Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 380:




Edit: kaylee
Hạ Lan Phiêu nhẹ nhàng nói, mặt mũi bình tĩnh, nhưng trong mắt tràn đầy đau thương. Thương Nguyệt nhìn nàng trầm mặc mà ưu thương, chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề, một loại tâm tình đau thương mà rối rắm tràn ngập toàn thân.
Tay của hắn khẽ run, rất muốn vuốt ve bả vai yếu ớt rồi lại vạm vỡ hơn bất cứ ai của nữ tử, nhưng bởi vì ngượng ngùng và âm thầm sợ hãi mà chậm chạp không có ra tay.
"Thương Nguyệt...... Nhớ phải biết quý trọng nữ tử thật tâm thích, phải bảo vệ nàng, không làm cho nàng bị thương. Nữ hài tử nhìn có vẻ nhu nhược, cũng nhìn có vẻ kiên cường, nhưng nội tâm các nàng đều cần người bảo vệ......"
"Vậy còn ngươi? Ngươi cần người bảo vệ sao?"
"Ta...... Trước kia ta muốn một bạch mã hoàng tử xuất hiện giúp ta, dẫn ta rời đi cái vận mệnh bi thảm này, nhưng bây giờ ta đã không hề nằm mơ nữa, đã tìm được người ta muốn bảo vệ. Ta, muốn bằng hai tay của ta bảo vệ người quan trọng đối với ta, bảo vệ bọn họ không bị thương tổn. Dù là...... Trên tay của ta dính đầy máu tươi......"
Dù là quen đối mặt với tử vong (cái chết), nhưng tự tay đâm chủy thủ vào bụng của người khác mang tới cảm giác khác thường và cảm giác chán ghét thật sâu cũng là khó có thể loại trừ. Ở dưới ánh trăng tay của Hạ Lan Phiêu có vẻ cực kỳ trắng noãn, vết máu phía trên đã sớm rửa sạch, nhưng nàng cảm thấy vết máu trên tay của nàng cả đời không cách nào rửa sạch. Là nàng, tự tay đâm chủy thủ vào bụng của Lãnh Phi Tuyệt......
Rõ ràng đạt tới mục đích, tại sao phải không vui, tại sao phải đau thương?
Rốt cuộc là tại sao......
"Hạ Lan, ngươi khóc?"
"Không có."
"Ngươi gạt người."
"Đứa bé không cần lo chuyện của người lớn...... Ta chỉ là bị cát bay vào mắt......"
"Đứa ngốc."
Dưới ánh trăng, nước mắt của Hạ Lan Phiêu lẳng lặng chảy xuôi, vì Hoa Mộ Dung, cũng vì chính nàng. Thương Nguyệt lẳng lặng nhìn nàng, đột nhiên ôm nàng vào trong ngực thật chặt. Hạ Lan Phiêu ở trong ngực của Thương Nguyệt an tĩnh rơi lệ, trong miệng lại nghẹn ngào nói: "Tiểu tử thúi, buông ta ra. Ngươi mới bao lớn, thế nào không học cái tốt lại học cái xấu như vậy?"
"Câm miệng."
"Ngươi thật là cánh cứng cáp rồi nên dám bảo ta câm miệng, ngươi có biết ta là tỷ tỷ của ngươi hay không......"
"Bảo ngươi câm miệng, ngươi không nghe thấy sao?"
Thương Nguyệt có chút tức giận, giọng nói cũng có chút khàn khàn. Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, ngoan ngoãn câm miệng, mà Thương Nguyệt rốt cuộc nói: "Yên tâm...... Ta vĩnh viễn bảo vệ ngươi."
"Cái gì?"
"Nữ nhân ngu ngốc, ta nói vĩnh viễn bảo vệ ngươi! Cho nên ngươi sống thật tốt cho ta, không cho khóc, lại càng không cho phép chết!"
"Ha ha......"
Đau thương trong lòng Hạ Lan Phiêu rốt cuộc ở dưới sự "An ủi" không được tự nhiên của Thương Nguyệt từ từ biến mất, khôi phục sung sướng trước kia. Bọn họ ngồi ở bên cạnh doanh địa đến bình minh, nhưng lúc bọn họ trở về, lại không nghĩ rằng gặp phải một biến cố to lớn......
"Lãnh Phi Tuyệt chạy."
Khi bọn họ mới vừa trở lại doanh địa thì Hạc Minh đứng ở lều lớn, lạnh lùng nói với bọn họ. Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cả kinh trong lòng, bật thốt lên mà hỏi: "Cái gì? Ngày hôm qua vừa bắt hắn lại, làm sao một buổi tối có thể chạy?"
