Lãnh Khốc Phu Quân

Chương 3: Quyết tâm đào hôn




Độc Cô Khuynh Thành đi theo Hàn Ngự Tuyệt, sau khi xuống tới chân núi, Hàn Ngự Tuyệt chỉ cần huýt sáo một cái, không biết từ đâu nhảy ra một con tuấn mã. Hắn ngay cả đón chào vỗ về nó cũng không làm, cũng chẳng nói gì cả, cứ thế nắm eo nàng xoay người nhảy lên lưng ngựa, bắt đầu quá trình đi chung đường.
« Hàn đại ca, chúng ta đang đi đâu thế ? » Khuynh Thành tựa vào ngực hắn, tay choàng eo hắn, bộ dáng thập phần mờ ám. Nàng nhất thời hứng lên muốn đi theo hắn, thầm muốn bảo hộ cho hắn. Sau khi xuống núi, nàng vốn thừa sức tự bảo vệ, còn muốn cậy nhờ hắn sao ? Đường đường là con gái của Thiên hạ đệ nhất võ công, ngay cả bản thân còn không tự bảo hộ được chẳng phải đáng cười sao. (Thế đêm qua ai run lẩy bẩy khi gặp sói hoang đấy ? = =)
« Ngươi muốn đi đâu ? » Hắn liệu có nên nói cho nàng hắn phải về Tuyệt Mệnh Môn nhận mệnh rồi sau đó tiếp tục đi giết người không nhỉ ? Chỉ sợ nàng đương trường lăn đùng ra ngất xỉu mất thôi.
Khuynh Thành ngẩng đầu lên liếc hắn một cái, một tay gãi cằm. « Ta… không biết đường, cũng không có chỗ để đi. » Tuyệt đối không thể về nhà, cha mẹ nhất định lại đem nàng đuổi ra khỏi, thậm chí có khi còn muốn tự thân mang nàng tới Thiên Kiếm sơn trang nữa. Đi Bách Hiểu Đường tìm Lục thúc thúc ư ? Không, Lục thúc thúc nhất định đem hành tung của nàng nói cho cha mẹ nàng. Đi Tận Thiên Cốc tìm Phượng cô cô ? Cũng vậy, quên đi, cho dù Phượng cô cô không bán đứng nàng, mấy vị thúc thúc của nàng nhất định sẽ làm thế, lập tức báo cho cha nàng mang nàng về nhà dạy dỗ.
« Nhà ngươi ở đâu ? Ta đưa ngươi về. » Hàn Ngự Tuyệt mặt không đổi sắc, ngữ khí bình thản. Cô nàng này thoạt nhìn là biết không có võ công, lại ngu ngu ngốc ngốc, vẫn là nên thừa dịp mà rũ bỏ cho xong. Nếu cứ như vầy bỏ lại nàng, lại lo lắng nàng gặp người xấu, tốt nhất vẫn là đưa nàng về nhà. Kỳ quái, hắn một thân Lãnh Diện Diêm La Hàn Ngự Tuyệt từ lúc nào lại trở nên mềm lòng ? Lại đi quan tâm sự sống chết của một cô nhóc ? Có khi nào ngây ngốc ở trong vùng núi vài ngày bị ấm đầu rồi không ? Thật là không hiểu mà.
Khuynh Thành vội vã lắc đầu. « Không về đâu, cha mẹ muội lại bắt muội lập gia đình, muội không muốn lấy chồng mà. » Nàng khó khăn mới chuồn được ra ngoài, mặc kệ hôn ước hôn sự cái gì, nàng không xuất giá đâu.
« Vậy ngươi muốn đi đâu ? »
Khuynh Thành mở to đôi mắt trong veo như nước nhìn hắn. « Muội không biết, muội không còn chỗ nào để đi cả. Hàn đại ca, huynh thu nhận muội được không ? » Khuynh Thành thật đúng là không còn chỗ nào đi hết, nàng nếu không đúng hẹn đến Thiên Kiếm sơn trang, cha mẹ nhất định đi tìm nàng. Bách Hiểu Đường thế lực lớn như thế, muốn tìm nàng dễ như trở bàn tay. Ngoại trừ Thiên Kiếm sơn trang, thiên hạ rút cục không có chỗ cho nàng dung thân.
