Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 191:




áng sớm. Tiêu Mặc mở mắt ra, há mồm liền ngậm lấy ngón trỏ của nàng. Hắn nhẹ nhàng mút vào đầu ngón tay của nàng, lại theo tay của nàng từ từ hôn lên ngực của nàng, cổ của nàng, hô hấp từ từ dồn dập. Mà tâm tình của hắn, cũng là cực kỳ phức tạp.
Cư nhiên ngủ thiếp đi. . . . . .
Ta cư nhiên nặng nề ngủ say như vậy ở nơi bên cạnh nữ nhân này, ngay cả nàng tỉnh lại lúc nào cũng không biết. . . . . .
Mới vừa rồi, tay của nàng đều để ở trên môi của ta, mà ta ngửi thấy mùi quen thuộc trên người nàng mới tỉnh lại. Ta. . . . . . Lại có thể ngủ say ở trong một cái hoàn cảnh xa lạ như thế, ngay cả lòng cảnh giác quen có cũng không còn rồi sao? Hay là nói, ta đã quen mùi của nàng? Như vậy, nếu nàng muốn giết ta, cũng có thể giết chết ta ở trong giấc mộng. . . . . .
Nhưng tại sao nàng không giết ta? (lee: ơ, ta nói này, Tiêu Mặc nhà ngươi k tin tưởng chị Phiêu thế hả? Muốn chết lắm à? Hừ hừ)
Hạ Lan Phiêu. . . . . . Ngươi thật là một nhân vật nguy hiểm!
Tiêu Mặc nghĩ vậy, nguy hiểm nheo mắt lại, trên người tràn ngập sát khí nhàn nhạt. Hạ Lan Phiêu cả kinh, Die3n~đ@n/l3.quý.d0n cho là Tiêu Mặc lại muốn làm cái gì, vội vàng co rúc vào trong mền, cảnh giác nhìn hắn: "Ngươi lại muốn như thế nào?"
"Ta suy nghĩ làm một ít chuyện với ngươi bây giờ."
"Ngươi lưu manh!" Hạ Lan Phiêu tức giận hô to.
Tiêu Mặc: . . . . . .
Nếu đã tạo thành uy hiếp, hoặc là diệt trừnàng, hoặc là. . . . . . Giữ nàng ở bên mình, hoàn toàn thuần phục nàng, để cho hỉ nộ ái ố (*) của nàng chỉ vì một mình ta thôi.
(*) hỉ nộ ái ố: các trạng thái cảm xúc của con người: vui, buồn, tức giận….
"Hạ Lan, sẽ không rời khỏi ta, đúng không?"
Tiêu Mặc vuốt ve tóc dài của Hạ Lan Phiêu, cử chỉ dịu dàng, nhưng mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày) đã lộ ra sát khí rồi. Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, không hiểu tại sao Tiêu Mặc muốn hỏi vấn đề ngây thơ này, mà nàng đã theo bản năng làm trả lời.
". . . . . . Ngươi biết câu trả lời."
"Chẳng lẽ ngươi thành nữ nhân của ta còn ý đồ rời đi sao?" Tiêu Mặc bình tĩnh nhìn nàng, nhưng cảm xúc trong mắt lại cho thấy giờ phút này hắn cũng không tỉnh táo: "Hạ Lan, ngươi không cần không biết điều."
"Ta không biết điều? Ngày hôm qua là người nào Bá Vương ngạnh thượng cung (*)? Thôi, ngày hôm qua chuyện ngươi ***** ta liền không so đo với ngươi, Die3n~đ@n/l3.quý.d0n ta liền cho là bị chó cắn, không bằng ngươi cũng quên vụ này đi thôi."
(*) Bá Vương: kẻ cực kỳ thô bạo; kẻ ngang ngược (hiệu của Sở vương Hạng thời Tần - Hán). Bá Vương ngạnh thượng cung: ý chỉ anh Mặc làm việc cưỡng bức chị Phiêu ấy (lee: còn làm chuyện gì thì *cười gian* k cần ta nói nha).
"Hạ Lan Phiêu!"
"Chỉ là một lớp màng thôi, người nào quan tâm cái này? Chẳng lẽ ngươi quan tâm à?"
Trong lòng Hạ Lan Phiêu chua xót, lại mồm miệng lanh lợi phản bác Tiêu Mặc, càng là. . . . . . Phản bác chính mình.
