Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút

Chương 12: Toàn dân mạng đồng tình




Thịnh Kiều cầm di động, bình tĩnh nhìn chằm chằm hình đại diện của Hoắc Hi. Hình đại diện được dùng khi anh vừa xuất đạo, là ảnh chụp lần đầu tiên anh lên sân khấu. Nhóm Hi Quang đều nói anh là người nhớ tình bạn cũ.
Cô không nghĩ anh sẽ giúp mình.
Hai người căn bản không thân, cho dù cô có thích anh đến hết thuốc chữa đi nữa thì với anh mà nói, cô bất quá chỉ là một cô gái hay mang phiền toái cọ nhiệt độ của anh.
Anh ấy rốt cuộc vì sao lại làm như vậy, anh ấy có biết làm như vậy sẽ mang lại ít nhiều phiền toái cho chính anh ấy hay không.
Cảm động không rảnh lo, chỉ có sốt ruột và giận dữ.
Cô gọi điện thoại cho Hoắc Hi.
Có lẽ còn cầm di động trong tay, anh nghe máy rất nhanh: "Ừ?"
"Hoắc Hi, anh không cần nhúng tay! Chuyện của em em có thể tự mình giải quyết, anh mau xóa bài trên Weibo đi!"
Đầu kia trầm mặc.
Thịnh Kiều vội vàng: "Thật sự không cần anh quan tâm, tự em có thể xử lý, anh làm như vậy về sau công ty quản lý cho anh mang giày nhỏ* thì sao, khi dễ anh thì sao? Anh mau xóa bài trên Weibo, nói Bảo ca giải thích với công ty một chút....."
(*) Mang giày nhỏ: ý chỉ việc người có ý đồ xấu muốn chỉnh lý hoặc lợi dụng chức quyền chèn ép người khác.
Lời nói còn chưa xong đã bị Hoắc Hi đạm thanh đánh gãy: "Tôi đã giải ước."
Thịnh Kiều sửng sốt: "Cái gì?"
"Tiền giải ước đã thanh toán, tôi tự thành lập phòng làm việc, kết thúc tuần diễn sẽ lập tức thông báo. Lần trước ở nhà thủy tạ Tịch Phong, hai người mà cô nhìn thấy chính là đồng nghiệp hợp tác của phòng làm việc mới."
Thịnh Kiều ngơ ngác không nói chuyện.
Trong lúc hoảng hốt, hình như anh cười một chút, thanh âm lại trước sau như một nhạt nhẽo: "Cho nên cô không cần lo lắng có ai khi dễ tôi, hoặc là cho tôi mang giày nhỏ."
Thịnh Kiều có chút xấu hổ: "Em..."
Hoắc Hi thay đổi đề tài: "Luật sư mời ai? Có cần tôi giúp cô đề cử không?"
"Không cần, em đã tìm được rồi, là một người em rất tin tưởng."
"Vậy được, cúp đây."
"Hoắc Hi!" Cô vội vàng gọi anh lại, nghẹn hai lần mới thấp thấp nói: "Cảm ơn anh."
"Việc nhỏ."
Trong ống nghe truyền đến âm thanh báo bận.
Hơn nửa ngày Thịnh Kiều mới lấy lại tinh thần, đột nhiên vỗ vỗ mặt mình. Có idol ủng hộ, càng có thêm năng lượng, cô còn rất nhiều việc chưa làm đâu!
Trận đấu này chỉ mới vừa bắt đầu thôi.
******
Kiều Vũ khởi tố, Tinh Diệu ứng tố, hai bên rất nhanh làm theo trình tự pháp luật, Thịnh Kiều cũng phối hợp đi đến tòa án mấy chuyến, có Kiều Vũ dẫn đi cô hoàn toàn không cần lo lắng, kêu ký tên thì ký tên, kêu chụp ảnh thì chụp ảnh.
Chỉ là trong lúc gặp Cao Mỹ Linh, đối phương một bộ hận không thể dùng ánh mắt đâm chết cô, hết hận lại là dương dương đắc ý.
Trước mắt dư luận trên mạng vẫn nghiêng về phía Tinh Diệu, rốt cuộc thì có tiền có thể sai khiến ma quỷ, rất nhiều thủy quân theo tiết tấu đăng bình luận, những nhà truyền thông lớn cũng phối hợp với Tinh Diệu xóa bỏ bớt hot search thay đổi đề tài, Thịnh Kiều một bàn tay vỗ không vang, cho dù có Hoắc Hi đứng ra lên tiếng ủng hộ thì cũng vô pháp thay đổi ấn tượng xấu của người qua đường với cô.
