Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 370:




Edit: kaylee
Ôi, ôi, Hạc Minh đại nhân nổi đóa rồi!
Rất ít khi Hạ Lan Phiêu thấy Hạc Minh có vẻ mặt tức giận. 
Thường ngày Hạc Minh đều là khuôn mặt cười hì hì, nhưng nếu tức giận, trên mặt vẫn là mang theo mỉm cười, nhưng sát khí trong mắt cũng làm cho người ta không rét mà run. Bây giờ hắn vẫn còn đang mỉm cười, cũng nhiều hơn thường ngày mấy phần lãnh khốc cao quý, giống như Quý công tử thuộc về bóng tối.
Máu tươi của người chết lưu lại vết máu tươi đẹp ở trên cây quạt của hắn, cũng làm cho hắn giống như Tu La đắm chìm trong máu tươi, hoa lệ, tuấn mỹ. Hạ Lan Phiêu nhìn Hạc Minh, lại nhìn Trần vương cố làm ra vẻ trấn định và những binh lính khác, khẽ nở nụ cười.
Khi soái ca bắt đầu nổi đóa, bắt đầu đánh mất lý trí, bắt đầu giết người, làm nữ chính ta đây là nên thét rồi té xỉu, hoặc là tận lực cầu khẩn để cho hắn không cần giết người đây?
Nhưng ta không muốn làm như vậy.
Mới vừa rồi người nọ muốn giết chết ta, mà Trần vương cũng là kẻ địch của Mộ Dung, bọn họ chết cũng không đáng tiếc.
Phàm là kẻ địch, đều đi chết đi!
Khi người kia té ở trước chân của Hạ Lan Phiêu, Hạ Lan Phiêu không có bất kỳ sợ hãi. Nàng chỉ là nhàn nhạt nhìn thi thể không tự lượng sức trên đất một cái, trầm mặc không nói. Trần vương lui về phía sau một bước, cười gằn nói: "Thân thủ tốt, không hổ là Quốc Sư, không hổ là đệ nhất sát thủ! Chỉ là, chúng ta nhiều người thế này, ngươi lại mang theo nữ nhân chẳng lẽ có thể thắng nổi chúng ta hay sao?"
"Ngươi là đứa ngốc sao?" Hạ Lan Phiêu đột nhiên hỏi.
"Ngươi...... Ngươi nói cái gì?"
"Ngươi cách Hạc Minh năm bước, mà mới vừa rồi người chết kia cách Hạc Minh sáu bước. Tốc độ của Hạc Minh ngươi cũng nhìn thấy, chẳng lẽ ngươi cho rằng hắn không thể dùng tốc độ như vậy giết chết ngươi à?
Coi như bây giờ ngươi bắt đầu lui về sau, trốn sau lưng cung tiễn thủ của ngươi, nhưng ngươi cách cung tiễn thủ của ngươi tám bước, đạt tới chỗ lãnh địa an toàn thì trong khoảng thời gian tiêu tốn đó đã đủ để Hạc Minh bắt ngươi lại, làm con tin hoặc là trực tiếp giết chết...
Đương nhiên, nếu ngươi có dùng tánh mạng mình đánh cuộc, nhất định phải lấy tánh mạng của chúng ta mà nói, ngươi có thể sẽ có phần thắng nhỏ đến mức gần như không đáng kể —— nếu không thử nhìn một chút?"
Hạ Lan Phiêu nhẹ nói, trên mặt là mỉm cười ngọt ngào nhất, nhìn là dáng vẻ thiên chân vô tà. Hạc Minh trêu chọc nhìn Hạ Lan Phiêu, nhưng trong ánh mắt không có che giấu kinh ngạc và tán thưởng của hắn. Hắn vỗ nhẹ đầu của Hạ Lan Phiêu, bắt đầu khen ngợi Hạ Lan Phiêu thông minh trước xưa chưa từng thấy: "Tiểu Hạ Lan, nàng không ngoan ~~ thế nào nói chuyện cơ mật như vậy cho người ta ~~~"
"Ha ha. Trần vương gia, rốt cuộc ngươi chọn thế nào? Là đánh cuộc tánh mạng chọn một cái cơ hội có thể giết chết Hạc Minh, hay là trân quý sinh mệnh, cách xa biến thái? Quyền lựa chọn ở trong tay của ngươi đó."
"Đâu...... Nữ nhân thối từ đâu tới! Ngươi lại dám nói chuyện như thế với Bổn vương?"
"A nha, quên tự giới thiệu mình. Ta là lão bản của Ngọc Minh trai, là Vương Hậu của Tề quốc, tài lực, thân phận hình như cũng không dưới ngươi." Hạ Lan Phiêu mỉm cười: "Hiện tại, gia đinh nhà ta cũng đã chạy đến, Vương Gia còn muốn đánh sao?"