« Không được. » Kỳ thật hắn rất muốn giữ nàng bên người, chính là hắn không thể. Trước khi chuyện kia được giải quyết, hắn không muốn liên lụy tới nàng.
« Vì sao ? Muội có thể làm nô tì cho huynh, muội cái gì cũng biết làm mà. » Nàng được Mộ Dung nữ hiệp dạy dỗ theo phương pháp mới từ bé, cho tới giờ luôn chủ trương tự do hôn nhân. Nàng không muốn gả cho con của Bệnh Thần Kinh thúc thúc, nàng phải đào hôn thôi. Ý niệm đào hôn này từng xuất hiện trong đầu nàng mấy trăm lần, nhưng hiện tại đã biến thành sự thật. Xem ánh mắt của hắn, có vẻ võ công của vị Hàn đại ca này không tồi, tựa hồ không phải người bình thường. Có hắn trợ giúp, trốn cha mẹ hẳn dễ hơn nhiều.
« Ngươi phải gả cho ai ? » Tự dưng hắn xuất hiện ý tưởng muốn giết cái gã chết tiệt kia để ‘độc chiếm giai nhân’.
« Hàn đại ca, huynh có võ công lợi hại như thế, hẳn là phải rất có uy danh phải không ? Có thể nào nói cho muội huynh làm gì chăng ? Còn có, không phải huynh cũng nằm trong danh sách thập đại cao thủ của Anh Hùng Phổ chứ ? » Hơn 20 năm trước sau khi Mộ Dung sơn trang lạc bại, dĩ nhiên Thiên Kiếm sơn trang trở thành Võ Lâm đệ nhất thế gia, Bệnh Thần Kinh thúc thúc được đề cử làm minh chủ Võ Lâm. Nếu Hàn Ngự Tuyệt nói chỉ là một nhân vật nhỏ bé, nàng không muốn liên lụy tới hắn. Bất quá, Hàn Ngự Tuyệt không giống vô danh tiểu tử chút nào cả. Nếu hắn thật sự có lợi hại, ít nhất sau này có thể lấy tên hắn dọa người. Mẹ nàng quả hay nói đường ai nấy đi, không được lấy danh nghĩa của các thúc thúc bá bá cô cô dì dì của nàng để mang đi dọa người khác. Chỉ có điều tự dưng giao kết được với một bằng hữu lợi hại, hẳn chuyện này sẽ không giống vậy chứ.
Hàn Ngự Tuyệt đột nhiên cúi xuống, đôi mắt sâu thẳm khó lường dừng lại nhìn nàng.
Rồi hắn ngẩng đầu nhìn tới trước. « Lãnh Diện Diêm La. » Rút cục hắn cũng nói cho nàng biết danh hiệu của mình, nha đầu này liệu có khi nào bị dọa rơi xuống đất chết ngất không ? Hắn thậm chí còn định thả nàng xuống đất cho an toàn.
Khuynh Thành mị mị cười liếc hắn một cái. « Sao huynh lại có cái ngoại hiệu đáng sợ như thế cơ chứ ? Bất quá muội thích, nó giống như huynh vậy, ác ác là… » Hắn thiếu chút nữa lăn xuống đất, lần đầu tiên có người nghe thấy danh hiệu Lãnh Diện Diêm La, còn có thể cười mỉm nói với hắn nghe ác ác sao ? Có phải đầu óc nàng có vấn đề rồi ?
« Ngươi không phải người trong giang hồ đúng không ? » Hắn đáng ra phải sớm nghĩ tới điều đó chứ, nghĩ mà tiếc cho cái danh Lãnh Diện Diêm La, cũng có lúc xem nhầm người rồi.
Khuynh Thành gật đầu. « Ta không phải. » Nàng còn chưa sinh ra đã bị lôi đi ‘thoái ẩn’ còn đâu.