Những người lên án cô lúc trước cũng có tâm chế tác một cái "Video tập hợp những điểm đen của Thịnh Kiều", một lần đăng liền lên hot search. Dù sao trước kia nguyên chủ vừa ngu ngốc vừa yếu đuối, làm việc thật sự có vẻ không dùng đầu óc.
Cô cho rằng không có ảnh chụp thì không làm gì được cô? Thời đại internet này muốn bôi đen một người thật quá dễ dàng, chỉ cần chịu tiêu tiền.
Luật sư ủy thác của Tinh Diệu nói, vụ kiện này kiện đến cuối cùng, hiệp ước này không thể không giải. Hiệp ước xác thật tồn tại lỗ hổng, vi phạm ý muốn tự do của người ký, huống chi người đối phương mời là đại luật sư Kiều Vũ nổi danh lừng lẫy.
Cũng không biết Thịnh Kiều tiền lương mỗi tháng hai vạn làm thế nào để mời tòa núi lớn này đến.
Nếu cuối cùng đã định trước kết quả thì đơn giản hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho đến cùng, trước khi giải ước sẽ hủy hoại cô.
Pháp luật thì tính là cái gì, chờ qua nửa năm nhiệt độ đã lạnh, giới giải trí còn nhiều chuyện mới thú vị ùn ùn kéo đến, đến lúc đó còn ai nhớ rõ chuyện này của cô chứ.
Mà cô, từ đây đến sau này cũng chỉ có thể mang theo một thân đầy điểm đen, ảm đạm bước xuống sân khấu.
Không có người nhớ rõ cô, cho dù nhớ tới cũng chỉ còn một câu: À, là cái kia làm người khác ghét, Thịnh Kiều à.
Cao Mỹ Linh một tay tính toán hoàn mỹ.
Ngàn tính vạn tính, không tính đến chưa quá hai ngày Thịnh Kiều đã công bố một đoạn ghi âm lên Weibo:
--- Thịnh Kiều, cô cho rằng làm như vậy, cô còn có thể ở lại cái vòng luẩn quẩn này sao?
--- Cùng lắm thì không làm minh tinh nữa. Thế giới lớn như vậy, tôi có thể bị chết đói sao?
--- Không muốn làm minh tinh, nhưng chắc phải muốn làm người chứ?
--- Đừng nhìn tôi như vậy. Nếu không phải lúc trước tôi lấy ba trăm vạn cứu cô ra khỏi bọn vay nặng lãi thì những ảnh chụp này đã sớm treo đầy trên các trang web. Cô muốn trách, chỉ có thể trách người cha mê bài bạc của cô.
--- Đúng là phần hiệp ước này bất bình đẳng, nhưng lúc trước nếu không có phần hiệp ước này, không có tôi thì cô và người mẹ tàn phế của cô đã sớm cùng xuống dưới tìm người cha bài bạc kia rồi. Hai vạn ít sao? Không hề ít. Cô nhìn xem xã hội hiện tại, có nhiều người làm sống mệt chết mệt cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
--- Là tôi cho cô một công tác ổn định lương cao, làm cô thoát khỏi ác mộng và bóng ma quá khứ, Tiểu Kiều, cô hẳn phải cảm tạ tôi chứ. Cô không cần suốt ngày so sánh mình cùng các minh tinh khác trong vòng, cô lấy gì so sánh với người khác? Muốn xuất thân không xuất thân, muốn bằng cấp không bằng cấp, chỉ số thông minh cũng không có, nói cô làm công chúa nũng nịu ngốc bạch ngọt cô lại diễn thành một kẻ không có giáo dưỡng. Trừ bỏ gương mặt này, cô còn có cái gì?
--- Nghe Cao tỷ một câu, trước kia thế nào, hiện tại như vậy. Ngoan ngoãn nghe lời, đừng nghĩ bậy.
--- Thịnh Kiều, không nghe lời sẽ không có kết cục tốt.
Đoạn cuối của ghi âm là tiếng thở dốc kịch liệt lúc tức giận của Thịnh Kiều, cô dùng thanh âm phát run lại cưỡng bách chính mình trấn tĩnh nói: Kiều Kiều, không có việc gì. Bình tĩnh, bình tĩnh mới tìm được biện pháp giải quyết. Nhất định phải bình tĩnh, không có việc gì.
Thật là làm cho người nghe phải chua xót rơi lệ.
Người đại diện này mẹ nó là cái quái gì vậy chứ? Đây chắc là rắn rết độc phụ đi? Cái ngữ khí ác độc này quả thực làm cho người khác ghê tởm!
Trước đó còn hung hăng nói Thịnh Kiều thật có lỗi với Tinh Diệu, Thịnh Kiều xảo quyệt bá đạo, mẹ nó, nghe một chút đoạn ghi âm này, Thịnh Kiều rõ ràng là người chịu khi dễ, là tiểu đáng thương mà?