Bởi vì là vi phục xuất tuần, Trần vương chỉ dẫn theo năm mươi nhân mã, nhưng ở trong lúc Hạ Lan Phiêu nói vòng vo với hắn, hai trăm gia đinh nàng âm thầm bồi dưỡng đã nhanh chóng bao vây Ngọc Minh trai. Trần vương nhưng là có chút không tin nhìn nữ tử nhẹ nhàng mỉm cười này, giọng nói run rẩy nói: "Ngươi...... Ngươi chính là Vương Hậu đeo mặt nạ kia?"
"Đúng vậy. Đúng vậy, ngươi đừng lắp bắp." Hạ Lan Phiêu không nhịn được nói: "Rốt cuộc có đi hay không, chỉ chờ một câu nói của ngươi."
"Đi!"
Ngược lại lần này Trần vương rất dứt khoát, mang theo thủ hạ của hắn trong nháy mắt rời đi Ngọc Minh trai. Hạ Lan Phiêu cau mày nhìn các người hầu dọn dẹp thi thể và vết máu trên đất, lúc này mới cảm thấy thân thể có chút như nhũn ra. Thân thể của nàng mềm nhũn, phất tay để mọi người rời đi, theo bản năng bắt được ống tay áo của Hạc Minh, có chút nghĩ mà sợ nói: "Nguy hiểm thật đó...... Thật suýt nữa đã đánh lên."
"Nàng sợ?"
"Có một chút thôi." Hạ Lan Phiêu nghĩ một lát, sau đó nói: "Lúc ấy không sợ, hiện tại lại có chút sợ. Chỉ là không nhiều lắm, chỉ có một chút."
"Sợ thi thể, hay là lo lắng sẽ chết đây?"
"Đi theo Hạc Minh đại nhân nhất định không chết được rồi~~~"
"Tiểu Hạ Lan thật là hiểu ta đấy ~~~ nàng thông tuệ hơn trước kia rất nhiều, ta thật sự vui mừng. Là ai dạy nàng sao?" Hạc Minh tìm tòi nghiên cứu mà hỏi.
"Không có. Tự ta đọc sách, tự học thành tài, ha ha."
......
"Trở về thôi." Hạc Minh đột nhiên lạnh nhạt nói: "Mặc dù không ngờ nàng sẽ trở về, nhưng nàng đã đến rồi, như vậy thì gánh vác trách nhiệm nên gánh đi. Vị trí của Thác nhi ta đã phái người đi tìm, ta muốn rời đi Tề quốc một đoạn thời gian, triều chính giao cho nàng."
"Ngươi...... Ngươi đi làm cái gì? Ngươi giao triều chánh cho ta? Ngươi điên rồi sao!"
"Ha ha......"
Hạc Minh và Hạ Lan Phiêu cùng nhau hồi cung.
Hạ Lan Phiêu đứng ở trong cung điện quen thuộc, sai thị nữ hầu hạ lúc trước đi, nhớ tới chuyện Hoa Mộ Dung và Hoa Thác tung tích không rõ, có chút nhức đầu ngồi xuống ghế, vẻ mặt mệt mỏi. Hạc Minh nhìn nàng, đột nhiên nói: "Nàng yên tâm, Thác nhi không có việc gì."
"Ừ. Mộ Dung nàng...... Cũng sẽ không có chuyện sao?"
......
"Hi vọng như thế."
"Tại sao nói ‘hi vọng như thế’? Ban đầu tất cả mọi người đều cho rằng ta chết rồi, không phải ta vẫn sống rất tốt hay sao? Hạc Minh, tại sao ngươi không cho ta câu trả lời khẳng định?"
......
"Mộ Dung cũng không phải một người sẽ trốn tránh chức trách của mình." Hạc Minh dừng lại, sau đó nói, vẻ mặt cũng là nghiêm trang hiếm có: "Nếu nàng...... Mạnh khỏe, sẽ không trốn tránh, mà nhất định sẽ trở lại Tề quốc, chống đỡ thế cuộc trước mắt."
"Có lẽ nàng bị người nào đó, chuyện gì đó ràng buộc!"
"Nàng cảm thấy có chuyện gì quan trọng hơn sự tồn vong của một quốc gia sao?"
"Ngươi......" Hạ Lan Phiêu đỏ tròng mắt: "Tại sao ngươi chính là không chịu an ủi ta, không muốn khẳng định nói cho ta biết Mộ Dung nhất định không có chết? Tại sao ngươi không chịu nói!"
"Hạ Lan, không nên kích động."
"Ta không có kích động, ta rất lý trí! Tại sao ngươi và Tiêu Mặc đều cảm thấy ta đang cố tình gây sự, đều cảm thấy ta đánh mất lý trí? Các ngươi quá xem thường người rồi!"
......
"Tiêu Mặc?" Hạc Minh đùa giỡn cười: "Hạ Lan, tại sao nàng muốn đánh đồng ta và tiểu tử kia vậy ~~~ hay là nói các ngươi đã thân mật đến ‘loại trình độ đó’   ~~~"
"Ngươi nói bậy bạ gì đó!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.