Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 184:




Ban đêm. Hôm nay hắn cũng đổi lại phục sức (quần áo và trang sức) của nam tử Khuyển Nhung tộc, trên người mặc đoản sam ngắn tay màu đen, thân dưới mặc quần dài màu đen, bên hông đeo đai lưng màu vàng, tóc thật dài dùng kim phát màu vàng buộc ở sau ót, dung nhan tuấn mỹ ở dưới ánh trăng so thường ngày nhiều hơn một phần mông lung dịu dàng. Hai mắt đen nhánh của hắn bình tĩnh nhìn cô gái càng ngày càng xinh đẹp này, khóe môi không khỏi lộ ra mỉm cười thản nhiên.
Mắt thấy ánh mắt người yêu của mình cũng bị cô gái có vẻ đẹp tự nhiên đó hấp dẫn, Sắc mặt của Lưu Ly có chút khó coi. Tối nay, nàng cũng là trang phục lộng lẫy, nhưng không nghĩ bị cô gái kia hấp dẫn đi ánh mắt của mọi người, trong lòng có chút mất mát.
Mắt thấy Hạ Lan Phiêu đang nhìn thẳng vào mắt Tiêu Mặc, nàng giống như thị uy dịch người ngồi sát vào bên cạnh Tiêu Mặc, thân thể gần như dán vào trên người của Tiêu Mặc, quả nhiên là trông thấy sắc mặt của Hạ Lan Phiêu có chút tái nhợt. Mà đúng lúc này, Phi Lưu đột nhiên đứng lên, hai mắt lấp lánh nhìn Hạ Lan Phiêu: "Hạ Lan tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp! Tối nay đệ cũng muốn làm số một!"
. . . . . .
Dưới ánh mắt kinh diễm của mọi người, Hạ Lan Phiêu từ từ đi tới đài cao. Trên đài cao, Phi Lưu mặc đồ Tế Tự màu trắng mỉm cười với nàng, mà mặt trưởng lão vẫn là bình tĩnh nhìn không ra một tia cảm xúc.
"Hôm nay Phi Lưu thật đáng yêu." Hạ Lan Phiêu theo bản năng sờ đầu Phi Lưu, cười híp mắt nhìn hắn: "Giống như một con thỏ trắng nhỏ."
"Hạ Lan tỷ tỷ, tỷ xác định tỷ đang khen đệ à. . . . . ."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phi Lưu trong nháy mắt thành bánh bao. Hắn rất thích hợp với màu trắng, d~đ`l^quý/d0n màu trắng làm cho hắn tóc đen thui cùng tròng mắt càng phát xuất sắc, gương mặt trắng noãn của hắn cũng non có thể nhéo ra nước. Hạ Lan Phiêu không kiềm hãm được lại giở trò trên mặt hắn, mà Phi Lưu chỉ có thể buồn bực mặc cho nàng giày xéo.
"Tộc trưởng, nên cử hành nghi thức rồi."
Ruốt cuộc trưởng lão không nhìn nổi, nhìn Phi Lưu mấy lần. Phi Lưu gật đầu một cái, có chút hơi khó nhìn Hạ Lan Phiêu, nhẹ nói với nàng: "Hạ Lan tỷ tỷ, muốn mượn dùng một chút máu của tỷ."
"Tại sao?" Hạ Lan Phiêu không khỏi kêu lên.
"Bởi vì phải hoàn thành nghi thức cúng tế. Hạ Lan tỷ tỷ, tỷ cũng không cần hẹp hòi vậy chứ."
Phi Lưu nói xong, lấy ra một thanh dao găm sáng loáng, mà bây giờ đến phiên mặt của Hạ Lan Phiêu thành bánh bao rồi. Nàng sợ hãi lui về phía sau, giống như tiểu bạch hoa mảnh mai trong gió làm nũng: "Sẽ đau. . . . . . Nếu không chúng ta thương lượng một chút, đừng có dùng dao găm, đệ đánh ta một quyền, ta cầm máu mũi tới thử?"
"Tỷ tỷ người thật sự rất ghê tởm. . . . . . Tỷ xác định tỷ là công chúa điện hạ sao?"
. . . . . .