Dân mạng còn chưa phục hồi tinh thần trong tức giận và đồng tình từ phần ghi âm này, Thịnh Kiều lại "phanh" ném ra một đoạn ghi âm khác.
Đoạn ghi âm trong điện thoại, người đại diện hùng hổ uy hiếp Thịnh Kiều, muốn cô trả giả lớn, muốn làm cho cô đời này không dám ngẩng đầu.
Mẹ ơi, giới giải trí thật đáng sợ.
Hai ngày này nhiệt độ của sự kiện giải ước vốn đã có chút nguội lại cứ như vậy mà bị đẩy lên cao trào.
Chuyện này cho dù Tinh Diệu có mời ít nhiều thủy quân bôi đen thì cũng không được việc, Thịnh Kiều có ghi âm nha, đồ thật đấy!
Mọi người cũng đã hiểu rõ "thủ đoạn không bình thường" mà Thịnh Kiều nói rốt cuộc là gì. Thì ra là ảnh chụp, ảnh chụp gì? Trong lòng mọi người đương nhiên biết rõ ràng.
Nhưng đoạn ghi âm cũng đã nói rõ, là cha của Thịnh Kiều không có trách nhiệm, thiếu vay nặng lãi ba trăm vạn rồi nhảy lầu tự sát, liên lụy Thịnh Kiều.
Quá thảm, thật sự quá thảm, thật sự nên tặng cho cô ấy giải thưởng nữ nghệ sĩ thảm nhất lịch sử.
Tinh Diệu các người dùng ba trăm vạn mua về một nghệ sĩ làm công miễn phí, đã thường dùng ảnh chụp uy hiếp, còn tuyên bố muốn bẻ gãy cánh cô ấy! Xã hội pháp trị! Cánh là do các người muốn bẻ thì bẻ?
Huynh dei*, có biết phạm pháp không?
(*) Tác giả ghi nguyên văn vậy luôn. Đây là từ ngữ mạng, cũng có nghĩa là "huynh đệ".
Toàn dân mạng đều đồng tình với Thịnh Kiều.
Thảm như vậy, chịu áp bức và khi dễ, khó trách trước kia lại làm như vậy, đều do bị bắt buộc thôi!
Cậu nghe một chút trong đoạn ghi âm cô ấy không kiêu ngạo không siểm nịnh mà đánh trả: Tôi không thể lựa chọn xuất thân của mình, cũng không thể lựa chọn cha mẹ, nhưng tôi có thể lựa chọn, là tự do, là thứ gọi là mặt mũi trong miệng của chị!
Thanh âm dần chết đi trong sự trầm mặc, lại từ trong sự trầm mặc mà bùng nổ, bùng nổ vì Thịnh Kiều lại có thể nói ra lời làm chấn động lòng người như vậy! Nếu không phải người đại diện ác độc của công ty rác rưởi các người áp bức cô ấy, lúc trước Thịnh Kiều có thể làm như vậy sao?
Bị khi dễ thành như vậy, làm thế còn nhẹ! Nếu là tôi thì đã bị rối loạn nhân cách phản xã hội rồi!
Dân mạng lòng đầy phẫn nộ, giận dữ nhảy dựng lên, hận không thể như ong vỡ tổ xông lên phá nát cao ốc Tinh Diệu
Cái gì? Cậu nói ảnh nude? Cũng không bị tuôn ra, cho dù liên tưởng như thế nào thì cũng chỉ là liên tưởng. Huống chi đây là trọng điểm sao? Bọn vay nặng lãi ép người chụp ảnh nude, xí nghiệp Tinh Diệu ở thị trường lớn mạnh như vậy mà không ngăn cản phạm tội, còn lợi dụng ảnh nude uy hiếp nữ sinh, cấu thành tội thứ hai, một lũ hổn đản! Còn có mặt mũi nhắc ảnh nude?
Tổ chức nữ quyền cũng không làm, Thịnh Kiều có thể lấy tội xâm phạm danh dự lần nữa khởi tố Tinh Diệu.
Trên mạng nháo đến nghiêng trời lệch đất, Thịnh Kiều ở nhà cũng bận tối mày tối mặt. Không biết là do đồng tình hay tò mò mà số lượng fan của Fan club phía chính phủ liên tục tăng lên, thông báo chiêu mộ lúc trước của cô cũng bị đẩy lên, không ít người xin gia nhập quản lý Fan club.
Vào thời điểm này càng phải cẩn thận, cô an bài một loạt công tác phản hắc, khống chế bình luận, xóa đề tài, rồi lại tự mình từng bước từng bước xét duyệt fan.
