Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 173:




"Đùng."
Đây là tiếng con tim tan nát hay là tiếng pháo nổ bởi vì có thể thoát khỏi tên khốn kiếp này? Hạ Lan Phiêu càng muốn là thứ hai. Cho nên, nàng vui thích cười, vui vẻ cười, cười như tắm gió xuân: "Thật sao? Thật là chúc mừng Hoàng Thượng nha. Không biết Hoàng Thượng sẽ phong Lưu Ly vị phân gì?"
"Tiệp Dư như thế nào?" Tiêu Mặc cư nhiên thương lượng với nàng.
"Không tệ. Phân vị đủ cao để lập uy, cũng không quá cao ,à bị đám phi tần nhất trí đối địch, Hoàng Thượng thật là anh minh."
"Đa tạ." Tiêu Mặc như có điều suy nghĩ cười.
"Không biết Lưu Ly đã biết thân phận của Hoàng Thượng chưa?"
"Không có nói, nhưng trong lòng nàng chắc đã có phỏng đoán."
"Nàng là một cô nương thông minh xinh đẹp, tự nhiên có thể đoán ra một chút. Lần nữa chúc mừng Hoàng Thượng có được giai nhân.”
Chỉ là, dù là lấy được cũng là hoa trong nước, trăng trong gương, chỉ có thể có chút may mắn gặp qua chứ không có chuyện thực chất gì phát sinh. . . . . .
Cho nên, ta nên vui mừng mới đúng! Chuyện bi thảm nhất thế gian chính là chỉ có thể nhìn không thể ăn, chuyện bi ai nhất của nam nhân chính là phương diện kia không được! Coi như Tiêu Mặc đẹp trai hơn nữa, hắn cũng là không được!
Hoàng đế người ta phi tử nhiều sẽ quá bổ không tiêu nổi, hắn thì ngược lại, liền cơ hội ‘Có công mài sắt’ cũng không có! Ta xem làm sao ngươi dùng gương mặt trắng bệch nghiêm nghị đắm đuối đưa tình lôi kéo tay tiểu nha đầu Lưu Ly, áy náy nói với nàng "Ta không được"! Ha ha!
Trong đầu Hạ Lan Phiêu tưởng tượng cảnh tượng Tiêu Mặc bởi vì có chút nguyên nhân nói không nên lời bị Lưu Ly một cước đá xuống giường, một người yên lặng ở trong đêm tối uống khổ sở uống rượu, không kiềm hãm được cười khẽ một tiếng. Tiêu Mặc nghi ngờ nhìn nữ tử quên mất không khí khẩn trương vừa rồi, đối với mình cưới thiếp không để ý chút nào, một loại âm thầm mất mát cùng lửa giận bắt đầu lan tràn ở trong lòng. Hắn ngăn chặn suy nghĩ có chút lung tung trong lòng kia, cười nhạt: "Hạ Lan rất là rộng lượng."
"Hoàng Thượng, ngươi hình như quên mất chúng ta đã sớm không phải quan hệ vợ chồng đi. Ngươi cưới tiểu thiếp của ngươi, ta gả nam nhân của ta, chúng ta không thiếu nợ nhau."
"Ngươi nói. . . . . . Cái gì?"
"Ta tự nhiên cũng muốn lập gia đình, chẳng lẽ ngươi cho là ta sẽ vì ngươi thủ thân như ngọc hay sao?" Hạ Lan Phiêu cười lạnh.
Sau một giây, nàng liền hối hận.
Hai mắt đen nhánh của Tiêu Mặc giống như ngâm độc, lạnh lùng quét về phía nàng, trên tay vừa dùng lực, nàng đã cảm thấy đôi tay này giống như không thuộc về mình, đau đến gần như chết lặng. Nàng mắt thấy cổ tay của mình nhanh chóng sưng đỏ, hơi chút chuyển động sẽ đau triệt nội tâm, mồ hôi đầm đìa. Nàng vội vàng rút tay ra, hung ác trợn mắt nhìn Tiêu Mặc một cái, mà Tiêu Mặc nhàn nhạt nói: "Không có gãy, không cần kinh hoảng."
Mẹ nó, coi như không gãy cũng sái rồi có được hay không! Cũng rất đau có được hay không! Chẳng lẽ lão nhân gia ngươi đối với định nghĩa ‘Đau đớn’ chính là gãy?
Ta thật sự đau quá. . . . . .
——— ———— tiểu hồ ly lăn qua lăn lại ——— ———
"Phiêu Nhi, cổ tay của ngươi ta đã giúp ngươi băng bó kỹ, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi 2 ngày cho khỏi. Ngươi cũng thật là, tại sao chính là không chịu chịu thua? Chẳng lẽ ngươi không biết tính khí của Hoàng Thượng sao?"