Cuối cùng là Phi Lưu không có để ý giãy giụa của Hạ Lan Phiêu, ở tay phải của nàng nhẹ nhàng vẽ một cái, sau đó cầm một chén sứ tiếp nhận máu tươi của nàng. Hạ Lan Phiêu đã đau đến nước mắt lưng tròng, thật muốn đè tiểu phá hài xuống đất hung hăng đánh một trận, lại nhìn thấy Phi Lưu mặt trang nghiêm cầm chén tưới lên một dung khí (thùng) được che vải bố. d~đ`l^quý/d0n Hắn tỉ mỉ quan sát tình cảnh của thùng che tấm vải đỏ, đột nhiên mở ra vải bố, sau đó cả bầu trời đêm cũng bị ngân quang (tia sang trắng) nhàn nhạt bao phủ.
"Thật là đẹp. . . . . . Đây chính là Thủy Lưu Ly đi."
Thủy Lưu Ly trước mắt đã hoàn chỉnh thành một hình cầu. Nó ước chừng to cỡ nắm tay nhỏ, óng ánh trong suốt, phát ra ngân quang có thể cùng ánh trăng tranh nhau phát sáng. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác lên trước mắt nhìn qua kỳ cảnh (cảnh tượng kỳ lạ), mà Phi Lưu cùng mọi người cũng quỳ xuống đất, lớn tiếng đọc văn tự nàng nghe không hiểu. Chờ bọn hắn đọc xong, Phi Lưu đi lên phía trước, nhẹ nhàng gỡ xuống Thủy Lưu Ly, đặt ở trong tay Hạ Lan Phiêu. Hắn giơ hai tay của Hạ Lan Phiêu lên cao, trang nghiêm tuyên bố với mọi người: "Các tộc nhân của Khuyển Nhung, công chúa của chúng ta trở lại! Đúng như lời tiên đoán trong truyền thuyết, máu của công chúa có thể làm cho Thủy Lưu Ly vốn chia thành hai khối lần nữa thống nhất, mà nàng chính là Thần Nữ của chúng ta, là nữ nhi thiên thần yêu quý nhất! Có công chúa ở đây, Khuyển Nhung nhất định có thể lại có những ngày huy hoàng như xưa! Công chúa vạn tuế!"
"Công chúa vạn tuế! Công chúa vạn tuế!"
Tất cả mọi người đều hoan hô theo Phi Lưu, âm thanh cực lớn nuốt sống cả tiếng sóng biển. Hạ Lan Phiêu chỉ có cảm giác mình mặt mũi thẹn thùng đỏ bừng, d~đ`l^quý/d0n lặng lẽ kéo kéo vạt áo của Phi Lưu, nhẹ nói: "Phi Lưu, quá khoa trương đi! Làm sao ta lại có thể dẫn dắt Khuyển Nhung khôi phục huy hoàng rồi hả?"
"Bởi vì người là ‘thiếu nữ định mệnh’ nha. Hạ Lan tỷ tỷ nhất định sẽ tìm được bảo tàng, vì Khuyển Nhung phục quốc đấy! Chúng ta đều tin tưởng tỷ tỷ!"
"Nhưng. . . . . ."
Nhưng ta không muốn phục quốc, càng không muốn tìm bảo tang gì đó, ta chỉ muốn về nhà thôi. . . . . .
Hạ Lan Phiêu nhìn ánh mắt bức thiết của Phi Lưu, lại rốt cuộc không đành lòng nói ra lời tổn thương hắn, chỉ đành phải khe khẽ thở dài. Sau khi kết thúc Tế Tự kết thúc, nàng ngồi vào vị trí đầu não, cùng mọi người cùng nhau vây quanh đống lửa ăn mỹ vị cá nướng. Trong đám người, nàng len lén liếc mắt nhìn Tiêu Mặc, sau đó ở bên tai Phi Lưu hỏi: "Các ngươi không sợ sao?"
"Sợ cái gì?" Phi Lưu cười hì hì hỏi.
"Các ngươi. . . . . . Ngay trước mặt Hoàng đế Đại Chu nói muốn phục quốc, không sợ hắn ghi hận trong lòng à?"
"Đương nhiên không sợ rồi ~ ~ bởi vì hắn không thể nào rời đi Ngư Đảo rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.