« Ta là thiếu chủ Tuyệt Mệnh Môn. » Đồng thời cũng là sát thủ xuất sắc nhất, cho tới giờ còn chưa thất thủ lần nào, được liệt vào đệ nhất thập đại sát thủ. Hắn nói với nàng cái đó làm gì, nàng có biết đâu.
Khuynh Thành vui vẻ cười to. « Thế ư, vậy võ công của huynh hẳn rất lợi hại phải không ? » Nàng không cảm thấy kỳ quái chút nào, lúc mới gặp hắn nàng đã đoán được một chút. Khí chất lãnh ngạo trên người hắn người bình thường sao có nổi.
« Tuyệt Mệnh Môn chuyên đi giết người, chỉ cần đưa tiền, giết ai cũng được. » Hắn phải dọa nàng thôi, dọa cho nàng không dám đi theo hắn nữa.
« Muội biết. » Giọng nói của nàng bình thản, không có chút kinh ngạc nào. Tuyệt Mệnh Môn nàng biết rõ như lòng bàn tay. Chỉ là… sao nàng không biết tí gì về gã họ Hàn này nhỉ ? Người này hai năm trước mới xuất môn, từ lúc nàng ẩn cư trong núi, hoàn toàn tuyệt giao cùng bên ngoài, được nhiên là không biết rồi. Trước năm nàng 16 tuổi, lục thúc thúc hàng năm đều lên núi một lần, đem đầy đủ tư liệu các loại trong giang hồ tới cho mẹ nàng đọc giải sầu. Chỉ cần Bách Hiểu Đường có cái gì, trong nhà nàng có cái đó. Thậm chí Bách Hiểu Đường không có, trong nhà nàng cũng có. Ví dụ như tư liệu do Tiêu Diêu công tử kể lại, chỉ có người trong nhà nàng biết thôi a. 4 năm trước, Độc Cô phu nhân Mộ Dung Ý Vân đột nhiên hoàn toàn ẩn cư, không hạ sơn, không cần đọc tư liệu, hại nàng sự tình giang hồ 4 năm qua cái gì cũng chẳng biết.
Ngữ khí vốn bình thản của Hàn Ngự Tuyệt giờ cũng có chút biến đổi. « Ngươi còn dám đi theo ta không ? »
« Sao lại không dám chứ ? » Nàng vẫn như trước, thuần nhất mỉm cười.
« Ngươi sẽ bị võ lâm chính đạo coi thường, thậm chí có thể mất đầu như chơi. » Một luồng lạnh buốt chầm chậm nổi lên trong lòng hắn, rút cục lai lịch của cô ả này là thế nào ? Hắn đã nói bản thân là thủ lĩnh tổ chức sát thủ, vì sao nàng vẫn không chút sợ hãi, hai tay vẫn không biết sợ ôm chặt lưng hắn ?
Khóe miệng nàng khẽ mỉm cười khinh thường. « Muội biết huynh sẽ không giết muội, nếu muốn giết thì đã không cứu muội, đã không nói chuyện nhiều như thế với muội. Huynh bảo võ lâm chính đạo coi thường ư ? Hắc hắc, cái thứ đó trong mắt ta chả đáng cái gì. » Độc Cô Khuynh Thành nàng mà quan tâm tới thế tục lễ giáo, tám trăm năm trước đã chẳng cố đầu thai làm gì.
« Ngươi không sợ người khác nói này nói nọ sao ? » Hắn bắt đầu có hứng thú, thậm chí còn có chút vui sướng nữa ?
« Năm đó chuyện của Mộ Dung sơn trang nhị tiểu thư, Bách Hiểu Đường đường chủ Mộ Dung Ý Vân ngươi hẳn là biết chứ ? Thanh danh nàng tệ như vậy, mà vẫn sống vui vẻ hạnh phúc đấy thôi ? » Chuyện cũ của cha mẹ nàng đọc đi đọc lại không biết mấy trăm lần, mỗi lần đều cảm thấy kinh tâm động phách. Mẹ thật dũng cảm, có gan theo đuổi tình yêu của mình. Chỉ cần bản thân hạnh phúc là được rồi, còn cần để ý người khác nói gì sao ?
