Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 200:




Vì vậy, Giang Đô lại lưu truyền lời đồn đãi "Hai đại mỹ nam cùng tưởng nhớ nhau tàn nhẫn vứt bỏ thiếu nữ như hoa có quan hệ xác thịt", mà Hạ Lan Phiêu thật bất hạnh chính là nhân vật chính của lời đồn đãi kia. Nhưng mà, cuộc sống của ta liền. . . . . .
Bởi vì Hạc Minh áy náy mà ngày ngày tự mình. . . . . . Tự mình dụng tâm kêu nha hoàn chế biến "Canh tình yêu đại bổ", Hạ Lan Phiêu dần dần có thể khôi phục một chút hơi sức, cổ tay cũng có thể thoáng hoạt động, khí sắc cũng biến thành rất tốt. Hoa Mộ Dung quan sát vết thương của nàng, đề nghị nàng gỡ xuống băng gạc kinh người, nhưng nàng cũng không có làm như vậy — tâm linh nàng bị thương không phải dễ dàng chữa trị như vậy, cho nên nàng phải nhân lúc hai người kia có chút áy náy với mình vì mình tranh thủ lợi ích lớn nhất.
Trước bàn cơm.
"Buổi tối ta muốn đi dạo phố."
"Tiểu Hạ Lan, trên đường nhiều người, nhỡ thương thế của ngươi bị người đụng hư thì làm thế nào? Vẫn là không nên đi ~"
"Răng rắc." Hạ Lan Phiêu bình tĩnh nói.
"Được, ta dẫn ngươi đi ~~~"
"Ta muốn ăn dưa hấu."
"Dưa hấu đúng mùa hè mới có, bây giờ là đầu mùa xuân tại sao có thể có dưa hấu?" Tiêu Mặc nhíu mày: "Không nên càn quấy."
"Răng rắc." Hạ Lan Phiêu u ám nói.
". . . . . . Ta đi giúp ngươi tìm một chút."
"Ta muốn về nhà."
"Không được." Hai người trăm miệng một lời, sau đó liếc nhau một cái, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
"Những cái khác có thể thương lượng, chỉ có cái này là không được ~~ Tiểu Hạ Lan đáng yêu như vậy, thế nào ta cũng không nỡ buông tay, ngươi vẫn là làm thê tử của ta đi ~~"
Hạc Minh mập mờ nhìn Hạ Lan Phiêu, giọng nói mềm mại, nhưng Hạ Lan Phiêu lại không biết tốt xấu cả người nổi da gà. Tiêu Mặc hừ lạnh một tiếng, một phát bắt được tay của Hạ Lan Phiêu, nhìn nàng giống như uy hiếp: "Không phải muốn dạo phố sao? Ta dẫn ngươi đi."
"Ta... ta muốn tự mình đi. . . . . ."
"Hả?"
Tiêu Mặc nghe Hạ Lan Phiêu nói lời cự tuyệt, trong nháy mắt biến sắc, gương mặt lạnh đến sắp kết băng. Hạ Lan Phiêu nhìn bộ dạng đáng đánh đòn của hắn, chỉ cảm thấy tim đau nhói, tức giận để dành đã lâu rốt cuộc sôi trào mãnh liệt mà xông ra. Nàng giận dữ nhìn đại gia Tiêu Mặc cho đến bây giờ vẫn đang giả bộ, không để ý hậu quả chửi rủa: "Tiêu Mặc ngươi hung cái gì mà hung? Ta cũng là một nữ nhân kiêu ngạo có tôn nghiêm! Tay của ta bị gãy là người nào làm hại? Ta thật sự không hiểu nổi tại sao các ngươi có thể tự cho là đúng như vậy! Chẳng lẽ cuộc đời của ta nhất định phải vây quanh các ngươi, ở lúc các ngươi vui vẻ làm cho các ngươi càng vui vẻ hơn, ở lúc các ngươi không vui để cho các ngươi hả giận mới được sao? Ta cũng là người! Mặc dù ta không có cường đại bằng các ngươi, nhưng ta cũng nghĩ tới cuộc sống của mình, mà không phải trở thành món đồ chơi của các ngươi! Lần này là gãy tay, lần sau có lẽ là gãy chân , thêm mấy lần nữa chính là mất mạng! Ta không nợ các ngươi cái gì, ta không bồi các ngươi chơi!"