Hạ Lan Khinh Vũ thu hồi hòm thuốc, có chút bất đắc dĩ nhìn Hạ Lan Phiêu, nhịn không được lắc đầu. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy vừa tức vừa uất ức, cắn răng nghiến lợi nói: "Tên khốn kia thật là thật là quá đáng, vẫn cậy vào chính mình khí lực lớn liền tùy ý lăng nhục ta! Lần này tốt lắm, tay của ta thành móng giò kho tàu rồi, hắn hài long đi! Không phải là cưới một tiểu thiếp à, ta lại không phản đối, ta cũng không có tư cách phản đối, hắn tức giận cái gì? Biến thái!"
"Nói như vậy, Hoàng Thượng là bởi vì ngươi không phản đối hắn cưới thiếp mà tức giận?" Khinh Vũ ngạc nhiên: "Phiêu Nhi, chuyện sẽ không chỉ đơn giản như vậy đi."
"Muội. . . . . . Muội giống như cũng nói về sau sẽ gả. . . . . ."
"Cái gì? Muội dám can đảm ở trước mặt Hoàng Thượng nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế?" Khinh Vũ kinh hãi: "Muội muội. . . . . . Muội để cho tỷ nói muội thế nào mới phải!"
"Thế nào? Chẳng lẽ tỷ tỷ quên mất Hoàng đế đã bỏ muội, muội đã là người tự do? Muội yêu nam nhân nào hình như không có quan hệ gì với hắn đi!" Mặc dù ta không sẽ không yêu bất luận kẻ nào, sẽ không yêu người nào mà dao động quyết tâm về nhà của ta. . . . . .
"Muội đó, có lúc tuyệt đỉnh thông minh, nhưng tại sao có lúc phải vờ ngớ ngẩn? Coi như Hoàng Thượng bỏ muội, muội thân là phế hậu, muội cảm thấy có ai dám can đảm muốn muội mà công khai đối nghịch với Hoàng Thượng sao? Mặc kệ sau này muội có phải là người hậu cung hay không, đời này muội đều là nữ nhân của Hoàng Thượng. Trên người của muội, đã có dấu ấn chỉ thuộc về hắn, hắn tình nguyện phá hủy muội cũng sẽ không thả muội rời đi. Điểm này tỷ nghĩ muội rõ ràng hơn ai khác."
"Nhưng hắn. . . . . . Đồng ý thả muội đi." Hạ Lan Phiêu không cam lòng nói, âm thanh lại thật nhỏ đến mức gần như ngay cả chính nàng cũng nghe không rõ.
"Thật sao?" Khinh Vũ cười nhạt một tiếng: "Như vậy chúc mừng muội."
. . . . . .
Hạ Lan Phiêu nhàm chán nhìn Khinh Vũ ở bên người nàng dọn dẹp hòm thuốc, nhìn chằm chằm bàn tay nhẵn nhụi như ngọc của nàng, nhớ lại lúc Lưu Ly vì Tiêu Mặc châm trà cánh tay kia làm cho người ta nhìn liền muốn đi động vào. Ánh mắt nàng quét qua, hình như phát hiện trên cánh tay Khing Vũ một đồ văn đen thùi lùi, không khỏi cười nói: "Khinh Vũ, trên tay tỷ có cái gì đó?"
"Cái gì?"
"Cánh tay của tỷ á. Hình như muội nhìn thấy có một hình xăm... đúng không?" Không nhìn ra Khinh Vũ cũng không ngoan nha. . . . . .
"Muội nhìn lầm rồi!"
Khinh Vũ gần như là khàn cả giọng hô lên những lời này, sau đó bụm miệng, sắc mặt chợt tái nhợt. Trực giác của Hạ Lan Phiêu nói cho nàng biết, nàng nhìn thấy bí mật mà Khinh Vũ không muốn người khác nhìn thấy, không khỏi có chút đau lòng. Nàng chu chu mỏ, mà Khinh Vũ trắng bệch nghiêm mặt nói: "Thật xin lỗi, tỷ đột nhiên thấy không thoải mái. . . . . . Muội nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai tỷ trở lại thăm muội."
"Được, tỷ tỷ."
Còn nữa, thật xin lỗi. . . . . .
Khi màn đêm cuối cùng cũng hạ xuống, Hạ Lan Phiêu nằm ở trên giường trằn trọc trở mình, làm thế nào cũng khó mà ngủ.
Ban ngày sát khí không giải thích được của Tiêu Mặc cùng khuôn mặt lúc hắn dịu dàng nhìn Lưu Ly không ngừng hiện lên ở trước mắt nàng, đâm lòng của nàng làm đau thật đau. Dù là làm bộ rộng rãi hơn nữa, dù là giả vờ không nhìn thấy mập mờ giữa Tiêu Mặc và Lưu Ly, nhưng trong lòng nàng vẫn âm thầm chờ đợi tất cả mọi thứ đều là hiểu lầm của nàng, Tiêu Mặc sẽ không yêu thiếu nữ đáng yêu luôn miệng nói muốn làm nha đầu của hắn kia . Nhưng mà, hắn muốn cưới nàng rồi. . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.