Ánh mắt Hàn Ngự Tuyệt lóe lên một tia kinh ngạc, Tuyệt Mệnh Môn tin tức luôn linh thông, kỳ nhân thế hệ trước là Mộ Dung Ý Vân lẽ nào hắn không biết. Năm đó Mộ Dung Ý Vân cùng giáo chủ Thiên Ma Giáo mến thương nhau, nửa đường đào hôn, tự hủy khuê dự (danh dự khuê nữ). Mộ Dung Ý Vân thà phụ người trong thiên hạ chứ không phụ Độc Cô Hàn, cuối cùng kết nghĩa phu thê. Hai người cùng luyện thành võ công Lạc Hoa Lưu Thủy, thiên hạ vô song, Mộ Dung Ý Vân đại nghĩa diệt thân, giết chết cha mình là Mộ Dung Nghĩa, kẻ bại hoại của võ lâm. Sau đó hai vợ chồng cùng nhau biết mất. Có người nói bọn họ ẩn cư thế ngoại, cũng có người nói họ ẩn cư trên Thiên Sơn, càng khoác lác mà bảo bọn họ đã du tiên. Khoảng năm sáu năm trước trên giang hồ nồi lên một gã thiếu niên thần y, một thân bạch y một thân kiếm, hành tẩu giang hồ, làm việc dứt khoát, nhân nghĩa Tiêu Diêu công tử. Nghe nói Tiêu Diêu công tử rất giống Độc Cô Hàn, có người hoài nghi hắn là con trai cặp vợ chồng đó. Đồn đại rốt cục vẫn chỉ là đồn đại, không có chứng cớ gì. Bốn năm trước Tiêu Diêu công tử đột ngột biến mất, cho dù Bách Hiểu Đường cũng không tra ra tung tích hắn. Tiêu Diêu công tử có phải con của họ không cũng rất khó nói, chỉ có thể khẳng định là, Độc Cô Hàn cùng Mộ Dung Ý Vân đã trở thành giai thoại truyền kỳ, tới hôm nay câu chuyện về bọn họ nhà nhà đều biết người người đều hay, đem ra làm chuyện tán gẫu lúc nhàn rỗi. Chính là đột nhiên nàng nói đến Mộ Dung tiền bối làm gì ? Có thể nào nàng muốn theo gương đó ?
« Tại sao đột nhiên lại nói tới người đó ? » Chuyện về Mộ Dung Ý Vân vốn đã bị đương nhiệm Đường chủ của Bách Hiểu Đường soạn tả thành ‘Minh Nguyệt tiên tử truyện’, chẳng những người trong võ lâm, ngay cả thiên kim tiểu thư trong khuê các, quý phụ nhân các nhà giàu có đều tranh cướp về xem, nghe đâu còn truyền vào tận hoàng cung. Quán nước bên đường, trà dư tửu hậu cũng thường được nghe bàn luận về nó. Cho tới bây giờ cũng không ít người này nọ dựa vào việc kể lại tích xưa của hai vợ chồng để kiếm cơm ăn. Nàng dù chỉ là một thiếu nữ bình thường, biết đến Mộ Dung Ý Vân cũng chẳng có gì lạ.
« Nàng ấy thật là dũng cảm, không cần để ý ánh mắt thế gian, theo đuổi mục đích của mình. Muội thật sùng bái nàng, cũng muốn giống như nàng, theo đuổi hạnh phúc của chính mình. » Nàng tin tưởng mẹ sẽ tán thành nàng làm như vậy. Mẹ thường nói ‘sinh mệnh vốn đã quý, ái tình càng quý hơn’. Kỳ thật mẹ luôn hi vọng nàng có cuộc sống của chính mình, chỉ là ngại ngần đại ân của Bệnh Thần Kinh thúc thúc khiến mẹ nàng khó mà nói gì được.