Hạ Lan Phiêu nói xong, cầm chén đũa nặng nề vung, sau đó nghiêng đầu mà chạy trở về phòng, không để cho bọn họ nhìn thấy nước mắt trên mặt mình. Tiêu Mặc trầm mặc nhìn bóng lưng đi xa của Hạ Lan Phiêu, mà Hạc Minh nhẹ lay động chiết phiến (quạt giấy), dùng đôi mắt đào hoa liếc qua Hoa Mộ Dung, uất ức nói: "Mộ Dung, Tiểu Hạ Lan tức giận với Tiêu khốn kiếp, không bằng chúng ta tuyên chiến với Đại Chu vì nàng hả giận đi ~~"
"Ngươi câm miệng! Lần này các ngươi chơi có phần hơi quá rồi, nàng giận thật. . . . . . Ta trước đi xem một chút."
Hoa Mộ Dung nói xong, có chút lo lắng đi lên lầu, gõ nhẹ cửa phòng của Hạ Lan Phiêu, lại phát hiện cửa không có khóa lại.
Trong phòng, Hạ Lan Phiêu đang nằm ở trước bàn trang điểm, bả vai khẽ run, chỉ lộ ra một cái ót đen nhánh. Hoa Mộ Dung khe khẽ thở dài, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Hạ Lan Phiêu, cười nâng lên đầu của nàng: "Muốn khóc mà nói cũng một người trốn khóc sao? Tại sao không khóa cửa? Không sợ bọn họ tới tìm ngươi gây phiền toái sao?"
"Bọn họ muốn vào có thể trực tiếp đá văng cửa ra, khóa cửa thì có ích lợi gì. . . . . . Ta vĩnh viễn không thể phản kháng rồi."
Hạ Lan Phiêu thản nhiên cười cười, lau đi nước mắt ở khóe mắt, toàn thân cũng bao phủ ở trong nồng nặc u buồn. Hoa Mộ Dung nhìn nàng, chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, không tự chủ đi tới trước cửa sổ mở cửa sổ ra, nhìn dòng người vĩnh viễn không ngừng nghỉ ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: "Không thử phản kháng, làm sao ngươi biết ngươi làm không được đây? Hạ Lan, cho tới nay ngươi đều là không tự chủ nghênh hợp bọn họ, theo đuổi bước chân của bọn hắn, quyền chủ động tự nhiên ở trong tay bọn hắn. Ngươi có nghĩ tới như thế nào thay đổi bố cục như vậy, để cho chính ngươi khống tất cả trong tay  hay không?"
"Ta. . . . . . Ta có thể sao?"
"Nếu như ngươi thử, có một nửa cơ hội thành công, nhưng nếu như ngươi không phải dám đi thử mà nói, thì vĩnh viễn thất bại. Chẳng lẽ ngươi thật cam tâm bị người khác nắm giữ số mạng?"
"Ta không cam lòng! Nhưng ta lại có thể làm gì chứ?"
"Lợi dụng thân phận của ngươi, tìm được tam bảo, nắm giữ thiên hạ bá quyền — ta đã có vị trí của Huyết Ngọc, lại thêm Thủy Lưu Ly và Nguyệt Ảnh mà nói, đừng nói toàn bộ thiên hạ, chính là muốn nghịch thiên cũng không phải là người si nói mộng (nói chuyện hoang đường viển vông). Hạ Lan, ta biết rõ Thủy Lưu Ly đã ở trong tay ngươi, mặc dù ta không biết tại sao Tiêu Mặc không tự mình bảo quản, nhưng lúc này là cơ hội tốt nhất của ngươi. Mặc dù tạm thời Chu quốc và Tề quốc không có giao chiến, nhưng mà một núi không thể chứa hai cọp, ta cùng với Tiêu Mặc tỷ thí là chuyện sớm hay muộn. Gần đây thời cuộc không yên, loại tiểu quốc (nước nhỏ) như Hồng Nam quốc cũng đột nhiên quật khởi, chúng ta cũng phải làm một ít chuyện để giữ được cơ nghiệp muôn đời. Ta biết rõ ngươi là ‘thiếu nữ định mệnh’, chỉ có ngươi mới có thể mở ra tam bảo, cho nên. . . . . . Chúng ta hợp tác thôi. Nếu như không muốn cùng bọn họ có bất kỳ liên hệ gì, làm Vương Hậu của ta, như thế nào?"
PS: Bởi vì không có thói quen Hoa Mộ Dung "Trẫm" tới "Trẫm" đi, người Tề quốc đặt ra cấp bậc cao nhất là Vương, cũng chính là Mộ Dung. Thê tử của Vương chính là Vương Hậu. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.