nhặt được kỹ năng Trọng Thương cấp A và một con dao găm Răng Nanh phẩm chất lam!
Chỉ cần dùng kỹ năng đánh lén là có thể mài 160 HP của kẻ thù ngay trong một lần.
Nhờ kỹ năng tuyệt vời này mà mọi chuyện đều thuận lợi, thậm chí cô ta còn lôi kéo được một đội của riêng mình.
Lúc này trông thấy Vân Lăng hốt hết mấy chục bao gạo trong nháy mắt, cô ta đoán cô có đồ tốt trong người nên mới xuống tay thật tàn nhẫn.
Khi ra tay, cô ta thầm nghĩ trong lòng, người chơi bị gϊếŧ sẽ có tỷ lệ rớt trang bị nhất định.
Nếu có bảo bối rớt ra thì sẽ thuộc về cô ta!
Nghĩ đến đã thấy vui vẻ, nhưng mặt lại không chút biểu cảm.
Giây tiếp theo, mục tiêu xoay người lại, dao găm đánh trúng khiên chắn.
“Cô…” Mã Thi Di hơi kinh ngạc, dường như không tin nổi đối phương có thể chặn đòn tấn công của mình.
Nhưng suy đi tính lại, cản được thì có ích gì? Kỹ năng sát thương vẫn trí mạng như cũ!
Giây tiếp theo, cô ta thấy mục tiêu vẫn đứng yên ổn trước mặt, còn thanh máu của mình thì lại trượt dốc không phanh.
Sao lại thế này?! Mã Thi Di kinh sợ.
Trước khi mất đi ý thức, cô ta nghe thấy Vân Lăng lẩm bẩm một câu: “Công kích cao như vậy, thảo nào bị phản đòn đến chết.”
Người chơi tử vong, trang bị nổ tung.
Vân Lăng nhặt dao găm phẩm chất lam và thắt lưng phẩm chất trắng lên, lạnh lùng quát to: “Còn không mau cút đi!”
Trên thực tế, ăn một đòn kỹ năng cấp A, HP chỉ còn lại 100.
Cô không muốn phiền phức, chỉ muốn rời khỏi chỗ này thật nhanh.
Nhưng bây giờ cô chỉ có thể giả vờ không sao, khí thế mạnh mẽ mới dọa được đám người này.
Hai gã dưới tay Mã Thi Di chứng kiến toàn bộ cuộc chiến, khóe miệng giật giật, không biết nói gì.
Tất cả thành viên trong đội đều biết đội trưởng có kỹ năng cấp A.
Dựa vào kỹ năng, trang bị, cho dù gặp phải địch mạnh cỡ nào cũng gϊếŧ được.
Ai ngờ lần này lại ngã ngựa.
Đội trưởng chết không rõ ràng.
Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, lưỡng lự một hồi.
“Đã nói không can thiệp vào chuyện của nhau, mấy anh đang định làm gì bạn tôi vậy?” Một giọng nói phụ nữ đột nhiên vang lên.
Lời còn chưa dứt, trên người Vân Lăng xuất hiện một Lá Chắn Ma Thuật.
Vưu Tình Văn lạnh lùng nói: “Nếu muốn đánh nhau, tôi sẽ gọi thêm người!”
“Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi.” Hai người vừa nói vừa lùi lại phía sau.
Đùa à! Đội trưởng chết rồi bọn họ còn ở lại làm gì? Chờ chết chung sao? Đương nhiên là phải sủi thật nhanh.
[ Tên: Thắt Lưng Vải ]
Phẩm chất: Bình thường
Hiệu ứng trang bị: Thể lực +1.
[ Tên: Răng Nanh ]
Phẩm chất: Hoàn mỹ
Hiệu ứng trang bị: Sức mạnh +4.
Trong Thiên Tai Tận Thế, không có mặc định mỗi vị trí phải tương ứng với trang bị cụ thể.
Chỉ cần tổng số trang bị không vượt quá sáu món thì đồ nhặt đều có thể dùng.
Tay trái Vân Lăng cầm khiên tròn, tay phải cầm dao găm, lại đeo đai lưng lên, lúc này cô mới nhìn sang Vưu Tình Văn nói: “Cảm ơn.”
“Tôi phải cảm ơn cô mới đúng.”
Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Vân Lăng, Vưu Tình Văn cười nói: “Cô quên rồi à? Chúng ta đã gặp nhau trưa hôm qua.
Nhờ cô chỉ điểm dùng thẻ đổi lấy trang bị và kỹ năng, tôi với bạn trai mới tránh được một kiếp đó.”