Hàn Ngự Tuyệt không nói gì cả. Mộ Dung Ý Vân quả thật là một kỳ nữ. Hiện giờ nữ nhân trên giang hồ đều bắt chước bộ dáng năm đó của nàng, qua đó có thể thấy nàng không giống bình thường. Kỳ thật thanh danh của Mộ Dung Ý Vân vốn không tốt, chỉ từ sau khi nàng thoái ẩn, tình yêu của nàng và Độc Cô Hàn mới được người đời thừa nhận. Hơn nữa dưới tác động truyền thông mạnh mẽ của Bách Hiểu Đường, nàng nghiễm nhiên thành một hình mẫu của phái nữ.
« Hàn đại ca, huynh hi vọng bạn đời của mình là dạng người thế nào ? » Nàng đột nhiên thật hiếu kỳ.
Hắn dĩ nhiên không trả lời. Hắn là một sát thủ, không có tư cách nói tới tương lai. Ánh tà dương đỏ như lửa, soi rọi ánh mắt mê man của hắn.
Điểm Thương sơn
Một đôi vợ chồng ngồi tựa vào nhau cùng ngắm hoàng hôn. Ánh tà dương chiếu xuống bóng dáng bọn họ trải dài tới vô tận.
« Khuynh Thành liệu có thể yêu Vô Vân không nhỉ ? » Người thiếu phụ mở miệng, ánh mắt mơ hồ hiện vẻ lo lắng. Thiếu phụ kia đương nhiên là Mộ Dung Ý Vân, chả biết có phải già lão thành tinh hay không, rõ ràng tuổi đã gần ngũ thập (50 tuổi), thoạt nhìn lại chỉ giống tam thập (30 tuổi) mà thôi, nếu ở hiện đại, nhất định còn có người theo đuổi cho mà xem. Nàng đã nếm qua không ít trân bảo khó tìm trên thế gian, năm tháng tuổi tác đương nhiên hậu đãi nàng.
Nam nhân bên cạnh nàng cười cười. « Nữ nhi tất có tâm tư của bản thân, nàng không cần lo lắng quá. » Không cần phải nói, hắn đương nhiên là Độc Cô Hàn, vẫn bộ dáng năm đó, cao ngạo lạnh lùng, cùng Mộ Dung Ý Vân thật sự là một cặp đôi trái ngược.
« Phải không ? Kỳ thật thiếp không muốn khuynh thành gả tới nhà họ Giang. » Hiện giờ Thiên Kiếm sơn trang đã là Võ Lâm đệ nhất thế gia, làm mưu gia chủ mẫu của Võ lâm đệ nhất thế gia thật sự sẽ rất mệt mỏi. Nàng biết Khuynh Thành kế thừa cá tính của nàng, làm sao có thể ngoan ngoãn ngồi ngốc nghếch ở nhà chăm sóc gia đình, tốt nhất đừng để bị hưu (li hôn).
« Ta biết, chính là chúng ta có lỗi với Tử Ngang, hắn chỉ ra mỗi điều kiện duy nhất đó thôi. » Hắn ôm bả vai vợ yêu an ủi, sợ nàng buồn giận tới mệt người.
« Rõ ràng là chúng ta có lỗi, lại phải đưa con gái đến bù, thật không công bình. » Mộ Dung Ý Vân thật mất hứng. Trong lòng nàng luôn cầu nguyện, Khuynh Thành tốt nhất vẫn là có tình yêu của chính mình.
Độc Cô Hàn đang định trả lời thì thấy một con bồ câu bay tới phía trước. Hắn vòng tay ôm ái thê nhảy lên trời, thê tử của hắn thỏa mãn cười vươn tay bắt lấy con bồ câu đó. Xuống tới mặt đất, nàng cười y như con mèo ăn vụng được cá, liến thoắng nói. « Không biết là ai truyền tin tới ? » Dù đang ẩn cư trong núi, họ vẫn không cắt liên lạc với bằng hữu bốn phương, vì mục đích đó họ luôn nuôi một cặp bồ câu.
« Là thư của Bách Hiểu Đường. » Thị lực của hắn so với thê tử bị cận tốt hơn nhiều. (Vầng, ai đọc Cực phẩm khí phụ sẽ biết, Ý Vân bị cận 4 đi ốp, xuyên không sau bị 1 chưởng đánh nát kính mắt rồi = =)
« Thế ư ? » Mộ Dung Ý Vân tươi cười đọc nội dung, đọc xong sắc mặt đại biến.