"Lời này nên hỏi Vương Hậu." Có vị Tướng Quân đầu đeo băng trợn mắt nhìn Hạ Lan Phiêu, sắc mặt không tốt nói: "Lãnh Phi Tuyệt bị trọng binh canh giữ, nhưng Vương Hậu và vị tiểu thiếu gia này nói muốn nhìn hắn! Mạt tướng thấy là Vương Hậu ra lệnh, tự nhiên tòng mệnh, nhưng người nào biết...... Vương Hậu, người muốn để cho Lãnh Phi Tuyệt chạy tự nhiên tính toán của người, nhưng tại sao người muốn giết nhiều huynh đệ như vậy! Chẳng lẽ bọn họ không phải là con dân của người sao?"
"Ngươi...... Ngươi nói cái gì?" Hạ Lan Phiêu ngẩn ra: "Ngươi nói ta cứu Lãnh Phi Tuyệt, còn giết người?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Trong mắt Tướng Quân kia gần như phun ra lửa: "Điều duy nhất Vương Hậu không ngờ tới chính là mạt tướng còn có một hơi thở ở đây, không có cùng nhau đi gặp Diêm Vương với những huynh đệ kia! Vương Hậu muốn mạng của mạt tướng, trực tiếp ra lệnh là được rồi, cần gì phí hết tâm tư như vậy?"
"Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì!"
"Hạ Lan, đêm qua ngươi ở nơi nào?" Hạc Minh tận lực làm vẻ mặt ôn hòa nói: "Người nào ở cùng với ngươi, các ngươi lại làm cái gì?"
"Đêm hôm qua ta đều ở chung một chỗ với Thương Nguyệt, ở ngoài doanh hóng gió, ngắm những vì sao, sau lại giống như ngủ thiếp đi...... Rốt cuộc thế nào?"
"Trừ bọn ngươi ra, còn ai có thể chứng minh cả đêm các ngươi ở ngoài trướng?"
"Cái này ta không có chú ý...... Hạc Minh, thế nào? Chẳng lẽ ngươi hoài nghi ta sao?" Hạ Lan Phiêu không thể tin hỏi.
"Trong lời nói của ngươi tràn đầy đồng tình với Lãnh Phi Tuyệt, đêm qua hành tung không rõ, lại có người chỉ ra ngươi giết người, cướp ngục, ta không thể không xử lý công bằng."
"Hạc Minh ngươi điên rồi sao? Tại sao ta phải cứu Lãnh Phi Tuyệt? Hắn là ta bắt lại!"
"Chẳng lẽ mạt tướng vu oan cho Vương Hậu?" Tướng Quân kia bi phẫn (đau lòng tức giận) nói: "Hai mắt của mạt tướng không có mù, mạt tướng nhìn rõ ràng! Năm mươi huynh đệ...... Năm mươi huynh đệ đều bị giết! Vương Hậu, trên tay ngươi và tiểu thiếu gia cũng chưa từng dính máu sao? Chẳng lẽ sau lưng các ngươi không có oan hồn đang gào thét sao?"
"Ngươi đúng là điên rồi!" Hạ Lan Phiêu vô cùng tức giận, giận quá hóa cười: "Ta căn bản không giết người, Thương Nguyệt cũng không có! Ta không biết võ công, ngươi bảo ta giết người thế nào?"
"Chẳng lẽ cái trâm cài tóc này không phải của Vương Hậu? Chẳng lẽ trên tay vị tiểu thiếu gia này không có dính đầy máu tươi của người Tề quốc? Vương Hậu, người là chủ tử, ta là nô bộc, cho dù người muốn giết ta ta cũng tuyệt đối sẽ không phản kháng! Người đã muốn mạng của ta như vậy, ta lập tức gia mạng cho người! Người đang làm, trời đang nhìn, sẽ không có kết quả tốt!"
Tướng Quân kia nói xong, run run giơ trâm cài tóc trong tay lên, đột nhiên thật nhanh đâm nó vào cổ họng. Hạc Minh tay mắt lanh lẹ ngăn cản, nhưng đã quá muộn. Bọn họ trơ mắt nhìn một sinh mạng cứ như vậy biến mất ngay trước mắt, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ mặt bi phẫn.
Ở dưới ánh nhìn soi mói của bọn họ, Hạ Lan Phiêu không kiềm hãm được lui về phía sau một bước, mà Thương Nguyệt đứng ở trước mặt Hạ Lan Phiêu, cau mày nói: "Các ngươi tin lời của hắn? Nếu chúng ta làm, tại sao chúng ta không chạy trốn cả đêm, còn phải xuất hiện?"
"Bởi vì các ngươi không ngờ Tôn Tướng Quân còn sống!" Có người xúc động tức giận quát: "Cho dù ngươi là Vương Hậu, phạm phải trọng tội cũng phải cùng tội với thứ dân! Nếu không chúng ta không phục!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.