Chín người trong Fan club là trung tâm, từng người phụ trách một tài khoản phía chính phủ, Thịnh Kiều lại chiêu mộ cho mỗi tổ hai quản lý, cứ như vậy thành viên tổ quản lý mở rộng, việc xử lý gió lốc dư luận càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Bọn họ đều biết lúc này đập nồi dìm thuyền đối với Kiều Kiều có bao nhiêu quan trọng vì vậy đều bình tĩnh đánh nhau cùng thủy quân của Tinh Diệu.
Thịnh Kiều ngồi trước máy tính vùi đầu viết thông cáo viết văn bán thảm lên án, cần các loại văn phong gì đều có, viết xong đưa cho Vượng Tử, lợi dụng chương trình tự động like và bình luận đẩy lên hot search, Tinh Diệu tiêu tiền xóa đều xóa không thắng.
Quan hệ xã hội của Tinh Diệu quả thực vẻ mặt mộng bức.
Thịnh Kiều không phải không có tiền mua marketing sao? Vậy những thủ đọan marketing đẩy đề tài rốt cuộc ở đâu ra?
Thịnh - thâm tàng công và danh - Kiều mỉm cười không nói. So được với mấy năm cô làm trạm tỷ không?
Buổi chiều, Phương Bạch vô cùng lo lắng gọi điện thoại lại đây.
Từ sau khi nói chuyện giải ước, Phương Bạch bị công ty điều đi, kế hoạch công tác của Thịnh Kiều đều ngừng. Tuy rằng Phương Bạch đứng về phía cô nhưng cũng không thể ngang ngạnh với công ty, cuối cùng tự mình an bày việc nằm vùng, ẩn núp ở Tinh Diệu giúp Thịnh Kiều hỏi thăm tin tức.
Lúc này, Phương- nằm vùng -Bạch, trốn ở nhà vệ sinh, đè thấp giọng nôn nóng nói: "Kiều Kiều tỷ, vừa rồi em nghe lén được cuộc điện thoại của Cao Mỹ Linh với người chủ sự của Thời đại Thịnh Điển, muốn hủy bỏ an bài cho chị bước ra thảm đỏ đêm nay."
"Thời đại Thịnh Điển?" Thịnh Kiều rốt cuộc ngẩng đầu từ máy tính, nhớ đến khoảng thời gian trước khi tập hợp đánh bảng cũng đã bỏ phiếu cho buổi lễ thảm đỏ long trọng này.
Thịnh Kiều là vì đầu năm đóng chính trong bộ 《Thịnh thế Trường An》 nên được mời, sau khi đi thảm đỏ còn có một cái lễ trao giải phim truyền hình, bất quá rating của 《Thịnh thế Trường An》 thường thường, không có khả năng đoạt giải, lúc trước công ty cho cô đi thảm đỏ cũng chỉ để tăng nhân khí và tỉ lệ lộ diện.
Hiện tại hai bên đã xé mặt lẫn nhau, đang đứng ở trạng thái giằng co, Cao Mỹ Linh đương nhiên không hy vọng cô tham dự loại trường hợp này để nói bậy trước mặt truyền thông. Nếu không phải người chủ sự bên kia gọi điện thoại tới hỏi thì chuyện này cũng vô thanh vô tức* trôi qua.
(*) Vô thanh vô tức: không tiếng động
Thịnh Kiều xoa xoa cổ cứng ngắc: "Thảm đỏ mấy giờ bắt đầu?"
"Bảy giờ rưỡi, trình tự lên sân khấu của chị là thứ 28."
Thịnh Kiều nhìn thời gian, chỉ còn có hơn ba giờ: "Thư mời em giữ sao?"
"Không giữ."
"Bỏ đi, lấy mặt đi là được. Tiểu Bạch, em có thể đến đón chị không?"
Phương Bạch hạ giọng: "Kiều Kiều tỷ, chị muốn đi thảm đỏ à?"
"Mặc kệ chị ta có phản đối, chỉ cần có lợi với chị thì đương nhiên phải đi rồi."
"Nhưng mà công ty không cung cấp nhãn hiệu tài trợ và tạo hình, chị......chị mặc cái gì để đi thảm đỏ?"
Với cái tiền lương mỗi tháng hai vạn của chị thì một món trang sức xứng để đi trên thảm đỏ cũng không có nữa! Phương Bạch so với cô càng sốt ruột: "Hơn nữa em không thể đến đón chị, xe thương vụ bị công ty thu hồi rồi."
Thịnh Kiều suy nghĩ: "Đã biết. Việc này em không cần xen vào, chị tự mình nghĩ cách."
Một lúc sau khi cúp máy, cô gọi điện thoại cho Chung Thâm, "Nhân sâm nhà anh, bán như thế nào?"
______☆______
18/06/2019

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.