« Chàng xem đi. » Nàng đem bức thư giơ ra trước mặt trượng phu.
Nhìn thấy vẻ mặt cười gian ác của thê tử, hắn chỉ sủng nịch cười. « Nàng lại muốn phá thế nào ? »
« Không biết ai tiết lộ tin tức, cư nhiên dân tình biết hai mươi năm trước khi chúng ta ẩn cư có dấu một đống bảo vật. Nếu mọi người chỉ biết là chúng ta dấu châu báu, lại không biết chúng ta giấu chỗ nào, ẩn cư nơi nào… không bằng chúng ta phá họ chơi. » Người đời không ai biết hành tung gia đình họ, đều là cám ơn Bách Hiểu Đường che dấu giúp.
« Tùy nàng. » Đối với thê tử của hắn, hắn đều luôn bó tay thúc thủ.
« Tốt lắm. » Mộ Dung Ý Vân lại bắt đầu chơi ác, chuẩn bị chế ra một vố đại bịp kinh động võ lâm. Dám có ý định đụng chạm tới Mộ Dung Ý Vân sao ? Đúng là không muốn sống.
« Không ổn. » Nàng đột nhiên nhớ ra. « Nếu mọi người biết Khuynh Thành là con gái chúng ta, có khi nào bắt cóc nàng làm con tin chăng ? »
« Không đâu, có Tử Ngang rồi, ai dám đả thương hại nàng ? » Bảo hộ một nữ hài tử còn không làm được, Bệnh Thần Kinh chết chắc.
« Chỉ sợ bọn hắn âm mưu ám hại thôi. » Những kẻ xưng danh ‘đại hiệp’ phần đông chỉ là ngụy quân tử.
« Khuynh Thành một thân võ công cái thế, người thường không thể gây thương tổn cho nó đâu. »
« Đúng là nếu chỉ nhìn vào võ công, nó hoàn toàn có thể vào hàng ngũ Thập đại cao thủ. Nhưng nha đầu ngốc kia không có ý thức phòng địch, càng không có kinh nghiệm ngự địch, thiếp còn hoài nghi trong lúc nguy cấp nó còn không biết ra chiêu sử võ thế nào, chỉ biết ngây ngốc ra thôi. » Mộ Dung Ý Vân cúi đầu. « Thiếp bắt đầu hối hận không có mang nó xuống núi cho lịch duyệt giang hồ. » (đúng là hiểu con không ai bằng mẹ !)
Độc Cô Hàn ôm ái thê vào lòng. « Không có việc gì đâu, nó đã học hết chân truyền của ta và nàng, cũng nên cho nó một mình hành tẩu giang hồ rồi. »
« Hay bảo Tiêu Diêu đi bảo vệ nó, Tiêu Diêu không những đã học hết võ công của chàng và thiếp, còn theo Kỳ thúc thúc học thêm một thân y thuật, nghe nói thằng bé ở ngoài có ngoại hiệu Tiêu Diêu công tử. Có Tiêu Diêu công tử bảo hộ, thiếp mới yên tâm cơ. » Nàng bắt đầu làm mặt nhõng nhẽo làm nũng, con cái đều đã lớn như vầy mà tính còn y như đứa trẻ.
« Được rồi. » Đối với thê tử, hắn chưa bao giờ có quyền nói ‘không’.
« Con ơi. » Quay lại chỗ ở, nàng lập tức gọi con.
« Chuyện gì ạ ? » Độc Cô Tiêu Diêu khóe miệng hàm chứa nét cười, dương dương xuất hiện trước mặt mẫu thân.
« Tiểu tử, học xong chưa ? Có thể đi bảo hộ cho muội muội của con không ? »
« Con chưa học xong, mẹ tìm người khác đi ! » Tiêu Diêu chuẩn bị chuồn mất, vừa bước vài bước đã muốn bị lão nương túm trở về. (lão nương = mẹ già = =’)
« Tiểu tử kia, con cư nhiên không nể mặt mẹ con à, thực là rầu lòng mẹ quá đi con có biết không hả ? »
« Mẹ à, trẻ không học già khó học vào nha, mẹ thương cho tấm lòng ham học của con với chứ ! »
« Quỷ con lớn đầu kia, có đi hay không thì bảo ? » Mộ Dung Ý Vân hai tay chống nạnh, hung hăng trừng mắt hắn.