Mặc dù nàng không đến nỗi vì xảy ra có chút quan hệ liền ký thác cả đời vào một người nam tử, nhưng nàng đối với lần đầu tiên của mình vẫn là rất xem trọng. Thân thể đau tê tâm liệt phế, nhiệt độ cực nóng của đối phương thâm nhập sâu vào cơ thể cũng sẽ là ký ức nàng trọn đời không quên. Nhưng mà, rốt cuộc đây cũng chỉ là "ký ức" mà thôi. . . . . .
Tại sao ta có thể trông cậy vào hắn bởi vì xảy ra thân mật quan hệ mà sẽ không lại bán ta, trong lòng chỉ có một mình ta? Ta không thuộc về nơi này, nam nhân này tuyệt đối cũng không sẽ vì một cô gái mà buông tha cả rừng rậm! Die3n~đ@n/l3.quý.d0n Tiêu Mặc hắn vẫn là lạnh bạc đấy . . . . . . (lee: ý là anh Mặc sẽ k chỉ vì chị mà buông tha những người đẹp khác, anh rất lạnh lùng, bạc tình)
"Hạ Lan Phiêu!" Tiêu Mặc gần như là cắn răng nghiến lợi nhìn nàng.
"Ta biết rõ tên của ta rất êm tai, ngươi không cần kêu to như vậy. Xong chuyện rồi thì mau đi đi, đừng làm cho Lưu Ly nhà ngươi đợi mãi rồi nóng ruột."
"Ngươi đang ghen?" Tiêu Mặc mỉm cười.
"Ít tự luyến đi! Ta chỉ là không muốn dính dáng một chút quan hệ nào với ngươi, đi nhanh đi thôi!"
Hạ Lan Phiêu nói xong, nhẹ nhàng khoát tay, giống như đuổi gà, muốn nhẹ nhàng đuổi Tiêu Mặc đi. Mặt của Tiêu Mặc đã âm trầm đen lại, mà hắn một phát bắt được cổ tay của Hạ Lan Phiêu, trầm thấp nói: "Hạ Lan, ngươi sẽ vì lời ngươi nói mà trả giá thật lớn. Ngươi đã sẽ không bởi vì ‘*****’ mà dừng lại, như vậy, mang thai thì sao?"
Cái gì?
Hạ Lan Phiêu quả thật không thể tin vào tai của mình. Nàng kinh ngạc nhìn Tiêu Mặc, hi vọng hắn đang nói giỡn, nhưng nàng thấy chỉ là khuôn mặt nghiêm trang của Tiêu Mặc. Sợ hãi to lớn trong nháy mắt xâm nhập toàn thân của nàng, nàng không để ý thân thểđau nhức, Die3n~đ@n/l3.quý.d0n vội vàng nhảy người lên, lại bị Tiêu Mặc một tay ôm vào lòng. Tay của Tiêu Mặc thuần thục đi xuống, dịu dàng nói: "Nếu như một lần khó có thể mang thai mà nói, vậy tới nhiều thêm mấy lần là được rồi. Ngươi không cần kinh hoảng như vậy, dù sao ta cũng ‘không được’, ngươi cũng không có cái gì phải lo lắng. . . . . ."
Tại sao hắn mang thù như vậy. . . . . .
Hạ Lan Phiêu buồn bực nắm chặt tay thành quyền.
Không được, hắn am hiểu nhất chính là giả heo ăn thịt hổ! Ta còn mơ hồ nhớ ta khi dễ hắn "Không được" nói muốn "Làm hắn, nhìn hắn khóc". . . . . .
Được rồi, hiện tại hắn ‘làm’ ta, người khóc cũng là ta! Ta cứ như vậy cáo biệt thời xử nữ! Thật là tự gây nghiệt, không thể sống. . . . . .
"Tối hôm qua cảm giác như thế nào?" Tiêu Mặc khẽ cắn vành tai của Hạ Lan Phiêu, Die3n~đ@n/l3.quý.d0n hôn lên sống lưng của nàng: "Nhiều hơn mấy lần, cuối cùng ta cũng có ‘được’ ngày làm cho ngươi hài lòng."
"Ngươi tha cho ta đi!" Hạ Lan Phiêu muốn khóc lên: "Ta rất đau, ngươi liền thả ta đi!"
"Không sao, dù sao ta cũng ‘không được’. . . . . ."
. . . . . .
Vì vậy, Hạ Lan Phiêu bị Tiêu Mặc đụng ngã một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.