Tiêu Diêu lơ đãng liếc thấy vẻ mặt âm trầm lạnh lẽo của cha mình xong, xương cốt tê dại. Thật lạnh quá đi, trời sắp mưa sao ? « Ách, được rồi mà. » Tiêu Diêu nhận thua, hắn không phải là sợ mẹ, mà chính là sợ cha phát hỏa. Làm cái gì cũng được, chính là không được làm mẹ không vui nha.
Mộ Dung Ý Vân cười gian gian đánh giá thằng con trai. « Ta nghĩ Tiêu Diêu công tử nên xuống núi đi thôi. Bốn năm nay con luyện võ thành cuồng si, còn có cái gì chưa học đâu ? »
« Còn bao nhiêu thứ chưa học mà. Độc thuật của cha con mới học được có một chút. » Tuyệt đối không cần nghi ngờ, Độc Cô Hàn biết dùng độc. Mộ Dung Ý Vân chỉ mới thấy phòng thuốc của hắn, chưa từng thấy hắn dùng độc qua. Mãi tới sau khi bọn họ ẩn cư, đứa con trai tựa hồ rất có ý thích học độc dược, hắn thiện tâm đại phát mới dạy cho đứa con một ít lớp vỏ bên ngoài. (Ách, thiện tâm đại phát đi dạy nó dùng độc dược sao ? = =’)
« Đủ rồi. » Độc Cô Hàn chậm rãi hớp một ngụm trà. « Học nhiều đối với ngươi không có lợi lắm. » Độc vật xét cho cùng là thứ hại người, hắn không thích dùng. Nếu không phải sư phụ bắt học, hắn không muốn học chút nào.
Tiêu Diêu nản lòng lắc đầu. « Cha à mẹ à, cha mẹ có thật chỉ muốn con đi bảo hộ cho muội muội thôi sao ? » Hắn cười ám muội. « Chỉ sợ, là hai người muốn đuổi hai đứa con đi cho hai người… khụ khụ… » Hắn ho khan một tiếng không dám nói tiếp.
Mộ Dung Ý Vân lôi ra một cái roi gỗ, làm bộ như muốn chạy qua đó, Tiêu Diêu chạy nhanh muốn khóc. « Mẹ ơi con sai rồi. Con biết sai rồi, con thật sự xin lỗi mẹ, thật sự xin lỗi cha, thật sự xin lỗi quốc gia, thật sự xin lỗi nhân dân… » (Hết nói… = =’)
« Đừng có làm bộ nói này nói nọ nữa. Mau cút đến Thiên Kiếm sơn trang bảo hộ cho muội muội của con đi. »
« Tuân lệnh. » Tiêu Diêu một lòng chạy tóe khói, chạy tới không kịp thu thập hành trang, chỉ kịp bốc một nắm ngân phiếu nhét vào trong áo rồi trối chết chạy xuống núi. Thật sự mất mặt mà, hắn đường đường là Tiêu Diêu công tử, cư nhiên lại sợ hãi một cái roi gỗ. Nguyên hắn vốn tính phải đem võ công luyện tới cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi mới ra đi, ai dè giờ bị mẫu thân áp bức, chỉ có thể xuống núi trước thôi. Bốn năm nay hắn quả thật si mê học võ, phí bao nhiêu tâm huyết công phu, chỉ hi vọng tới ước hội Trung thu năm sau, có thể đả bại cái gã chết dẫm kia. Hắn nếu lại thua tiếp, thật là làm nhục tới thanh danh hàng đầu của cha mẹ mà.
« Lão bà, lên nóc nhà ngắm sao đi. » Độc Cô Hàn ôm ái thê nhảy lên nóc nhà, hoàn toàn không có thời gian quan tâm tới gã nhi tử đang trối chết chạy trốn kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.